Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 152

Không thể nghi ngờ, lời Tề Vân Hàm nói đã khiến trái tim những người thuộc đảng Thẩm Lăng chìm xuống đáy cốc.

Thân phận bị đâm thủng, ngoài cung mất con tin, còn có hiềm nghi hạ độc hại Thánh thượng, quân Thiết Giáp thì nhanh nhất cũng phải hừng đông mới đến, đối với Thẩm Lăng mà nói tình hình trước mắt đã cực kỳ bất lợi.

Hiện tại đường ra duy nhất của bọn họ là kéo dài thời gian, kéo dài đến khi quân Thiết Giáp vào thành, trước lúc này, bất kể là tội danh gì, bọn họ đều phải cắn chặt răng không nhận.

Đúng lúc này, lại có tin tức truyền đến.

Tống Hoài gặp chuyện trong ngục Phụng Kinh, thích khách là cùng một nhóm với những kẻ tới bắt cóc quan quyến.

Sau khi trải qua một trận đánh ác liệt, Tống Hoài ôm vết thương vào cung, chỉ ra thích khách lần này cùng một nhóm với những thích khách ám sát y ở rừng phong.

Lúc này quần thần mới bỗng nhiên nhớ tới, trước đây không lâu, Thẩm Lăng từng tiến vào Ngự sử đài vì ám sát Tống Hoài, sau đó là ra bằng cách nào...

"Khiến nội ứng trong Ngự sử đài giết năm vị đại nhân, vu oan cho Tống Hoài, sau khi bôi nhọ thanh danh của y, cố ý truyền ra tin tức Tống Hoài vẫn là Đại hoàng tử Bắc Lãng. Sau đó lại giết Công chúa Nam Hào, vu oan cho Cô, liên tiếp tổn hại danh dự của Hoàng thất, khiến Hoàng thất đánh mất lòng dân." Chử Yến chậm rãi nói: "Sau đó giả vờ bắt tay với Hoàng hậu, hạ độc mưu hại Phụ hoàng, lại đổ tội lên người Cô, cứ như vậy, Bắc Lãng cũng chỉ còn lại một vị Nhị hoàng tử."

"Nếu Cô đoán không sai, một khi chuyện thành công, tiếp đó, nên giao tội danh độc hại Phụ hoàng cho Hoàng hậu."

"Đến tận đây, tất cả Hoàng tử Bắc Lãng đều có vết nhơ, mà vào lúc này ngươi lại lấy ra ngọc tỷ Thừa Quốc, lại dùng quan quyến ngoài cung để uy h**p, là có thể dễ như trở bàn tay ngồi lên long ỷ." Chử Yến hít hà một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay: "Chậc chậc, tính toán giỏi thật đấy."

Hoàng hậu sững sờ, bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Lăng.

Hóa ra, hắn ta đang lợi dụng bà ta!

Quần thần cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng, nhao nhao nhìn về phía hai người Thẩm gia bằng ánh mắt dữ tợn.

Cho nên ban đầu là Thẩm Lăng hãm hại Tống đại nhân nên mới có thể ra khỏi Ngự sử đài, mà không phải là hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi ám sát Tống đại nhân.

Mà trong lòng tất cả mọi người đã biết rõ, lúc ấy, trong số thích khách ám sát Tống đại nhân còn có người Nam Hào, Tây Vu!

Vả lại hiện tại vào lúc bắt giữ gián điệp Nam Hào, lại nhìn thấy Thẩm Lăng trò chuyện vui vẻ với kẻ đó, vậy có phải là đã chứng tỏ rằng Thẩm gia cấu kết với nước địch không!?

"Tạm thời chưa nói đến chuyện ngươi có phải là Hoàng tử tiền triều hay không, chỉ riêng việc cấu kết với Nam Hào, Tây Vu thì Bắc Lãng ta đã không thể chấp nhận!" Tề đại nhân đột nhiên lên tiếng.

Bùi đại nhân nói tiếp: "Tề đại nhân nói rất đúng, kẻ phản quốc đáng bị chém đầu!"

"Mặt khác, ngày đó khuyển tử vào Ngự sử đài cũng không phải là giam giữ, mà là ở trong một tiểu viện trợ giúp Tống đại nhân điều tra phản đồ của Bùi gia, mà năm vị đại nhân kia cũng là Thẩm gia g**t ch*t, từ đầu tới cuối, Tống đại nhân chưa từng làm trái luật pháp."

Sau đó Bùi Lạc An nói: "Đúng là như thế."

Lại có người thuộc đảng Thẩm Lăng nói: "Nhưng ngày đó, là Bùi lão gia tử tự mình tới Đông cung đòi giải thích."

Bùi Lạc An nhẹ nhàng cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía ông ta: "Nếu không phải như thế, sao có thể bày ra vở kịch này."

Người kia tức giận đến mặt xanh mét, cúi đầu không nói.

Cho nên bắt đầu từ khi đó bọn họ đã rơi vào cạm bẫy của Thái tử!

Thẩm Lăng cười lạnh một tiếng.

Sợ là còn phải sớm hơn nữa, từ lúc Tống Hoài đoạt hôn, bọn họ đã đang bày binh bố trận rồi.

Đáng tiếc, đến cùng hắn ta vẫn thua một nước cờ.

Phụ thân nói rất đúng, Thái tử không rời kinh, là biến cố lớn nhất!

"Chuyện chư vị không biết chỉ sợ là còn rất nhiều." Chử Yến sai người mang ghế tới, ngồi ngay ngắn trước mặt quần thần, mới tiếp tục nói: "Kế hoạch Hoàng tử tiền triều phục quốc, đã bắt đầu từ mười tám năm trước."

Quần thần sững sờ, có người hỏi: "Điện hạ có ý gì?"

"Không biết các khanh còn nhớ cuộc gặp gỡ đầu tiên của Cô và Trữ phi không." Thái tử lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, nói.

Quần thần: "..."

Lúc này còn chưa đại hôn đâu, đã mở miệng gọi người ta là Trữ phi, với lại không phải đang nói chuyện tiền triều à, tại sao lại nói sang chuyện của Huyện chúa rồi?

"Như các khanh biết, Trữ phi gặp sói ở Hương Sơn, được Cô cứu, sau đó mới có mối lương duyên được ông trời tác hợp này." Thái tử vừa nói vừa như có như không liếc nhìn Bùi Lạc An.

Quần thần: "..."

Bùi Lạc An: "..."

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao sau đó Huyện chúa không tiếp tục học đàn với hắn nữa, hóa ra là Thái tử điện hạ ghen.

"Nhưng các khanh lại không biết, hôm đó căn bản không có sói gì cả." Chử Yến thu tầm mắt lại, lại nhìn về phía Thẩm Lăng: "Hôm đó, chính là một nước cờ của vị Thập tam Hoàng tử tiền triều này."

Quần thần nghe vậy đều cảm thấy kinh ngạc, tại sao chuyện đó lại liên quan tới Thẩm gia rồi?

Thẩm Dụ Văn và Thẩm Lăng liếc nhau một cái, đều thấy được kinh ngạc từ trong mắt đối phương.

Hóa ra bọn họ đã bị hoài nghi từ khi đó.

"Thịnh An năm thứ nhất, là Thẩm Dụ Văn cấu kết với Ngụy gia, ôm Trữ phi của Cô đi từ dưới phật đường, nuôi dưỡng nàng ấy ở trong Ngụy gia, chính là vì chờ một ngày kia đảo loạn triều đình. Hôm đó ở đình Hòe Sơn, kế hoạch của Thẩm Lăng là để Ngụy Ngưng g**t ch*t Tề Vân Hàm, sau đó giá họa cho Trữ phi của Cô. Trong tình huống nhân chứng vật chứng đều đủ, Trữ phi của Cô không thể biện hộ, chỉ có thể vào tù, trong ngục Phụng Kinh có vây cánh của Thẩm Lăng, một khi đi vào, hẳn là sẽ chịu đủ mọi khổ sở."

"Đến khi người không còn nữa, Thẩm gia sẽ nghĩ cách tiết lộ thân phận của Trữ phi cho phủ Quận chúa. Sau khi phủ Quận chúa biết tin, dĩ nhiên sẽ nổi lên xích mích với Tề gia."

"Phủ Quận chúa và Tề gia nổi lên hiềm khích, triều đình sẽ không có ngày yên bình."

Chử Yến hơi ngừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Thẩm Lăng tiếp tục nói: "Kế hoạch đó không thành. Thập tam Hoàng tử đã lại có kế hoạch mới, núi Thu Vụ, ngươi thuê sát thủ giết Tề Vân Hàm, giá họa cho Trữ phi; sau đó ngươi lại phái tử sĩ đến Ngụy gia giết Trữ phi, giá họa cho Tề gia, chậc chậc, hành động có hơi hấp tấp đấy."

Tề Vân Hàm cúi đầu không nhúc nhích.

Tống Hoài đứng một bên nhẹ nhàng nhìn nàng ấy một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Nàng ấy biết bộ mặt thật của Thẩm Lăng từ khi nào, khi đó, hẳn là nàng ấy đã rất khó chịu.

Rốt cuộc Thẩm Lăng vẫn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía Chử Yến.

Hắn ta tự nhận là đã làm mọi thứ vô cùng hoàn mỹ, rốt cuộc là sao Chử Yến lại biết được những chuyện này!

"Ngươi nhìn Cô như vậy, là thắc mắc tại sao Cô lại biết kế hoạch của ngươi?" Chử Yến cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: "Thật ra ban đầu, người hoài nghi ngươi cũng không phải là Cô, mà là Trữ phi."

Hai chữ sau, Chử Yến nhìn Bùi Lạc An nói.

Bùi Lạc An im lặng thở dài.

Hắn biết rồi, không cần nhấn mạnh nữa đâu.

Mặc dù đáp án này khiến Thẩm Lăng kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự đoán của hắn ta.

"Lần thứ nhất, Trữ phi nhận thấy được đình Hòe Sơn có nguy hiểm, lựa chọn đến biệt viện Hương Sơn cầu cứu."

Lúc này, phủ nhận nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, Thẩm Lăng cười lạnh nói: "Thái tử điện hạ cũng không giống như là người sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, cớ sao chỉ nghe lời một phía mà can dự vào việc nhà của một thần tử?"

Chử Yến nheo mắt: "Có phải là ngươi đã quên gì rồi không? Kiều Kiều là muội muội Cô nhìn lớn lên, liên lụy đến nàng ấy, Cô sẽ ngồi yên không để ý đến sao?"

"Ừ, cũng đúng, ngươi cũng có thể nhẫn tâm nhiều lần đẩy nàng ấy vào chỗ chết, nào còn nhớ rõ nàng ấy chứ."

Toàn thân Thẩm Lăng cứng đờ, vô thức nhìn về phía Tề Vân Hàm, nhưng dường như Tống Hoài sớm đã đoán trước, lắc người chặn tầm mắt hắn ta, hắn ta chỉ có thể mơ hồ trông thấy một góc váy màu lam.

"Trên núi Thu Vụ, Trữ phi c*̃ng nhận ra có nguy hiểm đang rập rình, sau khi nhận thấy tình hình không ổn đã kịp thời cứu Tề Vân Hàm. Còn chuyện ở phụ Ngụy gia, khỏi cần nhắc đến, Trữ phi chính là đang đợi các ngươi tự chui đầu vào lưới." Chử Yến càng nói giọng càng lạnh.

"Ở núi Thu Vụ Lương đại nhân gánh tội thay ngươi, chuyện xảy ra ở Giang Nam ngươi bắt giữ Ngụy Hằng bảo vệ mình, lần này, Cô muốn xem xem, ngươi còn có thể kéo ai ra làm lá chắn cho ngươi."

Thẩm Lăng không phản bác nữa.

Hắn ta nhìn sắc trời bên ngoài, đã thoáng nổi lên ánh sáng thì chậm rãi đứng dậy.

Sau đó Thẩm Dụ Văn c*̃ng đứng dậy.

Quan viên xung quanh hai người vô thức dịch sang một bên.

Tống Hoài nhanh chóng kéo Tề Vân Hàm ra sau lưng.

Thẩm Lăng trông thấy động tác của hắn, trên môi nở một nụ cười lạnh: "Lần này, không cần người bảo vệ."

"Ai thua ai thắng, còn chưa thể kết luận."

Hắn ta dứt lời, một thần tử cách cửa rất gần bỗng nhiên đứng dậy, thả một đạn tín hiệu ra ngoài, tín hiệu vang lên một chớp mắt, ông ta cũng bị thị vệ bắn một mũi tên xuyên tim.

Ngay sau đó, từ khắp ngóc ngách trong cung xuất hiện vô số bóng đen lao về hướng này. Nhưng chưa kịp tiếp cận, bọn chúng đã bị ám vệ của Thái tử cùng thị vệ trong cung ngăn chặn.

Tiếng chém giết không dứt bên tai.

Quần thần hoảng sợ vội vàng nhìn về phía Thái tử, lại thấy đối phương như cũ lù lù bất động, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng những quan viên không thuộc đảng của Thẩm Lăng vẫn yên lặng lùi lại phía sau.

Lỡ như người này nổi điên bắt bọn họ nạp mạng, vậy thì không đáng.

Trời chậm rãi sáng dần.

Tiếng chém giết bên ngoài c*̃ng từ từ ngừng lại.

Bàn tay trong tay áo của Thẩm Lăng nắm chặt lại.

Nếu Trương Triều nhanh chóng, lúc này cũng đã đến cửa thành.

Nhưng đúng lúc này, ngoài điện vang lên một giọng nói the thé: "Huyện chúa Nguyên Cẩn đến."

Thẩm Lăng sững sờ, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.

Chử Yến nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn về phía cửa điện.

Nữ tử mặc kính trang bước nhanh mà tới.

Trên y phục màu vàng nhạt còn dính vết máu, tóc buộc cao, dung nhan vừa thanh tú vừa sắc sảo.

Đầu ngón tay Chử Yến khẽ nhúc nhích.

Tháng Ba năm sau, hình như vẫn hơi lâu.

Vệ Trăn tiến vào, đầu tiên là hành lễ, sau đó mới quay người nhìn về phía Thẩm Lăng, móc ra một miếng lệnh bài dính máu từ bên hông: "Ngươi đang chờ quân Thiết Giáp nhỉ?"

Đó chính là lệnh bài của Hoàng tử tiền triều.

Cũng là tín vật Thẩm Lăng đưa cho Trương Triều bảo hắn ta triệu tập quân Thiết Giáp!

Một khắc này, Thẩm Lăng nặng nề nhắm mắt lại, trán nổi gân xanh.

Hắn ta thua rồi.

Bóng dáng Thẩm Dụ Văn c*̃ng nháy mắt còng xuống.

"Vì sao?"

Một hồi lâu, Thẩm Lăng mở mắt ra, oán hận không cam lòng nhìn chằm chằm Vệ Trăn: "Rốt cuộc, vì sao ngươi lại biết?"

Vệ Trăn tiện tay đưa lệnh bài cho Chử Yến, nhếch môi, nói: "Có lẽ là bởi vì vận may của ta tốt."

Ai có thể nghĩ tới, thanh niên nàng mua được ở chợ phía Tây, lại là xuất thân từ quân Thiết Giáp.

Một ngày trước.

Trọng Hủ đột nhiên tới gặp nàng, thẳng thắn thừa nhận thân phận thật của mình với nàng.

Lúc ấy nàng vô cùng kinh ngạc.

"Lúc Thừa Quốc thất thủ, ta trọng thương bị đè dưới biển máu và núi xác, là một vị đại phu già đã cứu ta." Trọng Hủ chậm rãi kể ra đoạn quá khứ kia: "Lúc ta tỉnh lại đã qua vài ngày, Thừa Quốc đã tàn vong, đồng thời ta cũng biết được Chử gia ở Việt Châu đã đánh đuổi quân địch rồi xưng đế, lập quốc hào Bắc Lãng."

"Quân Thiết Giáp chỉ trung với Tông gia, chủ nhân không còn, ta vốn ôm lòng quyết tử. Nhưng vị đại phu già kia nói muốn ta báo đáp ân cứu mạng của ông ấy trước,chăm sóc dưỡng lão cho ông ấy, lo hậu sự về già. Mặc dù ta đã không còn thiết tha gì với cuộc đời này, nhưng đã chịu ơn, không thể không đáp, bèn nhận lời."

Dĩ nhiên là Vệ Trăn biết, vị đại phu già kia làm vậy là muốn y sống.

Trọng Hủ nói đến đây, cười cười: "Ông cụ kia cũng rất kiên cường. Rõ ràng đã gần đất xa trời, lại gắng gượng thêm được năm năm nữa. Đến lúc lâm chung, vẫn còn trăn trối bảo ta phải sống thật tốt."

Vệ Trăn: "Ông ấy sợ ngươi tự sát."

"Dù sao khi đó đối với bách tính mà nói, quân Thiết Giáp tựa như là thần minh."

Đúng vậy, chỉ tiếc là triều đình đã xem nhẹ họ suốt bao năm trời. Nếu không thì nhất định có thể bảo vệ bình an cho bách tính trong trận chiến kia. Trọng Hủ gục đầu xuống, cổ họng hơi nghẹn, tiếp tục nói: "Sau lần đó, ta cũng từ bỏ suy nghĩ chết theo chủ, ngay cả những gì học được trong quân Thiết Giáp cũng đều từ bỏ, cũng không có võ công, ta lại không thành thạo nghề nào, chỉ có thể làm lao động kiếm ăn.

"Cứ ngày qua ngày kiếm ăn như vậy qua rất nhiều năm, mãi đến có một lần gây họa không có tiền để đền, chủ gia đã đưa ta đưa đến chợ phía Tây để bán đi, đúng lúc gặp được Huyện chúa."

Vệ Trăn im lặng nhìn về phía y.

Khi đó, nàng nhìn trúng y thân thể cường tráng, có thể làm hộ viện.

Bình Luận (0)
Comment