Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 141

Tiêu Hà ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý: "Thuộc hạ còn nghe nói, tảo triều có mấy vị đại nhân buộc tội Tống đại nhân, chọc giận bệ hạ, quần thần quỳ ở điện Tuyên Chính hơn nửa canh giờ."

Có bệ hạ và Đông cung che chở, cho dù chọc một vài người ghi hận, Tống đại nhân c*̃ng vẫn có thể đi ngang ở thành Phụng Kinh.

Vệ Trăn: "Nhất định là có người dùng lời lẽ quá gay gắt."

Ở trong lòng bệ hạ Tống Hoài là Đại hoàng tử Bắc Lãng, thần tử sử dụng ngôn từ quá đáng với y, sao bệ hạ có thể buông xuôi mặc kệ.

"Hôm nay người tới là ám vệ nào của điện hạ?" Vệ Trăn chuyển chủ đề, hỏi.

Hôm qua sau khi nàng nhận lời hẹn của Đường Trăn thì đã báo tin cho Thái tử, hỏi mượn hai ám vệ của hắn.

Tiêu Hà vội vàng trả lời: "Là hai vị cô nương, một vị là Thập Bát cô nương, một vị khác là cô nương vác đại đao hôm qua."

Thập Bát cô nương từng ở phủ Lãng Vương một thời gian, tất nhiên là hắn nhận ra vả lại rất quen thuộc, một vị khác chỉ nói chuyện mấy câu vào hôm qua, hắn cũng không biết nàng ta đứng thứ mấy.

Chỉ là, nói đại đao là đã ấm ức cho cây đao đó rồi.

Cây đao đó cao bằng cô nương kia, cũng không biết sao nàng ta có thể vác nó nổi!

Thập Bát là Vệ Trăn điểm danh muốn nàng ấy đi theo, mà Thố Nhị c*̃ng nằm trong dự liệu của Vệ Trăn.

Dù sao hôm qua Thố Nhị chưa đánh được trận nào, chắc hẳn hôm nay nghĩ rằng sẽ có cơ hội, nên vui vẻ đi theo.

Vệ Trăn trở lại Tê Loan Hiên, thấy Thố Nhị và Thố Thập Bát đang đứng chờ hai bên cửa sân.

Cô nương bên phải ngồi ở trên tường, hai chân lắc lư đều nhịp, đôi mắt vô cùng lanh lợi, thoạt nhìn, chỉ cảm thấy là vị tiểu cô nương đáng yêu hồn nhiên. Cô nương bên trái xinh đẹp vô song, một thanh đao cao bằng người cắm trên mặt đất, tay nàng ta ấn chuôi đao, đứng tựa vào một tảng đá, dáng người đầy đặn quyến rũ, nhìn hiên ngang nhưng lại tràn đầy dụ hoặc.

Tiêu Hà chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu, vành tai đỏ lên.

Nhìn thấy Vệ Trăn, hai người nhanh chóng đứng vững hành lễ: "Bái kiến cô nương."

Vệ Trăn ừ một tiếng: "Chờ ta một chút, ta tắm rửa thay y phục rồi sẽ ra."

"Vâng."

Hai người đồng thời đồng ý.

Tiêu Hà đang muốn đuổi theo Vệ Trăn, một cây đại đao lại đột nhiên vắt ngang trước mặt, hắn cứng đờ người, quay đầu khó hiểu nói: "Cô nương?"

Thố Nhị đánh giá hắn từ trên xuống dưới, mới cong môi cười một tiếng: "Vừa rồi ngươi nhìn ta mà đỏ vành tai cái gì hả?"

Vệ Trăn nghe được động tĩnh sau lưng quay đầu lại nhìn, sau khi đối diện với ánh mắt cầu cứu của Tiêu Hà, nàng trầm mặc, xoay người.

Giữa nam nữ đã dính đến loại từ như 'đỏ vành tai', hẳn là không cần nàng nhúng tay.

Tiêu Hà nhìn bóng lưng đang xa dần của Vệ Trăn: "..."

"Ta đang hỏi ngươi, sao không trả lời?"

Tiêu Hà bất đắc dĩ nhìn về phía nàng ta, vấn đề này bảo hắn trả lời như thế nào?

Hắn không trả lời, có người trả lời thay hắn, không biết Thố Thập Bát moi đâu ra một nắm hạt hướng dương, vừa ngồi trên tảng đá cắn hạt hướng dương vừa nói: "Nhất định là vì thấy nhị tỷ tỷ xinh đẹp chứ sao."

"Nhị tỷ tỷ, lúc ta rời đi phủ Lãng Vương hắn còn chưa có người trong lòng á."

"Tiêu đại ca, bây giờ ngươi có người trong lòng chưa?" Thố Thập Bát nhìn về phía Tiêu Hà, chớp đôi mắt trong veo, hỏi.

Tiêu Hà chưa từng trải tình huống này, đừng nói vành tai, mặt hắn cũng đã đỏ rần, nhưng bị hai cô nương nhìn chằm chằm, trước mặt lại nằm ngang một thanh đao, hắn kiên trì trả lời: "Không có."

Thố Thập Bát: "Ta cũng đã đoán là chưa thích ai mà, nhị tỷ tỷ, có thể ra tay được rồi."

Nghe ngôn từ quá mức to gan này, lần này ngay cả cổ Tiêu Hà c*̃ng đỏ bừng, hắn khiếp sợ nhìn sang Thố Thập Bát.

Thố Nhị thấy hắn như vậy, trong mắt chứa chút ý cười, xích lại gần tốt bụng giải thích: "Tiêu ca ca, ‘ra tay’ mà nàng ấy nói, không phải ý như ngươi nghĩ đâu.”

Tiêu Hà thật sự không chịu nổi nữa, mặt lạnh xoay người bước ra khỏi sân viện.

Mấy bước đầu, thậm chí còn bước cùng tay cùng chân.

Thố Nhị ung dung nhìn một lát, tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Loại tiểu lang quân ngây thơ như này không thể trêu chọc, dính vào không dễ thoát thân.

Thố Thập Bát ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cắn hướng dương.

-

Kim Hoa lâu.

Vệ Trăn không có dẫn theo Đông Tẫn Nguyệt Lan, bảo Thố Thập Bát đóng giả làm thị nữ đi theo bên cạnh nàng giống như trước kia.

Lúc Vệ Trăn tới, Đường Trăn đã đến, nhìn thấy nàng vội vàng nghênh đón: "Huyện chúa."

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hiển nhiên đây là đã bao hết quán.

Thời gian này, đặt bao hết Kim Hoa lâu, cũng không phải một số tiền nhỏ.

"Đường công tử cần gì phải tốn kém như thế."

Đường Trăn cười nói: "Mở tiệc chiêu đãi Huyện chúa, nên long trọng một chút."

"Mời Huyện chúa qua bên này."

Vệ Trăn không chối từ, theo hắn đi hướng chỗ ngồi.

Thố Thập Bát ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng, lúc Đường Trăn quay người, ánh mắt nàng ấy khẽ trầm xuống.

Đợi Vệ Trăn ngồi xuống, Đường Trăn lập tức gọi tiểu nhị mang thức ăn lên.

"Không biết khẩu vị của Huyện chúa, ta đành chọn tất cả món đặc sắc của bọn họ."

Vệ Trăn cười nhạt: "Đường công tử có lòng."

"Đúng rồi, còn không biết Đường công tử là người phương nào?"

Đường Trăn cười đáp: "Đường mỗ là một thương nhân, phần lớn thời gian coi bốn biển là nhà, nguyên quán ở Tung Châu."

"Chỗ đó thì đúng là cách thành Phụng Kinh không xa, chẳng trách ngươi lại nói khẩu âm Phụng Kinh tốt như vậy."

Vệ Trăn uống hớp trà, thuận miệng hỏi: "Đường công tử đến thành Phụng Kinh bao lâu rồi?"

"Khoảng hai năm." Đường Trăn nói.

"Xem ra chuyện mua bán của Đường công tử ở thành Phụng Kinh rất tốt." Vệ Trăn lại nói.

Đường Trăn cười khẽ: "Chẳng qua là kiếm miếng cơm ăn thôi."

Có thể bao cả Kim Hoa lâu, sợ là miếng cơm của hắn ta làm bằng vàng.

Tiểu nhị đã lần lượt mang thức ăn lên, Vệ Trăn không hỏi tiếp nữa.

Đồ ăn ở Kim Hoa lâu tất nhiên là không thể bắt bẻ, nhưng sau khi đồ ăn dâng đủ Vệ Trăn lại không động đũa, Đường Trăn còn chưa mở miệng, đã thấy Thố Thập Bát tiến lên dùng ngân châm thử từng món một, hắn ta không khỏi ngẩn người.

Vệ Trăn bèn nói: "Xin lỗi, đây là quy củ của phủ Lãng Vương."

Đường Trăn kịp phản ứng, vội nói: "Không sao, đi ra ngoài đúng là nên cẩn thận một chút, là ta suy xét không chu toàn."

Từ đầu đến cuối hắn ta đều không nhìn Thố Thập Bát.

Thố Thập Bát thử đồ ăn xong thì lui về sau lưng Vệ Trăn.

Đường Trăn vội nói: "Mời Huyện chúa."

Lúc này Vệ Trăn mới động đũa.

Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, bữa cơm này diễn ra vô cùng yên tĩnh, ước chừng hai khắc đồng hồ sau, hai người lần lượt buông đũa.

"Ta thuê thuyền ở sông thành Tây, không biết Huyện chúa có thể nể mặt tới thăm không?" Đường Trăn lên tiếng mời.

Vệ Trăn trầm mặc một lát, mới nói: "Xin lỗi, hôm nay còn có chút chuyện, ngày khác đi."

Dường như Đường Trăn c*̃ng đoán được Vệ Trăn sẽ từ chối, cũng không quá thất vọng, chỉ nói: "Vậy ngày khác ta lại mời Huyện chúa."

Vệ Trăn khẽ gật đầu.

Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên một lát rồi Vệ Trăn đứng dậy cáo từ, Đường Trăn đưa nàng đến cổng.

Lên xe ngựa, nụ cười trên môi Vệ Trăn biến mất.

Đợi xe ngựa đi được một khoảng cách, nàng mới nhìn sang Thố Thập Bát, người sau gật đầu: "Là hắn ta."

"Mùi huân hương trên người hắn ta giống hệt mùi trên người thích khách hôm đó."

Vệ Trăn vẫn nhìn chằm chằm nàng ấy.

Chỉ dựa vào mùi huân hương không thể hoàn toàn xác định.

"Tuy vết thương trên tai hắn ta được ngụy trang rất tốt, nhưng ta vẫn nhìn ra sơ hở." Thố Thập Bát tiếp tục nói: "Vị trí nhỏ đó nhìn thoáng qua thì cũng không có gì dị thường, nhưng trên thực tế lại là dùng thứ gì trùm lên, nếu không phải ta tinh thông thuật dịch dung, c*̃ng không nhìn ra được."

Như vậy là chắc chắn rồi.

Thố Thập Bát nhìn về phía Vệ Trăn, ngừng một chút, nói: "Hình như cô nương cũng không cảm thấy ngạc nhiên?"

Trong mắt Vệ Trăn lóe lên một tia sáng nhạt, một hồi lâu mới nói: "Đúng là ta đã dự đoán được.”

"Cô nương bắt đầu hoài nghi hắn ta từ khi nào?"

Vệ Trăn: "Từ lâu rồi."

Ngay từ lần đầu bọn họ gặp nhau, nàng đã bắt đầu hoài nghi hắn ta.

"Vậy bây giờ nên làm như thế nào? Muốn bắt hắn ta lại không?" Thố Thập Bát nói.

"Không cần."

Vệ Trăn lạnh nhạt nói: "Chờ Thẩm Lăng ra ngoài đã."

Thố Thập Bát nghĩ một hồi, đột nhiên nói: "Ta hiểu rồi, cô nương cảm thấy hắn ta và Thẩm Lăng có dính dáng với nhau."

"Không phải cảm thấy, là nhất định." Vệ Trăn nói.

Nàng vừa mới nói xong, xe ngựa dừng lại một lúc.

Một khắc sau, Thố Nhị chui vào.

"Cô nương, thật sự có người âm thầm mai phục, khoảng hai mươi người."

Vệ Trăn nhếch môi: "Ta biết rồi."

Nàng thăm dò hắn ta, hắn ta c*̃ng đang thử thăm dò nàng.

Nếu thấy nàng nổi lên lòng nghi ngờ với hắn ta, tất nhiên hắn ta sẽ ra tay.

"Đi bẩm báo điện hạ, phái người am hiểu theo dõi nhất âm thầm đi theo người này."

Thố Thập Bát: "Vậy thì là Tiểu Thập Cửu rồi."

Thố Nhị gật đầu, nhìn về phía Thập Bát: "Ngươi đi bẩm báo điện hạ, mấy ngày nay ta đi theo bên cạnh cô nương trước."

Nàng ta vừa dứt lời, hai người đồng thời nhìn về phía nàng.

Thố Nhị: "... Đây là điện hạ căn dặn."

Vệ Trăn nhíu mày, Thố Thập Bát chớp mắt mấy cái.

Không tin lắm.

Luôn cảm thấy nàng ta có mưu đồ khác.

"Thật sự là điện hạ căn dặn, thuộc hạ nào dám tự tiện làm chủ." Thố Nhị bất đắc dĩ nói.

Cũng không biết là Vệ Trăn có tin hay không, chỉ nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn về Thố Thập Bát nói: "Trước khi về cung làm phiền Thập Bát đến Thang gia một chuyến, nhờ Trọng Hủ âm thầm điều tra những chuyện của Thẩm gia trong những năm cuối thời Đại Thừa, nhất là trước và sau khi cổng thành bị phá."

Mặc dù điện hạ c*̃ng đang điều tra, nhưng Trọng Hủ có con đường khác, vả lại từ việc lúc trước y rất quen thuộc với những chuyện của phủ Quận chúa có thể nhìn ra những năm đó y đang ở thành Phụng Kinh, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Thố Thập Bát đồng ý, sau đó lập tức xuống xe ngựa đi về phía Thang gia.

Thang Trình còn ở Đại lý tự, ở Thang gia chỉ có Ngô di nương và Trọng Hủ.

Sau khi nàng ấy nói ý định đến đây, trong mắt Trọng Hủ nhanh chóng lóe lên một tia âm trầm, hỏi: "Vì sao lại tra những chuyện trong những năm cuối thời Thừa?"

Thố Thập Bát lắc đầu: "Ý của cô nương, ta cũng không hiểu."

Trọng Hủ không hỏi tiếp nữa, chỉ thấp giọng đồng ý.

Sau khi Thố Thập Bát rời đi, trên mặt y mới dần dần lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Những năm cuối thời Thừa, Thẩm gia...

Trọng Hủ nắm chặt nắm tay, cô nương điều tra chuyện này, là đã bắt đầu hoài nghi sự kiện đó vào năm đó rồi?

"Chuyện Huyện chúa nhờ rất khó à?"

Ngô di nương thấy Thố Thập Bát đến tìm Trọng Hủ thì biết hẳn là Huyện chúa có việc muốn Trọng Hủ xử lý nên đã tránh đi, lúc này thấy qua nửa ngày mà Trọng Hủ vẫn đứng im, bèn đi tới hỏi.

Trọng Hủ hoàn hồn, nhìn về phía bà ấy, một hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu: "Có lẽ rất khó."

Nếu thật sự là vì sự kiện kia, tra không khó, điều khó khăn là y nên lựa chọn như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment