Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 145

Ngoài điện, mấy cái đầu khả nghi ló từ trong góc hẻo vắng vẻ, hai mắt đều sáng lấp lánh, Thố Nhị vác đại đao ngồi trên nóc nhà, nhìn thấy hết quang cảnh phía dưới, khinh thường lắc đầu.

Mấy tên này lại đang tìm đường chết.

Điện hạ và cô nương chỉ chơi đùa với nhau, lại không làm thật, có gì hay mà nghe?

Muốn nghe, cũng phải nghe đêm động phòng mới k*ch th*ch.

Không ngoài dự đoán của Thố Nhị, khoảng nửa canh giờ sau, cửa điện mở ra, mấy tên kia vừa định nhanh chân chạy trốn thì giọng của Thái tử đã vang lên: "Lăn ra đây!"

Trường Phúc đang đứng dưới hiên nghe vậy khẽ giật mình, còn không đợi hắn ta mở miệng, chỉ thấy mấy bóng người ủ rũ cúi đầu hiện ra từ các nơi hẻo lánh.

Khóe môi Trường Phúc co lại: "..."

Hóa ra là đều ở đây nghe trộm.

Ánh mắt lạnh như băng của Chử Yến đảo qua mấy người bọn họ, nghiến răng nói: "Một trăm vòng, vác thêm vật nặng!"

Mấy người ngoan ngoãn nhận lệnh.

Cửa điện lần nữa khép lại, Thố Nhị lặng lẽ thở dài, lắc đầu, trong đôi mắt quyến rũ nhìn ai cũng giống như đang liếc mắt đưa tình ánh lên vẻ cô đơn.

Mấy tên ngu xuẩn này, vẫn là Tiểu Nhất nhìn vừa mắt.

Đêm qua, điện hạ sai Tiểu Nhất và tám ám vệ đi về hướng Bắc tìm tử sĩ của Thẩm Lăng và quân Thiết Giáp, cũng không biết lúc này hắn ta đang ở nơi nào, không biết khi nào hắn ta mới có thể về.

Những người khác nàng ta vừa chọc đã đỏ mặt, không có gì thú vị, chỉ có Tiểu Nhất, nàng ta dùng hết tất cả vốn liếng, hắn ta cũng không liếc nhìn nàng ta nhiều thêm một cái, chậc chậc, thú vị thật đấy!

Hắn ta nhất định phải sống sót trở về đó, nếu không thì, cuộc đời của nàng ta sẽ mất đi một thú vui.

_

Vệ Trăn nghe được động tĩnh bên ngoài, mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, nàng nhanh chóng sửa sang lại y phục, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Hắn biết rõ có người nghe lén, còn ra sức ức h**p nàng!

Thái tử vừa về đến đã đối diện với ánh mắt nổi giận đùng đùng của Vệ Trăn.

Hắn cũng không chột dạ, tùy tiện đi tới mạnh mẽ ôm người vào trong ngực, giải thích: "Đang lúc vui vẻ, cho dù phát hiện cũng không cách nào bứt ra được."

Tuy Vệ Trăn biết sức lực mình không bằng hắn, giãy giụa cũng chẳng làm được gì, nhưng trong lòng quá tức giận, vẫn dùng hết toàn lực muốn thoát ra khỏi ngực của hắn.

"Trăn Trăn à, nàng còn nhúc nhích nữa thì ta đành để nàng tiếp tục chịu uất ức."

Thái tử cúi đầu thấp giọng nói bên tai nàng.

Vệ Trăn lập tức dừng lại.

Đến bây giờ lòng bàn tay của nàng vẫn cảm thấy nóng rực, chuyện như thế, nàng không hề muốn trải nghiệm lần nữa.

"Như này mới ngoan." Chử Yến khẽ cười một tiếng, cắn vành tai của nàng: "Nàng còn dám đích thân tới tìm Bùi Lạc An, Cô cam đoan, lần sau sẽ không phải là dùng tay nữa đâu."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, cùng với giọng nói khàn khàn kia, cả người Vệ Trăn bủn rủn dựa vào người hắn, nàng thầm mắng mình không có tiền đồ, nhưng cũng trả lời rất dứt khoát.

"Biết rồi."

Đồng thời, dòng suy nghĩ của nàng không thể khống chế mà bắt đầu đi chệch đi, không dùng tay, vậy thì phải dùng chỗ nào?

Ý nghĩ này chỉ thoáng ánh lên trong đầu nàng, đã khiến mặt của nàng lại nóng bỏng, nàng xấu hổ giận dữ không thôi vùi mặt trong ngực Thái tử.

Thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì rạng mà, nàng đang nghĩ gì vậy chứ!

Thái tử nhìn thấy hết phản ứng của nàng, cúi đầu cười khẽ rồi hỏi: "Trăn Trăn là đang nghĩ, ngoại trừ tay, còn có thể..."

"Điện hạ!"

Vệ Trăn vội vàng bịt cái miệng đáng ghét kia lại, chỉ muốn đào một cái hố chôn mình ngay tại chỗ.

Nhìn người trong ngực như muốn chui vào trong cơ thể của hắn, giấu mình đi, ý cười trong mắt Thái tử như muốn chảy ra ngoài.

Hắn nhẹ nhàng hôn một cái vào lòng bàn tay nàng, cái tay kia lập tức rụt về.

Hắn ôm chặt nàng, váy áo màu vàng nhạt hoàn toàn bị áo bào đen tuyền của hắn bao trùm, lại cúi đầu nói: "Nàng muốn biết, Cô nói cho nàng nhé."

"Không muốn, chàng ngậm miệng lại đi!"

"Ví dụ như, nơi này, còn có... nơi này..." Đầu ngón tay của Chử Yến lần từ môi của nàng xuống dưới, đôi khi lại ngừng lại, mãi đến khi rơi vào g*** h** ch*n nàng.

Vệ Trăn bị giam cầm trong lớp áo bào đen tuyền, xung quanh nàng tràn ngập trong mùi Long Tiên Hương, muốn tránh cũng không được, bị ép để bàn tay xấu xa kia không kiêng nể gì di chuyển trên người mình.

"Điện hạ..."

Hơi thở của nàng dần hỗn loạn, ánh mắt c*̃ng trở nên mê ly, thực sự không chịu nổi, chỉ có thể nắm lấy vạt áo của hắn cầu xin tha thứ, nhưng âm thanh khi thoát ra khỏi miệng lại trở thành tiếng r*n r*.

"Suỵt!"

Môi Thái tử dán lên môi nàng, dịu dàng ngăn chặn nàng: "Tai bọn họ thính lắm, nghe thấy đấy."

Vệ Trăn đã quên người đã bị đuổi đi, thật sự không dám lại phát ra chút âm thanh nào.

Không biết qua bao lâu mọi thứ mới ngừng lại, vạt váy của Vệ Trăn lỏng lẻo, loại cảm giác vui sướng xa lạ khiến nàng hoảng hốt. Đồng thời, sự sung sướng khó diễn tả bằng lời ấy cũng khiến người nàng run rẩy không ngừng.

"Thích không?"

Thái tử ôm nàng vào lòng, vừa vỗ về vừa hỏi.

Vệ Trăn vốn đã cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nghe hắn hỏi như vậy, sắp xấu hổ đến ngất đi.

Tên háo sắc này, rốt cuộc thì hắn học được những thứ này ở đâu!

"Có phải là đang nghĩ, Cô học được những thứ này ở đâu?"

Vệ Trăn nhắm chặt mắt giả chết: "..."

"Từ lúc Cô biết nàng cùng đàn một khúc với người khác, đã sai người đi vơ vét rất nhiều tập tranh về."

"Xem ra Cô thiên phú dị bẩm, học rất giỏi."

Vệ Trăn chỉ coi như mình bị điếc.

Một lúc lâu sau đó Thái tử đều không nói lời gì nữa, cuối cùng Vệ Trăn mới chậm rãi bình tĩnh lại.

"Chọn ngày chưa, ngày nào thành hôn?"

Vệ Trăn tức giận nói: "Tổ phụ nói để phụ thân mẫu thân làm chủ, ta vẫn chưa biết."

Tổ phụ nói đúng, nên đợi thêm mấy năm!

Chử Yến hờ hững ừ một tiếng, cầm ngón tay của nàng thưởng thức: "Nếu lâu quá cũng không sao, vừa khéo, chúng ta thử hết mấy cái vừa nói một lần."

Nghĩ đến những lời không thể để người khác nghe được mà hắn vừa nói, mặt Vệ Trăn đỏ bừng: "..."

Nàng tức đến nghiến răng ken két, nhưng lại không làm gì được hắn.

Khuôn mặt này không chỉ đẹp, còn dày đến mức đao thương bất nhập!

"Chắc là sẽ không lâu quá đâu."

Thôi, loại chuyện này, vẫn nên biết điều, co được giãn được.

Chử Yến hài lòng hôn một cái lên trán nàng: "Vậy thì tốt rồi."

Tuân theo đạo lý ‘Thái tử phát bệnh không thể trêu vào’, cho dù Vệ Trăn chỉ muốn đá hắn xuống giường, nhưng sau đó vẫn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, Thái tử nói cái gì, nàng đều mềm mại dịu dàng nói được.

"Ngày thứ hai sau khi thành hôn, chúng ta ở tại Kim Y lâu."

"Được."

"Đêm đó, nàng mặc chiếc váy tơ vàng kia cho Cô ngắm."

"Được."

...

Cơn giận của Thái tử đã được xoa dịu, cuối cùng hắn cũng hài lòng ngừng lại, nhìn nữ tử ngoan ngoãn động lòng người nằm trong ngực mình, không biết nghĩ tới điều gì, hắn bỗng cười một tiếng, nói: "Quả nhiên quyển sách kia không lừa Cô."

Vệ Trăn không hiểu nhìn về phía hắn.

Thái tử cúi đầu, ghé sát tai nàng thì thầm một câu, giọng rất nhỏ, chỉ lờ mờ nghe được: "Trong đó nói… sẽ ngoan ngoãn... này còn chưa..."

Cảm xúc ngượng ngùng xấu hổ vất vả lắm Vệ Trăn mới đè xuống lại lần nữa bộc phát.

Nàng nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, không thể nhịn được nữa đạp hắn xuống giường.

Tên Thái tử lưu manh này căn bản không biết cái gì gọi là một vừa hai phải!

Hắn sẽ chỉ được một tấc lại muốn tiến một thước!

Chử Yến không cố ôm lấy nàng nữa, ngửa ra sau theo lực đẩy của nàng, bởi vì cười quá vui sướng, lồng ngực không ngừng run rẩy.

Chọc ghẹo đủ rồi, cuối cùng hắn c*̃ng nói đến chuyện chính.

Nhưng từ đầu tới cuối Vệ Trăn đều giữ khoảng cách ba bước với tên lưu manh kia.

"Tống đại nhân vào ngục Phụng Kinh là điện hạ sắp xếp?"

Chử Yến miễn cưỡng dựa vào thành ghế, vừa phê tấu chương vừa đáp: "Trăn Trăn thông minh."

"Long thể bệ hạ không đáng ngại chứ?"

Chử Yến dừng bút, nhìn tấu chương đầy bàn, sắc mặt lạnh xuống: "Giả vờ."

Mặc dù trong lòng Vệ Trăn đã đoán được phần nào, nhưng lúc này được chứng thực vẫn nhẹ nhàng thở ra.

Bởi vì ở kiếp trước phủ Lãng Vương xảy ra chuyện mà bệ hạ chịu đả kích lớn, không đợi được Thái tử hồi kinh. Cho nên khi nàng nghe nói bệnh tình của bệ hạ nặng hơn, nàng đã rất lo sợ chuyện đó vẫn sẽ xảy ra, chỉ là nhân tố tác động đổi thành Tống Hoài.

May mắn, không ai bị sao hết.

"Còn mấy vị đại nhân ở Ngự sử đài?"

Chử Yến cười lạnh nói: "Người chết đều là người của Thẩm gia, những người khác nhốt ở nơi khác, ông ta không động tới được, chỉ có thể ra tay với người của mình.”

Vệ Trăn nghe hiểu.

Bắt đầu từ lúc Tống Hoài bắt người ở bên ngoài điện Tuyên Chính, còn dẫn cả Bùi Lạc An đi, đều là đang gài bẫy.

Mấy ngày nay Tống Hoài nổi điên bắt người, vốn đã khiến trong triều bất mãn, nếu nhiều quan viên chết vì chịu tra tấn, những bất mãn kia sẽ lập tức bùng nổ.

Tội danh như vậy rơi xuống, Tống Hoài khó mà thoát thân.

Chỉ là, những người này đều là nanh vuốt của Thẩm gia, Thẩm Dụ Văn thế mà cũng bỏ được.

"Không ngờ trong Ngự sử đài c*̃ng có người nằm vùng của Thẩm gia." Tống Hoài trắng trợn bắt người, là hoài nghi Ngự sử đài có vấn đề, muốn dụ rắn ra khỏi hang.

Chử Yến: "Sau trận đại chiến năm năm trước Tống Hoài mới vào Ngự sử đài, muốn cài nằm vùng từ hơn mười năm trước đó không phải là việc gì khó."

"Thẩm Dụ Văn rất thông minh, những tai mắt này chôn cực sâu, ngày thường chưa từng qua lại với Thẩm gia, thân phận cũng đều không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào."

Vệ Trăn nghe vậy âm thầm kinh hãi.

Nếu là như vậy, chỉ sợ cũng không chỉ Ngự sử đài không sạch sẽ.

"Thẩm Dụ Văn không sợ đây là một cái bẫy sao?"

Chử Yến ném một bản tấu chương đi, nhìn Vệ Trăn, cong môi nói: "Bởi vì… Cám dỗ quá lớn."

Vệ Trăn không hiểu nhìn về phía hắn.

"Thân phận của Tống Hoài đặc thù, mười mấy năm trước cũng bởi vì y mà triều đình xáo động, nếu là Thẩm Dụ Văn biết Tống Hoài có khả năng còn nằm trong gia phả Hoàng gia, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này." Chử Yến nói.

"Tống Hoài vừa xảy ra chuyện, phụ hoàng và ta nhất định phải toàn lực bảo vệ y, cho dù trong lòng thần tử tới từ Việt Châu có bất mãn, cũng sẽ hướng về phụ hoàng, những người thuộc tiền triều ắt sẽ làm loạn."

"Dù sao, trong số người bị Tống Hoài bắt có hai vị Trạng Nguyên, vả lại đều xuất từ gia tộc cựu thần tiền triều, trong đó còn có một người thuộc danh môn thế gia bậc nhất là Bùi Lạc An."

"Học sinh của Bùi lão gia tử trải rộng thiên hạ, nếu như chuyện này trở nên ầm ĩ, cũng không khác việc phủ Lãng Vương và Tề gia nổi lên tranh chấp.”

"Lại có hôn ước của hai nhà Tề Thẩm, Thẩm gia chẳng khác nào đã lôi kéo được Bùi gia Tề gia, nếu là lúc này, chuyện thân phận Hoàng tử của Tống Hoài bị phanh phui... triều đình tất sẽ hỗn loạn. Nếu lại nổi lên giặc ngoài, Cô rời triều, vào lúc triều đình gà chó không yên, thần tử bất mãn phụ hoàng, Thẩm gia lấy ngọc tỷ ra, quân Thiết Giáp ập vào thành Phụng Kinh, Thẩm Lăng sẽ phục quốc dễ như trở bàn tay, chậc chậc, cám dỗ như vậy, Thẩm Dụ Văn sẽ nhịn được sao?"

Ánh mắt Vệ Trăn chăm chú nhìn hắn, ánh mắt ánh lên tia tán thưởng.

Nước cờ này, hắn đánh quá đẹp!

Chẳng qua...

"Điện hạ tiết lộ thân phận của Tống Hoài cho Thẩm gia, vậy không phải là chẳng mấy chốc chuyện này sẽ bị công khai, Tống đại nhân biết không?"

"Cô nói với Tống Hoài, đây chỉ là kế sách." Chử Yến lắc đầu: "Bên phía Thẩm gia c*̃ng không lộ ra quá nhiều, Thẩm Dụ Văn chỉ sinh lòng nghi ngờ."

Chỉ sinh lòng nghi ngờ, Thẩm Dụ Văn đã có thể nhanh chóng tìm được kẽ hở để ra tay, có thể thấy thủ đoạn của ông ta không hề tầm thường.

Không đúng…

Vệ Trăn híp mắt nhìn sang Thái tử.

"Ván cờ này không phải bắt đầu từ ngoài điện Tuyên Chính điện, mà là từ ngày hai nhà Tề Thẩm đại hôn."

Chử Yến nhìn sang nàng, nhướng mày: "Phát hiện nhanh vậy à."

Vệ Trăn: "..."

Hóa ra khi đó là nàng lo lắng suông.

Từ trước đến nay Tống Hoài mưu tính sâu xa, đột nhiên nổi điên phải có lý do, Tề Vân Hàm chính là lý do đó.

Y bắt Thẩm Lăng đi, là vì ngăn cản Thẩm Lăng Tề Vân Hàm thành hôn, Tống Hoài thích Tề Vân Hàm rất nhiều năm, đây là chuyện Thẩm gia biết rõ trong lòng. Cho nên bọn họ đương nhiên cho rằng Tống Hoài vội vàng trở về như vậy là vì nhắm vào Thẩm gia, nên mới không muốn để cho Thẩm Lăng ra khỏi Ngự sử đài, thành hôn với Tề Vân Hàm.

Như thế, Thẩm Dụ Văn mới có thể giảm đề phòng một chút, mạo hiểm ra tay.

Nhưng, vì sao không nói cho nàng những chuyện này.

"Đại hôn là cái bẫy mà Tống Hoài sắp xếp, khi Thẩm Lăng bị nhốt vào Ngự sử đài thì Cô mới hiểu, còn sau đó Cô chỉ dùng thân phận của Tống Hoài chuẩn bị thêm vài thứ. Với lại, khi đó cũng không biết Thẩm Dụ Văn có thể cắn câu hay không, cho nên mới không nói với nàng." Dường như Chử Yến đã nhìn thấu suy nghĩ của Vệ Trăn, nói thêm.

Thật ra Vệ Trăn cũng không tức giận, dừng một chút, hỏi: "Ngự sử đài có nội gián, phủ Phụng Kinh cũng không an toàn, Tống Hoài ở bên trong sẽ có nguy hiểm."

Ở nơi đó, nàng đã từng nhận rất nhiều đau đớn.

Chử Yến: "Đồ ăn của y do Thố Nhị tự mình đưa đến, phủ Phụng Kinh c*̃ng có người của Cô, không xảy ra chuyện được."

Vệ Trăn nghe vậy lập tức thả lỏng.

Sau đó, chỉ cần đợi Thẩm Lăng tự chui đầu vào lưới.

"Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện."

Vệ Trăn ngước mắt nhìn lại: "Chuyện gì?"

Chử Yến: "Lâu lắm rồi Cô không đổi tên cho bọn họ."

Vệ Trăn: "..."

Thái tử cụp mắt trầm tư một lát, viết lên giấy một chữ, gọi Trường Phúc: "Hôm nay ánh nắng tươi sáng, lòng Cô rất vui, nên đổi tên cho bọn họ là, Cầm."

Vệ Trăn: "..."

Sao vụ này còn chưa thôi nữa!

Trường Phúc gật đầu đồng ý sau đó đi ra ngoài, nhìn sắc trời u ám: "..."

Điện hạ ghen, sắp chua lòm cả Đông cung rồi.

Bình Luận (0)
Comment