Ngoài tẩm điện của bệ hạ, hai đôi đụng mặt nhau.
Mặt Tề Vân Hàm đỏ lên, vội vàng nói: "Mau buông ta xuống."
Tống Hoài biết da mặt nàng ấy mỏng, nhẹ nhàng thả nàng ấy xuống.
Vừa đứng xuống đất, Tề Vân Hàm đã nghiêm túc giải thích: "Chân ta bị thương, cho nên mới bảo y..."
Thái tử cùng Vệ Trăn đồng thời nhướng mày: "Ồ."
Tề Vân Hàm: "... Thật đấy!"
Nàng ấy nhìn về phía Tống Hoài: "Huynh mau giải thích đi chứ."
Tống Hoài nghiêm mặt nói: "Là thật."
Thái tử và Vệ Trăn lại đồng thời gật đầu: "Ừm, là thật."
Tống Hoài: "Bọn họ tin rồi."
Tề Vân Hàm nhíu mày, có đúng không, tin thật sao?
Sao nàng ấy lại cảm thấy không đúng lắm?
Có điều...
"Thái tử ca ca và Trăn Trăn càng ngày càng ăn ý, cử chỉ lời nói đều giống nhau như đúc."
"Thật sao?" Lần nữa trăm miệng một lời.
Chử Yến, Vệ Trăn nhìn nhau cười một tiếng.
Trong mắt đều chứa ngàn vạn tình ý.
"Ôi, cuối cùng cũng về rồi." Lâm Khuyết nghe được động tĩnh ra đón: "Bệ hạ chờ... Ôi!"
Lâm Khuyết nhìn bốn người trước mắt.
Cả người Vệ Trăn vẫn đầy vết máu, Tống Hoài c*̃ng vẫn mặc bộ y phục vừa rồi, tóc hơi tản ra.
Lâm Khuyết nhìn về phía Trường Phúc đi theo phía sau họ: "Không phải nói là đi thay y phục à?"
Trường Phúc: "..."
"Chắc là quên mất."
Lâm Khuyết: "..."
Đi thay y phục lại quên thay? Nghĩ hắn ta ngốc à?
"Mặc kệ, đi vào trước đi, bệ hạ chờ đã lâu."
-
Bình phong đã thu hồi, mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Thánh thượng nằm tựa trên giường, nhìn hai đôi đang đi tới, tức giận hừ một tiếng: "Gấp vậy cơ à? Ngay cả thưởng cũng không kịp nhận?"
Thái tử và Tống Hoài da mặt dày, sắc mặt không hề thay đổi.
Vệ Trăn đã bị Thái tử rèn luyện ra được, chỉ chột dạ cúi đầu xuống, chỉ có Tề Vân Hàm đỏ mặt.
"Lần này đều có công, nói một chút đi, muốn cái gì?" Thánh thượng thấy vậy, bèn chuyển chủ đề.
Thái tử đang muốn mở miệng lại bị Thánh thượng cắt ngang: "Lớn nhỏ có thứ tự, ca ca con nói trước."
Thái tử im lặng: "Ồ."
Tống Hoài nhíu mày, còn chưa nói, Thánh thượng lại nói tiếp: "A Hoài, lần này con chịu uất ức, con muốn cái gì, nói với phụ… nói với Trẫm."
Nếu là ngày trước, dĩ nhiên Tống Hoài sẽ nói không muốn gì, nhưng bây giờ...
Y nhìn Tề Vân Hàm đứng bên cạnh, chắp tay nói: "Bẩm bệ hạ, thần muốn xin bệ hạ ban hôn."
Trên mặt Thánh thượng đầy ý cười, ồ một tiếng rất dài.
"Được được được, việc nhỏ."
"Tạ ơn bệ hạ." Tống Hoài.
Tề Vân Hàm cúi đầu, khóe môi hơi cong lên.
Thái tử bất mãn: "Lúc ấy sao ngài không nói như vậy đi."
Thánh thượng nhìn về phía hắn, lại nhìn sang Vệ Trăn: "Ta không ban hôn cho con à?"
Cho thì có cho.
Nhưng đó là tự hắn đòi được.
"Không công bằng!" Thái tử nói hùng hồn.
Vệ Trăn kéo ống tay áo hắn, dở khóc dở cười lườm hắn.
Người ta vất vả lắm mới tu thành chính quả, hắn gây rối làm gì!
"Con là tự mình xông vào phủ Lãng Vương, phủ Quận chúa, y cũng phải tự mình xông vào một lần chứ!" Chử Yến biện luận theo lý lẽ: "Nếu không thì, là ngài bất công!"
Thánh thượng: "..."
Thánh thượng tức giận cầm một cái gối ném qua: "Ta bất công thì làm sao!"
Mắt thấy một trận chiến giữa phụ tử sắp nổ ra, Vệ Trăn vội nói: "Không bằng, để Vân Hàm quyết định?"
Mí mắt Tống Hoài giật một cái, lúc này trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Tề Vân Hàm thò đầu ra từ bên cạnh y, mắt lóe sáng: "Có thể chứ?"
Thánh thượng thay đổi vẻ mặt tươi cười, hiền từ nói: "Đương nhiên có thể."
Tề Vân Hàm đối diện với ánh mắt cổ vũ của Thái tử, mím môi cười một tiếng: "Thần nữ cảm thấy Thái tử ca ca nói có lý."
Thánh thượng: "..."
Lâm Khuyết, Trường Phúc: "..."
Vệ Trăn: "..."
Vệ Trăn chột dạ nhìn Tống Hoài, chuyện này không thể trách nàng nha.
Đây là tự nội viện của y cháy.
"Nếu đã như vậy ..." Thánh thượng điều chỉnh lại rất nhanh, thần thái như muốn xem kịch vui nhìn chằm chằm Tống Hoài: "Thánh chỉ để lại ở chỗ ta trước đã, chờ khi nào Tề gia gật đầu, con lại đến lấy."
Tống Hoài liếc nhìn Thái tử: "... Thần tuân chỉ."
"Thế, Tề nha đầu muốn cái gì?" Thánh thượng nhìn về phía Tề Vân Hàm.
Tề Vân Hàm ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Bẩm bệ hạ, thần nữ không muốn gì."
Hình như nàng ấy không thiếu gì cả.
Thánh thượng nhìn sang Lâm Khuyết, người sau cung kính lui ra.
"Vậy được rồi, đến Thái tử và Trăn Trăn, Trăn Trăn, con muốn cái gì nào?"
Vệ Trăn đang muốn mở miệng, Thái tử lập tức nói: "Giao quân Thiết Giáp thu phục được cho Trăn Trăn."
"Có hỏi con đâu." Thánh thượng lườm hắn một cái, nhưng vẫn nói: "Được."
Thánh thượng hiền từ hỏi: "Trăn Trăn còn muốn gì nữa, nói với phụ hoàng."
Thái tử: "..."
Thế này có phải là lật mặt nhanh quá rồi không?
Vệ Trăn bị tiếng phụ hoàng kia làm mặt nóng bừng: "Thần nữ không còn muốn gì khác."
Thánh thượng: "Không sao, nếu như tương lai muốn cái gì, nói với phụ hoàng là được."
"Vâng." Vệ Trăn không tiếp tục khước từ, uốn gối trả lời.
"Con thì khỏi đi." Thánh thượng nhìn Thái tử: "Dù sao thứ con muốn tự con cũng có thể có được, không có được Trẫm cũng không cho được."
Chử Yến: "... Ồ."
Lúc này, Lâm Khuyết đi mà quay lại.
Trình một cái hộp gỗ lim lên cho Thánh thượng.
Thánh thượng lập tức vẫy tay: "Trăn Trăn, Tề nha đầu, đến đây, nào."
Vệ Trăn và Tề Vân Hàm liếc nhau, đều đoán được cái gì.
Chân Tề Vân Hàm bị thương, Trường Phúc dìu nàng ấy đến trước mặt Thánh thượng.
Lâm Khuyết mở hộp gỗ lim đỏ ra, bên trong hộp là một đôi vòng tay, một đỏ một trắng.
"Đây là vật mẫu thân của Yến Yến và A Hoài để lại." Thánh thượng cầm vòng tay lên, trên mặt hiện lên vẻ hoài niệm, cười dịu dàng: "Hôm nay, ta đưa chúng cho hai đứa."
Vệ Trăn và Tề Vân Hàm đồng loạt quỳ xuống.
Đầu tiên Thánh thượng cầm lấy vòng tay màu trắng đưa cho Tề Vân Hàm: "Tề nha đầu, mẫu thân A Hoài đi trước. Những năm này trong phủ cũng không có người có thể quản được y, con phải quản y thay Trẫm nhé, nếu y dám không nghe, dám ức h**p con, thì con tới tìm phụ... tìm Trẫm, Trẫm đòi lại công bằng cho con."
Tề Vân Hàm gật đầu thật mạnh, cung kính nhận lấy: "Cảm ơn bệ hạ."
Thánh thượng lại cầm lấy vòng tay màu đỏ đưa cho Vệ Trăn, còn chưa nói ra lời, hốc mắt đã đỏ lên trước: "Trăn Trăn à, những năm qua, con chịu khổ."
"Bệ hạ..."
Thánh thượng cười cười: "Có điều cũng may là khổ tận cam lai, về sau ta giao Thái tử cho con, nếu là nó lại gàn bướng con cứ đánh nó, nếu nó dám trả đòn, phụ hoàng sẽ tìm một vị hôn phu khác cho con!"
Chử Yến mặt không đổi sắc nhìn Thánh thượng: "..."
Vệ Trăn hơi nghẹn, cười gật đầu: "Cảm ơn phụ hoàng."
Chử Yến nhíu mày lại.
Hả? Phụ hoàng?
"Ừ, bé ngoan, nhanh đứng lên hết đi."
Hai người lại tạ ơn rồi mới đứng dậy.
Trường Phúc vừa muốn tiến lên dìu Tề Vân Hàm đã bị Tống Hoài vượt lên trước một bước.
Hắn ta lùi về sau.
Được rồi, hắn ta dư thừa.
"Lâm Khuyết, ban thưởng đều chuẩn bị xong chưa?" Thánh thượng ngẩng đầu hỏi.
Luận công ban thưởng, đương nhiên là còn có phần thưởng khác.
"Bẩm bệ hạ, đều đã chuẩn bị xong."
"Được, hôm qua đã bận rộn suốt một đêm, tất cả về nghỉ sớm đi." Thánh thượng nói: "Thái tử, A Hoài, các con tự mình đi phát ban thưởng."
Thái tử: "..."
Thái tử nhìn Vệ Trăn, thấy nàng mặt không đổi sắc tạ ơn.
Đã đồng ý với hắn là diện Thánh xong sẽ tới Đông cung cơ mà?
Nhóc lừa bịp!
Vệ Trăn cảm nhận được ánh mắt của hắn, rất là vô tội.
Đây là bệ hạ sắp xếp, không thể trách nàng nha.
Thái tử hừ một tiếng, bất đắc dĩ mang theo vàng bạc châu báu ban thưởng cho Vệ Trăn đi ra ngoài.
Tề Vân Hàm vừa ra cửa điện, Tống Hoài lập tức muốn ôm nàng ấy đi, bị nàng ấy nóng nảy từ chối: "Ta có thể chậm rãi đi!"
Nhiều người như vậy, xấu hổ lắm!
Tống Hoài thấy vậy chỉ có thể từ bỏ.
Vệ Trăn tiến lên đỡ lấy Tề Vân Hàm: "Chúng ta đi thôi."
Tề Vân Hàm nhẹ nhàng cười với nàng một tiếng: "Ừm."
Nhìn bóng lưng hai người, Thái tử và Tống Hoài cùng rơi vào trầm mặc.
Thái tử bất mãn dùng cánh tay huých Tống Hoài: "Sao ngươi không giúp ta?"
Hắn còn muốn kéo nàng đi mà!
Tống Hoài nhớ tới mối thù vừa rồi: "Nếu điện hạ có thể lôi kéo được Huyện chúa, thần đã có thể giúp rồi."
"Thần nghe nói lúc điện hạ xông vào trận pháp ở phủ Quận chúa đã bị thương rất nhiều."
Thái tử: "Cho nên?"
"Tề gia không có người biết trận pháp, hẳn là thần sẽ không bị thương." Tống Hoài.
Thái tử: "..."
Thái tử khẽ cắn môi, sau một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Nhưng Kiều Kiều có hai ca ca!"
Tống Hoài không lên tiếng.
Hai ca ca à, Tề Vân Mộc và Tề Vân Lan thích gì nhỉ?
Thái tử chiến thắng, hừ một tiếng sau đó bước nhanh về phía trước đi đến bên cạnh Vệ Trăn, bàn tay giấu ở trong ống tay áo nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Có phải vừa rồi nàng gọi phụ hoàng rồi không?"
Vệ Trăn phủ nhận: "Không, điện hạ nghe nhầm rồi."
"Không có khả năng, Cô nghe rất rõ ràng, phụ hoàng cũng gọi rồi, có phải nên đổi sang gọi phu quân rồi không?"
Vệ Trăn quay đầu không để ý tới hắn.
Người này càng để ý đến hắn thì hắn càng được nước lấn tới, nàng dứt khoát xem như không nghe thấy.
Mà một bên khác, Tống Hoài c*̃ng nắm lấy một tay khác của Tề Vân Hàm: "Ta dìu muội."
Tề Vân Hàm vừa định từ chối, Vệ Trăn đã nhẹ nhàng đụng nàng ấy một cái, lúc này nàng ấy mới phát hiện Thái tử c*̃ng kéo tay Vệ Trăn, nàng ấy mấp máy môi sau đó cũng ngầm cho phép.
Bốn người sóng vai mà đi, nhìn từ xa, trai tài gái sắc, khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Chỉ có cách gần, mới có thể nhìn thấy hai nam tử hai bên đều bày ra một gương mặt lạnh.
Mà hai cô nương ở giữa thì cười cười nói nói, rất là hòa hợp.
—
KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN.