Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 149

Mọi chuyện xảy ra ở điện Tuyên Chính gần như là truyền đến trong tai Vệ Trăn một cách nguyên vẹn.

"Điện hạ thật là lợi hại, mấy câu đã xoay chuyển tình thế." Tô Vãn Đường cảm khái một cách tự hào.

Vệ Trăn không nói gì, trong mắt chứa ý cười nồng đậm.

Năm năm trước, hắn có thể đánh lui Tây Vu trong lúc yếu thế, cũng không chỉ là dựa vào vũ lực, trong mắt người đời hắn quá mạnh mẽ, đối mặt hắn phần nhiều là e ngại, vậy nên ở mức độ nhất định nào đó cũng quên mất, Thái tử văn võ song toàn.

Mà điều khiến nàng vui vẻ nhất, chính là câu nói kia của hắn.

'Cô có Trữ phi, quãng đời còn lại Cô chỉ cần một mình nàng ấy, ngoại trừ nàng ấy, bất kỳ nữ tử nào trên đời này đều không hợp ý Cô.'

"Cô nương."

Đông Tẫn bước nhanh đến, bẩm báo nói: "Người hỏi hôn kỳ của Lễ bộ lại tới."

Lần này đã là lần thứ năm trong nửa tháng nay.

Thời gian sớm đã chọn xong, cũng không biết vì sao, cô nương một mực giữ lại không chịu đưa cho Lễ bộ.

Vệ Trăn ừ một tiếng, lên tiếng: "Đưa đi đi."

Đông Tẫn sững sờ, trên mặt toát ra vẻ khó hiểu.

Sao hôm nay đột nhiên cô nương lại nhả ra.

Tô Vãn Đường chống cằm, có lòng tốt giải thích: "Công chúa Nam Hào đã giải quyết, dĩ nhiên là hôn kỳ cũng được định ra."

Ánh mắt Đông Tẫn sáng lên: "Chuyện hòa thân đã có kết quả?"

"Bây giờ ngươi hẳn nên đi đưa hôn kỳ trước, đợi trở về ta sẽ nói ngươi nghe." Tô Vãn Đường nói.

"Đúng đúng đúng." Đông Tẫn hoàn hồn, bước lên phía trước cầm lấy thiệp hồng vội vàng rời đi.

Sau khi Đông Tẫn đi, Tô Vãn Đường nhìn về phía Vệ Trăn: "Thiếu chủ, ta nghe nói mấy ngày nay tất cả mọi người ở Đông cung đều sống rất gian nan, ngươi không đi gặp điện hạ à?"

Vệ Trăn lạnh nhạt ồ một tiếng.

Tô Vãn Đường nghiêng đầu nhìn nàng: "Hử?"

Ánh mắt Vệ Trăn lóe lên, ý cười bên môi biến mất, nghiêm mặt nói: "Ngày mai đi."

Tô Vãn Đường nhíu mày.

Thôi được.

Thiếu chủ và điện hạ sắp tu thành chính quả, thất khiến người ta thật hâm mộ.

Cũng không biết khi nào nàng ấy mới có thể…

Ánh mắt Tô Vãn Đường tối xuống, gục đầu xuống.

Người nàng ấy thích, trong lòng không có nàng ấy.

-

Ngày kế tiếp, Vệ Trăn thay y phục chuẩn bị vào cung, mới đi ra khỏi Tê Loan Hiên, Cầm Thập Bát đã đột nhiên xuất hiện: "Cô nương, Tiểu Thập Cửu gửi tin."

Gần như là đồng thời, Tô Vãn Đường sắc mặt khó coi vội vã bước tới.

"Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện!"

Vệ Trăn nhìn hai người, im lặng thở dài: "Thập Bát nói trước đi."

Cầm Thập Bát: "Đường Trăn và Thẩm Lăng gặp mặt, ở Tố Thực trai."

Đồng tử Vệ Trăn co lại.

Hơn nửa tháng, cuối cùng cũng không uổng công chờ đợi.

Nàng quay đầu nhìn về phía Tô Vãn Đường: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Vãn Đường giọng điệu nghiêm túc nói: "Công chúa Nam Hào chết rồi."

Dứt lời, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Vệ Trăn kinh ngạc một thoáng, sau đó trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện gì, ngươi nói tỉ mỉ."

"Sáng hôm nay, sứ thần Nam Hào muốn lên đường trở về, lúc thị nữ của Công chúa Nam Hào đi mời Công chúa, lại phát hiện người đã chết từ lâu." Tô Vãn Đường nói: "Mà trên bàn lại phát hiện có một lệnh bài của thị vệ Đông cung, Hoàng tử Nam Hào chắc chắn là Thái tử điện hạ giết Công chúa, trước mắt đã vào cung, muốn đòi một câu trả lời hợp lý."

Vệ Trăn bình tĩnh hít vào một hơi, một lát sau nói: "Bên phía điện hạ có tin tức gì không?"

Hắn nhất định sẽ phái người bí mật giám sát sứ thần Nam Hào, nói không chừng sẽ phát hiện manh mối gì.

"Không có."

Tô Vãn Đường nói: "Chuyện xảy ra ở ngoài cung, tin tức của ta sẽ nhanh hơn trong cung một chút."

Cầm Thập Bát nhíu mày: "Cô nương, có cần ta hồi cung hỏi một chút?"

Vệ Trăn không trả lời, nhắm mắt lại để cho mình tỉnh táo lại.

Tô Vãn Đường và Cầm Thập Bát thấy vậy, đều không lên tiếng quấy rầy.

Qua một hồi lâu, Vệ Trăn mở mắt ra, nói với Cầm Thập Bát: "Thập Bát, ngươi mau đi tập hợp với Thập Cửu, nhất định phải khống chế được Thẩm Lăng và Đường Trăn."

"Vãn Đường, báo cho Tiêu Hà, dẫn theo tất cả mọi người, theo ta ra phủ bắt gián điệp nước địch!"

Hai người cùng giật mình: "Gián điệp nước địch?"

Ai? Đường Trăn sao?

Vệ Trăn trịnh trọng nói: "Chuyện khẩn cấp, không có thời gian giải thích, hôm nay nhất định phải bắt được người!"

Hai người liếc nhau, đồng thời đồng ý sau đó quay người rời đi.

Chưa tới nửa khắc, Tô Vãn Đường đã điều một trăm người đến, cùng Vệ Trăn nhanh chóng chạy tới Tố Thực trai.

Lúc Vệ Trăn đến, bên trong đã đang đánh nhau.

Vệ Trăn hạ lệnh bao vây Tố Thực trai, sau đó mới bước nhanh vào cùng Tô Vãn Đường và Tiêu Hà.

Đường Trăn võ công cao thâm, một mình Thập Bát không chống đỡ được quá lâu, mặc dù có Cầm Thập Cửu hỗ trợ, nhưng bên cạnh Thẩm Lăng còn có một cao thủ, trong lúc nhất thời ai cũng không làm gì được ai, nhưng rốt cuộc cũng giữ chân được người.

Sau khi phát hiện Vệ Trăn, hai bên ăn ý ngừng đánh nhau.

Đường Trăn thu hồi quạt xếp, ngoài ý muốn nói: "Huyện chúa?"

Ngón tay Thẩm Lăng hơi cong lại, trong lòng trầm xuống.

Hôm nay là Đường Trăn lộ tung tích, hay là hắn ta?

Mặc dù trong lòng hắn ta đã kinh ngạc không chừng, nhưng trên mặt không lộ ra, tiến lên hành lễ: "Bái kiến Huyện chúa."

Vệ Trăn nhìn hai người, cuối cùng chuyển sang người Đường Trăn: "Đã lâu không gặp."

Đường Trăn cười nói: "Vâng, đã lâu không gặp."

Sau đó, hắn ta nhìn Cầm Thập Bát, nói: "Ta nhớ lần trước ở Kim Hoa lâu, vị cô nương này đi theo bên cạnh Huyện chúa, hôm nay... Không biết là có hiểu lầm gì không?"

Vệ Trăn nhếch môi: "Không có hiểu lầm, ta bảo nàng ấy tới."

Đường Trăn kinh ngạc nói: "Huyện chúa có ý gì, là ta làm gì đắc tội Huyện chúa?"

Vệ Trăn lắc đầu, ý cười bên môi chậm rãi tan biến: "Chưa nói tới đắc tội."

"Vậy chuyện này là?"

Đường Trăn khó hiểu nói.

"Ta là Huyện chúa Bắc Lãng, bắt gián điệp nước địch là trách nhiệm của ta." Vệ Trăn nói nhẹ nhàng chậm chạp, lại mạnh mẽ có lực.

Nàng vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt Đường Trăn Thẩm Lăng đều hơi thay đổi, sau một lúc lâu, Đường Trăn cười nói: "Không phải là Huyện chúa hiểu lầm chứ, ta là người Bắc Lãng, như thế nào lại..."

"Các hạ là người Nam Hào nhỉ?"

Vệ Trăn ngắt lời hắn ta.

Đường Trăn bỗng dưng im miệng.

Bàn tay Thẩm Lăng đang chắp sau lưng c*̃ng chậm rãi nắm chặt.

"Sau lần ở Kim Hoa lâu, ta đã phái người đi Tung Châu." Vệ Trăn nhìn chằm chằm hắn ta, từ từ nói: "Ngươi làm rất chu toàn, Tung Châu quả thực có mấy người tên là Đường Trăn, mà một người trong đó cùng tuổi với ngươi, là thương nhân, dung mạo cũng trùng khớp, thoạt nhìn thân phận của ngươi dường như không có điểm nào đáng ngờ, nhưng ngươi không để ý đến một việc."

Sắc mặt Đường Trăn dần quay về bình tĩnh.

"Ngươi giết Đường Trăn, dịch dung thay thế hắn ta, lại không biết Đường Trăn không thể ăn hoa quế, nhẹ thì toàn thân nổi mụn sởi, nặng thì mất mạng." Vệ Trăn nói: "Mà ta nhớ rõ, hôm đó ở Kim Hoa lâu ngươi ăn hai miếng bánh hoa quế, đối với Đường Trăn thật thì lượng hoa quế này đã đủ để g**t ch*t y."

Đường Trăn trầm mặc nhìn chằm chằm nàng một hồi, sau đó mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vì điểm này mà nghi ngờ ta?"

Vệ Trăn lắc đầu: "Là điểm ấy khiến ta xác định thân phận của ngươi."

"Vậy sao ngươi lại hoài nghi ta? Làm sao lại biết là ta dịch dung?" Đường Trăn tò mò hỏi: "Vả lại người Nam Hào phần lớn đều thân hình cao lớn cường tráng, ta giống ở điểm nào?"

"Ngươi cũng đã nói là phần lớn, nghĩa là luôn có một phần nhỏ người có vóc dáng tương tự người Bắc Lãng; biết ngươi dịch dung, là bởi vì ngươi từng đến ám sát ta, nhưng bị người của ta làm bị thương tai, nhưng hôm đó gặp ngươi, trên tai ngươi cũng không có vết thương." Vệ Trăn tiếp tục nói: "Ngày ta gặp chuyện, ngươi lại đến cửa vào đúng ngày đó, là vì để cho ta thấy rõ trên tai ngươi không bị thương, muốn xóa bỏ hiềm nghi của bản thân, nhưng chính bởi vậy, lại khiến ngươi bại lộ."

Đường Trăn ngừng vẫy quạt: "Hả?"

"Ngươi tiếp cận ta, chắc là cũng có một sự hiểu biết nhất định về ta, biết rõ ta không biết thuật dịch dung, không nhìn ra lớp ngụy trang của ngươi." Vệ Trăn nhìn về phía Cầm Thập Bát: "Nhưng thiên hạ rộng lớn, nhân tài là vô vàn, mặc dù thuật dịch dung của ngươi cao siêu, nhưng vẫn bị người làm ngươi bị thương nhìn ra."

Đường Trăn bỗng nhiên nhìn về phía Cầm Thập Bát.

Chẳng qua chỉ là một ám vệ, nàng ta biết thuật dịch dung sao ?

Cầm Thập Bát đối diện với ánh mắt của hắn ta, nở nụ cười rạng rỡ: "Chủ tử của ta mềm lòng lương thiện, khi còn bé không nỡ để ta chịu khổ, nên để cho ta học thành thạo một nghề, mặc dù sau đó vẫn cầm đao kiếm, nhưng trời sinh ta có tài, muốn không tinh thông cũng khó."

Khóe môi Đường Trăn co lại: "..."

Nếu hắn ta không đoán nhầm, nàng ấy là ám vệ của Thái tử, Thái tử Bắc Lãng mềm lòng lương thiện?

Nàng ấy nói mà cũng không sợ bị sét đánh!

"Về phần khi nào bắt đầu hoài nghi ngươi..."

Vệ Trăn nhìn về phía Đường Trăn, lạnh nhạt nói: "Hẳn là từ lần đầu tiên gặp ngươi."

Đường Trăn nghe vậy nhíu chặt mày: "Nếu trí nhớ của ta không tệ, lần đầu tiên hai ta gặp nhau, là ta cứu ngươi."

Vệ Trăn nghe vậy không khỏi cười khẽ một tiếng, sau đó mới nói: "Đúng vậy, ngươi muốn dùng cách này tiếp cận ta, nhưng lại biến khéo thành vụng."

"Có ý gì?"

"Mặc dù những thích khách kia đều cầm loan đao Tây Vu trong tay, c*̃ng học được chút chiêu thức của quân đội Tây Vu, nhưng có nhiều thứ không phải là của mình, khi sử dụng tất sẽ có sơ hở." Vệ Trăn: "Huống chi ta từng gặp không ít thích khách Tây Vu dưới đáy vực núi Thu Vụ, đường lối chiêu thức của bọn họ hoàn toàn không giống với thích khách hôm đó và thích khách ám sát ta ở Hương Sơn."

"Cho nên ngay từ đầu, ta đã đoán bọn họ không phải người Tây Vu."

"Đóng vai làm người Tây Vu để diễn một tuồng kịch như thế, ngoại trừ người Nam Hào, ta không thể nghĩ tới người khác. Về sau ngươi yểm hộ cho tên gián điệp Nam Hào trộm địa đồ dẫn hắn ta vào thành, sau khi bị ta phát hiện thì dùng khổ nhục kế để thoát thân. Nhưng rất hiển nhiên, thân phận của ngươi ở trên hắn ta, hắn ta cũng không dám thật sự làm ngươi bị thương, còn ngươi nhìn như bị thương nặng hôn mê, chẳng qua là dùng thuốc thôi."

Về sau cũng là bởi vì sự kiện kia, nàng hoài nghi người giả dạng tên Đường Trăn này mới là tên gián điệp mà tổ phụ nàng muốn tìm.

Đường Trăn sửng sốt một hồi lâu, mới cười vài tiếng, vỗ tay nói: "Là ta xem thường ngươi."

Vệ Trăn nhìn chằm chằm hắn ta một hồi lâu, đột nhiên nói: "Nhưng ta không nghĩ ra, ngươi là người Nam Hào, vì sao muốn giết Công chúa Nam Hào của các ngươi?"

Nụ cười trên mặt Đường Trăn ngưng lại, sắc mặt cứng đờ một chớp mắt.

Nhưng chỉ là một tíc tắc ngắn ngủi đã khôi phục như lúc ban đầu: "Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu?"

Mấy người Tô Vãn Đường và Tiêu Hà c*̃ng đồng thời sửng sốt.

Người giết Công chúa Nam Hào, là người này?

Thật ra ban đầu Vệ Trăn cũng không chắc chắn, nàng muốn thăm dò, nhưng bây giờ nàng đã xác định.

"Công chúa nước ngươi bị ám sát bỏ mình ở Bắc Lãng ta, vậy mà phản ứng đầu tiên của ngươi không phải phẫn nộ, không phải chất vấn, mà là nói mình nghe không hiểu..." Vệ Trăn khẽ hừ một tiếng: "Nghe không hiểu chỗ nào, nếu không ta để cho vị Thẩm đại nhân bên cạnh ngươi giải thích cho ngươi?"

Vừa rồi Thẩm Lăng sớm đã nghĩ xong đường lui, lúc này đối diện với ánh mắt của Vệ Trăn, hắn ta bình tĩnh nói: "Ta và người này vừa kết bạn ở chỗ này, trước đây cũng không biết thân phận của hắn ta."

"Ta cũng không biết bọn họ là người của Huyện chúa, tưởng rằng là thích khách mới để cho hộ vệ ra tay, nhưng nghe lời Huyện chúa vừa nói, ta nghĩ, hôm nay hẳn là hắn ta cố ý tiếp cận ta."

Hắn ta vừa mới nói xong, lưỡi dao trên quạt xếp của Đường Trăn đã chống lên cổ hắn: "Thả ta đi, bằng không thì, ta giết hắn."

Sắc mặt Tô Vãn Đường lập tức trầm xuống, tức giận đến nắm chặt hai tay.

Vệ Trăn lại không cảm thấy quá bất ngờ.

Với tâm tư của Thẩm Lăng, tới gặp Đường Trăn sao có thể không nghĩ tới đường lui.

Thẩm Lăng lại cất cao giọng nói: "Huyện chúa, không thể thả người này!"

"Ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng tuyệt đối không thể buông tha thám tử Nam Hào!"

Giọng của hắn ta không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để người trong ngoài Tố Thực trai đều nghe thấy, trong đó không thiếu bách tính dùng bữa ở chỗ này.

Đã loáng thoáng có tiếng bàn tán truyền đến, đều đang khen Thẩm Lăng can đảm khí phách, không thể chết vân vân.

Vệ Trăn nhếch môi, thực sự là… Không biết nên khen hắn ta thế nào cho phải đây.

"Hôm nay ta sẽ không để ngươi rời đi, nếu ngươi thả Thẩm đại nhân, có lẽ sẽ chịu ít khổ hơn một chút." Vệ Trăn nói xong thì nhìn về phía Cầm Thập Bát, Thập Bát nhận được tín hiệu lập tức xách đao đánh tới, Đường Trăn đẩy Thẩm Lăng ra, Cầm Thập Bát đã sớm chuẩn bị kịp thời rút đao lại.

Thẩm Lăng nhất định phải chết, nhưng không thể chết tại trong tay nàng ấy trong tình huống này.

Gần như đồng thời, Cầm Thập Cửu c*̃ng đánh về phía Đường Trăn.

Thẩm Lăng sống sót sau tai nạn, ngẩn người trong chốc lát, mới đi tới chắp tay với Vệ Trăn: "Cảm ơn Huyện chúa cứu giúp."

Vệ Trăn cười khẽ: "Không khách khí."

Cũng không sống được thêm mấy ngày.

"Gần đây thành Phụng Kinh rất loạn, Thẩm đại nhân phải cẩn thận một chút, chớ lại bị gián điệp nước nào để mắt tới."

Thẩm Lăng khẽ cắn môi, cười ôn hòa: "Đa tạ Huyện chúa nhắc nhở."

Phụ thân nói không sai, không thể đợi thêm nữa.

Chờ đợi thêm nữa, sợ là người của hắn ta đều sẽ bị thanh lý sạch sẽ.

Chỉ là từ đầu đến cuối hắn ta đều không rõ, mỗi một chuyện hắn ta đều làm rất sạch sẽ, rốt cuộc là tại sao Thái tử lại hoài nghi hắn ta.

Dưới sự vây công của Thập Bát Thập Cửu, Tiêu Hà và một trăm thân binh, Đường Trăn không thể chạy thoát.

Bắt được người, Cầm Thập Bát xé bỏ lớp dịch dung của hắn ta, lộ ra một khuôn mặt khá góc cạnh.

Vệ Trăn sợ lại xảy ra biến cố, c*̃ng không trì hoãn lâu, tự mình dẫn người đến Đại lý tự.

Đại lý tự khanh tự mình ra đón người.

"Người này là thám tử Nam Hào mà lúc trước Đô Sát viện muốn bắt, dính líu tới việc giết Công chúa Nam Hào vu oan cho Đông cung, giao cho đại nhân."

Tất nhiên là Đại lý tự khanh đồng ý: "Huyện chúa yên tâm."

Vệ Trăn đưa người xong thì trở về phủ Lãng Vương.

Hôm nay trong cung xảy ra chuyện, cho dù nàng vào cung c*̃ng chưa chắc có thể gặp Thái tử.

Trở lại phủ Lãng Vương, Vệ Trăn đi bẩm báo với Lãng Vương một tiếng trước rồi mới về Tê Loan Hiên, không đợi bao lâu, Tô Vãn Đường đã mang tin tức trong cung tới.

"Hoàng tử Nam Hào nhận định là Thái tử điện hạ giết Công chúa Nam Hào, dùng cái này để ép điện hạ gả Tứ công chúa cho hắn ta, điện hạ đá gãy chân hắn ta, hiện tại sứ thần Nam Hào đã dẫn theo Hoàng tử Nam Hào rời đi Phụng Kinh, nói muốn thông báo cho cả thiên hạ tội danh g**t ch*t Công chúa Nam Hào của Thái tử, sử dụng vũ lực với Bắc Lãng."

Vệ Trăn sững sờ.

Không phải nàng đã đưa hung thủ cho hắn rồi à, sao hắn không dẫn người ra?

Nhưng rất nhanh, Vệ Trăn đã hiểu rõ tại sao.

Hai ngày sau trong thành Phụng Kinh bắt đầu lan truyền một tin tức, người thủ đoạn tàn nhẫn, làm trái nhân đạo như Tống Hoài, vẫn nằm trong gia phả Hoàng gia.

Lời đồn càng truyền càng dữ dội, nói là Đại hoàng tử Bắc Lãng ham giết chóc, trên tay có mấy mạng người vô tội, Hoàng tử phạm pháp đáng ra phải cùng tội với thứ dân, sau đó mấy ngày, lại truyền đến tin tức Nam Hào muốn đánh trận, Tây Vu c*̃ng bởi vậy ngo ngoe rục rịch.

Nguyên nhân gây ra là bởi vì Thái tử điện hạ không muốn cưới Công chúa Nam Hào, nên đã ra tay giết đối phương.

Chẳng qua mấy ngày, thanh danh của hoàng thất không ngừng tụt dốc.

Cùng lúc đó, bệ hạ ôm bệnh vào triều, phái quân Lãng tiến về biên cảnh Nam Hào Tây Vu trợ giúp, chỉ để lại không đến hai vạn binh lực ở thành Phụng Kinh.

-

Một nơi trong thiên điện, có hai người cách bình phong mà đứng.

"Chuyện lúc trước đồng ý với nương nương, thần đã làm được, bây giờ tiếng hô ủng hộ Nhị hoàng tử cực cao." Nam tử đưa một bình thuốc qua, nói:Chỉ cần vận dụng thêm một chút thủ đoạn, hoàng vị sẽ là vật trong lòng bàn tay của Nhị hoàng tử."

Nữ nhân ung dung cao quý nhận lấy thuốc: "Đây là cái gì?"

“Bỏ nó vào trong chén thuốc của bệ hạ, vu oan cho Đông cung, tất cả sẽ kết thúc."

Nữ nhân do dự nửa ngày: "Nhưng..."

"Nương nương, đây đã là cơ hội tốt nhất."

Nữ nhân hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."

Chiều hôm ấy, Thánh thượng trúng độc hôn mê bất tỉnh, tính mạng nguy ở sớm tối, Hoàng hậu nương nương nói là Đông cung hạ độc, cả hoàng cung lập tức đại loạn.

-

Thẩm gia.

"Thời cơ đã tới."

Thẩm Lăng lấy ra lệnh bài thân phận Hoàng tử Thừa Quốc của mình, nói với Thẩm Dụ Văn: "Bây giờ trong thành Phụng Kinh chỉ còn không đến hai vạn binh lực, đây là lúc thích hợp triệu tập quân Thiết Giáp vào kinh."

"Ừm, trước mắt Thái tử đã hoài nghi chúng ta, không thể kéo dài thêm nữa." Thẩm Dụ Văn nói: "Chỉ là... Thái tử không rời kinh, chung quy vẫn là tai hoạ ngầm."

Thẩm Lăng: "Quân Lãng chỉ còn ba ngàn, đứng trước ba vạn quân Thiết Giáp chẳng đáng là bao, cộng thêm gần năm ngàn tử sĩ, cho dù công phu Chử Yến có cao hơn nữa c*̃ng một cây chẳng chống vững nhà."

Nếu không phải như thế, sao hắn ta dám được ăn cả ngã về không.

Thẩm Dụ Văn trầm tư một lát, gật đầu: "Ừ."

Thẩm Lăng gọi thân tín tới, đưa lệnh bài cho hắn ta: "Trương Triều, giao cho ngươi, sáng sớm ngày mai ra khỏi thành, dẫn quân Thiết Giáp về."

Trương Triều quỳ xuống tiếp nhận lệnh bài: "Thuộc hạ nhất định không phụ mệnh lệnh của Thập tam hoàng tử"

Thẩm Lăng dừng một chút, lại căn dặn vài câu: "Bây giờ ngươi tới Tề gia một chuyến..."

Trương Triều cung kính đồng ý sau đó rời đi thư phòng.

Thẩm Dụ Văn nhíu mày: "Ngươi thật sự muốn cưới nàng ta?"

"Hai ngày này trong kinh rối loạn, ta phải để nàng ấy ở nơi có thể khống chế." Thẩm Lăng thản nhiên nói.

Quan hệ giữa Tề gia và Thái tử cực kỳ chặt chẽ, một khi chuyện này thành công, hắn ta không có ý định buông tha Tề gia.

Cùng lúc đó.

"Cô nương, hôm nay bên phía lão Nhất truyền tin tức đến, đã tìm được một nơi Thẩm Lăng nuôi quân, nhưng có không ít binh lực, Thẩm Lăng là tách ra nuôi, vả lại khoảng cách các nơi cách nhau rất xa, đã không kịp tìm từng nơi một, như thế, chỉ sợ là chúng ta không thể đồng thời xúi giục quân Thiết Giáp." Thập Bát từ trong cung ra, lập tức đến trước mặt Vệ Trăn bẩm báo: "Điện hạ bảo ta báo cho cô nương, hai ngày này Thẩm Lăng sẽ có hành động, để phòng bất trắc, xin cô nương dẫn quân Lãng thủ cửa thành Đông, ta và Thập Cửu sẽ đi theo cô nương."

Vệ Trăn bắt được gián điệp Nam Hào, Lãng Vương làm tròn lời hứa cho nàng nhập quân doanh, giao ba ngàn quân Lãng còn lại vào tay nàng.

Vệ Trăn thở ra một hơi, gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."

Trò gậy ông đập lưng ông này sắp kết thúc, mặc dù nàng đã sớm chuẩn bị, nhưng nàng cũng không muốn để quân Lãng và quân Thiết Giáp chém giết, nhưng nhìn tình hình trước mắt, muốn không uổng phí một binh một tốt, gần như là không thể nào.

"Cô nương, Trọng Hủ cầu kiến." Vào lúc này Đông Tẫn tiến đến bẩm báo.

Vệ Trăn đè suy nghĩ xuống, nói: "Dẫn y tới thiên điện."

Bình Luận (0)
Comment