Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 146

Lúc Vệ Trăn ra khỏi Đông cung, đã gần đến hoàng hôn.

Thập Bát đi theo nàng về: "Gần đây nhị tỷ phải trông coi phủ Phụng Kinh, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn là ta đi theo cô nương."

Vệ Trăn biết cơn mưa gió bão táp đang kéo tới, trận chiến lớn sẽ không còn xa nữa, tất nhiên nàng sẽ không từ chối. Nàng đang định nói chuyện thì nhìn về phía cánh tay trái của Thập Bát: "Ừm, vết thương của ngươi thế nào rồi?"

"Không có gì đáng ngại." Thập Bát lắc đầu.

"Đã lâu rồi điện hạ không đổi tên cho chúng ta, Cầm Thập Bát, nghe có vẻ uy phong hơn Thố Thập Bát một chút."

"Chẳng qua, chắc là cái tên này sẽ không dùng quá lâu."

Vệ Trăn nhìn về phía nàng ấy: "Vì sao?"

"Hầy, điện hạ lấy chữ ‘Cầm’ này là vì ghen tuông chứ gì, nhưng điện hạ ngày ngày gọi chúng ta chạy tới chạy lui, vậy không phải là lúc nào cũng đang tự nhắc nhở chuyện cô nương và Bùi đại nhân từng hợp tấu sao? Đây chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân?"

Cầm Thập Bát một tay nâng má, một tay duỗi ra ba ngón tay: "Ta đoán nhá, cái tên này không trụ nổi quá ba ngày."

Vệ Trăn: "..."

Nàng còn chưa học được khúc nhạc kia, nhưng máu ghen của Thái tử thật sự quá lớn, nàng không dám đi tìm Bùi Lạc An để học nữa.

Xem ra, chỉ có thể xin được khúc phổ, rồi tìm nhạc công dạy vậy.

Có điều bây giờ ở trong mắt người ngoài quan hệ giữa Đông cung và Bùi gia đang căng thẳng, nàng không tiện đường hoàng tới cửa đi mượn khúc phổ.

Vệ Trăn ngẫm nghĩ, nói với Cầm Thập Bát: "Thập Bát, ta muốn nhờ ngươi đi Bùi gia một chuyến."

Cầm Thập Bát thoáng chốc trợn tròn mắt: "Cô nương, chúng ta mới ra khỏi Đông cung thôi đó, như vậy có phải là quá trắng trợn..."

Vệ Trăn tức giận nói: "Nghĩ gì thế!"

"Ta chỉ muốn hỏi mượn tiểu Bùi đại nhân một khúc phổ, tình thế trước mắt ta không tiện đích thân tới cửa, mới nhờ ngươi đi một chuyến."

Cầm Thập Bát khó xử nhìn Vệ Trăn.

"Cô nương, bắt buộc phải học khúc nhạc này à…"

Nàng ấy không dám hỗ trợ tác hợp cô nương và tiểu Bùi đại nhân đâu, lỡ như điện hạ biết được, kiểu gì cũng đánh chết nàng ấy.

Vệ Trăn lặng im một lát: "... Khúc nhạc này có tác dụng ru ngủ, có thể giúp điện hạ dễ chìm vào giấc ngủ hơn, Thập Bát cảm thấy, có phải là bắt buộc phải học không?"

Cầm Thập Bát đang cúi đầu lập tức ngửa lên: "Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng cô nương... Vậy thì được, ta đưa cô nương trở lại phủ Lãng Vương rồi sẽ đi Bùi gia."

"Ừ."

Vệ Trăn cười cười.

"Điện hạ coi như ghen tuông vô ích rồi, có điều sao cô nương không nói cho điện hạ."

Vệ Trăn: "Ta không xác định nó có thật sự có tác dụng với điện hạ không, đợi đến khi học xong, thử đàn xem nếu có tác dụng thì mới nói với điện hạ."

Cầm Thập Bát nửa hiểu nửa không gật đầu: "Vâng."

_

Thang gia.

Gần đây triều đình bất an, Đại lý tự lần lượt có mấy vị đại nhân bị bắt, công việc chất đống không có người xử lý, khiến những người còn lại bận đến mức chân không chạm đất. Thang Trình kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà, Trọng Hủ yên lặng đi theo sau lưng hắn.

Sắp đến trong viện, Thang Trình dừng bước, nhìn về phía Trọng Hủ: "Nếu ngươi không nói, ta vào trong phòng đây."

Trọng Hủ sững sờ, sau đó khóe môi hiện lên một nụ cười khổ: "Công tử đã nhìn ra."

Thang Trình: "Suốt đoạn đường này ngươi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt do dự, muốn không nhìn ra cũng khó."

"Nói đi, chuyện gì?"

Trọng Hủ buông ra bàn tay đang vô thức nắm chặt, hít sâu một hơi, nói: "Mấy ngày trước đây, Huyện chúa nhờ nô tài tra một chuyện cũ."

"Có khó khăn gì sao?" Thang Trình nói.

Trọng Hủ bình tĩnh gật đầu: “Vâng.”

"Nô tài không biết nên nói như thế nào."

Thang Trình hiểu rõ: "Ta đã biết, ta sẽ đi nói với Huyện chúa."

"Còn nữa, ngươi đã xóa bỏ nô tịch, sau này đừng tự xưng nô tài nữa."

Trọng Hủ chắp tay đồng ý: "Vâng."

Y nấn ná đứng đó, nhưng sắc mặt vẫn không hề buông lỏng, Thang Trình thấy vậy, không vội vã vào phòng, lẳng lặng chờ, quả nhiên, sau một lúc lâu, Trọng Hủ hơi gian nan hỏi:

"Công tử, vụ án ám sát Tống đại nhân, tiểu Thẩm đại nhân có thật sự bị oan uổng không ?"

Vấn đề này nằm ngoài dự đoán của Thang Trình, hắn nhìn sắc mặt căng cứng của Trọng Hủ và đôi tay lại nắm chặt lại kia, dừng một chút, nói: "Đáp án này rất quan trọng với ngươi?"

"Vâng." Trọng Hủ trịnh trọng gật đầu: "Rất quan trọng."

Thang Trình hơi nhíu mày.

Trọng Hủ bắt đầu quan tâm tới Thẩm Lăng từ khi nào?

Hắn ngước mắt nhìn bốn phía, còn chưa mở miệng lại nghe Trọng Hủ nói: "Công tử yên tâm, bốn bề vắng lặng."

Thang Trình lại khẽ giật mình.

Trọng Hủ chỉ biết chút công phu quyền cước, lúc ở Ngụy gia còn từng xin Thập Bát chỉ dạy, nhưng c*̃ng chỉ tốt hơn một chút so với trước đó, y tiến bộ đến mức này từ khi nào?

Thang Trình đè suy nghĩ này xuống, trầm giọng nói: "Không phải."

Trọng Hủ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, dường như không dám tin, cố chấp lần nữa hỏi thăm: "Tiểu Thẩm đại nhân, không phải bị oan?"

Ánh mắt Thang Trình ngưng lại, một lát sau mới nói: "Huyện chúa xác định, hung phạm chính là hắn ta."

Dứt lời, Thang Trình rõ ràng trông thấy trong mắt Trọng Hủ nháy mắt mất đi ánh sáng, bả vai cũng theo đó sụp xuống, dường như đã chịu đả kích rất lớn, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng toát lên vẻ bi thương.

Thang Trình nhíu mày: "Ngươi..."

Trọng Hủ nhanh chóng quay đầu, kìm nén cảm xúc, giọng khàn khàn nói: "Công tử, chuyện Huyện chúa nhờ vả, ta đã có manh mối, ta sẽ tìm thời gian bẩm báo."

Thang Trình trầm mặc một lát, nói: "Ừ."

"Vậy ta cáo lui trước."

Trọng Hủ đi rất nhanh, hốc mắt hơi đỏ lên, lại không biết là bởi vì gì.

Bước qua chỗ rẽ, y và người đối diện va phải nhau.

Ngô di nương nhanh chóng phát hiện sự khác thường của y, đang muốn mở miệng, đã bị y ôm chặt vào trong lòng.

Ngô di nương hoảng sợ đến biến sắc, vội vàng liếc nhìn xung quanh, thấy không có người trông thấy mới hơi thả lỏng, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Trọng Hủ nhắm mắt lại, không nói gì.

"A Trình còn chưa biết chuyện của chúng ta, ở đây nhiều người phức tạp, để cho người khác trông thấy không tốt, đi vào trong phòng ta rồi nói." Ngô di nương dịu giọng nói.

Trọng Hủ không từ chối, im lặng buông bà ấy ra, hai người một trước một sau rời đi.

Mà chỗ rẽ, Thang Trình bình tĩnh quay người trở về phòng.

Nếu hắn không biết, sao hắn lại vội vã xóa bỏ nô tịch cho Trọng Hủ vậy chứ.

Nhưng bây giờ xem ra, Trọng Hủ không phải là người đơn giản như vậy.

_

Trong phòng ánh nến đung đưa, từ trong lư hương bay lên từng làn khói xanh.

Ngô di nương nhìn nam nhân đối diện cong lưng vùi mặt vào hai tay, rót một chén trà đưa qua cho y, dịu dàng nói: "Đã xảy ra chuyện gì, có bằng lòng nói với ta không?"

Trọng Hủ ngẩng đầu, dưới ánh nến, vẻ mặt tràn đầy bi thương.

Ngô di nương c*̃ng không thúc giục, chỉ yên lặng làm bạn với y.

Qua rất lâu, Trọng Hủ cầm chung trà lên uống một hơi cạn sạch, mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngô di nương: "Hoàn Nương, nếu chủ cũ và chủ mới là kẻ địch, nên làm thế nào cho phải."

Ngô di nương cứng đờ người, kinh ngạc nhìn Trọng Hủ, hơn nửa ngày mới hoàn hồn: "Huyện chúa và A Trình..."

"Không phải."

Trọng Hủ lắc đầu ngắt lời bà ấy.

Toàn thân Ngô di nương thả lỏng, trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Chủ cũ chủ mới, bà ấy vô thức nghĩ tới Huyện chúa và A Trình, còn tưởng rằng hai người có hiềm khích gì.

Không phải là tốt rồi.

Nhưng nếu không phải... Chủ cũ mà y nói, là ai?

Đối diện với ánh mắt thê lương của nam nhân, Ngô di nương không suy nghĩ sâu thêm, bà ấy nói: "Đã là chủ cũ, thì là quá khứ."

"Chẳng qua, ta không biết toàn bộ, cũng không tiện phán xét, nghe theo trái tim chàng là được.”

"Hoàn Nương, ta kể cho nàng nghe một câu chuyện." Trọng Hủ lại cúi đầu xuống, một hồi lâu mới mở miệng.

Ngô di nương vô thức nắm chặt khăn tay: "Chàng nói đi."

"Có một người vốn là gia phó của một nhà, cả đời chỉ có thể trung thành với chủ gia, nhưng có một ngày, bởi vì nguyên nhân bất khả kháng mà chia lìa với chủ gia. Vốn cho rằng chủ gia không còn, bèn che giấu thân phận và tất cả những bản lĩnh học được ở chủ gia, tự mưu sinh, nhưng đột nhiên có một ngày y lại phát hiện, chủ gia còn có một vị công tử còn sống."

Trọng Hủ từ từ nói: "Nhưng lúc này y đã có cuộc sống mà mình muốn, vốn dĩ y nghĩ, có lẽ sự tồn tại của mình đối với công tử mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên mới xem như cái gì cũng không biết, nghĩ cứ thế bình an vô sự mà sống tiếp."

Trong mắt Ngô di nương lóe lên vẻ kinh hoàng, nhưng bà ấy lại nhanh chóng ép nó xuống, giọng khẽ run: "Sau đó thì sao?"

Trọng Hủ ngẩng đầu nhìn về phía bà ấy: "Nhưng y không nghĩ tới, vậy mà công tử lại trở thành đồng minh với hung thủ sát hại chủ gia, sát hại thân nhân và vô số đồng bào của mình."

Ngô di nương càng nghe nhịp tim càng nhanh.

Mặc dù bà ấy không quá hiểu rõ dây dưa trong đó, nhưng trực giác của bà ấy nói cho bà ấy, chuyện mà y đang kể không đơn giản.

"Hoàn Nương." Trọng Hủ dừng lại hồi lâu, mới tiếp tục nói: "Ta còn chưa từng nói cho nàng nghe về thân phận thật của ta."

"Chàng chờ một chút!" Ngô di nương vội vàng ngắt lời y, nhìn chằm chằm y, nhẹ giọng hỏi:

"Nếu ta biết, có thay đổi… cuộc sống hiện tại không?"

Trọng Hủ quay đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Ta sẽ cố gắng giữ nguyên."

Ngô di nương mím chặt cánh môi, hít sâu một hơi, nói: "Chàng nói đi."

Ánh mắt Trọng Hủ sáng ngời nhìn chằm chằm Ngô di nương, dưới ánh nến, vết sẹo trên mặt vô cùng rõ ràng.

"Hoàn Nương, ta xuất thân từ quân Thiết Giáp."

Khăn trong tay Ngô di nương rơi xuống, bà ấy lại không hề phát hiện, ngẩn ngơ nhìn Trọng Hủ.

Bình Luận (0)
Comment