Nếu biết y xuất thân quân Thiết Giáp, tất nhiên sẽ lấy ra khế ước bán mình của y.
"Về sau, Huyện chúa giao ta cho công tử, công tử đối xử với ta rất tốt." Trọng Hủ dừng một chút, nhìn Vệ Trăn, quay đầu hơi mất tự nhiên nói: "Lại sau đó, ta, ta và Hoàn Nương..."
Y còn chưa dứt lời, Vệ Trăn lại hiểu.
Mặc dù nàng khá là kinh ngạc, nhưng lại rất vui vẻ.
Hai người kia có thể đến với nhau, cũng coi như là tất cả đều vui vẻ.
"Việc này đáng giá ăn mừng, ta phải chọn cho các ngươi một món quà vừa ý." Vệ Trăn cười nói.
Trọng Hủ cười cười, chần chờ một lát sau đó nói cám ơn: "Cảm ơn Huyện chúa."
Sau đó, y lại tiếp tục nói: "Ta vốn cho rằng từ đây quãng đời còn lại sẽ yên ổn, thật sự không nghĩ đến một lần ngoài ý muốn, ta gặp được đồng bào ngày xưa, Trần Hộ."
Vệ Trăn nhíu mày: "Người này là?"
Nàng chưa từng nghe nói bên cạnh Thẩm Lăng có người như vậy.
"Hắn ta là vị thân tín bên cạnh Thập... Thẩm công tử, bây giờ hắn ta dùng tên giả là Trương Triều." Trọng Hủ nói: "Nhưng hắn ta cũng không thường xuyên ở bên cạnh Thẩm công tử, ngẫu nhiên đi gặp mặt cũng sẽ cải trang, hẳn là sợ có người sẽ nhận ra hắn ta."
Vệ Trăn lập tức hiểu rõ: "Thì ra là thế."
"Khi đó ta đã không muốn thay đổi hiện trạng, cho nên cũng không hề lộ mặt, chỉ âm thầm đi theo Trần Hộ, nhìn thấy hắn ta tiến vào Thẩm gia. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của ta là, có lẽ hắn ta cũng may mắn còn sống, tình cười nương nhờ ở tại Thẩm gia. Nhưng khi đó ta đã trải qua chuyện ở Giang Nam, biết Thẩm gia và Ngụy gia có cấu kết, Thẩm gia cũng không trong sạch, cho nên mới để ý.
"Sau đó không bao lâu ta lại phát hiện, Trần Hộ thường xuyên cải trang ra khỏi thành, vả lại đều là nhiều ngày liên tiếp đều không trở về Thẩm gia. Thế là có một lần, ta c*̃ng cải trang âm thầm đi theo, cũng vào lúc đó ta phát hiện chân tướng."
"Ta mới biết được năm đó còn có rất nhiều đồng bào đều sống sót, bọn họ đều làm việc cho Thẩm công tử, bởi vì hắn ta, là vị Hoàng tử cuối cùng của Thừa Quốc."
Suy nghĩ của Vệ Trăn chợt thay đổi, cho nên, y biết căn cứ của quân Thiết Giáp, nhưng lúc này nàng không hỏi, nghiêm túc nghe Trọng Hủ tiếp tục nói: "Lúc ấy, ta vừa khiếp sợ vừa bối rối, trong lòng đã từng sinh ra dao động, bởi vì dù sao ta cũng là quân Thiết Giáp tiền triều, lòng trung thành là khắc vào trong xương."
Trọng Hủ nhìn về phía Vệ Trăn, lặng lẽ thở ra một hơi: "Nhưng ta cũng hiểu rằng, một khi ta chọn con đường đó, nghĩa là ta sẽ đứng đối lập với công tử, Hoàn nương, và cả Huyện chủ. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, ta chọn trốn tránh."
"Thế nhưng..."
Trọng Hủ quay đầu, giọng hơi nghẹn: "Thế nhưng ta không nghĩ tới, vậy mà hắn ta lại cấu kết với nước địch, tàn sát đồng bào. Năm đó, không biết có bao nhiêu đồng bào của chúng ta chết trong tay người Nam Hào Tây Vu, hắn ta làm Hoàng tử Thừa Quốc, vậy mà lại làm bạn với chúng."
Vệ Trăn hiểu rõ.
Cho nên đây là nguyên nhân hôm nay y đến tìm nàng.
"Ta do dự mấy ngày, mãi đến khi chuyện ở Tố Thực trai xảy ra, cuối cùng ta cũng hạ được quyết tâm." Trọng Hủ bình phục cảm xúc một lát, mới ngẩng đầu nói: "Nếu Huyện chúa có việc cần ta làm, cứ việc sai bảo."
Vệ Trăn nghe xong cũng không từ chối, nói thẳng: "Bây giờ ngươi biết hành tung của Trần Hộ không?"
Trọng Hủ: "Mấy ngày trước hắn ta trở về Thẩm gia, sau đó vẫn chưa ra khỏi thành."
Ánh mắt Vệ Trăn sáng lên, nói: "Hai ngày này có thể hắn ta sẽ ra khỏi thành điều quân Thiết Giáp tới tấn công thành Phụng Kinh, ngươi có thể ngăn được không?"
Trọng Hủ sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Ngày này, đến nhanh như vậy sao?
"Quân Thiết Giáp đã từng là anh hùng trong lòng bách tính, ta không muốn để cho quân Lãng đối đầu với bọn họ, nếu ngươi có thể ngăn lại, là có thể ngăn cản một trận chiến tự giết lẫn nhau."
Vệ Trăn nghiêm mặt nói.
Trọng Hủ siết chặt nắm tay, cổ họng giật giật, sau đó kiên định gật đầu: "Ta sẽ ứng phó toàn lực."
Đao thương của quân Thiết Giáp không nên chĩa về phía đồng bào của mình.
Để đề phòng bất trắc, Vệ Trăn sai Tô Vãn Đường và một bộ phận thân binh đi theo Trọng Hủ, lại để cho Thập Bát liên hệ đám Cầm Nhất giúp đỡ.
Màn đêm buông xuống, trong tuyết lớn, Trương Triều dẫn theo mấy tử sĩ bay nhanh ra ngoài thành.
Trọng Hủ xách theo một cây thương, ngồi trên lưng ngựa chặn ở giữa đường.
Hai người từng là thống lĩnh của hai tiểu đội khác nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, lúc này đối phương đã nhận ra y, kéo lại cương ngựa kinh ngạc nói: "Vinh Trì?"
Trọng Hủ bình tĩnh gọi ra tên của hắn ta: "Trần Hộ."
"Ngươi còn sống!"
Phản ứng đầu tiên của Trương Triều là mừng rỡ, nhưng sau đó lại nhận thấy được không thích hợp, hắn ta nhìn cây thương trong tay Trọng Hủ, ngừng cười thử thăm dò: "Sao ngươi lại ở đây?"
Trọng Hủ nhìn hắn ta, nói: "Hôm nay, ta không thể để cho ngươi đi."
Trương Triều hiểu rõ.
Đây là người tới không có ý tốt.
"Ngươi tới thay ai? Hôm nay ngươi đã nhọc công tìm đến ta, hẳn là biết được nhiều điều hơn nữa. Vinh Trì, ngươi đừng quên thân phận của mình."
Trọng Hủ trầm giọng nói: "Hôm nay, ta vì lương tâm của mình mà đến, cũng bởi vì ta rõ bản thân mang thân phận gì, nên mới phải đến đây."
"Trần Hộ, ngươi còn nhớ có bao nhiêu đồng bào của chúng ta chết trong tay nước địch không, ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm gì không?!"
Hai người từng kề vai chiến đấu, cho dù nhiều năm không thấy, c*̃ng còn chút ăn ý nhất định, dĩ nhiên là Trương Triều nghe hiểu ý của Trọng Hủ, toàn thân hắn ta cứng đờ, một hồi lâu mới nói: "Ta không biết ngươi biết bao nhiêu, hiện tại ta chỉ có thể nói cho ngươi, chủ tử làm việc tự có chừng mực."
"Chừng mực chính là cấu kết nước địch, tàn sát đồng bào ư!" Trọng Hủ nghiêm nghị nói.
Sắc mặt Trương Triều hơi thay đổi, nhưng sau đó lại khôi phục như thường: "Chủ tử làm vậy chỉ là vì phục quốc, năm đó nếu không phải Chử gia nổi lên lòng riêng, bây giờ người ngồi trên long ỷ là chủ tử."
Trọng Hủ: "Nếu không có Chử gia, nơi này cũng đã sớm biến thành lãnh địa nước địch!"
"Nhưng Chử gia là thần tử, bọn họ nên trung quân! Mà không phải tự xưng làm Đế!" Trương Triều trầm giọng nói.
Trọng Hủ nhìn chằm chằm hắn ta một hồi khá lâu, nói: "Loạn thế quần hùng tranh bá, kẻ mạnh làm vua!"
"Vinh Trì, ngươi là quân Thiết Giáp, cả đời nên trung với Tông gia, nếu ngươi cản ta, ngươi chính là phản đồ!" Trương Triều không có ý định tiếp tục trì hoãn, rút đao trên lưng ngựa ra, lạnh lùng nói: "Ta có trách nhiệm thanh lý môn hộ!"
Trọng Hủ không những không giận mà còn cười: "Hắn ta muốn tranh ta sẽ không ngăn, nhưng cấu kết nước địch, ta không thể chấp nhận!"
"Việc này chỉ là kế tạm thời, chỉ cần chủ tử leo lên long ỷ, tất nhiên sẽ báo mối thù năm đó!"
Trọng Hủ trầm mặc, trường thương quét ngang cắt đứt một mảnh góc áo của chính mình: "Chúng ta đạo khác biệt, không thể hợp tác."
"Hôm nay ngươi muốn đi, chỉ có thể đạp lên thi thể của ta."
Chiến cuộc lập tức bùng nổ.
c*̃ng vào lúc này Tô Vãn Đường và thân binh đã mai phục từ trước vọt ra.
Mà sớm từ trước đó, Tô Vãn Đường đã liên hệ được với Cầm Nhất, đánh đến một nửa, bọn họ kịp thời đuổi tới ngăn cản tử sĩ, Trọng Hủ và Tô Vãn Đường thì đối phó Trương Triều.
Trọng Hủ nhấc trường thương lên, c*̃ng dùng chiêu thức trước đó học trong quân Thiết Giáp, nhưng nhiều năm không dùng những công phu đó nên hơi lạ tay. Có điều có thêm Tô Vãn Đường, Trương Triều c*̃ng không chiếm được ưu thế, trận chiến đấu này kéo dài ước chừng gần nửa canh giờ, Trương Triều chết dưới thương của Trọng Hủ.
Trọng Hủ tìm ra lệnh bài từ trên người hắn ta, sau đó bảo Cầm Nhất cầm trở về thành, y ở lại chôn cất thi thể của Trương Triều.
Dù sao cũng từng là đồng bào.
-
Vệ Trăn nói sơ qua nguyên do, Thẩm Lăng nghe xong, không khỏi cười ra tiếng: "Quả nhiên, là may mắn."
Không có tên phản đồ Trọng Hủ này, hắn ta sẽ không thua.
Ước chừng là nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Lăng, Vệ Trăn nói: "Nếu không có Trọng Hủ, ngươi cũng không thắng được."
Tiếng cười của Thẩm Lăng dừng lại, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía nàng.
"Đây đã là cạm bẫy dành cho ngươi, ngươi cho rằng thành Phụng Kinh thật sự chỉ có một ít binh lực này thôi sao?" Vệ Trăn thản nhiên nói.
Thẩm Lăng sững sờ, sau đó kịp phản ứng.
Phải rồi, nếu đây là cái bẫy dành cho hắn ta, thì tất nhiên số quân Lăng đã rời kinh trước đó không thể nào chỉ dồn hết về biên giới.
"Tô Vãn Đường là đích nữ của Tô tướng quân, nàng ấy cầm lệnh bài của ta là có thể điều động quân Lãng." Vệ Trăn tiếp tục nói: "Giờ này khắc này, hẳn là quân Lãng ẩn núp ở ngoài thành đã bao vây quân Thiết Giáp."
"Trọng Hủ còn có lệnh bài của quân Thiết Giáp, có y ở, là có thể thu phục quân Thiết Giáp từng người một."
Ánh mắt Thẩm Lăng thay đổi: "Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi!"
"Quân Thiết Giáp chỉ trung với Tông gia! Cho dù ta chết, bọn họ cũng sẽ không quy phục các ngươi."
"Thật sao?" Vệ Trăn thản nhiên nói: "Năm đó số quân Thiết Giáp còn sót lại chỉ có hai trăm người, số còn lại đều là những kẻ ngươi âm thầm thu nhận suốt những năm qua. Bọn họ danh không chính, ngôn không thuận, chưa từng được huấn luyện dưới trướng tổ phụ ngươi. Ngươi nghĩ, chỉ dựa vào ngươi một kẻ cấu kết với địch quốc, có thể khiến bọn họ liều chết vì ngươi sao?"
Thẩm Lăng biến sắc, trừng mắt nhìn chằm chằm Vệ Trăn.
Hắn ta hận, cũng rất không cam lòng!
Người những năm này hắn ta khổ cực cung cấp nuôi dạy, cuối cùng lại tiện nghi bọn họ!
Vệ Trăn không nói gì nữa, nghiêng đầu nhìn về phía Chử Yến.
Chử Yến đối diện với tầm mắt của nàng, nhất thời không nỡ rời ánh mắt, không quay đầu lại ném lệnh bài trong tay cho Tống Hoài: "Kéo xuống đi."
Tống Hoài nhìn tên trên lạnh bài cụp mắt nói: "Vâng."
Nhưng không đợi y hành động đã truyền đến một loạt tiếng thốt, y quay đầu lại, đã thấy Thẩm Lăng... Không, bên môi Tông Lăng chảy ra một tia máu.
Hắn ta cắn thuốc độc tự sát.
Thẩm Lăng nhìn Tống Hoài, trong mắt còn tràn đầy hận thù: "Ta, sẽ không rơi vào trong tay ngươi."
"Lăng Nhi!"
Thẩm Dụ Văn đỡ lấy Tông Lăng, hốc mắt rưng rưng kêu lên đầy bi thương.
Tông Lăng ngước mắt nhìn về phía ông ta, máu bên môi càng ngày càng nhiều: "Thua, thua, cũng đừng chịu… khổ."
Thẩm Dụ Văn nghe rõ ý của hắn ta, nặng nề gật đầu, nức nở nói: "Ta biết rồi."
Trước khi Tông Lăng nhắm mắt lại, lại nhìn về phía Tề Vân Hàm.
Bóng dáng xinh đẹp kia bị Tống Hoài che cực kỳ kín kẽ, ngay cả một lần cuối cùng hắn ta cũng không nhìn thấy.
Bóng dáng cuối cùng trong mắt hắn ta, đúng là ngày tuyết đầu mùa hôm qua, hắn ta đỡ nàng ấy xuống xe ngựa.
Dường như bên tai còn truyền đến giọng nói mềm mại của thiếu nữ vào nhiều năm trước: "Thẩm Lăng, tuyết rơi rồi."
Cho đến bây giờ, hắn ta không hối hận.
Không hối hận đã lợi dụng nàng ấy, c*̃ng không hối hận đã thích nàng ấy, nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, hắn ta vẫn sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, hiện tại hắn ta chỉ hận bản thân sao không tính toán chu toàn hơn.
Rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng, là hắn ta có thể vẹn toàn đôi bên.
Nhưng vào khoảnh khắc ý thức tiêu tán, trong đầu hắn ta hoảng hốt ánh lên một suy nghĩ.
Nếu như hắn ta không phải Hoàng tử tiền triều, chỉ là Thẩm Lăng, thì có phải là…
Nhưng rốt cuộc, trên đời này chẳng có chữ “nếu như”.
Tề Vân Hàm nghe được tiếng kinh hô, định quay người lại, nhưng bị Tống Hoài chắn trước mặt.
Nàng ấy ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của y, đối diện với ánh mắt thâm thúy ấy, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Tông Lăng tắt thở, Thẩm Dụ Văn c*̃ng cắn thuốc độc.
Thẩm gia suy tàn, những kẻ thuộc Thẩm đảng c*̃ng bị nhốt vào ngục.
Xử lý xong tiền triều, lại đến hậu cung.
Bệ hạ không bị trúng độc, nhưng thật sự nhiễm phong hàn, chuyện trúng độc chỉ là Hoàng hậu bắt tay với Thái tử diễn một màn kịch.
Thái tử tuyên bố với bên ngoài như vậy.
Mà cũng chỉ có vài người thật sự biết rõ.
Vì bảo vệ Chử Huyên, mấy tháng sau Hoàng hậu buông phượng ấn, ở lì trong phật đường không ra, mọi việc trong hậu cung tạm giao cho Từ phi quản lý. Nhưng đó là chuyện sau này.