Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 144

Quản gia vội vàng nghênh đón: "Công tử đã trở về."

"Vốn dĩ nô tài muốn đi đón công tử, nhưng thấy Tề cô nương đi rồi nên nô tài không đi nữa."

Thẩm Lăng nhẹ nhàng đáp lại, hỏi: "Phụ thân còn chưa trở lại sao?"

"Gia chủ còn chưa trở về, hôm nay trên triều xảy ra chuyện lớn, chỉ sợ không thể trở về ngay được." Quản gia nói.

"Phụ thân trở về lập tức đến báo cho ta." Dường như tâm trạng Thẩm Lăng rất không tệ, quay người đi về phía viện tử, đi đến dưới hiên, mới đột nhiên ngừng chân, hỏi: "Mấy ngày nay, Hàm Hàm có đi gặp Tống Hoài không?"

Quản gia lắc đầu: "Từ sau hôm đại hôn Tề cô nương không hề gặp Tống đại nhân, nô tài nghe nói hôm đó Tống đại nhân đứng ngoài cửa phòng Tề cô nương đợi nửa ngày, Tề cô nương cũng không mở cửa, sau đó Tống đại nhân có đến mấy lần nữa, Tề cô nương vẫn không gặp y."

"Nô tài nghe được, hình như là bởi vì chuyện hôm đại hôn mà giận chó đánh mèo lên Tống đại nhân."

Thẩm Lăng chậm rãi cong môi.

"Ta biết rồi."

"Đi chọn mấy ngày tốt, chọn xong lập tức mang tới cho ta xem."

-

Rèm xe rơi xuống, nụ cười trên mặt Tề Vân Hàm tan đi.

Nàng ấy nghĩ lại mà sợ hai, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực.

Vừa rồi hắn ta đang thăm dò nàng ấy, cũng may nàng ấy đã sớm chuẩn bị kỹ càng, bằng không thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

Sau đó, bả vai nàng ấy lại hơi chùng xuống.

Người đã bầu bạn với nàng ấy hơn chục năm này, người giống như huynh trưởng trong lòng nàng ấy, vậy mà đến tận lúc này nàng ấy mới biết được con người thật của hắn ta.

Lúc nàng ấy ra quyết định, thật ra cũng rất sợ hãi, dù sao, hắn ta từng nhiều lần nhẫn tâm muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết.

Nhưng sợ thì sợ, chuyến này nàng ấy vẫn phải đi.

Nhưng cho dù mấy ngày nay nàng ấy đã chuẩn bị kỹ càng, cũng vẫn sợ hắn ta nhìn ra sơ hở, cho nên nàng ấy chỉ có thể giấu mặt mình là trong ngực hắn ta, cố gắng không nhìn thẳng hắn ta, cũng tận lực khiến cho mình quên mất tất cả những chuyện đó, đối xử với hắn ta như trước đây.

Bọn họ làm bạn lẫn nhau nhiều năm như vậy, nàng ấy lại không biết diễn kịch, chỉ có thể dựa theo bản năng để đối xử với hắn ta.

Nàng ấy cũng muốn nghe phụ thân mẫu thân, tránh sau lưng bọn họ, chờ bọn họ lo lắng chu toàn thay nàng ấy, nhưng nàng ấy không làm được.

Nhất là, sau khi nàng ấy đã biết sự thật ẩn sau tấm màn đó.

Hôm đó lúc biết được Thẩm Lăng là người đã cử thích khách đi ám sát Tống Hoài từ trong miệng mẫu thân, nàng ấy đã vô cùng suy sụp.

Bởi vì không ai hay biết rằng, ngay từ ngày Tống Hoài bị thương trở về thành Phụng Kinh, nàng ấy đã vô tình biết được nhiều điều hơn thế.

Nàng ấy biết được các huynh trưởng đi thăm Tống Hoài, muốn đi tìm bọn họ hỏi tình hình của y thế nào, ở bên ngoài thư phòng, nàng ấy nghe được phụ thân nói chuyện với huynh trưởng.

Trong số thích khách ám sát Tống Hoài có tử sĩ, có người Nam Hào và Tây Vu, bọn họ hoài nghi, người đứng sau thích khách lần này và thích khách lúc trước hành thích Trăn Trăn ở đình Hòe Sơn, núi Thu Vụ và Ngụy gia là cùng một người.

Lúc ấy nàng ấy không nghĩ nhiều đã tiến vào thư phòng, từ trước đến nay người trong nhà vẫn luôn giấu nàng ấy những chuyện như này, nàng ấy cũng làm như không nghe thấy.

Mãi đến khi mẫu thân nói cho nàng ấy, người muốn ám sát Tống Hoài là Thẩm Lăng, đầu óc nàng ấy vô cùng hoảng hốt.

Nàng ấy thao thức cả đêm, suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.

Năm ngoái tử sĩ ám sát Trăn Trăn ở Ngụy gia đóng giả làm ám vệ của Tề gia, khi đó Trăn Trăn cũng đã nói, người này không chỉ phải hiểu rất rõ Tề gia, còn phải có thể tiếp cận ám vệ Tề gia.

Thật ra người phù hợp với hai điểm này cũng không nhiều.

Mà Thẩm Lăng, là một trong số đó.

Bỏ qua những suy đoán này, chỉ riêng việc Thái tử ca ca nói chắc chắn một trăm phần trăm, đã khiến nàng ấy không thể không tin.

Sự thật này đối với nàng ấy không khác nào một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên tim gan, đau đớn đến nghẹt thở. Cho dù nàng ấy không có tình yêu nam nữ với Thẩm Lăng, nhưng bọn họ lớn lên cùng nhau, tình cảm tất nhiên là không cạn, làm thế nào nàng ấy c*̃ng không ngờ được tất cả những chuyện kia đều là hắn ta làm.

Nếu nguyên do của chuyện này chỉ bởi vì tư tình, có lẽ nàng ấy có thể đợi phụ thân mẫu thân xử lý, nhưng cấu kết nước địch, sát hại đồng bào, nàng ấy không thể tiếp tục trốn trong nhà ấm, nàng ấy cũng muốn làm chút gì đó trong khả năng của mình.

Tề Vân Hàm biết phụ thân mẫu thân không nói cho nàng ấy tình hình thực tế là vì muốn bảo vệ nàng ấy, cũng là không muốn để cho nàng ấy phải cảm thấy khó chịu.

Nhưng nàng ấy chỉ là không có mưu mô gì, tính tình đơn thuần một chút, không có nghĩa là nàng ấy ngu.

Ngay cả khi trong tình huống chứng cứ không đầy đủ mà Tống Hoài vẫn lựa chọn bắt Thẩm Lăng vào ngày đại hôn, hiển nhiên là vì cứu nàng ấy. Đồng thời điều đó cũng chứng tỏ, bọn họ trong tay chưa có bằng chứng có thể định tội Thẩm Lăng, cho nên mấy ngày nay, y mới ra sức truy lùng như vậy.

Mọi người đều cho rằng nàng ấy không giỏi che giấu tâm tư, nhưng họ lại bỏ sót một điều quan trọng nhất.

Đó là Thẩm Lăng sẽ không dễ dàng nghi ngờ nàng ấy.

Bởi vì Thẩm Lăng hiểu nàng ấy rất rõ, trong mắt hắn ta nàng ấy quá ngốc, những năm qua ở trước mắt hắn ta nàng ấy gần như là trong suốt, hắn ta sẽ không đề phòng nàng ấy.

Cho nên, trên đời này người thích hợp nhất để nằm vùng bên cạnh Thẩm Lăng tìm chứng cứ, chỉ có nàng ấy.

Bởi lẽ đạo bất đồng, bất vi mưu.

Cho dù trong nội tâm nàng ấy từng coi Thẩm Lăng như người thân, nhưng nếu hắn ta thật sự làm những chuyện này, vậy thì nên trả giá đắt.

-

Vệ Trăn thay y phục xong thì lập tức vào cung.

Nhưng lúc này nàng đã không sốt ruột như khi nãy nữa.

Trường Phúc sớm đã chờ ở cửa cung, thấy Vệ Trăn thì vội vàng nghênh đón: "Cô nương tới rồi."

Vệ Trăn nghe vậy lập tức hiểu rõ: "Điện hạ biết ta sẽ đến?"

"Đương nhiên rồi, điện hạ cố ý dặn dò nô tài chờ cô nương ở chỗ này đó." Trường Phúc hơi ngừng lại, lại nói: "Nếu cô nương còn không đến nữa, điện hạ sẽ bất chấp tất cả mà tới phủ Lãng Vương."

Vệ Trăn nhất thời không hiểu rõ: "Điện hạ có chuyện quan trọng tìm ta?"

Trường Phúc cười gượng hai tiếng: "Tất nhiên là có rồi."

"Chẳng qua việc này, cô nương vẫn nên trực tiếp hỏi điện hạ thì hơn."

Đánh đàn với Bùi đại nhân hai ngày, điện hạ có thể không để ý à?

Nếu không phải hắn ta liều chết can ngăn, điện hạ sớm đã giết vị Bùi đại nhân kia rồi.

Trong lòng Vệ Trăn chỉ đang mải suy nghĩ đến chuyện của Tống Hoài, nên nàng không nghĩ quá nhiều về câu nói này.

Nhưng nàng nhìn thấy Trường Phúc vẫn có thể cười vui vẻ như vậy, trong lòng lại càng thêm chắc chắn suy đoán của bản thân.

Không lâu sau Vệ Trăn đã tiến vào điện, nhưng mới bước vào, cửa điện đã nhanh chóng đóng lại sau lưng nàng. Vệ Trăn bỗng nhiên ý thức được không thích hợp, nàng vô thức xoay người kéo cửa, nhưng không hề ngạc nhiên chút nào, nàng bị đè ở trên cửa.

"Điện hạ..."

Thấy Thái tử tức giận nhìn chằm chằm nàng, Vệ Trăn biết ngay, sợ là nàng lại làm gì chọc hắn điên lên rồi.

Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.

Mấy ngày nay hình như nàng không làm chuyện gì khiến hắn tức giận đâu nhỉ?

"Nàng chạy cái gì?"

Chử Yến dùng hai cánh tay bao vây nàng giữa bản thân và cánh cửa, giọng điệu trầm thấp không rõ cảm xúc.

Vệ Trăn ngước mắt nhìn hắn, đáp: "Phản ứng bản năng thôi."

Bị hắn 'đánh lén' nhiều lần, nàng cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều, cảm nhận được 'nguy hiểm' không chạy thì còn chờ cái gì?

Thái tử cười khẽ, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Giờ khắc này, dường như Vệ Trăn lại thấy được dáng vẻ Thái tử vào lần gặp đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Tim nàng giật thót, thầm nhủ, hắn lại phát bệnh à?

"Điện hạ, chàng sao thế?"

Vệ Trăn dè dặt hỏi.

Chử Yến cúi đầu nhìn chằm chằm nàng một lát, ấn eo của nàng dựa sát vào người mình: "Cô thế nào, nàng không biết?"

Đúng là nàng không biết thật.

Tô Cấm từng nói, sau khi bị thương loại độc kia sẽ mạnh thêm, sẽ khiến cho người trúng không thể ngủ, tính tình tàn bạo mất khống chế, giống như lần đầu nàng gặp hắn, hắn suýt nữa dùng kiếm chém nàng, sẽ không phải là lần trước bị thương trong trận pháp của phụ thân, cho nên độc phát tác…

"Vệ Trăn." Thái tử khẽ cắn môi: "Ở trong lòng Cô mà nàng còn ngẩn người, gan nàng càng lúc càng to hơn rồi đấy."

Vệ Trăn đè phỏng đoán trong lòng xuống, nở một nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng: "Điện hạ, ta sai rồi."

Người này ăn mềm không ăn cứng, mặc kệ là chuyện gì, nhận lỗi trước rồi nói, nếu không thì hôm nay nàng rất khó ra khỏi Đông cung.

Ai ngờ Thái tử lại càng tức: "Cho nên nàng biết sai còn cố phạm phải?"

"Vệ Trăn, nàng giỏi lắm!"

Vệ Trăn còn chưa kịp trả lời đã bị Thái tử bế ngang lên, đi vào sau bình phong, Vệ Trăn mơ hồ nhìn thấy phía sau có một cái giường, thầm kêu không tốt, vội vàng ôm cổ Thái tử, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, dù sao chàng cũng phải cho thần nữ được chết rõ ràng, thần nữ đã làm gì để khiến điện hạ tức giận vậy ạ?"

"À..." Thái tử khẽ hừ một tiếng: "Không phải nàng đã nhận lỗi rồi à, còn không biết chuyện gì?"

Vệ Trăn: "... Ta chỉ là thức thời thôi."

Bước chân Thái tử khựng lại: "..."

Sau đó, hắn gật đầu: "Rất tốt, vậy thì nàng cứ tiếp tục thức thời đi."

Vệ Trăn còn muốn mở miệng, môi đã bị ngăn chặn.

Vào khoảnh khắc bị đặt xuống giường, nàng không khỏi bắt đầu hoài nghi, không phải là hắn muốn tìm lý do để bắt nạt nàng đấy chứ?

Nhưng mà, hắn còn có tâm tư càn quấy với nàng, vậy thì đúng là Tống Hoài không sao.

Chỉ là không biết chiêu này của bọn họ là dụ rắn ra khỏi hang, hay là gậy ông đập lưng ông.

"Nàng lại ngẩn người?"

"Vệ Trăn, nàng xong rồi!"

Vệ Trăn: "... ."

Từ giây phút nàng vào điện, nàng đã cảm thấy mình xong rồi.

Chẳng qua, có lẽ còn có thể giãy giụa một chút?

"Điện hạ, chàng nói cho ta biết trước, rốt cuộc là có chuyện gì?" Vệ Trăn chủ động hôn Thái tử một cái, nhẹ giọng hỏi.

Hiếm khi nàng chủ động vào lúc này, Chử Yến dừng động tác, cúi đầu nhìn nàng, cắn răng nói: "Vung tiền như rác đặt bao hết Kim Hoa lâu, ngắm trăng thưởng hoa, cùng đàn một khúc, mấy ngày nay nàng sung sướng quá nhỉ.”

Vệ Trăn: "..."

Nàng mờ mịt nhìn Thái tử, mấy giây sau mới hoàn hồn, à, hóa ra là ghen.

Nhưng không phải nàng đã nói với hắn chuyện của Đường Trăn rồi à?

Bùi Lạc An, nàng học khúc nhạc kia, là muốn nhìn xem có thể xoa dịu độc tố trong người hắn hay không.

"Điện hạ..."

"Eo nhỏ chân dài, dung mạo tuấn tú, vậy là nàng thích dáng vẻ như vậy?"

Vệ Trăn càng thêm mờ mịt, eo nhỏ chân dài gì cơ?

Nàng chưa từng nói lời này.

"Ta không..."

"Nàng lại không phủ nhận?"

"Thế nào, cảm thấy Cô khó coi?"

"Muốn kiếm niềm vui mới?"

"Eo Cô không nhỏ à, chân không dài à, này, nàng sờ đi!"

Vệ Trăn: "..."

Hắn có cho nàng cơ hội nói chuyện không?

Nàng xác định, đây nhất định là phát bệnh.

Bình Luận (0)
Comment