Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 143

Tường đỏ gạch xanh, hẻm nhỏ uy nghi, vô cớ toát lên vài phần trang nghiêm, quạnh quẽ.

Ngõ hẻm này là con đường bắt buộc phải đi qua từ trước cửa cung đến phủ Phụng Kinh và Ngự sử đài.

Tống Hoài đã trút bỏ quan phục, áo bào tay rộng màu thiên thanh đi giữa quan binh, lúc này mái tóc xưa nay buộc cẩn thận tỉ mỉ cũng chỉ buộc một nửa, rũ xuống eo,bớt đi vài phần uy nghi lạnh lùng. Dáng đi ung dung tự tại, trái lại quan binh áp giải y lại cúi đầu im lặng, không dám thở mạnh.

Thoạt nhìn không giống như đang áp giải y vào ngục Phụng Kinh, mà giống như trước kia, được một đống quan binh vây quanh bảo vệ.

Sắp đến giữa hẻm, phía cuối truyền đến động tĩnh, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới.

Y rất quen với chiếc xe ngựa này, không cần nhìn tấm biển chữ ‘Tề’ treo trên xe ngựa, cũng biết người ngồi bên trong chính là ai.

Hai đội ngũ tiếp cận, gần như đồng thời chậm rãi dừng lại.

Ngõ nhỏ hẹp, hai bên không thể đi song song, cần một bên nhường đường.

Thị vệ cầm đầu nhìn về phía Tống Hoài, gật đầu nói: "Đại nhân, là tam cô nương Tề gia."

Mặc dù Tống Hoài đã bị cách chức Ngự sử Trung thừa, nhưng vẫn còn thân phận Thống lĩnh thị vệ Đông cung, những người áp giải y lại là người của Đông cung, đương nhiên là vẫn đối xử với y cực kỳ cung kính.

Tống Hoài ừ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào rèm xe.

Nàng ấy tới đây, là muốn làm gì?

Cùng lúc đó đã có hộ vệ nhẹ giọng bẩm báo vào trong xe ngựa: "Cô nương, là Tống đại nhân."

Vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Tề Vân Hàm bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt.

Chiếc khăn thêu trong tay nàng ấy bị vò đến nhăn nhúm, hàng mi dài không ngừng rung động, môi anh đào mấp máy một lát, nhưng từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.

Nha hoàn hầu cận Tố Tuyết không khỏi nhẹ giọng kêu: "Cô nương."

Tề Vân Hàm hoàn hồn, nhìn về phía Tố Tuyết: "Ngươi, nhìn y một cái... Tình huống của y thế nào?"

Tố Tuyết đồng ý, đưa tay vén lên một góc rèm nhìn ra ngoài, vừa mới hạ rèm xe xuống Tề Vân Hàm đã vội vàng hỏi: "Thế nào, y có bị thương không, có bị còng lại không?”

Tố Tuyết vẻ mặt phức tạp lắc đầu: "Nô tỳ thấy..."

"Như thế nào?"

"Rất tốt."

Tố Tuyết châm chước một lát, đáp: "Không bị thương, c*̃ng không bị còng tay, chỉ thay thường phục, tóc buộc một nửa, nguyên liệu làm áo choàng mặc trên người là cống phẩm.”

Không hề giống phạm nhân bị áp giải đi thẩm vấn.

Tề Vân Hàm nghe vậy trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy yên ổn.

Nàng ấy biết là y chắc chắn sẽ không có việc gì mà.

Thái tử ca ca chắc chắn sẽ che chở y.

"Cô nương, bọn họ không nhường đường." Tố Tuyết lại nói.

Tề Vân Hàm lắc đầu: "Nên là chúng ta nhường."

Tố Tuyết đồng ý, dặn dò xa phu nhường đường.

Nếu là ngày trước Tống Hoài sớm đã mở miệng nhường đường, nhưng hôm nay, y chỉ đứng im nhìn xe ngựa chằm chằm, thị vệ thấy vậy cũng không dám tự tiện mở miệng, đều yên lặng chờ đợi.

Mãi đến khi xe ngựa chậm rãi xê dịch sang một bên, thị vệ đứng cách Tống Hoài gần nhất bỗng nhiên cảm giác toàn thân phát lạnh, hắn vô thức nhìn về phía Tống Hoài, quả nhiên gương mặt kia đã lạnh lùng như băng.

Hóa ra, không phải nàng ấy tới gặp y.

Hôm nay Thẩm Lăng được thả, con đường này là đi con đường phải đi qua để tới Ngự sử đài.

Nàng ấy đi đón Thẩm Lăng.

Tống Hoài hít sâu một hơi, bàn tay đang nắm chặt trong tay áo chậm rãi buông ra.

Bọn họ đều giấu diếm nàng ấy những chuyện Thẩm Lăng từng làm, nhưng nàng ấy đã biết được chuyện Thẩm Lăng ám sát y, có điều nàng ấy vẫn lựa chọn Thẩm Lăng.

Trong lòng nàng ấy, từ đầu đến cuối Thẩm Lăng đều khác với y.

Tống Hoài đè phiền não trong lòng xuống, nhấc chân.

Thị vệ vội vàng đuổi theo.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mãi đến lúc tiếng bước chân tới gần xe ngựa, Tề Vân Hàm không nhịn được vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, hô hấp của nàng ấy đột nhiên ngừng lại một chớp mắt, tim đập loạn nhịp.

Đã rất nhiều năm rồi nàng ấy không thấy y mặc như vậy.

Từ sau khi y rời đi Tề gia, mỗi lần nàng ấy nhìn thấy y thì y đều mặc quan phục, tóc búi cao đội quan chỉnh tề, đột nhiên, người kia nhìn qua, một đôi mắt toát ra sự lạnh lùng.

Tề Vân Hàm hoảng sợ vội vàng hạ màn xe xuống.

Nàng ấy nhẹ nhàng thở ra một hơi vỗ ngực, gương mặt còn hơi đỏ lên.

Hình như, y không giống với trước kia lắm.

Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, rõ ràng vẫn hung dữ như vậy, lại khiến nàng ấy nhìn một cái đã không thể không mặt đỏ tim đập loạn.

Đội ngũ áp giải và xe ngựa lướt qua nhau, không có một câu trò chuyện, bầu không khí xung quanh lại vô cùng khó tả.

Xe ngựa tiếp tục di chuyển, đi về phía Ngự sử đài.

"Cô nương, đến rồi." Tố Tuyết nói.

Tề Vân Hàm nhẹ nhàng nhắm mắt lại hít sâu, cố gắng bình phục tâm tình.

Qua một hồi lâu, nàng ấy nhìn về phía Tố Tuyết: "Hiện tại nhìn ta có gì khác thường không?"

Tố Tuyết nhìn nàng ấy một lát, lắc đầu: "Cô nương trông không khác gì bình thường."

Dứt lời, sắc mặt nàng ta phức tạp nói: "Cô nương, hôm nay Thẩm đại nhân được thả ra, có phải đã chứng tỏ là chuyện Thẩm đại nhân ám sát Tống đại nhân cũng không phải là thật không?"

Hàng mi dài của Tề Vân Hàm run lên, đang định trả lời, suy nghĩ lại chợt thay đổi, nói: "Ừ, nhất định là Thẩm Lăng bị oan uổng, ta tin tưởng huynh ấy."

Bước chân Thẩm Lăng khựng lại, trong mắt hiện lên một tia sáng nhạt, khóe môi c*̃ng dần dần cong lên, cười đầy hàm súc.

Xem ra, hắn ta và Tống Hoài còn chưa phân thắng bại.

Thẩm Lăng vén áo bào lên, nhảy lên xe ngựa, kéo rèm xe ra, dịu giọng gọi: "Hàm Hàm."

Tề Vân Hàm nhìn thấy hắn ta thì mắt sáng lên, vội nói: "Huynh ra rồi."

Quả nhiên, nàng ấy vẫn phải càng cẩn thận một chút mới được, vừa rồi hẳn là hắn ta đã nghe thấy lời nàng ấy nói rồi nhỉ?

Thẩm Lăng nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng ấy, vẻ mặt càng thêm dịu dàng: "Ừm, ta không nghĩ tới, Hàm Hàm sẽ đến đón ta."

"Huynh là vị hôn phu của ta, ta nên tới."

Tề Vân Hàm vẫn giống như trước kia, cười xán lạn với hắn ta.

Trong lòng Thẩm Lăng hồi hộp, trên mặt lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói: "Là ta không tốt, chậm trễ hôn sự, bá phụ bá mẫu có tức giận không?"

Tề Vân Hàm nghe vậy nụ cười hơi nhạt đi, gục đầu xuống: "Việc này cũng không phải lỗi của huynh."

"Là Tống Hoài, Tống Hoài y..."

Tề Vân Hàm nắm chặt khăn thêu, giọng vô cùng trầm thấp.

"Tống Hoài thế nào?" Thẩm Lăng nhìn chằm chằm Tề Vân Hàm, nói.

Tề Vân Hàm lại không trả lời, mà là quay đầu dùng khăn xoa khóe mắt, Tố Tuyết thấy thế bèn chủ động nói: "Thẩm đại nhân có điều không biết, gần đây thủ đoạn của Tống đại nhân càng thêm đáng sợ, bắt rất nhiều người trên triều đình vào Ngự sử đài, đêm qua..."

Tố Tuyết lo lắng nhìn Tề Vân Hàm, mới tiếp tục nói: "Đêm qua có sáu vị đại nhân chết trong ngục Ngự sử đài, nói là bởi vì bị tra tấn quá nặng, không thể cứu chữa, sáng sớm hôm nay Tống đại nhân đã bị áp giải tới phủ Phụng Kinh."

"À đúng rồi, Thẩm đại nhân, ngài không sao chứ, Tống đại nhân có tra tấn ngài không?"

Ánh mắt Thẩm Lăng khẽ thay đổi, Tống Hoài bị nhốt vào phủ Phụng Kinh rồi?

Thái tử sẽ thừa dịp hắn ta vào Ngự sử đài đối phó người của hắn ta, điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn ta, nhưng trong vòng một đêm lại có sáu vị đại nhân chết trong Ngự sử đài...

Tống Hoài không ngu đến mức tự chui đầu vào rọ như vậy, đây là phụ thân làm?

Tề Vân Hàm c*̃ng xoay người nhìn về phía hắn ta, giọng điệu có chút gấp gáp: "Y có tổn thương huynh không?"

Tống Hoài ngước mắt nhìn về phía Tề Vân Hàm đang rưng rưng nước mắt.

Hôm nay Tống Hoài vào phủ Phụng Kinh, nhưng nàng ấy không đi xin tha cho y, mà là tới đón hắn ta...

"Ta không sao, Hàm Hàm đừng lo lắng." Thẩm Lăng cười đưa tay nắm chặt tay Tề Vân Hàm, lên tiếng an ủi, sau đó, hắn ta nhíu mày: "Sao Tống Hoài lại trở nên như thế..."

Hắn ta chưa nói xong, đã thấy Tề Vân Hàm lại cúi đầu rơi lệ, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, nhưng giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Hàm Hàm lo lắng cho y à?"

Tề Vân Hàm rút tay ra khỏi tay hắn ta, xoay người lau nước mắt, tức giận: "Ai lo lắng cho y!"

"Mặc dù trước kia y cũng rất hung dữ, nhưng cũng không quá đáng đến mức này, mấy vị kia đại nhân kia đều chết vì bị y lạm dụng cực hình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, Thẩm Lăng, y đã không còn là Tống Hoài mà chúng ta quen biết."

Vẻ lạnh lùng trong mắt Thẩm Lăng biến mất, loáng thoáng hiện lên ý cười.

"Y đứng ở vị trí kia, được vạn người nịnh nọt, nhất thời mất đi dáng vẻ của thường ngày cũng là chuyện bình thường, Hàm Hàm đừng vì thế mà cảm thấy khổ sở."

Đây là nói Tống Hoài ỷ vào được thiên vị, không coi ai ra gì.

Tề Vân Hàm cắn răng, dằn nỗi tức giận trong lòng xuống, qua một hồi lâu mới xoay người, trên mặt vương một hàng nước mắt, không đợi Thẩm Lăng nhìn kỹ, nàng ấy bỗng nhiên nhào vào trong lòng Thẩm Lăng, khóc ròng nói: "Thẩm Lăng, dù thế nào huynh cũng không được biến thành như vậy, nếu không thì, ta sẽ không gả cho huynh nữa."

Thẩm Lăng giật mình, sau đó mới chậm chạp đưa tay ôm nàng ấy vào trong ngực.

Bọn họ có hôn ước từ nhỏ, mặc dù Thẩm Lăng muốn lợi dụng Tề Văn Hàm, nhưng cho tới nay hắn ta vẫn rất tôn trọng nàng ấy, chưa từng có hành động thân mật vượt quá khuôn phép. Hành động có thể coi là lớn mật nhất là nắm tay và ôm, nhưng phần lớn đều là hắn ta chủ động, đây là lần đầu tiên nàng ấy dứt khoát nhào vào trong ngực của hắn ta như vậy.

Dẫu rằng, là đau lòng vì một nam nhân khác.

"Hàm Hàm yên tâm, ta sẽ không."

Thẩm Lăng gác cằm lên bờ vai mảnh khảnh của Tề Vân Hàm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nếu lúc trước nàng ấy kiên định lựa chọn hắn ta như hôm nay, có lẽ hắn ta sẽ không ra tay với nàng ấy, mà là sẽ đặt mục tiêu lên hai huynh trưởng của nàng ấy.

"Đúng rồi, hôn sự của chúng ta thế nào?"

Tề Vân Hàm tựa vào ngực hắn ta, nhất thời không hề có ý định rời đi, nghe vậy chỉ nói: "Phụ thân mẫu thân đã bàn bạc với Thẩm bá bá, hoãn hôn kỳ, chờ huynh ra ngoài rồi chọn lại ngày lành tháng tốt."

Hiếm khi Tề Vân Hàm ỷ lại hắn ta như vậy, đương nhiên Thẩm Lăng c*̃ng không muốn buông tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo của nàng ấy, nói: "Ừm, vậy thì tốt rồi, ngày khác, ta sẽ đến nhà xin lỗi bá phụ bá mẫu."

Ai ngờ Tề Vân Hàm nghe được lời này, lại bỗng nhiên bứt ra khỏi ngực hắn ta, nhìn hắn ta chằm chằm: "Ta nói đây không phải lỗi của huynh, huynh xin lỗi gì hả! Người phải xin lỗi cũng nên là Tống Hoài chứ!"

Mặc dù Tề Vân Hàm lớn lên trong muôn vàn yêu thương, người cũng hơi yếu ớt, nhưng xưa nay cũng là người tính tình ấm áp mềm mại, cho dù tức giận c*̃ng không có lực uy h**p, ngược lại còn khiến cho người ta không nhịn được sinh lòng dung túng.

"Được được được, ta sai rồi." Thẩm Lăng ngẩn người một thoáng, sau đó vội cúi người ôm lấy nàng ấy dịu giọng dỗ dành, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Trước đây Tề Vân Hàm chưa từng nổi giận trước mặt hắn ta, kia khi nhìn thấy nàng ấy giận dỗi Tống Hoài, hắn ta vẫn cho là tính tình nàng ấy tốt, thân thiết với hắn ta hơn. Mãi đến một ngày, hắn ta thấy nàng ấy lại giận dỗi Tống Hoài vì một chuyện nhỏ, hắn ta mới biết được, hóa ra không phải như những gì hắn ta từng nghĩ.

Chỉ có người mà nàng ấy thật sự quan tâm, mới có thể tác động tới cảm xúc của nàng ấy.

Mà bây giờ, nàng ấy cũng đã tỏ bày những cảm xúc ấy trước mặt hắn ta, điều này khiến hắn ta vui sướng.

Nếu sau này trong lòng trong mắt nàng ấy chỉ có một mình hắn ta, nếu không phải vô cùng bất đắc dĩ, chắc chắn hắn ta sẽ giữ tính mạng cho nàng ấy, ở bên hắn ta mãi mãi.

Trên đường đi hai người không nhắc tới Tống Hoài nữa, chỉ giống mỗi lần ở chung trong quá khứ, tìm một vài chủ đề, trò chuyện câu được câu không.

Đến Thẩm gia, Tề Vân Hàm vẫn giống như trước kia không xuống dưới tiễn hắn ta, chỉ ngồi bên cửa sổ đưa mắt nhìn hắn ta: "Huynh nghỉ ngơi cho tốt trước nhé, giữ gìn tinh thần rồi lại chọn ngày."

Thẩm Lăng đứng bên cạnh xe ngựa nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Hắn ta dừng một chút, đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng Tề Vân Hàm: "Hàm Hàm, muội sẽ gả cho ta mà, đúng không?"

Tề Vân Hàm không hiểu nhìn hắn ta, nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút: "Chúng ta đã đính hôn từ nhỏ, ta không gả cho huynh thì gả cho ai?"

Một tia nghi ngờ vừa mới dâng lên trong lòng Thẩm Lăng lại biến mất, hắn ta cười khẽ: "Ừm, đúng vậy, muội chỉ có thể gả cho ta, ta cũng sẽ chỉ lấy muội."

Là hắn ta quá lo lắng, với tính cách đơn thuần như tờ giấy trắng của Tề Vân Hàm, nếu thật sự đã biết được chuyện gì đó mà đến gần hắn với tâm tư khác, thì làm sao có thể giấu nổi?

Vả lại nếu Tề gia biết cái gì, hôm nay chắc chắn c*̃ng sẽ không để cho nàng ấy tới gần hắn ta.

Tề Vân Hàm cười với hắn ta một cái, vẫy tay: "Huynh mau vào đi, ngày mai ta lại tới thăm huynh."

"Ừ." Thẩm Lăng nói.

Thẩm Lăng đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, mới quay người vào Thẩm gia.

Bình Luận (0)
Comment