Chuyện Hoàng tử tiền triều liên lụy tới rất nhiều người, triều đình thay máu, trong quân cũng nổi lên sóng to gió lớn.
Phần lớn binh lực của quân Lãng và triều đình đã trú đóng ở biên cảnh Nam Hào và Tây Vu, bây giờ số lượng quân Lãng ở trong thành và những binh lính đã mai phục ở ngoài thành cộng lại chỉ có một vạn ba.
Mà quân Thiết Giáp khi hợp nhất lại có đến ba vạn.
Có một bộ phận nhỏ người trong quân Lãng đã sớm ngầm thừa nhận và tiếp thu việc Tô Mục tiếp quản quân Lãng, đột nhiên xuất hiện một Vệ Trăn, bọn họ khá kháng cự việc này.
Đương nhiên, nếu như thiếu chủ mà Vệ gia tìm về là nam tử, tất nhiên bọn họ sẽ nhận, dù sao thì quân Lãng quả thực là họ Vệ, có người thừa kế thì đúng là không có lý gì lại đổi họ, nhưng thiếu chủ vừa tìm về lại là nữ tử, nên bọn họ không thể tiếp thu được.
Nói trắng ra là, vẫn do ảnh hưởng từ quan niệm lúc đó, bọn họ cho rằng nữ tử không có năng lực tiếp quản mấy chục vạn quân Lãng.
Có điều Vệ Trăn là người thừa kế Vệ gia do Lãng Vương chỉ định, cho dù bọn họ không nhận, bất mãn cũng không thay đổi được kết quả, cho nên khi biết được việc lệnh phù Quân Lãng giao vào tay Vệ Trăn, trong quân Lãng cũng ầm ĩ một trận, nhưng chẳng mấy chốc đã bị những tướng lĩnh trung thành với Vệ gia trấn áp.
Bởi vì đa số quân Lãng chỉ nhận họ Vệ.
Mặc kệ là nữ tử hay nam tử, chỉ cần là con cháu của Lãng Vương, người thừa kế được Lãng Vương nhận định, người đó sẽ là thiếu chủ của bọn họ.
Nhưng cho dù những người này bị trấn áp lại, cũng vẫn cho rằng vì Tô Mục vẫn còn ở Nam Hào xa xôi, số lượng quân Lãng ở trong thành chỉ có hơn một vạn, cho dù có gây náo loạn cũng không thể thay đổi cục diện được. Vì thế khi Vệ Trăn cầm Quân Lãng lệnh trong tay, điều khiển bọn họ ẩn núp ngoài thành, dù bọn họ không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể nghe theo.
Trong lòng có bất mãn, vậy nên Vệ Trăn làm gì bọn họ cũng nghĩ là sai, ẩn nấp là quá hèn nhát, lẽ ra phải quang minh chính đại đánh một trận. Mãi đến sau khi không mất một binh một tốt thu phục được ba vạn quân Thiết Giáp của tiền triều, bọn họ mới ngậm miệng.
Nhưng quan niệm cổ hủ dẫn tới việc dù đã có cái nhìn khác về Vệ Trăn, vẫn chưa thật sự chấp nhận nàng.
Chuyện bên này chưa yên ổn, lại biết tin ba vạn quân Thiết Giáp thu phục được sẽ hợp nhất vào quân Lãng, hơn nữa còn là thân quân của Vệ Trăn.
Chuyện này khiến bọn họ lập tức sôi trào.
"Thiếu chủ, hôm nay trong doanh trại lại có người gây chuyện." Một vị tướng quân quân Lãng bước vào Tê Loan Hiên, trầm giọng bẩm báo.
Vị tướng quân này họ Khang, vừa qua tuổi ba mươi, sau khi đại quân rời kinh thì những quân Lãng ở lại kinh thành tạm thời do hắn và một vị tướng quân khác cùng nhau thống lĩnh, đợi đại quân về kinh lại giao lệnh bài. Hiện dưới trướng hắn có ba ngàn binh.
Hắn trung thành với nhà họ Vệ.
Lúc đó Vệ Trăn đang bàn bạc với Trọng Hủ chuyện gì đấy, nghe vậy ngẫm nghĩ rồi nói: "Lần thứ mấy rồi?"
Khang tướng quân nói: "Lần thứ chín."
Ba ngày gây chuyện chín lần, mấy ngày nay hắn đau hết cả đầu.
Vệ Trăn bình tĩnh hơn hắn nhiều, nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: "Tới đúng lúc lắm, ta giới thiệu một người với tướng quân."
Khang tướng quân sửng sốt, vô thức nhìn sang thanh niên mặt sẹo bên cạnh Vệ Trăn.
Hắn biết người này, xuất thân quân Thiết Giáp, y có công rất lớn trong việc lần lượt thu phục quân Thiết Giáp mấy ngày trước, nếu không có y thì chắc chắn họ sẽ phải đánh một trận.
"Y tên là Vinh Trì, sẽ là tướng quân của ba vạn thân quân của ta."
Sau khi Vệ Trăn đòi Trọng Hủ về từ chỗ Thang Trình thì quyết định cho y đổi về tên cũ.
Bởi vì lúc y dẫn ba vạn quân Thiết Giáp về, nàng nhìn thấy ánh sáng trong mắt y.
Khi đó nàng lập tức nhận ra, y chưa thật sự buông bỏ những năm tháng sinh hoạt trong quân doanh kia, y là Vinh Trì, quá khứ của y không cần bị xóa bỏ, cũng không cần giành lấy cuộc đời mới.
Sắp xếp này của Vệ Trăn lại không khiến Khang tướng quân quá bất ngờ, hắn chỉ ngẩn người trong chớp mắt rồi nâng tay: "Vinh tướng quân."
Trọng Hủ, cũng chính là Vinh Trì chắp tay đáp lễ: "Khang tướng quân."
Đối với việc nàng thu quân Thiết Giáp làm thân quân, Khang tướng quân có thể đoán được nguyên do.
Đơn giản là vì đội quân Thiết Giáp là do người tiền triều xây dựng, hiện tại không thể trực tiếp hợp nhất vào quân Lãng, cho nên Vệ Trăn mới dùng cách này.
Nhưng dù vậy, hai phe vẫn không thể lập tức đạt được trạng thái cân bằng.
Sau khi đội thân quân này nhập quân doanh, trong doanh chưa từng yên ổn.
Đương nhiên, đa số là quân Lãng gây chuyện với bọn họ.
Thân phận của đội thân quân này nhạy cảm, mới đến, tất nhiên bọn họ sẽ không chủ động gây chuyện. Nhưng người đã đánh tới tận cửa, cũng không thể co đầu rụt cổ được, cho nên vụ việc mới càng ngày càng lớn.
Đối với việc này Khang tướng quân cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
Hiển nhiên vị Vinh tướng quân này đã được chọn từ trước, nhưng tại sao thiếu chủ chậm chạp không cho y vào quân doanh.
Nếu như bọn họ cùng nhau trấn áp, trong doanh trại sẽ không ầm ĩ tới tận bây giờ.
Khang tướng quân nghĩ như vậy, nên cũng lập tức hỏi ra thắc mắc của mình.
Vệ Trăn cười nói: "Vốn đã có một bộ phận các tướng sĩ quân Lãng tranh cãi về việc ta tiếp nhận Quân Lãng lệnh, nên ta mượn cơ hội này cho bọn họ làm ầm ĩ thỏa thích."
"Mấy ngày tiếp theo Khang tướng quân ở lại Lãng Vương phủ đi, một vị tướng quân khác thì cho nghỉ mấy ngày, ngài ấy lớn tuổi rồi, bọn họ làm ầm ĩ ngài ấy không chịu nổi đâu."
Khang tướng quân trầm tư một lát, sau đó hẳn cũng hiểu rõ ý đồ của Vệ Trăn, chắp tay đồng ý: "Vâng."
Lúc này, Tô Vãn Đường đi từ ngoài viện vào: "Thiếu chủ, ngươi tìm ta."
Vệ Trăn ừ một tiếng, chờ nàng ấy đến gần mới nói: "Sớm đã nghe nói Khang tướng quân dùng thương rất giỏi, vừa lúc, thừa dịp mấy ngày này ba người các ngươi so tài một chút."
Ba người đều sửng sốt quay sang nhìn nhau.
Thiếu chủ có ý gì?
Không phải so tài bình thường đâu nhỉ?
Cuối cùng vẫn là Tô Vãn Đường mở miệng trước: "Được thôi, vậy thì xin hai vị giơ cao đánh khẽ."
Hai người còn chưa lên tiếng, Vệ Trăn đã nhìn về phía nàng ấy: "Nếu ngươi có thể đánh thắng hoặc đánh ngang tay với một người bất kỳ trong hai người họ, có thưởng."
Hai mắt Tô Vãn Đường sáng lên: "Thật chứ?"
Tô gia là bộ khúc của Lãng Vương, từ nhỏ Tô Vãn Đường đã tập võ cùng phụ huynh, cộng thêm sau đó lại ra sức huấn luyện ở Lãng Vương phủ đến nay, hiện tại trong một trăm thân binh của Vệ Trăn chỉ có Tiêu Hà mới có thể đánh ngang tay với nàng ấy.
"Thật."
Tô Vãn Đường nhận được đáp án khẳng định, lập tức nghiêm túc quan sát hai người kia.
Khang tướng quân thường ở quân doanh, bản lĩnh của hắn tất nhiên là không thể khinh thường, nhưng nàng ấy thắng hắn ở chỗ nàng ấy trẻ hơn, linh hoạt, nhưng dù vậy tỉ lệ thắng của nàng ấy cũng không lớn. Trọng Hủ, à không, Vinh tướng quân ấy à, tuy bây giờ y lại cầm thương, nhưng dù sao cũng đã bỏ xuống nhiều năm. Hôm đó lúc đuổi bắt Trần Hộ rõ ràng y còn chưa quen tay, có điều y có bản lĩnh thật, chỉ cần rèn luyện lại một thời gian ngắn, tất nhiên cũng là một đối thủ đáng gờm.
Nhưng hiện tại, nàng ấy vẫn còn cơ hội.
Hơn nữa, nàng ấy đã bị đánh bầm dập suốt năm ngày! Cần xả cơn tức này gấp!
"Đi!" Tô Vãn Đường dứt khoát xoay người, tư thế hiên ngang: "Cho các ngươi biết sự lợi hại của ta."
Vinh Trì và Khang tướng quân liếc nhau, đồng thời chắp tay cáo lui với Vệ Trăn.
Đợi hai người bọn họ rời đi, không biết Ngọc Nhị vác một thanh đao lớn xuất hiện từ đâu: "Hóa ra đây là nguyên nhân mấy ngày nay cô nương nhờ thuộc hạ và Tiểu Thập Cửu dạy Tô cô nương."
Đúng như Thập Bát dự đoán, quả nhiên chữ Cầm không được dùng quá lâu.
Về phần vì sao lại gọi là Ngọc, đó là bởi vì vào hôm Thánh thượng ban thưởng vòng tay hồng ngọc, Vệ Trăn gọi phụ hoàng, Thái tử cảm thấy đáng giá kỷ niệm.
Vệ Trăn: "Có phần thắng không?"
Ngọc Nhị tựa vào cột đỏ, chống đao xuống đất, tay vịn lên chuôi đao môi đỏ khẽ cong: "Khang tướng quân thì hơi khó, nhưng Vinh tướng quân hiện tại thì có phần thắng."
Nhưng qua mấy ngày nữa thì không nói chắc được.
Nữ tử trời sinh đã lép vế về mặt thể lực, cận chiến phải chịu chút thiệt thòi.
Nhưng Tô Vãn Đường bị nàng ta và Tiểu Thập Cửu huấn luyện không chút lưu võ nghệ đã tiến bộ rất nhiều. Chiêu thức của nàng ta hợp với Tô Vãn Đường, mà thân pháp của Tiểu Thập Cửu vô cùng có ích với Tô Vãn Đường, nếu nàng ấy thông minh một chút, có lẽ hôm nay có thể đánh ngang tay với Khang tướng quân.
Nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự đoán của Vệ Trăn và Ngọc Nhị.
Tô Vãn Đường thắng, thắng hai người!
Nàng ấy tươi cười rạng rỡ, nở mày nở mặt nhảy vào trong viện, đi tới trước mặt Vệ Trăn: "Thiếu chủ, ta thắng hai người, có phải phần thưởng cũng gấp đôi không?"
Vệ Trăn và Ngọc Nhị đồng thời nhìn nàng ấy, lại yên lặng nhìn về phía hai vị tướng quân sắc mặt cũng không tốt lắm đằng sau.
Thắng Vinh Trì là điều các nàng đã dự đoán trước, nhưng Khang tướng quân, nàng ấy thắng kiểu gì.
Vệ Trăn lấy lại tinh thần, cười nói: "Vãn Đường lợi hại quá."
"Nói ta nghe xem, thắng thế nào vậy?"
Thắng thế nào...
Lấy cứng chọi cứng chắc chắn là không được, có thể thắng là dựa vào sự thông minh của Tô Vãn Đường.
"Chúng ta quyết định thắng thua bằng một ván, lần lượt ra chiêu, ai bị đánh xuống lôi đài thì thua." Tô Vãn Đường nói.
Vệ Trăn hiểu ngay.
Nếu so kiểu này thì đúng là Tô Vãn Đường chiếm ưu thế hơn.
Có thể nói là thân pháp của Tiểu Thập Cửu và chiêu thức của Ngọc Nhị được nàng ấy vận dụng vô cùng nhuần nguyễn.
"Làm không tệ."
Vệ Trăn cầm một quả nho vừa bóc vỏ xong nhét vào miệng nàng ấy: "Mấy ngày nữa sẽ nói cho ngươi biết phần thưởng là gì."
Tô Vãn Đường đắc ý cười, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vừa ngồi xuống nàng ấy đã hít hà một hơi, nghi ngờ nhìn sang Vệ Trăn đang tỏ ra lạnh nhạt.
Thiếu chủ bị thương à, sao nàng ấy lại ngửi thấy mùi thuốc nhỉ?
Nhưng nàng ấy còn chưa cất tiếng hỏi thì đã nghe Vệ Trăn nói: "Ba ngày sau lại tỷ thí, lần này đổi thành Khang tướng quân, nếu như Khang tướng quân có thể thắng hai bọn họ thì cũng sẽ có thưởng."
"Quy tắc do Khang tướng quân quyết định."
Sắc mặt Tô Vãn Đường lập tức trở nên nghiêm nghị.
Hôm nay là dùng thủ đoạn, ba ngày sau chỉ sợ không được.
Khang tướng quân và Vinh Trì đồng thời lên tiếng: "Vâng."
Lại thấy Tô Vãn Đường nhanh nhẹn đứng dậy xông về phía Ngọc Nhị: "Tỷ tỷ tốt, lại đánh ta ba ngày đi."
Ngọc Nhị: "... Đề nghị không tồi, đi."
"Tiểu Thập Cửu ca ca đâu, gọi hắn đi cùng."
"Chậc chậc, sở thích mặn thế."
Khang tướng quân và Vinh Trì: "..."
Chẳng mấy chốc hai người đã hiểu, lúc này Tô Vãn Đường sắp thi mới lo ôn tập, Khang tướng quân lập tức cáo lui đi luyện thương.
Hôm nay bị thua đã đủ mất mặt, còn thua nữa thì biết giấu mặt vào đâu.
Vinh Trì nhìn Vệ Trăn muốn nói lại thôi.
Vệ Trăn cười nói: "Đi đi, sư phụ của ngươi ở trong viện ngươi ấy."
"Chuyên khắc Khang tướng quân."
Vẻ mặt Vinh Trì thả lỏng: "Vâng, cảm ơn thiếu chủ."
Khi Vinh Trì nhanh chân quay về viện của mình trong phủ Lãng Vương, nhìn thấy bóng người dưới tàng cây thì toàn thân cứng đờ.
"Tống, Tống đại nhân."
Tống Hoài quay người, thản nhiên ừ một tiếng: "Bắt đầu đi."
Vinh Trì ngẩn người mất một giây.
Thiếu chủ mời được vị này kiểu gì thế?
Mà bên kia Khang tướng quân vừa về tới trong viện, đã nhìn thấy một thanh niên đứng thẳng trong đó, hắn sửng sốt: "Ngươi là?"
Thanh niên quay đầu, khuôn mặt lạnh lùng, giọng còn lạnh hơn: "Ám vệ đứng đầu Đông cung."
Hắn ta vừa quay đầu lại Khang tướng quân đã nhận ra.
Mấy ngày trước khi bọn họ đi thu phục quân Thiết Giáp hắn từng gặp người này, có mấy chỗ quân Thiết Giáp đang ẩn náu đều là hắn ta dẫn bọn họ tới.
Mặc dù hôm đó chưa thấy hắn ta ra tay, nhưng hắn biết ám vệ Đông cung, mỗi người trong bọn họ đều trải qua vô số trận chiến, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, ở chỗ tối cũng có thể đối phó với thích khách của các nước khác. Hắn cũng có mặt ở trận chiến núi Thu Vụ, nước địch cử hơn một trăm cao thủ tới, lúc ấy mấy người bọn hắn đối đầu với một người đều đã vô cùng gian nan, nhưng mười chín ám vệ Đông cung lại chém giết tất cả bọn chúng, mở ra một con đường máu để cứu điện hạ.
Mà người trước mặt là người đứng đầu ám vệ, tất nhiên không cần nghi ngờ bản lĩnh của hắn ta.
Khang tướng quân đang muốn hỏi vì sao hắn ta lại tới đây, lại nghĩ tới cô nương vác đại đao trước mặt thiếu chủ, gần như lập tức phản ứng lại, chắp tay nói: "Làm phiền."
Tính tình Ngọc Nhất nghiêm túc, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Tê Loan Hiên.
Vệ Trăn nhàn nhã bóc vỏ nho.
Tống Hoài liên tục gặp khó khăn ở Tề gia, để mời được y thì chỉ cần dùng Tề Vân Hàm làm mồi dụ.
Mấy người khác...
Ngoài Thái tử ra chẳng có gì uy h**p được bọn họ, nhưng họ đều có một điểm chung, thích tích tiền.
Để mời bọn họ nàng đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn.
Cho quả nho cuối cùng vào miệng, Vệ Trăn đứng dậy: "Đi thôi, vào cung."
-
Chớp mắt đã qua ba ngày.
Buổi chiều, ngoài Tê Loan Hiên truyền tới động tĩnh, ba người nối đuôi nhau mà vào, trên người ai cũng có vết thương.
Đúng như Vệ Trăn đoán, Khang tướng quân thắng, mặc dù...
Vệ Trăn nhìn Khang tướng quân mặt mày xám xịt, mặc dù thắng hơi thảm, nhưng ít ra cũng thắng.
Thế là, Vệ Trăn làm lại trò cũ.
"Ba ngày nữa, đến Vinh Trì."
Chân Tô Vãn Đường mềm nhũn, lại quay người nhào tới trước mặt Ngọc Nhị.
Nhưng lần này Vệ Trăn ngăn nàng ấy lại.
"Ngọc Nhị và Tiểu Thập Cửu đi cùng Khang tướng quân, Vãn Đường và Vinh Trì về viện của mình đi."
Tô Vãn Đường sững sờ, nàng ấy khá tò mò ba ngày tiếp theo người đánh nàng ấy sẽ là ai.
Nhưng lúc nàng ấy nhìn thấy Tống Hoài ở trong viện thì ngẩn ra.
Ánh mắt nàng ấy hoảng sợ, răng run lập cập, sau đó lập tức xoay người chạy.
Điên rồi!
Thế này có thể mất mạng đấy!
Nhưng một cây thương dài chống trước mặt nàng ấy, chặn đường đi của nàng ấy.
"Quay về."
Tô Vãn Đường run chân, chậm rì rì đi về.
Cũng không biết sao Vân Hàm lại dám yêu đương với tên Diêm Vương này.
Ba ngày nháy mắt trôi qua.
Trải qua ba ngày bị đánh đập tàn nhẫn, ba người lần nữa đứng trên lôi đài, trên người ai cũng có vết thương, trong mắt đều chứa vẻ ấm ức y hệt nhau.
Lần này, kết quả giống như hai lần trước.
Vinh Trì thắng.
Mấy người vốn cho rằng chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng bọn họ không ngờ là, lại thêm ba ngày.
Người trong viện bọn họ lại đổi một lần.
Chịu những trận đòn không giống nhau, lúc này ba người gắt gỏng như thể có thể nhai sống nuốt tươi người khác.
Vệ Trăn nhìn bọn họ: "Còn chưa bị đánh đủ à?"
Ba người lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Chưa."
Tô Vãn Đường nắm chặt tay thành nắm đấm, phát ra tiếng kêu răng rắc: "Lần này so thế nào, hỗn chiến à?"
Người của Đông cung toàn một lũ điên! Thống lĩnh điên, ám vệ cũng điên!
Hiện tại nàng ấy cảm giác như thể xương cốt toàn thân đều bị tên ám vệ đứng đầu kia dỡ ra, sau đó dùng sức mài xuống mặt đất!
Mắt Khang tướng quân như muốn phun lửa.
Danh tiếng Diêm Vương quả nhiên không phải là gọi chơi.
Ba ngày này, có rất nhiều lần hắn cảm thấy như đã gặp Hắc Bạch Vô Thường.
Mấy ngày nay Vinh Trì cứ nằm mơ là lại thấy cô nương vác thanh đao to cười với y, sau đó lại tàn nhẫn chém y một phát, nếu không thì là vờn quanh đánh y như ma quỷ, mà y còn không thể chạm tới người nàng ta!
"Lần này, chúng ta tới quân doanh."
Vệ Trăn đứng dậy, cười khẽ nói: "Phát phần thưởng cho các ngươi."
Ba người sửng sốt, bọn họ đều đã vén tay áo lên rồi, lại không đánh?
Vệ Trăn cũng mặc kệ bọn họ, đi thẳng ra ngoài trước.
Ba người liếc nhau rồi yên lặng đuổi theo.
Vệ Trăn cũng không dẫn theo người khác, một nhóm bốn người giục ngựa vào trong quân doanh.
"Xuy!"
Vệ Trăn nắm chặt dây cương, chờ mấy người dừng lại hết mới nói: "Ta bỏ ra một số tiền rất lớn để mời sư phụ cho các ngươi, hôm nay hãy để cho ta nhìn xem thành quả học tập mấy ngày nay."
Vệ Trăn xoay người xuống ngựa, mấy người mới tỉnh táo lại.
Trong mắt Tô Vãn Đường lóe lên tia sáng kỳ dị: "Ý thiếu chủ là, hôm nay có đánh nhau?"
Vinh Trì và Khang tướng quân không nói không rằng đi theo, nhưng sâu trong mắt đều ẩn chứa vẻ hung ác đừng ai chọc tới ta.
Mấy ngày nay trong doanh trại có thể nói là ầm ĩ đến trời long đất lở.
Lúc ban đầu thấy không ai quản bọn họ bèn ra sức gây chuyện, không ít người bị thương, mãi đến hai ngày trước, có người phát hiện không đúng: "Hình như mấy ngày rồi ta không thấy hai vị tướng quân."
Một câu khiến tất cả mọi người giật mình, bắt đầu lo lắng.
Bọn họ đều đã gây rối tới mức này, thiếu chủ mặc kệ thì cũng thôi, ngay cả hai vị tướng quân cũng không thấy đâu!
Thế là hai ngày này trong doanh trại bất ngờ yên tĩnh lại.
Mãi đến khi nghe được tin Vệ Trăn đến quân doanh, mới lại bắt đầu xao động.
"Thùng! Thùng!"
Tiếng trống nổi lên, toàn thể tướng sĩ im lặng nhanh chóng tập hợp ở lôi đài.
Vệ Trăn và ba người đứng trên đài cao nhìn xuống, nhân số quá nhiều, đông đúc đến mức không thấy điểm cuối.
Đợi tất cả mọi người đứng vững, Vệ Trăn mới dặn dò ba người vài câu.
Sau khi ba người nghe xong thì lên tiếng rồi quay người bước xuống đài cao.
Khoảng nửa canh giờ sau, người bên dưới có thay đổi.
Một số lùi ra phía sau, một số đi lên đằng trước, biến thành nhiều phương trận.
Đằng trước nhất có ba phương trận, trước mỗi phương trận bày một lôi đài.
Bên trái là quân Lãng nguyện trung thành với Vệ Trăn, ở giữa là quân Lãng có ý kiến với Vệ Trăn, bên phải thì là những thân quân vừa thu phục. Hàng ngũ phía sau lần lượt ứng với ba trận tuyến phía trước.
Chờ đến khi ba người quay lại đài cao, Vệ Trăn mới lên tiếng, nói với những tướng sĩ bên dưới: "Mấy ngày nay chư vị đã đánh đủ chưa?"
Người bên dưới yên lặng cúi đầu, không lên tiếng.
"Ta thấy hẳn là chưa đủ." Vệ Trăn nói bằng giọng điệu thản nhiên: "Cho nên hôm nay, chúng ta lại đánh một trận."
Tất cả mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Trăn, trong mắt khó nén vẻ kinh ngạc.
Có người không nhịn được hỏi: "Thiếu chủ có ý gì?"
Người nói chuyện đứng ở phương trận ở giữa, Vệ Trăn không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi không công nhận ta?"
Người kia đã dám đứng ở đầu cái phương trận này, đương nhiên sẽ không né tránh câu hỏi này, cao giọng nói: "Đúng!"
"Ngươi công nhận ai?"
Vị thống lĩnh kia vô thức nhìn về phía Tô Vãn Đường, sau đó nói: "Thuộc hạ cho rằng, Tô tướng quân càng thích hợp thống lĩnh quân Lãng hơn thiếu chủ."
Vệ Trăn nghe vậy chỉ cười rồi lắc đầu: "Nhưng ta không cho là vậy."
Vị thống lĩnh kia nhíu mày vừa muốn lên tiếng, lại nghe thấy Vệ Trăn nói: "Ta cho rằng nên dùng thực lực để nói chuyện, ngươi có đồng ý điểm này không?"
Thống lĩnh sững sờ, nuốt lời phản bác đang muốn nói ra lại, sau một lúc lâu mới cất giọng nói: "Lời này ta tán đồng."
"Vậy thì tốt rồi."
Vệ Trăn quay đầu gọi Tô Vãn Đường tiến lên: "Hôm nay, chúng ta dùng thực lực để nói chuyện!"
"Chắc hẳn các ngươi đều biết vị này."
Thống lĩnh nhìn về phía Tô Vãn Đường: "Tô cô nương."
"Đã biết, vậy thì không cần ta giới thiệu nữa." Giọng Vệ Trăn không nhanh không chậm, nhưng lại rõ ràng mạnh mẽ: "Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người ở đứng ở hàng giữa này, đều được phân tới dưới trướng Tô Vãn Đường."
Không chỉ các tướng sĩ ngơ ngác, ngay cả Tô Vãn Đường cũng giật mình: "Thiếu chủ?"
Hóa ra, đây chính là phần thưởng mà thiếu chủ nói!
"Trước ba hàng ngũ đầu đều có lôi đài, nếu các ngươi không phục thì lên lôi đài đánh một trận!" Vệ Trăn cất giọng nói: "Ai có thể thắng được Tô Vãn Đường thì có thể thay thế nàng ấy."
Vệ Trăn vừa dứt lời, phía dưới lập tức trở nên xôn xao.
Phương trận này của bọn họ có gần năm ngàn người, ngay cả Khang tướng quân đang tạm thời thống lĩnh một nửa quân Lãng trong kinh hiện tại thực tế cũng chỉ lĩnh ba ngàn binh, đối với tất cả những người này mà nói, đây đều là cơ hội có thể gặp nhưng không thể cầu.
Đợi đến khi bên dưới yên lặng hơn một chút, Vệ Trăn lại đi tới phương trận bên trái, gọi Khang tướng quân tiến lên: "Phương trận bên trái cũng vậy, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người đều được phân tới dưới trướng Khang tướng quân, nếu có ý tranh giành, vậy thì lên chiến một trận!"
Mặc dù vừa rồi Khang tướng quân đã đoán được, nhưng vẫn khó lòng kiềm chế sự kích động.
Tuy nói là một nửa quân Lãng ở đây tạm thời do hắn thống lĩnh, nhưng đợi sau khi đại quân về triều vẫn phải giao quyền, dưới trướng hắn chỉ có ba ngàn, mà bây giờ trong phương trận này lại có gần tám ngàn người!
Bên dưới lại trở nên nhốn nháo.
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã yên tĩnh lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh niên mặt sẹo sau lưng Vệ Trăn.
Nếu dựa theo quy tắc phân phối này, người kia... có phải chính là tướng quân của ba mươi nghìn thân quân của thiếu chủ không?
Đó là ba vạn đấy!
Quả nhiên, lời Vệ Trăn nói gần như y hệt.
"Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng các ngươi đã là thân quân dưới trướng của ta, các vị đứng ở đây đều đại biểu cho hy vọng của ta, hiện tại, ta chọn cho các ngươi một vị tướng quân."
Vinh Trì tiến lên, đứng sau lưng Vệ Trăn nửa bước.
"Cũng đã có không ít người trong các ngươi đều từng gặp y, y tên là Vinh Trì, đã từng là đồng bào của các ngươi, sau này cũng vậy." Vệ Trăn tiếp tục nói: "Nhưng vì công bằng công chính, ta cho các ngươi cơ hội cạnh tranh, chỉ cần đánh thắng y, thì có thể thay thế vị trí của y."
Vệ Trăn nói xong, đi đến chính giữa, nâng tay ra hiệu ngừng những tiếng bàn tán bên dưới, cất giọng nói: "Mười người thắng được vị trí đầu trong mỗi phương trận, đều có thể khiêu chiến ba người bọn họ, cuối cùng mỗi phương trận chọn ra một người thắng cuối cùng."
"Có thể khiêu chiến ta."
Tất cả mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Vệ Trăn.
Mấy người Tô Vãn Đường cũng nhíu chặt mày: "Thiếu chủ?"
Vệ Trăn tiếp tục nói: "Thắng ta, ta trả lại lệnh phù Quân Lãng!"
"Thiếu chủ!"
Tô Vãn Đường vội vàng kêu lên.
Vệ Trăn nhẹ nhàng cười với nàng ấy một cái, tuy có ý trấn an, cũng không biết tại sao Tô Vãn Đường lại cảm thấy nụ cười đó thật lạnh lẽo.
Trong mắt Vinh Trì và Khang tướng quân đều hiện lên vẻ lo lắng, nhưng lời đã nói ra thì không còn đường quay lại nữa rồi.
Nhất là Vinh Trì, càng thêm lo lắng.
Hồi còn ở Ngụy gia, thiếu chủ mới bắt đầu học nền tảng, muốn thắng nào có dễ dàng như vậy? Có điều cũng đã hơn hai năm, có lẽ thiếu chủ có thiên phú về mặt võ thuật, khó mà đoán được.
Những người vui vẻ nhất đều là người ở phương trận giữa.
"Thiếu chủ nói lời giữ lời?"
Vệ Trăn cười như không cười, nói: "Mấy vạn người chứng kiến, ta còn có thể chơi xấu hay sao."
"Được, ta đồng ý!"
"Ta cũng đồng ý!"
"Đồng ý!"
"..."
Sau một nén nhang, cuộc tỷ thí bắt đầu.
Mỗi phương trận đều phải chọn ra mười người thắng trước, mới có thể khiêu chiến người trên đài cao.
Đây là một quá trình dài dòng, đợi đến khi có kết quả thì trời đã tối.
"Ngày mai giờ Thìn bốn khắc, bắt đầu khiêu chiến."
Vệ Trăn nói xong thì rời đi.
Tô Vãn Đường đứng cách nàng gần nhất giật giật chóp mũi, không phải ảo giác của nàng ấy, trên người thiếu chủ thực sự có mùi thuốc!
Nhưng không phải mấy ngày nay thiếu chủ đều ở phủ Lãng Vương à, sao lại bị thương?
Đến ngày hôm sau, câu hỏi này cuối cùng cũng có đáp án.