Từ sáng sớm, Tống Hoài đã ngang nhiên điều tra quan viên khắp triều đình, khí thế lớn đến mức khiến người người hoang mang. Mặc dù Ngự sử đài có quyền lực duy trì trật tự bách quan, nhưng hành động rầm rộ như vậy vẫn là lần đầu.
Hôm sau trời vừa sáng, trên triều đình quan văn văng nước bọt tứ tung, tấu chương buộc tội Tống Hoài chất đầy ngự tiền như ong vỡ tổ.
Chức vị Ngự sử đại phu đang để trống, dù Tống Hoài chưa được thăng nhiệm, nhưng thực quyền của Ngự sử đài nằm trong tay y.
"Trong mắt Tống đại nhân quả thực là không có luật pháp, văn võ bá quan cả triều há có thể nói tra là tra!"
"Lưu đại nhân nói rất đúng, Tống đại nhân làm việc có hơi quá đáng rồi."
"Ngự sử đài có trách nhiệm duy trì trật tự bách quan, Tống đại nhân làm vậy chỉ là làm đúng chức trách, sao lại thành trong mắt không có luật pháp?"
"Nếu là trong sạch, sao phải sợ bị điều tra?"
"Vậy cũng không thể tùy tiện như thế! Không hỏi xanh đỏ đen trắng xông vào phủ đệ nhà người khác, chẳng phải khiến lòng người rét lạnh sao!"
"Ngự sử đài làm việc tự có quy củ riêng, nhất định là có nguyên nhân trong đó."
"..."
Mới sáng sớm trên triều bá quan tranh luận không dứt, lời qua tiếng lại đến đỏ mặt tía tai. Thánh thượng đỡ trán mắt khép hờ, sau khi nghe một lúc lâu, ông ấy gọi Ngự tiền tổng quản đến: "Đi hỏi Tống Hoài xem, rốt cuộc y đang làm gì?"
"Vâng." Lâm Khuyết cung kính lui ra.
Trên triều đình vẫn tiếp tục tranh luận gay gắt, thậm chí có người nhân chuyện này mà lật lại chuyện cũ, nói rằng bao năm qua Tống Hoài thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự bất nhân.
"Bang!"
Một âm thanh không nhẹ không nặng từ bên trên truyền đến, chúng thần sững sờ sau đó lập tức im lặng.
Thánh thượng đập mạnh một bản tấu chương xuống, trong mắt là vẻ lạnh lẽo hiếm thấy.
"Xem ra các khanh bất mãn với A Hoài đã lâu, vậy thì cầm chứng cứ đến trước mặt Trẫm bắt người đi."
Thánh thượng nói xong câu này, lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy rời triều.
Một thoáng tĩnh lặng phủ xuống điện Tuyên Chính, sau đó chúng thần mới bỗng nhiên hoàn hồn, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Bệ hạ nổi giận rồi!
Về phần nguyên do, căn bản không cần phỏng đoán, tiếng 'A Hoài' kia đã nói rõ tất cả.
Cũng là lúc này, văn võ bá quan mới giật mình nhớ tới, quay ngược lại nhiều năm trước, Ngự sử đài Trung thừa làm việc làm trái nhân đạo trong miệng bọn họ vừa rồi, là Đại hoàng tử Bắc Lãng.
Những năm này bệ hạ chưa từng gọi Tống đại nhân như vậy trước mặt bọn họ, tiếng 'A Hoài' hôm nay, hiển nhiên là đang bao che khuyết điểm.
Trên trán không ít quan viên bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, không nhịn được bắt đầu nhớ lại vừa rồi tranh chấp rốt cuộc bọn họ đã nói gì.
Mà càng nghĩ, bọn họ càng bất an.
Tuy Tống Hoài sớm đã không phải người trong Hoàng tộc, nhưng rất nhiều năm trước cũng từng gọi bệ hạ một tiếng phụ thân. Năm ngoái, bệ hạ còn ban cho y loại vải cống phẩm trị giá ngàn vàng một xấp, phải biết loại vải cống kia tổng cộng chỉ có ba xấp, ngay cả Nhị hoàng tử cũng không cầu được.
Vừa rồi cũng là nhất thời nóng nảy, lại quên mất vụ này!
Trong khi đó, một nhóm quan viên đến từ Việt Châu thì trong lòng cực kỳ sung sướng.
Những người này chẳng qua chỉ là sợ mình bị tra ra gì đó, mới không kịp chờ đợi muốn ấn tội danh lên đầu Tống đại nhân, bây giờ bệ hạ đã tỏ thái độ, xem bọn họ còn dám ngăn cản nữa không!
Một đám thần tử quỳ ở điện Tuyên Chính khoảng nửa canh giờ, Ngự tiền tổng quản Lâm Khuyết mới ung dung bước tới, khách khí nói: "Hôm nay tảo triều đã kết thúc, sao chư vị đại nhân còn chưa trở về?"
Triều thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vừa rồi bệ hạ giận dữ rời đi, bọn họ ai dám về?
Lâm Khuyết nhìn thấy hết biểu cảm của bọn họ, hiền lành cười nói: "Chư vị đại nhân xin đứng lên."
Chúng thần nghe vậy cũng thả lỏng, ý của Ngự tiền tổng quản chính là ý của bệ hạ, thái độ Lâm tổng quản như thế, chắc là bệ hạ không còn trách tội.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Khuyết lập tức khiến bọn họ toát mồ hôi lạnh: "Gần đây bệ hạ thấy trong người không khỏe, sổ con tố cáo Tống đại nhân còn phải làm phiền các vị đại nhân đưa tới Đông cung, mời Thái tử điện hạ xử lý."
Lâm Khuyết nói xong thì quay người rời đi, mà triều thần buộc tội Tống Hoài lại cứng đờ tại chỗ không dám động đậy.
Mặc dù hành vi hôm qua của Tống Hoài quả thật tùy tiện, nhưng thật sự muốn so đo thì cũng chưa trái với luật pháp, bọn họ đã chọc giận bệ hạ, lại đến trước mặt Thái tử buộc tội Tống Hoài vì chuyện này, không phải là đang tìm đường chết à!?
Huống hồ, Tống Hoài hành động như thế hẳn là được Đông cung cho phép, bọn họ chán sống rồi mới dám đi chọc Thái tử!
Một bộ phận quan viên khác đã thản nhiên đứng dậy, nghênh ngang bước ra khỏi điện Tuyên Chính.
Những người còn lại ăn ý nhìn nhau vài lần, sau đó yên lặng nhận lại sổ con của mình.
Ban đầu sục sôi cỡ nào, lúc này lại sợ cỡ nấy.
Nhưng chuyện này còn chưa xong.
Ngay khi tất cả quan viên rời khỏi điện Tuyên Chính, bước xuống bậc thang, lại thấy người của Ngự sử đài sớm đã chờ ở đấy.
Khi trong lòng chúng thần đang buồn bực khó hiểu, đã thấy người của Ngự sử đài tiến lên đi đến trước mặt một vị đại nhân của viện Tuyên Huy, giọng lạnh lùng: "Vu đại nhân bị nghi ngờ nhận hối lộ, mời tới Ngự sử đài tiếp nhận thẩm vấn."
Vu đại nhân vẻ mặt hoảng hốt, vô thức phản bác: "Các ngươi nói bậy bạ gì đó! Đây là vu oan hãm hại!"
Ánh mắt Thẩm Dụ Văn đứng cách ông ta mấy vị đại nhân hơi co lại.
Thẩm Dụ Văn là Bắc viện sứ của viện Tuyên Huy, Vu đại nhân là người dưới trướng ông ta.
Hôm qua Tống Hoài làm ầm ĩ như vậy, quả nhiên là nhằm về phía ông ta!
Mà Thẩm Dụ Văn không ngờ được, Vu đại nhân chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, người của Ngự sử đài lại lần lượt dẫn ba người đi.
Ánh mắt Thẩm Dụ Văn càng thêm lạnh lẽo, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại.
Tất cả người bị dẫn đi đều là người của ông ta!
Rốt cuộc thì Tống Hoài biết được bằng cách nào!
Bắt người ngoài điện Tuyên Chính, đây là lần đầu tiên từ khi Bắc Lãng thành lập đến nay, dĩ nhiên là đã dẫn tới oanh động cực lớn, chư vị đại nhân không thẹn với lương tâm ôm cánh tay xem kịch vui, trong lòng có quỷ thì sắc mặt trắng bệch, sợ người kế tiếp bị mang đi sẽ là chính mình.
Bùi Lạc An vốn đang nhìn trò hay, cho dù thấy thuộc h* th*n tín của Tống Hoài đi về phía mình, hắn c*̃ng cho là người đó hướng về phía vị quan viên bên cạnh hắn, mãi đến khi người đó lạnh mặt giơ lệnh bài Ngự sử đài lên trước mặt hắn: “Tiểu Bùi đại nhân, mời theo chúng ta đi một chuyến."
Trong lúc nhất thời, không chỉ chính Bùi Lạc An sửng sốt, tất cả quan viên đều giật mình.
Mặc dù rất nhiều người trong bọn họ đều cho rằng Tống Hoài làm việc quá mức tuyệt tình tàn nhẫn, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều hiểu, trên tay Tống Hoài không có án oan, cũng chính bởi vậy, mới càng làm cho một số người e ngại.
Nhưng tiểu Bùi đại nhân, cháu ruột của Bùi lão gia tử, Trạng Nguyên trúng liền tam nguyên, hắn lại sẽ phạm phải chuyện gì?
Lần này ngay cả những quan viên nói đỡ cho Tống Hoài trước đó cũng không nhịn được, tiến lên phía trước nói: "Viên đại nhân, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không?"
Người được gọi là Viên đại nhân chính là Ngự sử giám sát của Ngự sử đài, cũng là thân tín của Tống Hoài.
Viên đại nhân nhìn về phía người tới, chắp tay nói: "Bẩm đại nhân, đây là lệnh của Tống đại nhân."
Vị đại nhân kia nhíu mày, nhìn về phía Bùi Lạc An.
Lúc này Bùi Lạc An đã qua cơn kinh ngạc, hắn khẽ cụp mắt, gật đầu cảm ơn vị đại nhân kia: "Không sao, cây ngay không sợ chết đứng, ta đi một chuyến là được."
Bốn người trước, mỗi người đều bị thông báo tình nghi phạm tội ngay tại trận, cần đi Ngự sử đài tiếp nhận thẩm vấn, chỉ có hắn, Viên Thông nói là mời hắn đi một chuyến.
Cho nên hắn nghĩ, hẳn là trong đó còn có bí mật không tiện nói ra.
Quả nhiên, Viên Thông không sai người áp giải hắn như những người trước, mà là lùi lại một bước, đưa tay: "Mời tiểu Bùi đại nhân."
Đợi sau khi hết thảy quay về yên tĩnh, có người hoàn hồn đầu tiên: "Lần này, có phải là bắt nhầm người rồi không?"
"Bắt cái gì mà bắt, ngươi không nhìn thấy thái độ của Viên Thông đối với tiểu Bùi đại nhân không giống với những người khác à, những người khác là bị áp giải đi, tiểu Bùi đại nhân là được cung kính mời đi, nhìn giống đi phối hợp điều tra."
"Hítt, ngươi nói kiểu này, hình như cũng đúng."
"Có điều nhắc tới cũng khéo, mới ba ngày, mà cả hai vị Trạng nguyên đều bị Tống đại nhân kéo tới Ngự sử đài, chẳng lẽ là Tống đại nhân có thành kiến với Trạng Nguyên..."
"Khụ khụ!"
Vị đại nhân kia nói còn chưa dứt lời đã bị người bên cạnh dùng cùi chỏ huých vài cái, đang định bất mãn lên tiếng thì thoáng liếc thấy Thẩm Dụ Văn: "..."
Trên mặt vị đại nhân kia toát lên vẻ mất tự nhiên, c*̃ng ho khẽ hai tiếng, vội vàng bước nhanh rời đi.
Bùi Trạng nguyên là được cung kính mời đi, vị Thẩm trạng nguyên kia là bị Tống Hoài tự mình bắt đi ngay ngày đại hôn đấy, sự khác nhau trong đó cũng lớn quá đi!
Vả lại Thẩm Lăng là bị tình nghi ám sát Tống Hoài.
Chuyện Tống Hoài gặp chuyện trên đường về kinh thành không phải bí mật gì, người trong triều đều biết, Những người tin tức linh thông còn biết được trong số những kẻ ám sát Tống Hoài có người nước địch, nếu thật sự là có liên quan tới Thẩm Lăng, vậy thì tội Thẩm gia phạm phải chính là tội phản quốc!
Hai ngày này, có không ít quan viên ngày xưa có lui tới với Thẩm gia đều đã bắt đầu vô tình hay cố ý phân rõ quan hệ với Thẩm gia.
Tội phản quốc là tru di cửu tộc!
Huống hồ, một khi bị điều tra, e rằng sẽ kéo theo không ít người liên lụy. Dù hiện tại chưa có định tội, nhưng đánh cược với mạng sống của gia tộc, bọn họ tuyệt đối không dám mạo hiểm.
Thẩm Dụ Văn chỉ coi không nghe thấy lời nói vừa rồi, sắc mặt bình tĩnh rời đi, sau khi lên kiệu, sắc mặt của ông ta mới chợt trầm xuống.
Cửa hàng kia đã bại lộ!
Mới ba ngày trôi qua, Lăng Nhi còn chưa ra ngoài, vậy mà đã có bốn gia tộc bị cuốn vào, xem ra Thái tử quyết tâm chặt đứt mọi đường lui trước khi Lăng Nhi thoát thân!
Chẳng qua...
May mà ông ta đã sớm chuẩn bị, kéo Bùi gia vào, với thanh danh của Bùi gia, việc này tuyệt đối không thể dễ dàng kết thúc.
-
Động tĩnh trong cung nhanh chóng truyền ra, Vệ Trăn vừa ra khỏi phòng binh khí, Tiêu Hà đã chờ sẵn bẩm báo chuyện này với nàng.
"Thiếu chủ, Tống đại nhân bắt người ngoài điện Tuyên Chính, còn dẫn tiểu Bùi đại nhân đi, sợ là sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của số đông..."
Vệ Trăn nhận lấy khăn Đông Tẫn đưa qua, lau mồ hôi trên trán, không để ý lắm nói: "Mặc dù làm việc hơi ngông cuồng, nhưng cũng không vi phạm luật pháp, còn có Đông cung che chở, không ai có thể động tới y."
Hành động lần này của Tống Hoài hẳn là nghe theo ý của Thái tử, trong năm ngày không tìm thấy chứng cứ, vậy thì nhân cơ hội chặt đứt giúp đỡ của Thẩm Lăng, có thể chặt bao nhiêu thì chặt bấy nhiêu.
Không tìm được quân Thiết Giáp thì quét sạch triều đình trước, khiến kế sách mưu toan đảo loạn triều đình của Thẩm Lăng thất bại.
Đến lúc đó không có triều thần giúp đỡ, hắn ta muốn hoàng vị, cũng chỉ có một con đường.
Khởi binh tạo phản.
Mặc dù bình loạn sẽ phí chút công sức, nhưng còn hơn để triều đình bị nội loạn giày xéo. Ít nhất, thiên hạ vẫn còn thái bình.