Hai nhà Tề Thẩm gần nhau, sau khi nhận được sự đồng ý, Thẩm Lăng lập tức đến Tề gia đón người.
Hai người có hôn ước nhiều năm, xưa nay hẹn gặp mặt nhau là chuyện thường, không ai cảm thấy đột ngột.
Tề Vân Hàm được Thẩm Lăng dìu lên xe ngựa, hơi nhíu mày nhìn hắn ta: "Hộ vệ của huynh nói, huynh có chuyện rất quan trọng muốn nói với ta."
Thẩm Lăng cầm tay của nàng ấy, sửa sang áo choàng cho nàng ấy, dịu dàng nói: "Ừ."
"Canh giờ này, muội còn chưa ăn tối nhỉ? Đi tới phủ ăn tối trước rồi ta sẽ nói với muội nhé."
Tề Vân Hàm không hề đề phòng đồng ý: "Được."
"Đúng rồi, hoa mai trong phủ huynh nở chưa?"
Gần đây tâm tư của Thẩm Lăng đều dồn hết vào việc nghĩ làm thế nào để đoạt lại ngôi vị, làm sao biết hoa mai đã nở hay chưa, hắn ta dừng một chút, nhớ lại lúc này năm ngoái hình như hoa mai đã ra nụ hoa nên nói: "Hẳn là bắt đầu nở rồi, Hàm Hàm muốn nhìn sao?"
Tề Vân Hàm gật đầu, bĩu môi: "Năm nay lạnh quá, phụ thân mẫu thân sợ ta bị lạnh, chẳng mấy khi cho ta ra ngoài, nếu không phải huynh đến đón, ta còn phải ở trong viện chán muốn chết."
Hàng năm mỗi khi vào mùa đông giá rét, Tề gia đều trông chừng Tề Vân Hàm rất kỹ, sợ nàng ấy đi ra ngoài vô ý để bị cảm lạnh. Trừ khi Thẩm Lăng tự mình đến đón, nếu không Tề gia cũng sẽ không thả người, vả lại trước khi ra cửa, Tề phu nhân còn phải căn dặn hắn ta chăm sóc Tề Vân Hàm vài lần.
Nhớ lại quá khứ, trong mắt Thẩm Lăng cũng hiện lên ý cười: "Là do bọn họ lo cho muội thôi."
"Nếu Hàm Hàm muốn ngắm hoa mai, chờ lát nữa ta sẽ sai người mang thêm mấy cái lò sưởi tay, đi xem cùng Hàm Hàm."
Hai mắt Tề Vân Hàm sáng lên: "Được, ta biết huynh tốt nhất mà."
Thẩm Lăng cười cười, đưa tay ôm nàng ấy vào lòng.
Đây không phải lần đầu tiên Tề Vân Hàm nói với hắn ta lời này.
Trước đây sau mỗi lần dùng hắn ta làm cớ để ra ngoài, nàng ấy đều sẽ vui vẻ nói với hắn ta, ta biết huynh tốt nhất mà.
Nhưng lần này, hình như lại có gì đó không giống.
Chí ít giờ này khắc này, trong mắt của nàng ấy chỉ có hắn ta.
Thẩm Lăng nhẹ nhàng hôn lên mái tóc nàng ấy.
Bây giờ trong kế hoạch phục quốc của hắn ta đã không cần dùng nàng ấy nữa, quãng đời sau này hắn ta có thể giữ nàng ấy ở bên người, Tề gia không thể bị hủy trong tay hắn ta, chí ít không thể để cho nàng ấy biết là hắn ta làm.
Hàm Hàm, rất nhanh thôi, muội sẽ chỉ có ta.
Tề Vân Hàm vùi mặt trong lòng hắn ta, nụ cười trên mặt đã nhạt dần đi.
Nàng ấy nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tính toán đâu ra đấy, từ khi bọn họ gặp nhau đến nay, đã mười tám năm, cũng làm hôn phu hôn thê mười tám năm, nàng ấy không thể ngờ được, cuối cùng bọn họ sẽ đi đến một nước này.
Qua đêm nay, tất cả sẽ kết thúc.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở cổng Thẩm gia, Thẩm Lăng xuống xe trước, vừa đứng vững đã có từng mảnh tuyết trắng rơi xuống, hắn ta hơi sững sờ, sau đó mới nhận ra là tuyết rơi.
"Hàm Hàm, chờ một chút rồi hẵng ra." Thẩm Lăng nói với Tề Vân Hàm, sau đó quay đầu dặn dò hạ nhân đi lấy ô.
Nàng ấy thích ngắm tuyết, nhìn thấy nhất định sẽ chần chờ không chịu dời đi.
Sau khi bung ô ra, Thẩm Lăng mới dịu dàng gọi Tề Vân Hàm.
Nàng ấy mới chui ra khỏi xe ngựa, trước mắt đã có bông tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống, Tề Vân Hàm đứng trên xe ngựa ngẩn người chốc lát, mới vươn tay đón lấy một bông tuyết, nhìn nó hòa tan thành giọt nước lạnh lẽo trong tay mình.
"Hàm Hàm."
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Tề Vân Hàm hơi nghiêng đầu nhìn lại, thấy Thẩm Lăng cầm ô, nở nụ cười nhìn nàng ấy.
Mười tám năm qua, cảnh tượng như vậy từng xảy ra rất nhiều lần.
Từ còn nhỏ, đến thiếu niên, lại đến bây giờ.
Một khắc này, Tề Vân Hàm thoáng hoảng hốt, giống như hết thảy vẫn còn như lúc trước, người này vẫn là quân tử nhẹ nhàng trong mắt mọi người, là lang quân như ý khiến bao quý nữ trong kinh thành đều ước ao.
Nửa khắc sau, nàng ấy nhẹ nhàng cười một tiếng, đặt tay lên lòng bàn tay đang duỗi ra của hắn ta, chậm rãi xuống xe ngựa.
Lúc đó nụ cười của nàng ấy là chân thật, phát ra từ nội tâm.
Nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn luôn đối xử với nàng ấy rất tốt, chăm sóc cẩn thận, không có điểm nào để chê.
Mặc dù, đây chỉ là một tuồng kịch.
Tuồng kịch này hắn ta diễn rất tốt, c*̃ng kéo theo rất nhiều người sa vào đó, bao gồm cả nàng ấy.
Vậy nên giờ đây, dù đáy lòng nàng ấy cất giấu ngàn vạn suy nghĩ, cũng có thể dựa vào bản năng, cùng hắn ta diễn xong một ngày cuối cùng này.
Như Thẩm Lăng suy nghĩ, c*̃ng như rất nhiều năm trước đây, Tề Vân Hàm xuống xe ngựa lập tức ngẩng đầu ngắm tuyết, chậm chạp không nhấc nổi chân.
Lúc bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, nụ cười trên mặt nàng ấy vẫn thuần khiết, vui vẻ như trước, phần cổ áo làm bằng lông hồ ly trắng trên áo choàng càng tôn lên vẻ thanh tao, thoát tục.
Thẩm Lăng cầm ô cúi đầu nhìn nàng ấy, trên mặt đều là vẻ cưng chiều và dung túng.
Cho dù ai nhìn, đều sẽ không nhịn được nói một câu trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho.
Chỉ tiếc, tất cả chỉ là một vở kịch.
"Hàm Hàm, bên ngoài gió lớn, đi vào thôi." Qua một hồi lâu, Thẩm Lăng mới mở miệng nói.
Tề Vân Hàm lại ra điều kiện với hắn ta: "Ăn tối xong, cho dù tuyết có rơi dày hơn nữa, huynh cũng phải đi ngắm hoa mai với ta.”
Thẩm Lăng bất đắc dĩ gật đầu: "Ừ."
Lúc này Tề Vân Hàm mới hài lòng theo hắn ta vào Thẩm gia.
"Hàm Hàm chờ ở đây, ta đi gọi người bày cơm." Thẩm Lăng đưa Tề Vân Hàm tới nhà ăn rồi nói với nàng ấy.
Dĩ nhiên là Tề Vân Hàm gật đầu đồng ý.
Thẩm Lăng đi đến chỗ rẽ, gọi Trương Triều qua, căn dặn: "Tạm thời đừng động tay động chân vào thức ăn."
Đợi hắn ta ngắm mai cùng nàng ấy xong, lại ra tay cũng không muộn.
Trương Triều nghe vậy hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý: "Vâng."
Thẩm Lăng hiểu rõ sở thích của Tề Vân Hàm như lòng bàn tay, trên bàn bày biện toàn những món nàng ấy yêu thích.
Đối với những điều này Tề Vân Hàm c*̃ng đã sớm thành thói quen, hai người vui vẻ hoà thuận ăn xong cơm tối.
Lúc này trời còn chưa có tối hẳn, nhân lúc còn nhìn thấy đường, Thẩm Lăng dẫn Tề Vân Hàm đến một mảnh rừng mai nhỏ sau hậu viện.
Tuyết rơi dày hơn vừa rồi một chút, nhưng cũng không lớn lắm.
Hai người cùng đi dưới một tán dù, sóng vai đi trên hành lang, trên đường nhỏ trong vườn hoa.
Con đường này, bọn họ từng cùng nhau đi qua rất nhiều rất nhiều lần.
Hàng năm sau khi hoa mai nở, bọn họ đều sẽ đến đây mấy lần.
Chỉ là lần này có chút khác biệt.
Năm nay hoa mai còn chưa nở.
"Chắc còn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa." Thẩm Lăng nhìn nụ hoa rải rác, lên tiếng an ủi Tề Vân Hàm: "Chờ hoa nở, ta lại đến xem cùng muội."
Mặc dù trên mặt Tề Vân Hàm lộ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
"Tuyết càng rơi càng lớn, chúng ta về trước đi?"
Thẩm Lăng lại nói.
Tề Vân Hàm vẫn nói ừ.
Đợi hai người đi ra rừng mai, Tề Vân Hàm dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Hoa mai nơi này sẽ không nở.
"Sao thế?"
"Không có gì." Tề Vân Hàm thu tầm mắt lại, lắc đầu: "Chúng ta trở về đi."
Thẩm Lăng nghĩ nàng ấy thất vọng vì không nhìn thấy hoa mai nở, lại lên tiếng an ủi vài câu.
Hai người chậm rãi sóng vai đi trở về.
Từ rừng mai đến tiền viện, cần đi ngang qua một hồ nước nhỏ.
Thẩm Lăng cẩn thận để Tề Vân Hàm đi ở bên trong.
Tề Vân Hàm vờ như lơ đãng liếc nhìn hồ nước.
Lúc đi được một nửa, nàng ấy đột nhiên lảo đảo một cái, vô thức kêu đau, Thẩm Lăng tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng ấy: "Sao thế?"
Vẻ mặt Tề Vân Hàm đau đớn, nàng ấy nói: "Hình như... bị trẹo chân rồi."
Thẩm Lăng biến sắc, vội vàng xoay người ra trước mặt nàng ấy, đang định ngồi xuống kiểm tra thì phát hiện trong tay đang cầm ô, nhưng tuyết lớn hắn ta c*̃ng không tiện gập ô lại, Tề Vân Hàm bèn nhịn đau cầm lấy dù: "Đau quá, có phải là bị trẹo chân không?"
Thẩm Lăng vội vàng buông lỏng tay, ngồi xổm xuống xem xét.
Vào đông đi giày tất dày, Thẩm Lăng quỳ một gối nhẹ nhàng cách tất sờ nắn chân nàng ấy, vừa muốn hỏi thăm Tề Vân Hàm đã khẽ run lên: “Đau.”
Thẩm Lăng đoán chắc là bị trẹo trẹo chân thật rồi.
Hắn ta đứng dậy đỡ nàng ấy, nói: "Ta cõng muội trở về."
Tề Vân Hàm do dự một lát, đồng ý: "Ừm."
Thẩm Lăng lập tức buông nàng ấy ra rồi xoay người, tay của hắn ta buông lỏng, một chân Tề Vân Hàm không làm được gì, trong tay nàng ấy lại đang cầm ô, không biết có phải bởi vì một cơn gió hồ thổi tới không, chân nàng ấy mất thăng bằng ngã sang một bên.
"Á..."
Hết thảy diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Thẩm Lăng vừa nhận ra điều bất thường, đang định giơ tay kéo nàng ấy, lại bị ô chặn mất, mới chỉ dừng lại một chút cái ô đã bị gió thổi bay, Tề Vân Hàm đã ngã vào hồ nước.
"Hàm Hàm!"
Sắc mặt Thẩm Lăng chợt thay đổi, bước lên phía trước kéo người, đồng thời gọi người tới.
Tề Vân Hàm nhanh chóng được cứu lên, nhưng rơi vào trong hồ nước vào thời tiết này, cho dù là nhanh chóng được cứu giúp thì y phục c*̃ng ướt đẫm.
Tề Vân Hàm bị lạnh đến mặt mũi trắng bệch dựa vào trong lòng Thẩm Lăng, răng va vào nhau lập cập.
Thẩm Lăng không dám chậm trễ, cởi áo choàng của mình bọc lấy nàng ấy, bế nàng ấy lên bước nhanh về phía tiền viện.
"Thẩm, Thẩm Lăng..."
"Hàm Hàm, ta đây, đừng sợ, không sao." Thẩm Lăng trầm giọng an ủi.
"Đừng nói cho mẫu thân..." Toàn thân Tề Vân Hàm phát run, giọng điệu hỗn loạn: "Đừng khiến bọn họ... lo lắng."
Thẩm Lăng gật đầu: "Được."
Vốn dĩ hắn ta cũng không định để nàng ấy rời đi.
Tề Vân Hàm nói xong lời kia thì hôn mê bất tỉnh, Thẩm Lăng đưa nàng ấy đến phòng ngủ, sai nha hoàn đổi y phục cho nàng ấy, mới để cho phủ y thăm khám.
"Hồi bẩm công tử, cô nương bị lạnh mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh, lát nữa sợ là sẽ phát sốt." Phủ y nói.
Thẩm Lăng cau mày ừ một tiếng, đợi phủ y viết phương thuốc xong, nha hoàn đi nấu thuốc, hắn ta mới đi lên trước nhẹ nhàng cởi tất cho Tề Vân Hàm.
Hắn ta luôn cảm thấy mọi thứ xảy ra vừa rồi quá trùng hợp.
Nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của cô nương trên giường, sự nghi ngờ trong lòng đã tan hơn phân nửa, hắn ta trầm mặc một lát sau đó đi ra ngoài, gọi Trương Triều: "Vừa rồi có nhìn rõ không?"
Trương Triều vẫn luôn giữ khoảng cách không gần không xa với họ, quả thật có nhìn thấy một màn vừa rồi kia, chẳng qua cách khá xa, cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái, thấy Thẩm Lăng sinh lòng nghi ngờ, hắn ta lập tức kể lại kỹ càng một lần: "Lúc công tử quay người vừa vặn có một cơn gió rất lớn thổi tới, cô nương không giữ được ô nên dùng hai tay để nắm, bởi vậy mà mất cân bằng, không cẩn thận ngã xuống."
Nghe như vậy thì đúng là trùng hợp.
"Công tử hoài nghi..."
Trương Triều nhìn vào trong phòng, cau mày nói.
Thẩm Lăng lắc đầu: "Không sao."
Trương Triều không hỏi tiếp nữa.
Hắn ta cảm thấy công tử có chút trông gà hóa cuốc, bọn họ đều biết rõ tính tình của Tề cô nương, nếu thật sự biết cái gì, nào thể giấu được.
"Vậy thì cũng không cần dùng thuốc." Thẩm Lăng nói: "Hẳn là tối nay trong cung sẽ có tin tức, đợi sau khi ta đi thì đưa nàng ấy đến mật thất."
Thẩm Lăng vừa mới dứt lời, tiền viện truyền đến tin tức, bệ hạ rơi vào trạng thái nguy hiểm, quần thần cần phải lập tức vào cung.
Thẩm Lăng hơi nhíu mày.
Hết thảy đều đang phát triển theo kế hoạch của hắn ta, nhưng không biết vì sao, trong lòng của hắn ta lại thoáng cảm thấy bất an.
"Đưa nàng ấy vào đi, sai người canh chừng." Thẩm Lăng đè suy nghĩ ngổn ngang xuống, nói: "Sai người canh chừng ở chỗ này, không được để bất kỳ kẻ nào ra vào."
Trước mắt tên đã trên dây, không thể không bắn.
"Còn nữa..."
Thẩm Lăng dừng một chút, nói: "Không cần chờ sáng mai, canh giờ này cửa thành còn chưa đóng, ngươi lập tức ra khỏi thành triệu tập quân Thiết Giáp, cần phải nhanh chóng trở về trong ngày mai, một khi nhìn thấy tín hiệu trong cung, lập tức dẫn quân Thiết Giáp tấn công vào."
Thành Phụng Kinh có sáu cửa thành, hai trong số đó đều có người của hắn ta, chỉ cần quân Thiết Giáp vừa đến, bọn họ sẽ cho qua, mà cửa thành khác còn có tử sĩ, gần như là vô cùng kín kẽ.
Cho nên cho dù kế hoạch thật sự có chỗ sơ suất, có quân Thiết Giáp, hắn ta cũng có nhiều hơn một phần thắng. Hơn nữa, ngay từ khi kế hoạch bắt đầu, hắn ta đã bí mật điều động một phần quân Thiết Giáp tản ra khắp nơi ngoài thành, số còn lại hẳn đã đang trên đường tới.
Bệ hạ sống không nổi qua đêm nay, Thái tử bị hoàng hậu xác nhận là người hạ độc, ắt sẽ phải dây dưa một phen, tính thời gian, ít nhất cũng phải qua một ngày mới có thể đưa ra kết quả.
Hắn ta đã có hai ngàn tử sĩ ở kinh thành, một bộ phận đã được nội ứng trong cung trợ giúp trà trộn vào cung, đến lúc đóbất kể ai thắng ai bại, chỉ cần quân Thiết Giáp vừa đến, hắn ta có thể lấy ngọc tỉ ra, danh chính ngôn thuận đăng vị phục quốc.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù kế hoạch thất bại, tử sĩ cũng có thể bảo vệ hắn ta an toàn rút lui.
Trương Triều đồng ý: "Rõ!"
"Bên phía phủ Phụng Kinh cũng có thể ra tay, tối nay tuyệt đối không thể để cho Tống Hoài còn sống đi ra." Thẩm Lăng vừa dặn dò vừa đi về hướng tiền viện: "Phái người đắc lực qua phủ Lãng Vương, không tiếc bất cứ giá nào giết Vệ Trăn. Nhớ lấy, bây giờ số quân Lãng còn lại đều ở trên tay Vệ Trăn, bên cạnh nàng ta còn có ám vệ của Thái tử, nữ nhân này không thể coi thường, không được khinh địch."
"Nếu sự tình có khác thường, lập tức phát tín hiệu."
"Vâng."
"Còn cả Tô Vãn Đường, cũng không thể giữ lại." Tô gia từng là bộ khúc của Lãng Vương, giữ lại là một mối hoạ cực lớn.
"Thuộc hạ hiểu rõ." Trương Triều trịnh trọng nói.
Đúng lúc này, bọn họ gặp phải Thẩm Dụ Văn đi từ đối diện tới, Thẩm Lăng bảo Trương Triều rời đi.
"Cửa cung đã chuẩn bị ổn thỏa, hai ngày này tin tức bên ngoài sẽ không truyền vào được." Thẩm Dụ Văn nói: "Đợi quần thần vào cung, sẽ dựa theo kế hoạch lúc trước tạm giam một chút quan quyến, đến lúc đó mặc dù có người có dị nghị c*̃ng có điều kiêng kỵ."
Trong lòng Thẩm Lăng hơi thả lỏng: "Vâng."
Bệ hạ trúng độc băng hà là chuyện lớn, ít nhất quần thần cũng phải ở trong cung một hai ngày, hai ngày này đã đủ để hắn ta khống chế mọi thứ ngoài cung, lúc cửa cung lại mở ra, chính là thời điểm quân Thiết Giáp vào cung.