Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 142

Ngày hôm sau, Vệ Trăn ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó tới Ngự sử đài, gặp Bùi Lạc An.

Mặc dù trong lòng nàng không tin Bùi gia sẽ quấn vào âm mưu của Thẩm gia, nhưng đã có hiềm nghi, nàng nên tận mắt đi nhìn một cái.

Người dẫn đường cho nàng chính là Viên Thông.

Mấy ngày nay Tống Hoài gióng trống khua chiêng tra văn võ bá quan, trên dưới Ngự sử đài bận túi bụi, như lời Viên Thông nói là, ngục Ngự sử đài sắp không chứa nổi nữa rồi.

Bởi vì từ sau lần ở ngoài Tuyên Chính điện, Tống Hoài lại lần lượt bắt mấy vị quan viên, bây giờ ở thành Phụng Kinh Tống Hoài có thể so với Diêm La.

Xuyên qua mấy hành lang, đi vào một gian tiểu viện, Vệ Trăn cau mày nói: "Đại nhân, đây hình như không phải là đường vào trong ngục."

Nàng từng tới ngục Ngự sử đài một lần, không phải là đi con đường này.

Viên Thông cung kính trả lời: "Bẩm Huyện chúa, tiểu Bùi đại nhân chỉ là tới hỗ trợ điều tra, chưa từng phạm pháp, dĩ nhiên không thể nhốt trong ngục."

Vệ Trăn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nhưng trong lòng nàng lại sinh ra mấy phần lo nghĩ.

Lần này bắt người là nhằm vào Thẩm gia, nhưng không định tội được Thẩm Lăng, đương nhiên cũng không cách nào danh chính ngôn thuận bắt vây cánh của hắn ta, cho nên hai ngày này Tống Hoài điều tra bách quan, chẳng qua là đang tìm những tội ác khác mà vây cánh của Thẩm Lăng phạm phải, mới tiện bắt người tới Ngự sử đài.

Mà nếu Bùi Lạc An trong sạch, đương nhiên không thể giam giữ.

Nhưng nếu như thế, vì sao hôm qua Tống Hoài muốn đưa Bùi Lạc An đến Ngự sử đài ở ngay ngoài điện Tuyên Chính, giữa ánh mắt của vô số quan lại, y hoàn toàn có thể tự mình đến hỏi, như thế c*̃ng sẽ không làm mất mặt Bùi gia, càng sẽ không gây phiền toái cho bản thân.

"Huyện chúa, đến rồi."

Viên Thông dừng trước cổng tròn, khom người nói: "Ta còn có việc cần giải quyết, xin được cáo lui trước."

"Làm phiền Viên đại nhân."

Viên Thông nói không dám rồi quay người rời đi.

Vệ Trăn xoay người, ngước mắt đã nhìn thấy bóng người nho nhã đoan chính trong đình, nàng dừng một chút sau đó nhấc chân đi vào.

Bùi Lạc An nghe được động tĩnh quay đầu, thấy là Vệ Trăn thì rõ ràng đã ngẩn ra trong chốc lát, mới vội vàng đứng dậy hành lễ: "Huyện chúa."

"Bùi đại nhân không cần đa lễ." Vệ Trăn đưa tay ra đỡ hờ.

Sau khi làm đủ lễ tiết, hai người lần lượt ngồi xuống.

Bùi Lạc An thật sự không ngờ Vệ Trăn sẽ tới, nhưng sau đó kết hợp những gì mình biết, ngẫm nghĩ kỹ, cũng lại không thấy ngoài ý muốn.

"Huyện chúa tới là vì vụ án của tiểu Thẩm đại nhân?"

Vệ Trăn ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía hắn.

Bùi Lạc An lập tức giải thích: "Đêm qua Tống đại nhân đã nói chuyện tường tận với ta, trải qua kiểm chứng, hôm đó người xuất hiện ở cửa hàng kia đúng là người trong viện ta."

Vệ Trăn nghe vậy, nỗi lòng thấp thỏm hoàn toàn bình tĩnh.

Tống Hoài sẽ nói thẳng cho Bùi Lạc An, chứng minh y đã xác định Bùi gia không có quan hệ với Thẩm gia.

Nhưng làm nàng không hiểu là, vì sao y vẫn giữ Bùi Lạc An ở nơi này.

"Nói ra thật xấu hổ, kẻ đó bị xếp vào trong viện ta lâu như vậy, ta lại chưa từng phát hiện." Bùi Lạc An lại nói.

Vệ Trăn: "Loại chuyện này vốn là khó lòng đề phòng, không thể trách Bùi đại nhân."

"Chẳng qua, nếu như đã nói rõ là hiểu lầm, sao Bùi đại nhân còn ở lại nơi đây?"

Bùi Lạc An nói: "Tống đại nhân mời ta ở lại thêm hai ngày, ta đã đồng ý, về phần nguyên do..."

"Tống đại nhân không nói, ta c*̃ng không hỏi."

Vệ Trăn cười khẽ: "Bùi đại nhân rất tin tưởng Tống đại nhân."

Bùi Lạc An cũng cười, nói: "Lúc ông nội chưa cáo lão, từng giảng bài cho Thái tử điện hạ và Tống đại nhân, chúng ta từng có tình nghĩa đồng môn mấy năm, không nói vô cùng hiểu biết đối phương, nhưng cũng tin tưởng lẫn nhau."

"Thì ra là thế." Vệ Trăn nói.

Bùi Lạc An thêm trà cho Vệ Trăn: "Ta cũng coi như được nghỉ mấy ngày, nơi đây yên tĩnh, rất thích hợp để nghỉ ngơi."

Vệ Trăn thoáng nhìn sang cây đàn bên cạnh, không khỏi mỉm cười: "Tính tình Bùi đại nhân tốt thật."

Bùi Lạc An nhìn theo tầm mắt của nàng, cong môi nói: "Là Tống đại nhân đưa tới cho ta giải sầu."

Vệ Trăn nghe vậy hơi ngạc nhiên: "Không nhìn ra, Tống đại nhân lại cẩn thận như vậy."

Bùi Lạc An cười khẽ, từ chối cho ý kiến, sau một lúc lâu, hắn hơi chau mày nhìn về phía Vệ Trăn: "Nếu vẫn không tìm được chứng cứ, hai ngày sau hắn ta sẽ được thả ra."

Ban đầu khi hắn nghe Tống Hoài nói về chuyện này thì vô cùng kinh ngạc, từ trước đến nay Thẩm Lăng đều đối đãi với người khác ôn hòa khiêm tốn lễ phép, lại không nghĩ rằng hắn ta lại âm thầm làm nhiều chuyện đáng sợ như vậy.

Sắc mặt Vệ Trăn trở nên nghiêm túc.

Thật ra trước mắt đối với bọn họ mà nói Thẩm Lăng ra ngoài cũng không phải đều là chuyện xấu, người ở bên ngoài, bọn họ mới càng có cơ hội nắm được chứng cứ.

"Chỉ cần đã làm, kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết."

Hai người trầm mặc một thoáng ngắn ngủi, sau đó Vệ Trăn chuyển chủ đề: "Bùi đại nhân có biết, có hai người của Nội các bị bắt."

Bùi Lạc An sững sờ: "Chuyện khi nào vậy?"

"Đêm hôm qua."

Bùi Lạc An hơi nhíu mày, một hồi lâu mới cười khổ lắc đầu: "Nội các vốn đã thiếu người, y bắt như vậy, chờ ta trở về, sợ là khó có thể nhàn rỗi, chẳng trách y lại mang một cây đàn đến cho ta, bảo ta hai ngày này đàn nhiều một chút."

Vệ Trăn lần nữa nhìn về phía cây đàn kia, cười nói: "Hẳn là Bùi đại nhân rất thích đánh đàn."

Bùi Lạc An không phủ nhận: "Đúng là rất thích."

"Tiếng đàn tĩnh tâm, có thể xua tan bực bội."

Vệ Trăn: "Tĩnh tâm?"

Nàng cũng không đặc biệt yêu thích cầm nghệ, hiểu không sâu.

"Ừm." Bùi Lạc An gật đầu: "Không chỉ tĩnh tâm, có một vài khúc nhạc còn có hiệu quả hỗ trợ giấc ngủ."

Động tác của Vệ Trăn khựng lại, ngước mắt nhìn về phía Bùi Lạc An: "Có thể yên giấc?"

"Ừm, có một thời gian mẫu thân ta rất khó chìm vào giấc ngủ, trong lúc vô tình ta nghe nói có khúc nhạc có thể hỗ trợ ru ngủ, nên đã học một khúc." Bùi Lạc An thấy nàng cảm thấy hứng thú, lại nói thêm một câu: "Khúc nhạc này rất khó học, nhưng hiệu quả rất tốt."

Ánh mắt Vệ Trăn hơi sáng, buông chén trà xuống, nói: "Bùi đại nhân, không biết có thể cho ta mượn khúc phổ này một ngày không?"

Bùi Lạc An vô thức hỏi: "Bên cạnh Huyện chúa c*̃ng có người khó ngủ?"

Vệ Trăn gật đầu nói ừ.

"Khúc phổ ở trong viện của ta, chờ ta trở về sẽ mang tới cho Huyện chúa." Bùi Lạc An thấy nàng không muốn nói tỉ mỉ nên c*̃ng không hỏi.

"Vậy thì cảm ơn Bùi đại nhân."

"Huyện chúa không cần phải khách khí." Bùi Lạc An cụp mắt, dường như nghĩ tới điều gì, dừng một chút lại nói: "Nếu Huyện chúa có rảnh, hiện tại ta cũng có thể đàn một lần cho Huyện chúa nghe?"

Khúc nhạc này cực kỳ phức tạp, nếu không phải người tinh thông cầm nghệ, chỉ xem khúc phổ, khó mà học được.

Vệ Trăn ngẫm nghĩ, đồng ý: "Được, làm phiền Bùi đại nhân."

Trình độ đánh đàn của nàng cũng không cao, trước tiên cứ xem khúc nhạc này có quá khó hay không, rồi mới quyết định có cần mời nhạc công dạy học không.

Bùi Lạc An lập tức đứng dậy lại gần kệ để đàn.

Vệ Trăn muốn nhìn kỹ, bèn đứng ở bên cạnh, tiếng đàn vang lên, gió nhẹ thổi, bên tai chỉ còn âm thanh uyển chuyển du dương.

Tiếng đàn vang lên quá nửa, Vệ Trăn đã nhíu chặt mày.

Mặc dù khúc nhạc này nghe ôn hòa rả rích, nhưng lại có yêu cầu cực cao về kỹ năng, khó khăn như vậy, sợ là ngay cả nhạc công bình thường cũng không thể khống chế.

Cuối khúc nhạc, Bùi Lạc An nói: "Khúc này chỉ có tác dụng với người thiếu ngủ, đến lúc đó nếu Huyện chúa có chỗ không hiểu có thể..."

Sau khi nhìn thấy Vệ Trăn nhíu chặt mày, hắn dừng lại.

"Trong đó có vài chỗ cũng không dễ học, lúc đầu ta c*̃ng học rất lâu, nếu Huyện chúa vội vã học, ta có thể giảng giải cho Huyện chúa."

Ánh mắt Vệ Trăn sáng lên: "Thật chứ?"

Có hơn một nửa khúc nhạc này nàng nghe mà không hiểu gì!

Bùi Lạc An cười gật đầu: "Hai ngày này vừa lúc ta có rảnh, nếu Huyện chúa muốn học, tới lúc nào cũng được."

Vệ Trăn nghe vậy lập tức kéo ghế qua: "Vậy thì bắt đầu luôn từ bây giờ đi."

Bệnh của Thái tử nói tái phát là tái phát, nếu như khúc nhạc này thật sự có tác dụng với hắn, nàng học được sớm ngày nào, hắn có thể bớt chịu giày vò ngày đó.

Bùi Lạc An nhìn vẻ mặt nàng, trong lòng đã có suy đoán, nhưng chỉ gật đầu cười: "Ừ."

Đây là người đầu tiên khiến hắn rung động.

Nhưng nàng đã có hôn ước, là Thái tử phi tương lai.

Nghe nói hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên hắn sẽ không quấy rầy, chỉ chôn sâu tình cảm này dưới đáy lòng.

Bây giờ có thể giúp nàng, hắn đã cảm thấy mãn nguyện.

Ngày hôm đó mãi đến hoàng hôn Vệ Trăn mới rời khỏi Ngự sử đài, trước khi đi còn hẹn chiều ngày hôm sau lại đến.

Tin tức truyền đến Đông cung, Thái tử bóp nát một cây bút son, cắn răng: "Cùng đánh một cây đàn? Còn hẹn ngày mai?"

"Vâng."

Trường Phúc len lén nhìn Thái tử một cái: "Bên phía Ngự sử đài nói như vậy."

Chử Yến hít sâu một hơi, bút son trong tay vỡ vụn.

Trường Phúc nhìn mà mí mắt giật giật, thử hỏi: "Hay là, nô tài nói một tiếng với bên kia, cấm người thăm Bùi đại nhân... Điện hạ!"

"Điện hạ! Điện hạ ngài muốn đi đâu?"

Mắt thấy người đằng đằng lửa giận xông ra ngoài, Trường Phúc lập tức bước lên trước ngăn cản: "Điện hạ, các đại nhân đều đang chờ đợi công văn ở bên ngoài, ngài không thể đi được."

"Tránh ra!"

Chử Yến lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta.

Trong mắt Trường Phúc lập tức chứa đầy nước mắt: "Điện hạ, hai ngày này bệ hạ long thể bất an, tất cả tấu chương đều chất đống ở đây. Nếu các đại nhân không có công văn, triều đình sao có thể vận hành? Bây giờ điện hạ mà đi, kiểu gì nô tài cũng bị đánh."

"Điện hạ, ngài thương cho nô tài đi?"

Trường Phúc vô cùng đáng thương kéo ống tay áo của Thái tử, nước mắt nói rơi là rơi.

Chử Yến: "..."

"Điện hạ..."

Chử Yến bực bội rút tay áo ra, giận dữ xoay người ngồi trước bàn.

Trường Phúc thấy vậy nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, chỉ cần Thái tử giương mắt, trong mắt hắn ta lập tức xuất hiện nước mắt, nhìn Thái tử bằng ánh mắt đáng thương.

Thái tử: "..."

"Ngươi vào cung đúng là nhân tài không được trọng dụng!"

Trường Phúc chỉ coi như nghe không hiểu Thái tử đang nói cái gì.

_

Ngày hôm sau, Vệ Trăn dựa theo lời hẹn đi học đàn với Bùi Lạc An, vẫn là mãi đến hoàng hôn mới rời khỏi.

Cùng lúc đó, Tống Hoài c*̃ng không thu tay lại, ngược lại càng làm trầm trọng thêm, khiến triều đình oán than dậy sóng, tấu chương dâng lên bàn Thái tử ngày một nhiều hơn.

Thành Phụng Kinh giống như bị một bầu không khí căng thẳng bao phủ, khiến người lòng nóng như lửa đốt, c*̃ng giống như có thứ gì đang chậm rãi lộ ra từ trong bóng tối, sắp phơi bày dưới ánh mặt trời.

Lại là buổi sáng sớm, Tiêu Hà gõ cửa phòng binh khí, gián đoạn quá trình truyền thụ thương pháp bên trong.

Được Lãng Vương cho phép, Vệ Trăn xoay thương đi tới cạnh cửa: "Chuyện gì?"

"Thiếu chủ, Ngự sử đài đã xảy ra chuyện!" Tiêu Hà trầm giọng nói: "Những đại nhân bị Tống đại nhân bắt vào Ngự sử đài, đêm qua đã chết sáu vị."

"Ầm!" Cửa bỗng nhiên bị mở ra, Vệ Trăn thất thanh nói: "Cái gì?"

Tiêu Hà sắc mặt ngưng trọng nói: "Hôm nay tảo triều đã loạn, tất cả đều là buộc tội Tống đại nhân tàn bạo vô đạo, bao gồm cả mấy vị đại nhân trước đó đứng về phía Tống đại nhân."

Sắc mặt Vệ Trăn lạnh dần: "Tình huống bây giờ như thế nào?"

Trong mắt Tiêu Hà lộ ra vẻ phức tạp, nói: "Văn võ bá quan xin Tống đại nhân từ chức, cũng đòi... bắt giữ Tống đại nhân."

Vệ Trăn giật mình, đang muốn trở lại tìm Lãng Vương xin nghỉ thì đã nghe ông cụ nói: "Đi đi."

"Cảm ơn tổ phụ." Vệ Trăn vội vàng đi ra ngoài, muốn về Tê Loan Hiên thay y phục đi ra ngoài: "Bệ hạ đồng ý rồi à? Bên phía Đông cung có động tĩnh gì không?"

"Tạm thời còn chưa có tin tức truyền đến." Tiêu Hà nói.

"Thiếu chủ!"

Hai người dừng bước quay đầu, thấy Tô Vãn Đường lo lắng bước nhanh đến: "Thiếu chủ, trong cung xảy ra chuyện rồi."

Vệ Trăn quay người tiếp tục đi về Tê Loan Hiên, trầm giọng nói: "Nói."

Tô Vãn Đường nói cực nhanh: "Ta vừa lấy được tin tức, trong vòng một đêm có sáu vị đại nhân bị Tống đại nhân bắt chết ở ngục Ngự sử đài, đều là trọng thương không kịp cứu chữa, bệ hạ không cách nào giải vây cho Tống đại nhân, trong lúc quýnh lên bệnh tình tăng thêm, dưới mắt đã hôn mê bất tỉnh, chúng thần đều quỳ ngoài Đông cung xin Thái tử làm chủ."

"Sau đó Bùi gia nghe nói tin mấy vị đại nhân chết, lo lắng cho sự an toàn của tiểu Bùi đại nhân vào cung đòi người, đồng thời buộc tội Tống đại nhân bắt tiểu Bùi đại nhân đi là trái luật pháp, Bùi lão gia tử tự mình tới Đông cung, ép Thái tử điện hạ chủ trì công bằng."

"Bùi lão gia tử là ân sư của Thái tử điện hạ và Tống đại nhân, lão gia tử ra mặt thúc ép, Thái tử điện hạ không cách nào từ chối, đã hạ lệnh cách chức Ngự sử đài Trung thừa của Tống đại nhân, đồng thời thả mấy vị đại nhân bị bắt lúc trước ra."

Theo thời gian dần trôi, Vệ Trăn dừng bước.

Nàng trầm tư một lát, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn Đường, ánh mắt hơi phức tạp: "Bùi Lạc An... Được thả ra ngoài rồi à?"

Tô Vãn Đường gật đầu: "Vâng, ngoại trừ sáu vị đại nhân đã chết, những đại nhân khác bị Tống đại nhân bắt đều đã được thả."

Trong mắt Vệ Trăn lóe lên một tia sáng: "Tống Hoài bị nhốt ở đâu?"

Tô Vãn Đường: "Vốn dĩ nên do Ngự sử đài bắt giữ, nhưng Ngự sử đài đều là người của y, mà Đại lý tự khanh là bộ hạ cũ của Lãng Vương, chúng thần cho rằng nên tránh hiềm nghi, cho nên..."

"Lúc này Tống đại nhân đã bị áp giải đến phủ Phụng Kinh."

Vệ Trăn nghe vậy lâm vào trầm mặc rất lâu, bên tai vang lên lời Bùi Lạc An từng nói với nàng.

'Tống đại nhân nhờ ta ở thêm hai ngày, ta đã đồng ý.'

"Còn nữa... Thẩm Lăng đã được thả ra." Tô Vãn Đường lại nói.

"Vân Hàm đi đón hắn ta."

Bình Luận (0)
Comment