Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 148

"Thiếu chủ, thiếu chủ." Tô Vãn Đường bước nhanh vào Tê Loan Hiên, đi về phía Vệ Trăn đang ngồi bên song cửa sổ đọc sách, nói: "Quả nhiên như Thiếu chủ dự đoán, chuyện này không đơn giản."

Vệ Trăn khép sách lại: "Như thế nào?"

Tô Vãn Đường vội vàng nói: "Nam Hào không chỉ phái Công chúa tới, còn có một vị Hoàng tử, muốn dẫn một vị Công chúa của chúng ta đi!"

Vẻ mặt Vệ Trăn nghiêm lại.

Chuyện này nàng không ngờ tới.

Nam Hào tính hay lắm, đưa một vị Công chúa tới, rồi lại muốn mang đi một vị Công chúa của bọn họ, hai bên dễ bề kiềm chế lẫn nhau.

"Đúng là đám Nam Man gian giảo, rõ ràng nói chỉ là đưa Công chúa đến hòa thân, bây giờ thì hay rồi, nay lại ngang nhiên đưa ra điều kiện ngay trên điện Tuyên Chính, ép điện hạ vào thế khó." Tô Vãn Đường cả giận: "Rõ ràng là bọn họ chủ trương nghị hòa, vậy mà còn ra điều kiện với chúng ta!"

"Bọn họ gióng trống khua chiêng đưa Công chúa đến thành Phụng Kinh, bây giờ chỉ cần chúng ta chịu thả một vị Công chúa đi là có thể bảo đảm trăm năm hòa bình. Thiên hạ bách tính ai không hy vọng sẽ không có chiến sự, an cư lạc nghiệp, nếu mà hôm nay điện hạ từ chối, chiến sự giữa hai nước lại nổi lên, coi như là cái tội này lại rơi xuống trên đầu Thái tử."

Dĩ nhiên Vệ Trăn hiểu rõ đạo lý này.

Trong mắt nàng thoảng qua một tia lo lắng.

Chử Yến từng nói, nếu ngay cả muội muội của mình còn không bảo vệ nổi, thì hắn lấy cái gì để bảo vệ người trong thiên hạ.

Hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để Công chúa hòa thân.

Nếu đây là kế sách của Thẩm Lăng...

-

Trong cung.

Trên triều đình tranh chấp không ngừng, hậu cung cũng không bình yên.

"Công chúa, Công chúa."

Cung nữ nâng làn váy nhanh chóng đi vào trong điện, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Tứ công chúa Chử Vân ngồi trên giường, thấy vậy vô thức siết chặt khăn thêu: "Như thế nào?"

Hốc mắt cung nữ ửng đỏ, vội vã bẩm báo: "Hiện tại đã có hơn phân nửa quan viên ủng hộ hòa thân, đại nhân e rằng khó lòng chống đỡ."

Bả vai Chử Vân lập tức sụp xuống.

Thục phi nương nương có Hoàng hậu nương nương chống lưng, mà nhà ngoại của nàng ấy chẳng qua chỉ là quan tứ phẩm, không cách nào chống lại bọn họ, nếu muốn hòa thân, người phải đi nhất định là nàng ấy.

"Công chúa, làm sao bây giờ, đám Nam Man kia cũng không phải là người dễ sống chung, Công chúa mà đi, còn không biết..." Cung nữ hầu cận đã không nhịn được rơi nước mắt.

So với cung nữ hầu cận, Chử Vân bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cũng không đại biểu nàng ấy không sợ.

Tuy nàng ấy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng lại run rẩy:

"Hoàng huynh nói thế nào?"

Cung nữ khẽ nấc nói: "Điện hạ còn chưa đưa ra quyết định."

Chử Vân nhắm mắt lại.

Một hàng nước mắt trượt xuống từ hốc mắt.

Sau một hồi, nàng ấy mở mắt ra, nói khẽ: "Phất Hương, thay y phục cho ta."

Phất Hương không hiểu: "Công chúa ngài muốn làm gì?"

Chử Vân dùng khăn thêu lau nước mắt, muốn cười an ủi nàng ta một cái, nhưng lại kéo ra một nụ cười khổ đầy miễn cưỡng: "Phất Hương, ta đi hòa thân."

Phất Hương cứng đờ người, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Chử Vân, dường như không thể tin được mình nghe được cái gì.

Sau một lúc lâu nàng ta mới lấy lại tinh thần, quỳ phịch xuống trước mặt Chử Vân, vừa khóc vừa lắc đầu: "Công chúa, không được, ngài lá ngọc cành vàng, đến đất Nam Man sẽ không sống nổi."

Chử Vân quay đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, lại nhẫn nhịn không khóc thành tiếng: "Phất Hương, ngươi, nghe ta nói."

"Không, nô tỳ không nghe." Phất Hương khóc đến lạc giọng.

Chử Vân dùng khăn lau nước mắt, hít sâu một hơi, nhìn Phất Hương nói: "Phất Hương, tình hình trước mắt nếu hoàng huynh từ chối hòa thân dẫn đến việc đàm phán nghị hòa thất bại, hai nước lại nổi lên chiến sự, hoàng huynh sẽ trở thành mục tiêu công kích, bách tính sẽ oán hận huynh ấy."

"Nhưng ngươi cũng biết tính tình của hoàng huynh, huynh ấy căn bản không hề để ý thanh danh, hôm nay huynh ấy nhất định sẽ từ chối."

"Hoàng huynh là trụ cột của Bắc Lãng, hắn không thể để mất lòng dân."

"Năm ngoái, Nam Hào muốn Công chúa Bắc Lãng hòa thân, hoàng huynh đã bảo vệ ta một lần."

Phất Hương nắm chặt tay Chử Vân, khóc không thành tiếng.

Đột nhiên, dường như nàng ta nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Chử Vân: "Công chúa, nô tỳ đi, nô tỳ đi thay Công chúa, dù sao Nam Hào c*̃ng không nhận ra Công chúa, chỉ cần chúng ta không nói, bọn họ sẽ không biết."

Chử Vân không nhịn được, quay đầu phát ra tiếng nghẹn ngào.

Phất Hương ngồi thẳng lên ôm lấy nàng ấy: "Công chúa, ngài đừng sợ, nô tỳ đi."

Chử Vân nhẹ nhàng đẩy Phất Hương ra, lắc đầu nói: "Phất Hương, đây là trách nhiệm của ta, trách nhiệm của Công chúa một nước."

"Ngươi không được hưởng sự tôn quý của Công chúa, sao có thể chịu nỗi khổ của Công chúa."

"Công chúa..."

"Đừng nói nữa, giúp ta thay y phục nào."

Chử Vân lau khô nước mắt, đứng dậy, thẳng lưng: "Trang điểm cho ta đẹp một chút, không thể làm mất mặt Bắc Lãng được."

Phất Hương nhìn bóng lưng mong manh của nữ tử, đau lòng đến nghẹt thở.

Nếu nói đến hưởng sự tôn quý của Công chúa, Tam công chúa làm trưởng, tất cả chi phí đều cao hơn Công chúa của bọn họ, dựa vào đâu người phải đi hòa thân lại là Công chúa của bọn họ chứ.

-

Điện Tuyên Chính, sứ thần Nam Hào nói điều kiện xong thì đến thiên điện chờ, các thần tử trên triều đình lập tức tranh cãi mặt đỏ tới mang tai.

Tháng Mười một, trên trán Từ đại nhân cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Thục phi nương nương dựa vào Hoàng hậu nương nương, nếu như hòa thân, nhất định là cháu ngoại của ông ấy đi, đứa bé kia tính tình lương thiện, tay trói gà không chặt, đi đến vùng đất dữ đó, sao có thể sống được.

Nhưng tiếc thay, ông ấy vô dụng chỉ là một ngôn quan bình thường, không làm hậu thuẫn cho Công chúa được, chỉ có thể ở trên triều tranh thủ giúp Công chúa một chút.

Chử Yến ngồi trên chỗ cao, lạnh nhạt nhìn các thần tử bên dưới tranh chấp.

Thẩm Dụ Văn chủ trương hòa thân.

Số thần tử hùa theo ông ta gần như chiếm cứ một nửa triều đình, đương nhiên, ở trong đó c*̃ng không thiếu người thật lòng muốn nghị hòa.

Nhưng mối quan hệ trong đó rắc rối phức tạp, muốn quét sạch vây cánh của Thẩm Lăng trong một lần là không thể nào.

Vậy thì cũng chỉ có thể... bắt giặc bắt vua trước.

Thẩm Lăng không còn tồn tại, có thể chậm rãi trừng trị những người này.

Chử Yến nghe đủ rồi, mới giơ tay lên, không nhanh không chậm nói: "Mời sứ thần Nam Hào lên điện."

Quần thần lập tức im lặng, lần lượt đứng nghiêm.

Sắc mặt Từ đại nhân hoàn toàn trắng bệch.

Điện hạ đã có quyết sách!

Dựa theo tình hình trước mắt, sợ là sẽ đồng ý hòa thân.

Không bao lâu sau, sứ thần Nam Hào lên điện.

Hoàng tử Nam Hào đi ở chính giữa, khuôn mặt cũng coi như đoan chính, nhưng thân hình cao lớn, hai đầu lông mày toát lên vẻ ngang ngược, Công chúa Nam Hào bộ dạng mỹ lệ, tư thái yểu điệu, lúc đi còn toát lên vài phần xinh đẹp quyến rũ.

"Bái kiến Bắc Lãng điện hạ."

Hành lễ xong, Hoàng tử Nam Hào nhìn về phía Chử Yến: "Không biết Bắc Lãng điện hạ đồng ý gả vị muội muội nào cho ta?"

Mặc dù nhìn hắn ta có vẻ khách khí, nhưng trong ngôn từ lại khó nén sự thô lỗ.

Chử Yến bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn ta, sau một lúc lâu mới cong môi cười khẽ ra tiếng.

Hoàng tử Nam Hào nhíu mày, nghe nói tính tình Thái tử Bắc Lãng nóng nảy, ngông cuồng ham giết chóc, nhưng hôm nay hắn ta nhìn, lại cảm thấy c*̃ng không có gì đáng sợ, tay chân gầy yếu, gương mặt kia, rất giống yêu nghiệt.

Nếu là ở Nam Hào bọn họ, những người ham mê nam sắc ắt hẳn sẽ tranh đoạt vị Thái tử này đến vỡ đầu chảy máu.

Nghĩ như vậy, trong mắt Hoàng tử Nam Hào cũng nổi lên ý tứ khác.

Chử Yến nhẹ nhàng gõ ngón tay lên long ỷ, nụ cười trên mặt càng đậm.

Người hiểu rõ Thái tử đều yên lặng cúi đầu.

Trường Phúc nhìn ánh mắt Hoàng tử Nam Hào mà trong lòng sinh ra vài phần 'khâm phục'.

Dám nhìn điện hạ với ánh mắt như vậy, nhất định là tên Nam Man này điên rồi!

Hắn ta chết chắc rồi, thật đấy!

Tiếng cười của Chử Yến chậm rãi dừng lại.

"Vậy tức là, ngươi muốn dùng muội muội của ngươi để đổi muội muội của Cô?"

Hoàng tử Nam Hào nhếch miệng cười một tiếng: "Đương nhiên, như thế mới công bằng, hiệp ước cũng sẽ càng vững chắc, không phải sao?"

Chử Yến lại lắc đầu cười một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Hoàng tử Nam Hào, nghi ngờ nói: "Công bằng? Cô rất tò mò, ngươi lấy đâu ra mặt mũi nói vậy?"

Sắc mặt Hoàng tử Nam Hào chợt thay đổi, đang định nổi giận lại nghe Chử Yến nói tiếp: "Danh tiếng của Chử Yến Cô cả thiên hạ đều biết, ngươi thì sao? Ngươi là cái thá gì? Con dân Bắc Lãng ta chưa từng biết ngươi họ gì tên gì."

"Nếu là Quốc quân của Nam Hào ngươi đến, Cô còn có thể miễn cưỡng chịu thua thiệt."

"Về phần ngươi... Chỉ bằng cái thứ như ngươi, cũng xứng đổi người với Cô?”

Hoàng tử Nam Hào nắm chặt nắm tay, sắc mặt xanh lại đỏ, đỏ lại xanh.

Hắn ta muốn phản bác, nhưng lời đến bên miệng lại nói không ra.

Bởi vì, đó là sự thật.

Nhắc tới Chử Yến, thiên hạ không ai không biết hắn là ai, bao gồm cả con dân Nam Hào của hắn ta, đều biết Bắc Lãng có một vị Thái tử, hung tàn điên cuồng!

"Cho nên, các ngươi không đồng ý hòa thân?" Hoàng tử Nam Hào cắn răng nói.

Chử Yến đang định mở miệng, lại thấy ngoài điện xuất hiện một bóng dáng.

Hắn nhíu mày, nhìn về phía Trường Phúc.

Trường Phúc cũng không hiểu, Tứ công chúa tới đây làm gì?

Nhưng còn không đợi Trường Phúc nghênh đón, Chử Vân đã xông vào.

Quần thần nghe được động tĩnh đều quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Chử Vân mặc cung trang màu vàng nhạt thướt tha đi tới, làn váy thêu chim phượng kéo dài sau lưng, mũ phượng rũ tua, trán vẽ hoa điền, khuôn mặt tinh xảo lanh lợi, nhưng lại không mất ung dung hoa quý.

Nàng ấy hơi nâng cằm, mỗi bước đi đều toát lên vẻ cao quý, giống một con Phượng Hoàng cao quý.

Đây, chính là Công chúa Bắc Lãng.

Phượng Hoàng kiêu ngạo dừng lại bên cạnh Công chúa Nam Hào, nhưng từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng, thậm chí còn không nhìn sang sứ thần Nam Hào lấy một lần. Nàng ấy nhẹ nhàng gật đầu, hành lễ với người trên cao: "Hoàng huynh."

Cũng không biết vì sao, một khắc này, triều thần Bắc Lãng đều vô thức ưỡn ngực lên.

Từ đại nhân thì lo lắng nhìn Chử Vân.

Mà ánh mắt Hoàng tử Nam Hào cũng đã ngây dại.

Chử Yến nhìn chằm chằm Chử Vân một lát, ánh mắt khẽ đảo qua hàng mi dài khẽ run của nàng ấy.

Chử Vân ở ngoài điện đã nghe thấy lời Chử Yến nói.

May mà nàng ấy tới kịp thời, hoàng huynh còn chưa hoàn toàn từ chối.

"Hoàng huynh, ta..."

"Hoàng tử Nam Hào, đây chính là muội muội của Cô." Chử Yến lạnh nhạt ngắt lời nàng ấy, nhìn về phía Hoàng tử Nam Hào.

Hoàng tử Nam Hào miễn cưỡng hoàn hồn, khóe mắt lại không nỡ dịch chuyển khỏi người Chử Vân.

Công chúa Bắc Lãng đẹp hơn hắn ta tưởng tượng nhiều, nếu cưới được mỹ nhân như thế trở về, hắn ta sẽ rất nở mày nở mặt!

"Chỉ cần Bắc Lãng bằng lòng gả Công chúa cho ta, điều kiện trong hiệp ước còn có thể bàn bạc lại."

Hoàng tử Nam Hào chắp tay nói với Chử Yến.

Chử Yến lại khẽ cười, vươn tay: "Vừa rồi ngươi c*̃ng nhìn đủ rồi, đã nhìn rõ ràng chưa?"

Hoàng tử Nam Hào thay đổi dáng vẻ th* t*c vừa rồi, cười nói: "Thấy rõ ràng."

Hắn ta nói xong lại ngẫm nghĩ, nói thêm một câu: "Rất vừa ý."

Chử Vân nắm chặt bàn tay đang giấu trong tay áo, nhưng vai lưng vẫn thẳng tắp.

Chử Yến cười khẽ: "Nhưng muội muội của ngươi, Cô không vừa ý."

Vừa rồi khuôn mặt Công chúa Nam Hào còn tình ý miên man, bỗng dưng tái đi.

Hoàng tử Nam Hào sững sờ, nhìn nàng ta một cái, sau đó nói: "Không sao, ta còn có rất nhiều muội muội, nếu là Bắc Lãng điện hạ không hài lòng, có thể chọn lại."

Chử Yến giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Cô có Trữ phi, quãng đời còn lại chỉ cần một mình nàng ấy, ngoại trừ nàng ấy, bất kỳ nữ tử nào trên đời này đều không hợp ý Cô."

"Huống hồ, Cô cũng không hỏi ngươi có vừa ý hay không."

Hoàng tử Nam Hào nhíu mày: "Vậy ý ngươi là gì?"

Chử Yến chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi xuống cầu thang, không nhẹ không nặng nói: "Phượng Hoàng chọn ngô đồng mà đậu, ngươi tự cúi đầu nhìn bản thân một cái, chỉ bằng ngươi, nuôi nổi Phượng Hoàng Bắc Lãng ta ư?"

"Đừng nói ngô đồng, ngay cả rễ của một cây gỗ mục ngươi cũng không bằng."

Chử Yến ngừng ở trước mặt hắn ta, gằn từng chữ: "Muốn cưới muội muội của Cô, trừ phi, Cô chết rồi."

Mặt Hoàng tử Nam Hào đỏ lên, căm giận nhìn chằm chằm Chử Yến.

Hắn ta muốn phản bác, nhưng ăn nói vụng về căn bản mắng không thắng!

Chử Vân cắn môi nhìn về phía Chử Yến, cố nén nghẹn ngào.

Nàng ấy biết là sẽ như vậy, nhưng đàm phán nghị hòa thất bại, hoàng huynh nên bàn giao với triều thần như thế nào.

"Hoàng huynh..."

"Người đâu, đưa Công chúa về tẩm điện." Chử Yến lần nữa ngắt lời nàng ấy.

"Không được!" Hoàng tử Nam Hào muốn giơ tay cản người, Chử Yến lách mình ngăn trước mặt Chử Vân, trong mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm Hoàng tử Nam Hào: "Là Nam Hào các ngươi chủ động cầu hoà, vậy thì nên thể hiện chút thành ý. Thân phận của mình còn chưa rõ, lại vọng tưởng dùng sẻ đổi phượng, đúng là không biết xấu hổ!"

"Hôm nay cho ngươi nhìn Công chúa Bắc Lãng ta một cái, nhìn xem phong phạm của nước lớn, đã là ân điển lớn lao cho ngươi. Đừng có được mặt mũi mà lại không biết điều!"

"Ngươi, ngươi! Ngươi như vậy là từ chối nghị hòa, muốn khai chiến với Nam Hào ta!" Hoàng tử Nam Hào tức giận, lồng ngực không ngừng phập phồng: "Được, được lắm! Ngươi cũng đừng hối hận!"

Chử Yến giống như là nghe thấy chuyện cười gì, lắc đầu nói: "Biết Bắc Lãng ta có bao nhiêu binh lực không?"

"Năm năm trước Nam Hào ngươi và Tây Vu đồng thời tiến công, cũng đều là bại tướng dưới tay, năm ngoái Tây Vu trắng trợn tiến công, nhưng cuối cùng mới qua mấy tháng đã lui binh, ngươi đoán, nếu Cô dẫn binh, mất bao lâu là có thể san bằng Nam Hào ngươi?"

"Quay về nói cho Quốc quân Nam Hào ngươi, nghị hòa cũng được, hòa thân không được!"

Chử Yến đưa tay chọc vào lồng ngực Hoàng tử Nam Hào, nở nụ cười ngông cuồng: "Nếu các ngươi bằng lòng mỗi năm tiến cống, Cô sẽ cân nhắc không đánh các ngươi."

"Ngày mai, mang theo Công chúa, sứ thần của ngươi, cút!"

"Nếu không thì, Cô không thể bảo đảm sẽ không dùng đầu ngươi để tế cờ."

Hoàng tử Nam Hào hoảng hốt, vô thức lùi về sau một bước.

Lúc đi Phụ hoàng từng nói, mục đích chuyến đi này không phải đánh trận!

Một bước lùi này, khiến chút khí thế cuối cùng của hắn ta cũng tan biến sạch.

Sự thật lần nữa chứng minh, trước mặt Thái tử Bắc Lãng, hắn ta không có tư cách ngang tàng.

Sứ thần Nam Hào chật vật bước ra khỏi đại điện, lúc này Chử Yến mới đảo mắt nhìn quần thần, tất cả mọi người cúi đầu, không dám đối diện với hắn.

"Các khanh cũng đừng quên, Nam Hào nhiều lần gây sự tiến đánh Bắc Lãng ta, trên tay dính máu bao nhiêu người Bắc Lãng!" Chử Yến lạnh lùng nói: "Bại tướng dưới tay ta còn dõng dạc muốn dẫn Công chúa Bắc Lãng ta đi, tay người ta sắp đánh tới trên mặt, các ngươi không biết đánh trả mà còn dâng mặt lên. Ngày thường không phải ai cũng biết ăn nói lắm cơ mà, sao nào, mồm mép của các vị là chỉ có thể dùng để nội đấu trên triều đình thôi à?"

"Xin hỏi các vị, có khí khái gì, tôn nghiêm ở đâu!?"

Quần thần đồng loạt quỳ xuống, không người dám lên tiếng.

"Chỉ là Nam Hào, đã có thể khiến các ngươi không thẳng được đầu gối, như vậy tương lai có phải là ai đến đòi Công chúa, là các ngươi đều sẽ gật đầu cho đi không?" Chử Yến dừng lại bên cạnh Thẩm Dụ Văn, nghiêm nghị nói: "Làm người của Bắc Lãng, quan văn của Bắc Lãng, các ngươi đều nhớ kỹ cho Cô, vinh quang mà các tướng sĩ một đao một thương chém giết trên chiến trường, không phải để cho các ngươi khúm núm trước kẻ địch!"

"Nếu anh linh dưới suối vàng biết được sau khi bọn họ thắng trận, còn phải cúi mình cầu toàn đưa Công chúa đi hòa thân, e rằng chết cũng khó nhắm mắt!"

Quần thần quỳ rạp trên mặt đất, cao giọng nói: "Điện hạ anh minh, vi thần ghi nhớ."

Nước mắt Từ đại nhân rơi trên điện, lúc trước, là ông ấy ếch ngồi đáy giếng.

Thẩm Dụ Văn cảm giác được người bên cạnh rời đi, rốt cuộc mới dám thở ra một hơi.

Ông ta vẫn xem thường Thái tử.

Nói mấy câu là có thể ngăn chặn bọn họ dùng chiêu sau, đây mà gọi là làm việc tùy ý ư?

Xem ra, bọn họ không thể kéo dài thêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment