Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 151

Phủ Lãng Vương.

"Cô nương, quần thần đã vào cung, cửa cung đã đóng." Cầm Thập Bát bẩm báo cho Vệ Trăn tin tức vừa nhận được, ôm cánh tay cười một tiếng: "Thẩm Lăng đóng kịch nhiều năm như vậy, tối nay, cũng coi như là gậy ông đập lưng ông."

Đã vào đêm, Tê Loan Hiên lại đèn đuốc sáng trưng.

Vệ Trăn mặc y phục gọn gàng dưới lớp áo choàng, tóc c*̃ng buộc cao, không đeo hay cài thêm bất kỳ món trang sức nào.

Dựa theo kế hoạch, Thẩm Lăng vào cung, là sẽ không thể ra ngoài.

Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy có chút bất an.

Tâm tư của Thẩm Lăng quá sâu, cho dù hắn ta không nhận thấy được đây là cạm bẫy dựng ra cho hắn ta, c*̃ng sẽ để lại đường lui cho mình.

"Tổ phụ đã được sắp xếp thỏa đáng chưa?"

Cầm Thập Bát trả lời: "Cô nương yên tâm, Lãng Vương và tất cả người không có võ công trong phủ đều đã tiến vào mật đạo, hiện tại người ở lại đều là người luyện võ."

"c*̃ng đã sớm gửi tin tức qua bên phía phủ Quận chúa, có thị vệ phủ Quận chúa và trận pháp của Quận mã, không có việc gì."

Vệ Trăn ừ một tiếng, đi ra Tê Loan Hiên.

Ngoài Tê Loan Hiên, tất cả thị vệ, thân binh trong phủ đều đã tập hợp chờ lệnh, chỉ chờ tùy thời ứng phó tình huống đột phát.

Nhưng mấy canh giờ sau đó đều vô cùng an tĩnh.

Vệ Trăn đứng ở dưới hiên, hơi nhíu mày.

Có lẽ thật sự là nàng quá cẩn thận, Thẩm Lăng cũng không...

"Thiếu chủ!"

Đột nhiên, thị vệ lúc trước phái đi tuần trong thành trở về bẩm báo.

Vệ Trăn giật thót: "Thế nào?"

"Phát hiện tung tích của số lớn hắc y nhân, đang đi về phía mấy ngõ nhỏ." Thị vệ trả lời: "Mấy phương hướng đó đều đi thông phủ đệ của quan lại quan trọng trong triều."

Vệ Trăn nắm chặt nắm tay.

Đây là hắn ta muốn khống chế quan quyến ép triều thần cúi đầu xưng thần.

Hôm nay hắn ta chắc chắn sẽ không toại nguyện, nhưng khó đảm bảo sau khi hắn ta thất bại sẽ không vò đã mẻ không sợ vỡ kéo theo những quan quyến này chết chung.

"Tiêu Hà!" Vệ Trăn gọi.

"Có thuộc hạ." Tiêu Hà trầm giọng tiến lên, cung kính nói.

"Để lại một trăm người, những người còn lại theo ta đi ra ngoài nghĩ cách cứu viện."

Tiêu Hà: "Rõ!"

Vệ Trăn quay người cầm lấy trường thương, vừa đi ra ngoài vừa ném cho Thập Bát một cái lệnh bài: "Mau điều ba nghìn quân Lãng trợ giúp."

Cầm Thập Bát nhận lấy lệnh bài, đồng ý: "Vâng."

"Tiểu Thập Cửu, bảo vệ cô nương."

Đêm nay thành Phụng Kinh đã được định sẵn là sẽ không yên bình.

Ngoài cung chém giết kịch liệt, mà trong cung, cũng cuồn cuộn sóng ngầm.

Trong tẩm điện của Thánh thượng, quần thần quỳ đầy đất.

Vốn dĩ nên quỳ bên ngoài, nhưng bởi vì hôm nay tuyết lớn, sợ lão thần không chịu nổi nên rời vào trong điện.

Sau bình phong là long sàng, tất cả phi tần quỳ bên trong.

Chúng thần ai nấy đều nín thở, tinh thần căng như dây đàn.

Tuy rằng chưa có tin dữ truyền đến, nhưng ai nấy đều hiểu rõ, nếu không phải Thánh thượng không còn nhiều thời gian, sao lại tuyên quần thần vào cung.

Nhưng trước mắt còn có một chuyện rất quan trọng, đó chính là hung thủ hạ độc mưu hại bệ hạ.

Hoàng hậu nói là Thái tử gây ra, Thái tử thì nói bà ta vu hãm.

Đối với cách nói Thái tử hạ hộc Thánh thượng, phần lớn chúng thần đều không tin.

Chiếc long ỷ này sớm muộn gì cũng là của Thái tử, không cần thiết hạ hộc Thánh thượng.

Chẳng qua c*̃ng có người nói là, trước có Tống Hoài vào tù, sau đó Thái tử lại có hiềm nghi giết Công chúa Nam Hào, dẫn đến dân tâm bất ổn , biên cảnh đại loạn, khiến Thánh thượng bất mãn, cố ý đổi Trữ, lúc này Thái tử mới ra tay.

Bất luận ra sao, cũng cần chứng cứ xác thực.

Nhân lúc Thánh thượng vẫn còn, tốt nhất là đưa ra kết quả cho chuyện này, nếu không chỉ e rằng sau này chân tướng sẽ bị che đậy.

Dù sao, Thái tử và Nhị hoàng tử ai sẽ thắng liếc qua là thấy ngay.

Đương nhiên, người đưa ra yêu cầu này chính là người thuộc đảng Thẩm Lăng.

Kế hoạch của bọn họ là quấy loạn vũng nước đục, tốt nhất khiến Thánh thượng định tội Thái tử vào thời khắc hấp hối, như vậy thì bọn họ sẽ tiết kiệm nhiều việc.

Đối với chuyện này Chử Yến không thèm để ý chút nào.

Hắn chắp tay đứng ở trước tấm bình phong nhìn cảnh sơn thủy trên đó một lúc, mới xoay người nói: "Các khanh vội cái gì, Cô và Hoàng hậu đều ở nơi này, chuyện này, ai có thể lấy ra chứng cứ thì người đó có lý, chẳng qua trước lúc đó, Cô còn có lời muốn hỏi."

"Đại lý tự khanh ở đâu?"

Đại lý tự khanh nghe vậy tiến lên: "Có vi thần."

"Cô nghe nói, Huyện chúa Nguyên Cẩn bắt được một gián điệp Nam Hào." Chử Yến.

Thẩm Lăng nhíu mày.

Lúc này hắn nhắc tới vụ này làm gì?

"Đúng là có việc này."

Đại lý tự khanh trả lời.

Chử Yến nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, không nhanh không chậm nói: "Cô còn nghe nói, lúc gián điệp kia bị bắt, đang nâng cốc trò chuyện vui vẻ với tiểu Thẩm đại nhân?"

Quần thần không biết rõ tình hình đều khẽ giật mình, Thái tử nói vậy là có ý gì?

Chuyện này có liên quan gì tới chuyện bệ hạ trúng độc?

Thẩm Lăng cứng đờ người, Thẩm Dụ Văn cũng hơi nhíu lông mày.

"Bẩm điện hạ, lúc Huyện chúa Nguyên Cẩn đưa người tới, quả thật đã nói như thế." Đại lý tự khanh nói.

"Ồ?" Ánh mắt Chử Yến lần nữa rơi trên người Thẩm Lăng: "Tiểu Thẩm đại nhân, giải thích xem nào?"

Thẩm Lăng lập tức cung kính nói: "Bẩm điện hạ, việc này vi thần đã giải thích rõ với Huyện chúa."

"Ngày đó, là người kia chủ động tới bắt chuyện, vi thần cũng không biết thân phận của hắn ta, chỉ là không nghĩ tới, vừa lúc bị người của Huyện chúa gặp được, nghĩ lầm là chúng ta quen biết."

Chử Yến nghe xong, khẽ cười, nhưng không lên tiếng ngay.

Sau một hồi, hắn thấp giọng cười một tiếng: "Nghe rất hợp lý, xem ra, là Cô hiểu lầm tiểu Thẩm đại nhân rồi."

Dứt lời, hắn cũng không đợi Thẩm Lăng mở miệng, nghiêng đầu nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài xác nhận Cô hạ độc giết Phụ hoàng, vậy không bằng ra đối chất với Cô."

Hoàng hậu đang ngồi một bên long sàng bỗng cứng đờ, bà ta cầm khăn lau nước mắt, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy đi ra bình phong, đứng ở trước mặt quần thần.

Bà ta nhìn Thẩm Lăng một cái rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía Thái tử, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi và oán hận.

Hai canh giờ trước, bà ta lấy được thuốc, lại bị Huyên Nhi dẫn người ngăn ở trong cung!

Cũng không biết Thái tử mê hoặc Huyên Nhi thế nào, lại khiến Huyên Nhi lấy cái chết bức ép, bảo bà ta giao thuốc độc ra.

Nếu không phải như thế, có lẽ kế hoạch đã...

Chử Yến đột nhiên quay đầu nhìn lại, Hoàng hậu cuống quýt thu hồi tầm mắt.

Tương lai của Huyên Nhi nằm trong tay hắn, bà ta đã thua, nhưng Huyên Nhi còn trẻ, bà ta không thể làm hại nhi tử.

Chử Yến nhìn thấy biểu cảm của Hoàng hậu, cười lạnh một tiếng.

Bà ta cho rằng hắn cũng chỉ có một biện pháp ngăn cản bà ta hạ độc Phụ hoàng ư?

Nếu không phải Chử Huyên không bị bà ta dạy lệch lạc, nếu không phải vì giữ cho thanh danh của Chử Huyên, bà ta còn có thể bình an đứng ở chỗ này?

Hoàng hậu nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc xong, chậm rãi mở miệng: "Các vị đại nhân hiểu lầm."

Thẩm Dụ Văn và Thẩm Lăng đồng thời giật mình.

Giờ này khắc này bọn họ không dám ngẩng đầu, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.

Chuyện này không nằm trong kế hoạch của bọn họ, sao Hoàng hậu lại...

Lúc này Thẩm Lăng đã có dự cảm không tốt, nhưng đã muộn.

“Người hạ độc bệ hạ, là tiểu Thẩm đại nhân.”

Dứt lời, cả điện kinh hãi.

Một khoảng thời gian rất dài, trong điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Không biết qua bao lâu, giọng Thẩm Lăng phá vỡ mảnh yên tĩnh này, hắn ta kinh ngạc không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu: "Nương nương, ngài đang nói gì vậy?"

"Thần chưa từng lén lút gặp mặt nương nương, có thể đưa thuốc độc cho nương nương bằng cách nào?"

Hắn ta dứt lời, nhíu mày nhìn sang Thái tử, im lặng một lúc rồi cúi đầu xuống, giống như đang nhẫn nhịn, cất tiếng như thể rất bi phẫn: "Nương nương tội gì khó xử người không quan trọng như thần."

"Đúng vậy, không phải có hiểu lầm gì chứ?"

"Tiểu Thẩm đại nhân hạ độc Thánh thượng làm gì?"

"Hoàng hậu nương nương, việc này không thể coi thường, ngài cần phải nói cẩn thận."

"Đúng vậy, trước đó nương nương còn nói là Thái tử điện hạ, sao bây giờ lại biến thành tiểu Thẩm đại nhân, trước sau mâu thuẫn, không phải là chính nương nương..."

Hắn ta còn chưa nói dứt lời, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý.

Không phải Hoàng hậu vừa ăn cướp vừa la làng, thì là khuất phục dưới uy h**p của Thái tử, không thể không kéo một người đến gánh tội thay Thái tử.

Sắc mặt Hoàng hậu tái đi, nhìn về phía Chử Yến.

Thành công còn đỡ, bà ta tự có cách xóa bỏ hiềm nghi cho chính mình, nhưng bây giờ hiển nhiên bà ta đã thua, bà ta không thể gánh tội danh này, nếu không thì cũng không biết Huyên Nhi sẽ sống kiểu gì.

Chử Yến không có nhìn bà ta mà nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, cười như không cười nói: "Không biết tiểu Thẩm đại nhân biết được việc Hoàng hậu nương nương xác nhận Cô là hung thủ từ chỗ nào?"

"Còn có chư vị đại nhân, lại làm sao mà biết?"

Thẩm Lăng giật mình, trong đầu lập tức hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, quả nhiên, ngay sau đó, hắn ta nghe thấy Thái tử nói tiếp: "Trong cung chỉ nói với bên ngoài là Phụ hoàng trúng độc, nhưng tin tức Hoàng hậu xác nhận Cô hạ độc lại bị phong tỏa, người ở chỗ này lúc ấy cũng đều bị giữ lại, Cô rất tò mò, sao tin này lại truyền ra."

Trong lòng Thẩm Lăng lập tức trầm xuống.

Tối nay, là cạm bẫy Thái tử đặt ra cho hắn ta!

Lưng Thẩm Dụ Văn c*̃ng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Để đề phòng bất trắc, sau khi nhận được tin tức ông ta đã âm thầm truyền tin ra ngoài, để tránh Thái tử đè chuyện này xuống, không giải quyết được gì.

Thật không nghĩ đến, làm vậy lại đi trúng vào nước cờ Thái tử bày sẵn!

Không đúng...

Trước khi truyền tin ông ta đã xác nhận!

Thẩm Dụ Văn đột nhiên nhìn về phía Tề đại nhân: "Thần từng đến hỏi Tề đại nhân, Tề đại nhân c*̃ng nói là nhận được tin tức này."

Chúng thần nhao nhao nhìn về phía Tề đại nhân.

Chỉ thấy Tề đại nhân nhướng mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Thẩm đại nhân ngươi đang nói cái gì?"

"Hôm nay ta chưa từng gặp Thẩm đại nhân."

Thẩm Dụ Văn sững sờ, vô thức nói: "Sao lại chưa gặp, rõ ràng hôm nay giờ Thân chúng ta đã gặp..."

Thẩm Dụ Văn đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Tề đại nhân.

Ông ta hiểu rồi, đây là cạm bẫy mà Tề Tử Minh và Đông cung liên hợp lại để hại ông ta!

"Tề Tử Minh, ngươi!"

Thẩm Dụ Văn hận nghiến răng nghiến lợi, ông ấy nghi ngờ ông ta từ khi nào?!

Rõ ràng hôm qua còn bàn bạc hôn kỳ với ông ta!

Tề đại nhân lạnh nhạt dịch chuyển ánh mắt: "Bẩm điện hạ, Thẩm đại nhân nói dối, hôm nay thần chưa từng gặp mặt Thẩm đại nhân. Gần đây trong người nhạc phụ đại nhân khó chịu, thần mới nhân dịp ngày nghỉ đi hỏi thăm, vào giờ thân, thần còn ở nhà nhạc phụ, tất cả người của Thi gia đều có thể làm chứng."

Thẩm Dụ Văn diễn kịch với bọn họ nhiều năm như vậy, không cho phép ông ấy trả thù à?

Thẩm Dụ Văn nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Đó là nhạc gia của ngươi, tất nhiên là sẽ bênh vực ngươi!"

Trong mắt Thẩm Lăng ánh lên một tia sáng lạnh.

Tề đại nhân bắt tay với Thái tử giăng ra cạm bẫy này, như vậy thì chứng tỏ bọn họ đã sớm biết gì đó, nhưng nếu là như thế, vì sao ông ấy không ngăn cản Tề Vân Hàm gặp mặt hắn ta.

Trong đầu của hắn ta nhanh chóng hiện lên tất cả quá trình tiếp xúc với Tề Vân Hàm trong hôm nay, cuối cùng dừng lại vào lúc nàng ấy ngã xuống nước.

Hắn ta không tận mắt nhìn thấy nàng ấy rơi xuống nước như thế nào, mà Trương Triều cách xa, nói không chừng c*̃ng không thấy rõ.

Vả lại cho dù đó là một sự trùng hợp, nàng ấy cũng thành công tránh khỏi thuốc mê mà hắn ta chuẩn bị cho nàng ấy.

Hắn ta đưa nàng ấy vào mật thất, mà trong mật thất, cất giấu...

Thẩm Lăng nặng nề nhắm mắt lại, giờ phút này hắn ta chỉ có thể hy vọng là hắn ta suy nghĩ nhiều.

Có lẽ Tề đại nhân không nói cho Tề Vân Hàm, chỉ là không muốn để cho hắn ta phát hiện cái gì.

Dù sao thì, bọn họ tuyệt đối không nỡ để Tề Vân Hàm mạo hiểm.

Vả lại với tính tình của Tề Vân Hàm, nếu như ôm mục đích tiếp cận hắn ta, không có khả năng không lộ sơ hở.

"Thẩm đại nhân, ngươi còn chưa nói, rốt cuộc là ngươi nhận được tin tức như thế nào?" Tề đại nhân chậm rãi nói: "Trong cung phong tỏa tin tức, chẳng lẽ là, trong cung có người của ngươi?"

"Vậy thì quái lạ, Thẩm gia ngươi cài người vào trong cung để làm gì?"

Đã đến nước này, Thẩm Dụ Văn chỉ có thể cắn chặt răng không nhận tội.

"Tề đại nhân chớ có ăn nói lung tung, là có người cố ý truyền tin tức này đến Thẩm gia, nói không chừng là có ai cố ý vu oan hãm hại."

Tề đại nhân tức cười.

Đã đến lúc này rồi mà ông ấy vẫn có thể bị cắn ngược lại một cái.

Sau đó là mấy lượt tranh cãi không ngừng, một bên nói bản thân bị vu oan giá họa, một bên lại bảo đối phương có ý đồ riêng, náo nhiệt vô cùng.

Chử Yến c*̃ng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn bọn họ cãi vã.

Ước chừng qua hơn một canh giờ.

Ngoài điện đột nhiên truyền đến động tĩnh, là Ngự tiền tổng quản Lâm Khuyết dẫn người tiến đến.

Quần thần vô thức quay đầu nhìn lại, thấy sau lưng Lâm Khuyết có một vị cô nương được cung nhân nâng đỡ chậm rãi tiến vào..

Váy lụa màu xanh nhạt, xinh xắn động lòng người.

Người ấy là tam cô nương Tề gia, Tề Vân Hàm.

Thẩm Lăng lạnh lùng nhìn nàng ấy một cái, nắm chặt hai tay.

Đúng là nàng ấy!

Nàng ấy trưởng thành rồi, còn có thể lừa được cả hắn ta.

Toàn thân Tề đại nhân vẫn luôn căng chặt, lúc này cuối cùng cũng thả lỏng.

Ngay từ đầu, ông ấy nhất quyết không đồng ý để Hàm Hàm đi mạo hiểm, nhưng nữ nhi khăng khăng muốn đi, tuyệt thực uy h**p bọn họ, bọn họ không khuyên bảo được, chỉ có thể diễn vở kịch này với nữ nhi.

Cũng may, nữ nhi vẫn bình an vô sự.

Tề Vân Hàm mắt nhìn thẳng tiến lên hành lễ: "Thần nữ bái kiến bệ hạ, Thái tử điện hạ."

Chử Yến nhìn Tề đại nhân, lông mày nhíu lại.

Tề gia giấu hắn làm cái gì?

"Bẩm bệ hạ, Thái tử điện hạ, thần nữ phát hiện ngọc tỷ tiền triều trong mật thất trong phòng Thẩm Lăng." Tề Vân Hàm nói: "Thẩm Lăng cũng không phải là cốt nhục của Thẩm gia, mà là Thập tam hoàng tử tiền triều."

Một câu, khiến quần thần lần nữa kinh hãi nghẹn họng trợn tròn mắt.

Lần này, càng yên tĩnh hơn vừa rồi.

Ngọc tỷ tiền triều, Thập tam hoàng tử?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

Tề đại nhân sững sờ, bỗng nhiên nhìn về phía Tề Vân Hàm.

Ông ấy chưa từng nói với nữ nhi những chuyện này, nàng ấy cũng chỉ nói là đi bên cạnh Thẩm Lăng tìm chứng cứ hắn ta ám sát Tống Hoài, sao nữ nhi của ông ấy lại biết thân phận của Thẩm Lăng?

Lúc này Chử Yến c*̃ng hiểu rõ.

Tề gia lại để Tề Vân Hàm đi làm loại chuyện nguy hiểm như vậy! Một khi bị phát hiện, hậu quả khó mà lường được!

Quần thần vẫn còn đang kinh ngạc, Thẩm Lăng cũng đã bình tĩnh lại.

Trong cung có năm trăm tử sĩ của hắn ta, mà ngoài cung còn có quan quyến làm con tin, chỉ cần hắn ta kéo dài thời gian tới hừng đông, quân Thiết Giáp vừa đến, hết thảy vẫn sẽ như ước nguyện của hắn ta.

"Hàm Hàm, muội đừng nói lung tung." Sau khi nghĩ thông, Thẩm Lăng cau mày nói: "Muội bị ai lừa bịp hay là bị ai uy h**p, nên mới lấy thứ này ra vu oan cho ta?"

Tề Vân Hàm không nhìn hắn ta.

"Hàm Hàm, muội rơi xuống nước hôn mê, là vì muốn ở lại trong phòng ta, hãm hại ta sao?" Thẩm Lăng lạnh lùng nói.

Tề Vân Hàm nhắm mắt lại, vẫn không để ý đến hắn ta.

"Hàm Hàm, nếu muội bị người khác uy h**p, có thể..."

"Đủ rồi!"

Tề Vân Hàm quay đầu trừng mắt nhìn hắn ta: "Thẩm Lăng, ngươi đã bại lộ rồi."

"Những người ngoài phòng ngươi đã bị ám vệ của ta giết, là Huyện chúa Nguyên Cẩn tìm được cơ quan cứu ta ra khỏi mật thất, nàng đã nói cho ta biết tất cả."

"Bao gồm việc ngươi muốn bắt quan quyến của quần thần làm con tin."

Quần thần nghe vậy sắc mặt đều thay đổi, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lăng.

Mấy giây sau, bọn họ mới kịp phản ứng, cuống quýt hỏi: "Tề cô nương, người nhà của ta thế nào rồi?"

"Tề cô nương, Huyện chúa Nguyên Cẩn có thể cứu người nhà ta ra không?"

"..."

Giọng nói lo lắng của quần thần liên tục truyền đến.

Lúc này Thẩm Lăng mới thật sự luống cuống, hắn ta nhìn chằm chằm Tề Vân Hàm, đầu ngón tay gần như sắp đâm vào thịt.

"Dừng tay đi." Tề Vân Hàm nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói: "Huyện chúa Nguyên Cẩn đã cứu được tất cả quan quyến ra, tử sĩ của ngươi, cũng không còn."

Quần thần nghe vậy, đều không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

Nặng nề ngã ngồi xuống đất.

Sau một mảnh lặng im, Chử Yến đột nhiên cười nói: "Trữ phi của Cô, đúng là lợi hại."

Quần thần còn đang nghĩ mà sợ: "..."

Mặc dù thật sự rất lợi hại, nhưng có phải lúc này nên xử lý Hoàng tử tiền triều trước không?

Bình Luận (0)
Comment