Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 147

Thành Phụng Kinh tháng Mười một, thời tiết đã chuyển sang lạnh rét buốt, sáng sớm và buổi tối càng là lạnh thấu xương.

Vệ Trăn vừa bước xuống xe ngựa, một cơn gió lạnh lẽo từ đối diện thổi tới, khiến nàng không nhịn được co rúm lại, Đông Tẫn vội vàng nhét một cái lò sưởi tay vào trong lòng nàng: "Năm nay lạnh hơn mọi năm nhiều, cô nương cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."

Hiện tại mỗi ngày Vệ Trăn đều học tập thương pháp ở phòng binh khí, cơ thể khỏe mạnh sẽ không dễ dàng bị cảm lạnh, nhưng nàng không từ chối ý tốt của Đông Tẫn, nhận lấy lò sưởi tay.

Lúc này, một cái đầu nhô ra từ trong xe ngựa, ngắm nhìn bảng hiệu phủ Quận chúa, nói: "Cô nương muốn đi trận pháp nên ta không tiến vào đâu, ta chờ cô nương ở bên ngoài."

Hôm nay Vệ Trăn đến phủ Quận chúa có hai chuyện, một là đến hỏi hôn kỳ, hai là đi thử trận pháp của Cố Lan Đình, đây là chuyện đêm qua Cố Lan Đình phái người tới thông báo.

"Ừ." Vệ Trăn gật đầu.

Nàng biết mục đích của phụ thân, chỉ là ngay cả Thái tử cũng bị thương không nhẹ ở trong trận pháp, nàng đi vào, sợ là càng thêm gian nan.

Đừng nói khám phá ra cái gì từ trong trận pháp, còn chưa biết có ra được hay không.

Nhưng phụ thân muốn nàng đi, nàng sẽ không từ chối.

Vệ Trăn mới dẫn theo Đông Tẫn vào phủ Quận chúa, Vệ Như Sương đã ra đón, giận dỗi nói nàng: "Chờ mãi con mới tới."

"Mẫu thân." Vệ Trăn hành lễ vấn an, sau đó cười nói: "Buổi sáng phải học Vệ gia thương, buổi trưa sợ quấy rầy phụ thân mẫu thân nghỉ trưa, nên đợi tới canh giờ này mới tới."

Đương nhiên Vệ Như Sương biết Vệ Trăn đang học Vệ gia thương, lôi kéo nàng vừa đi tới dưới mái hiên, vừa hỏi: "Đến thức thứ mấy rồi?"

"Thức thứ ba ạ." Vệ Trăn trả lời chi tiết.

Vệ Như Sương cau mày, ngẩn người mấy giây mới nở nụ cười, thoải mái buông tiếng thở dài, nói: "Con rất có thiên phú, chắc là tổ phụ con vui lắm."

Vệ Trăn nhẹ nhàng cong môi.

"Con đưa thời gian bệ hạ chọn cho ta, ta đi bàn bạc với phụ thân con." Vệ Như Sương dừng trước con đường đá cuội, buông tay Vệ Trăn ra, nói.

Vệ Trăn nghiêng đầu nhìn về phía Đông Tẫn, nàng ấy vội vàng dâng thiệp hồng lên.

Vệ Như Sương nhận lấy c*̃ng không mở ra xem, chỉ đảo mắt nhìn về phía con đường đá cuội: "Con đi vào từ nơi này, ta và phụ thân con chờ con ở cửa ra."

Vệ Trăn khẽ giật mình, bắt đầu từ bây giờ?

"Chưa chuẩn bị xong à?" Vệ Như Sương nhìn thấy vẻ mặt nàng, bèn hỏi.

Vệ Trăn hoàn hồn, vội nói: "Dạ, chuẩn bị xong rồi."

Vệ Như Sương ừ một tiếng, nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi nói: "Con không mang vũ khí sao?"

"Con không mang theo." Vệ Trăn lắc đầu.

Trong mắt Vệ Như Sương lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì, cười một tiếng: "Thái tử nói cho con?"

Vệ Trăn không phủ nhận, gật đầu: "Vâng."

Hắn biết hôm nay nàng đến xông trận, đã sai người tới nhắn cho nàng một câu, vào trận đừng mang theo bất kỳ một vũ khí nào.

"Được rồi." Vệ Như Sương: "Cơm tối sẽ ăn trong viện của phụ thân con, nếu tới muộn là phải đói bụng đấy nhé."

Vệ Trăn cười gật đầu: "Con sẽ làm hết sức."

Đối với nàng mà nói, muộn hay không muộn cũng không quan trọng, quan trọng là, nàng có thể xông ra hay không.

Kiến thức về trận pháp mà nàng học không nhiều, còn lâu mới đạt tới hai chữ tinh thông, cũng không biết có thể vận dụng kiến thức đó vào trận pháp này không?

Sau khi Vệ Như Sương rời đi, Vệ Trăn cởi áo khoác đưa cho Đông Tẫn: "Ngươi tìm một chỗ ấm áp chờ ta."

"Vâng." Đông Tẫn lo lắng nói: "Cô nương cẩn thận một chút."

"Ừm."

Vệ Trăn quay người nhìn về phía con đường đá cuội bình thường kia, hít sâu một hơi, rồi bước vào.

-

Trong mái đình được màn lụa che kín, thỉnh thoảng Vệ Như Sương lại ngẩng đầu nhìn về phía lối ra.

Cố Lan Đình nhìn thấy vẻ lo lắng của bà ấy, lắc đầu cười, thêm trà cho bà ấy: "Lúc này còn chưa đến một canh giờ, không nhanh thế đâu."

Vệ Như Sương nhíu mày nhìn về phía ông ấy: "Thái tử ra còn bị thương thành như thế, liệu Trăn Trăn có..."

"Không mang vũ khí, sẽ bớt một nửa nguy hiểm." Cố Lan Đình nói: "Xem ra hôm đó cũng không phải Thái tử hoàn toàn không có thu hoạch gì bên trong trận."

"Đầu óc tên nhóc kia nhạy bén lắm." Vệ Như Sương vừa dứt lời, trong rừng lại đột nhiên truyền đến động tĩnh, hai người không hẹn mà cùng nhìn lại, thấy một bóng dáng đỏ xuất hiện trước mặt hai người.

"Ra, ra rồi?" Vệ Như Sương kinh ngạc đứng dậy.

Trên mặt Cố Lan Đình c*̃ng khó nén kinh ngạc, chậm rãi đứng dậy.

Hắn nhìn về phía nén hương còn chưa đốt hết một nửa ở bên cạnh, ánh mắt từ kinh ngạc dần dần biến thành vui mừng, lại chưa tới một canh giờ đã đi ra.

Vệ Như Sương đã đi ra ngoài đón, ra đến ngoài đình vẫn không quên nói với Cố Lan Đình nói: "Bên ngoài gió lớn, chàng đừng đi ra."

Cố Lan Đình lại yên lặng thu chân về.

Không chỉ Vệ Như Sương Cố Lan Đình kinh ngạc vui mừng, chính Vệ Trăn c*̃ng không nghĩ tới nàng có thể đi ra nhanh như vậy, mặc dù quá trình cũng không dễ dàng, nhưng cũng không vô cùng nguy hiểm như trong lời Thái tử nói, nàng có thể nói là lông tóc không tổn hao gì.

"Trăn Trăn, không sao chứ?"

Vệ Như Sương nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, lôi kéo nàng quan sát trên dưới trái phải.

Vệ Trăn lắc đầu: "Mẫu thân, con không sao."

Lúc ở bên trong nàng còn khá là nghi hoặc, mãi đến lúc đi ra mới có một chút cảm ngộ.

Trận này, dường như tùy từng người mà khác nhau.

"Không có việc gì là tốt rồi." Vệ Như Sương thấy nàng quả thật không có bị thương, nụ cười trên mặt càng đậm: "Nào, đi gặp phụ thân con, lúc này nhất định là ông ấy đang rất kích động đấy."

Tất nhiên là Vệ Trăn gật đầu đồng ý.

Tiến vào trong đình, Vệ Trăn uốn gối hành lễ: "Phụ thân."

Trong đôi mắt từ trước đến nay vốn lạnh nhạt của Cố Lan Đình thoáng lộ ra vài phần ý cười: "Ừm, không tệ."

Mấy người lần lượt ngồi xuống, Cố Lan Đình nói: "Có lĩnh ngộ được gì không?"

Vệ Trăn nói chi tiết về cảm ngộ của bản thân.

Cố Lan Đình nghe xong vui mừng nhẹ gật đầu: "Hoàn toàn chính xác, trận này tùy từng người mà khác nhau."

"Người tâm tính bình thản, không sát khí tiến vào, cho dù không phá được trận không đi ra được c*̃ng sẽ không bị thương, còn nếu là người mang theo binh khí vào trận sẽ nguy hiểm hơn nhiều, nếu lại có lệ khí thì càng gian nan. Sát khí trên người Thái tử nặng, có thể đi ra trong vòng hai canh giờ đều là dựa vào bản lĩnh của hắn."

Phàm là công lực yếu một chút, không có người bày trận giải cứu, đều sẽ bị vây chết ở trong trận.

"Thì ra là thế." Vệ Trăn hiểu rõ nói.

"Trừ cái đó ra, còn học được gì không?" Cố Lan Đình nhìn về phía Vệ Trăn, trong mắt mang theo chút chờ mong.

Vệ Trăn ngẫm nghĩ, gật đầu: "Có một ít."

"Nói ta nghe xem."

"Vâng."

Vệ Như Sương thấy phụ tử nữ nhi hai người trò chuyện rất vui, thì rời đi sai người chuẩn bị cơm tối, đợi cơm tối dọn xong, câu chuyện trong đình c*̃ng sắp đến hồi kết thúc.

"Con hiểu rồi." Vệ Trăn nói: "Đợi con trở về sẽ cẩn thận nghiền ngẫm, nếu có chỗ nào còn chưa rõ, lại đến thỉnh giáo phụ thân."

Cố Lan Đình gật đầu: "Ừ."

Vệ Như Sương tiến vào trong đình cầm lấy áo choàng đặt ở bên cạnh choàng lên cho Cố Lan Đình: "Trời đang lạnh mà cứ nhất quyết phải ra đình, nếu là hứng gió mà cảm lạnh, chỉ có chàng chịu thôi đấy."

Cố Lan Đình ngoan ngoãn đứng đấy, để cho Quận chúa buộc dây áo choàng cho mình.

Vệ Trăn bỗng dưng nghĩ đến quá khứ của phụ thân mẫu thân mà Thái tử đã kể cho mình nghe, không nhịn được mỉm cười.

Thời này, số đôi phu thê một đời chỉ có nhau, ân ái như lúc ban đầu giống phụ thân mẫu thân thật sự là không nhiều lắm.

Mà dân gian cũng lưu truyền không ít thoại bản về chuyện tình của phụ thân và mẫu thân, nàng từng mua về đọc, từng hỏi Thái tử phải chăng câu chuyện trên đó là thật, nàng nhớ khi đó Thái tử chỉ cười đầy thâm ý, nói, so với những chuyện trong thoại bản, chỉ có hơn chứ không kém.

Nhìn về hai bóng hình đang nắm tay sóng vai đi bên nhau phía trước, trong lòng Vệ Trăn đột nhiên hiện ra một suy nghĩ.

Thái tử là Thái tử, tương lai là quân chủ của một nước.

Từ xưa đến nay trải qua không biết bao nhiêu triều đại, chưa từng có vị quân chủ nào trong hậu cung chỉ có một người.

Nụ cười bên môi Vệ Trăn hơi thu lại.

Tương lai hắn muốn nạp phi tần, chuyện này, nàng không thể ngăn cản.

Mà nàng, dường như không thể tiếp thu được việc bên cạnh hắn xuất hiện nữ tử khác.

Bữa cơm này, Vệ Trăn vừa ăn vừa ngẩn người, trên đường về phủ Lãng Vương c*̃ng trầm mặc ít nói, Thập Bát và Đông Tẫn thấy vậy, dọc đường đều không dám mở miệng.

-

Vệ Trăn mới trở lại Tê Loan Hiên, ngay sau đó Tô Vãn Đường đã tìm tới.

"Thiếu chủ."

"Thế nào?"

Thấy bước chân nàng ấy vội vàng, Vệ Trăn nghiêm mặt hỏi.

Tô Vãn Đường vẻ mặt nghiêm trọng bẩm báo: "Thiếu chủ, Nam Hào phái sứ thần đến Phụng Kinh, muốn nghị hòa với Bắc Lãng."

Vệ Trăn sững sờ, Nam Hào vẫn luôn bắt tay với Tây Vu đối phó Bắc Lãng, sao bây giờ lại đột nhiên chủ hòa?

"Chuyện từ khi nào?"

"Hôm nay mới nhận được tin tức." Tô Vãn Đường nói: "Không tới nửa tháng, sứ thần Nam Hào sẽ đến thành Phụng Kinh."

Tính tình Tô Vãn Đường ngay thẳng, trên mặt không giấu được chuyện.

Nàng ấy nói xong thì nhìn chằm chằm Vệ Trăn, ánh mắt lấp lóe, muốn nói lại thôi.

Vệ Trăn không có khả năng không nhìn ra: "Ở trong đó, còn có vấn đề khác?"

Tô Vãn Đường mấp máy môi, một lúc lâu sau mới khó khăn nói ra: "Theo tin tức mà phụ thân đưa tới... Trong đoàn sứ thần có Công chúa Nam Hào đi theo."

Vệ Trăn nhất thời không kịp phản ứng.

Tô Vãn Đường thực sự không nhịn được, sốt ruột nói thẳng: "Nam Hào muốn hòa thân, gả Công chúa cho Thái tử điện hạ."

Tim Vệ Trăn hẫng một nhịp.

Vấn đề nàng đã bối rối suốt một đường, không ngờ thế mà lại tới nhanh như vậy.

Hoặc là nói, là trong lòng nàng có cảm ứng.

Vệ Trăn cúi đầu liếc nhìn thiếp mời trong tay, phụ thân mẫu thân chọn ngày đại hôn vào tháng ba năm sau.

"Hai nước không hòa hợp nhiều năm, sớm đã là thù sâu tựa biển, Bắc Lãng sao có thể cho phép Công chúa Nam Hào làm Trữ phi."

Tô Vãn Đường vội vàng trả lời: "Ý của Quốc quân Nam Hào là có thể làm Trắc phi, nhưng Công chúa nhất định phải gả cho..."

Nàng ấy không dám gọi thẳng tục danh của Thái tử, nghĩ nửa ngày mới dặn ra một câu: "Huyền Cận điện hạ."

Ý tứ này chính là, đối tượng Công chúa Nam Hào hòa thân có thể không phải là Thái tử Bắc Lãng, nhưng nhất định phải là Chử Yến.

Vệ Trăn trầm mặc một lát, hỏi: "Điện hạ nhận được tin tức chưa?"

Tô Vãn Đường: "Phụ thân đồng thời gửi thư về, lúc này điện hạ cũng đã biết."

Vệ Trăn ừ một tiếng, quay người đi vào.

Tô Vãn Đường thấy nàng lạnh nhạt như vậy, vội vàng theo sau, sốt ruột nói: "Chiến sự giữa Bắc Lãng và Nam Hào đã lâu, bây giờ lựa chọn nhượng bộ đưa Công chúa tới, bảo đảm hai nước trăm năm hòa bình, triều thần nhất định sẽ đồng lòng ủng hộ, thiếu chủ, người không lo lắng sao?"

"Ta có thể lo lắng gì chứ?" Vệ Trăn lạnh nhạt nói.

Tô Vãn Đường còn muốn nói gì đó, lại nghe Vệ Trăn nói: "Ta lo lắng là có thể thay đổi kết quả à?"

Tô Vãn Đường dừng lại, sững sờ nhìn nàng.

"Đây là quốc sự, nếu Thái tử đồng ý ta không ngăn cản được, nếu Thái tử không đồng ý, ta không cần lo lắng." Vệ Trăn nói.

Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm bóng lưng Vệ Trăn, đứng tại chỗ hơn nửa ngày, chợt tỉnh ngộ: "Ta hiểu rồi, đây là thiếu chủ tin tưởng Thái tử điện hạ."

Khóe môi Vệ Trăn nhẹ nhàng cong lên.

Dĩ nhiên là nàng tin tưởng hắn.

Huống hồ...

"Với cái tính tình chó chết kia, sợ là Công chúa Nam Hào không có phúc nhận.”

"Chẳng may phát bệnh điên mang Công chúa đi làm thức ăn cho sói, việc hòa thân sẽ không còn là hiệp ước hòa bình nữa, Vãn Đường, chuyện này ngươi để ý thăm dò thêm một chút."

Tô Vãn Đường: "..."

Cầm Thập Bát: "..."

Đông Tẫn, Nguyệt Lan: "..."

Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, Tô Vãn Đường và Đông Tẫn Nguyệt Lan liếc nhau, quay người cùng nhau đi về phía Thập Bát: "Thập Bát cô nương, ngươi muốn ăn cái gì? Có muốn váy mới không? Lời vừa rồi ngươi không nghe thấy đúng không?"

Thập Bát chớp mắt mấy cái, sau nhiều lần giãy giụa thì lắc đầu: "Vừa rồi có xảy ra chuyện gì à?"

"Ta muốn ăn tất cả món ăn đặc sắc của Kim Hoa lâu, muốn váy mới màu hồng."

Tô Vãn Đường cười xán lạn một tiếng: "Vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả!"

"Đông Tẫn à, ngươi mai đi chuẩn bị cho Thập Bát cô nương."

Vệ Trăn không để ý tới rối loạn sau lưng, nàng đi vào phòng ngồi xuống bên song cửa sổ, đặt thiệp mời trong tay lên bàn trà.

Thẩm Lăng ra khỏi ngục, Tống Hoài vào tù, Nam Hào đưa Công chúa tới nghị hòa.

Với hiểu biết của nàng về Thẩm Lăng cùng trực giác nhạy bén trước nguy hiểm, chuyện này, chuyện này tất có điều bất thường. Hơn phân nửa lại là kế sách của Thẩm Lăng.

Chẳng qua cũng không cần nàng nhắc nhở, với tâm tư đó của Chử Yến, tất nhiên có thể phát hiện.

Đúng như Vệ Trăn dự đoán, sau khi Chử Yến nhận được tin tức thì đã nhìn ra được vấn đề trong đó, nhưng hắn cũng không sai người tới chuyển lời cho Vệ Trăn.

Thứ nhất, hắn tin rằng Vệ Trăn nhất định sẽ nhìn ra âm mưu trong đó. Thứ hai, hắn muốn đợi nàng chủ động tiến cung.

Lần trước hắn ghen đã giày vò nàng hồi lâu, lần này, nên là nàng ghen tuông tìm đến gây chuyện với hắn.

Nhưng Thái tử đợi mãi đợi mãi, lại không chờ được người đến làm ầm ĩ.

Mà lúc này Thánh thượng lại 'bệnh nặng', tấu chương trên bàn đã chất thành núi, còn phải thay mặt Bệ hạ vào triều, Thái tử căn bản không có cơ hội xuất cung, thế là, trong lòng Thái tử nghẹn một hơi, cục tức này càng nghẹn càng lớn, mãi đến khi sứ thần Nam Hào vào kinh, hoàn toàn bộc phát.

Bình Luận (0)
Comment