Một đoàn người khiêng xa giá trống không trở về Đông cung.
Con ngựa chuyển hướng khi tới ngã ba, Vệ Trăn phát hiện là con đường tới biệt viện nên để mặc cho người phía sau điều khiển ngựa.
Con đường nối thẳng từ Hương Sơn đến biệt viện là đường riêng của Đông cung, trên đường đi chỉ có hai người.
Sắp đến biệt viện, con ngựa từ từ ngừng lại, chậm rãi đi tới phía trước.
Xung quanh có tuyết đọng từ mấy ngày trước còn chưa tan hết, trong không khí tràn ngập mùi cỏ cây.
Chử Yến ôm vòng lấy eo Vệ Trăn, gác cằm lên vai nàng, hỏi: "Có muốn đi xem những nơi khác ngoài thành Phụng Kinh không?"
Ánh mắt Vệ Trăn sáng lên: "Khi nào, nơi nào?"
Chử Yến trầm mặc một lát, mới đáp: "Nam Hào Tây Vu đưa thư nghị hòa tới, nhưng bọn họ viện cớ Công chúa Nam Hào chết ở Bắc Lãng, không đến địa giới Bắc Lãng ký thư nghị hòa."
Vệ Trăn nhíu mày: "Không đến Bắc Lãng, vậy đi nơi nào, cũng không thể đi địa bàn của bọn họ."
"Đông Nhữ."
Chử Yến nói: "Bọn họ chọn địa điểm bốn nước ký hiệp ước ở Đô thành Đông Nhữ, hơn nữa do Thái tử bốn nước tự mình ký."
Đáp án này vượt qua dự đoán của Vệ Trăn.
Nàng trầm mặt một hồi, hỏi: "Đông Nhữ đồng ý?"
Thái tử bốn nước lớn tề tụ ở Đô thành Đông Nhữ, đây cũng không phải là việc nhỏ.
"Đồng ý." Chử Yến: "Đông Nhữ thích hòa bình, có thể ký hiệp nghị hòa bình với hai cây gậy chọc cứt Nam Hào Tây Vu, đương nhiên là bọn họ bằng lòng."
Khóe môi Vệ Trăn giật giật.
Gậy chọc cứt, hình dung rất chuẩn.
"Đông Nhữ dám đồng ý, sợ là bởi vì đã ký hiệp ước với Bắc Lãng trước đó, có điện hạ chống đỡ, bọn họ mới dám thả hổ vào thành."
Chử Yến hôn một cái lên cổ nàng: "Ở trong lòng Trăn Trăn, hình như không có gì là Cô không làm được?"
"Là ở trong mắt tiểu Thái tử Đông Nhữ, không có gì là điện hạ không làm được." Vệ Trăn bị hôn ngứa ngáy, hơi nghiêng đầu.
Chử Yến đuổi theo: "Thế ở trong lòng Trăn Trăn thì sao?"
Vệ Trăn vừa tránh vừa cười nói: "Thần nữ cảm thấy, điện hạ có thể không lợi hại đến vậy."
"Như thế, quá mệt mỏi."
Chử Yến dừng động tác, sau một lúc lâu nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
"Cô mệt mỏi, không phải còn có Trăn Trăn à, hôm nay Trăn Trăn đưa Cô đi trước mặt bàn dân thiên hạ, còn không phải muốn chịu trách nhiệm với Cô à?"
Vệ Trăn dịu dàng cười: "Được, thần nữ sẽ chịu trách nhiệm với điện hạ."
Bây giờ nàng có thể sóng vai với hắn, chia sẻ với hắn.
"Khi nào lên đường?"
Chử Yến: "Thành hôn xong thì lên đường."
Vốn là cuối tháng hai, nhưng hắn hồi âm làm bọn họ kéo dài thời hạn.
Ai dám chậm trễ hôn kỳ của hắn, phải chết!
Vệ Trăn: "... ?"
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là hắn sửa lại thời gian.
"Hôm nay ở lại biệt viện?" Tuy là hỏi ý nàng, nhưng giọng điệu lại đầy kiên quyết.
Vệ Trăn ngẫm nghĩ, đồng ý: "Ừm."
Chuyện trong quân đội đã kết thúc, những ngày này quả thật nàng cũng rất mệt mỏi, khó lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, không ngờ…
Sự đời luôn trái với lòng người, hai người vừa bước vào vườn hoa, chợt nghe tiếng vó ngựa gấp gáp phóng đến.
Cả hai cùng quay đầu nhìn lại, là thị vệ bên cạnh Thánh thượng tìm tới, thị vệ tung người xuống ngựa, cung kính nói: "Điện hạ, bệ hạ cho mời."
Chử Yến lạnh lùng nhìn hắn ta.
Thị vệ cúi đầu không nhìn hắn, nhưng cũng không nhượng bộ.
"Chuyện gì?"
Giọng điệu Chử Yến đã trở nên không kiên nhẫn.
"Bẩm điện hạ, ti chức không biết." Hắn ta chỉ là thị vệ trước điện, chỉ biết nghe lệnh làm việc: "Bệ hạ có khẩu dụ, mời điện hạ lập tức về cung."
Chử Yến không hỏi lại, mấy ngày nay triều đình thay máu, trên dưới bận đến chân không chạm đất, có lẽ lại có kẻ gây họa .
Mỹ nhân ở bên cạnh, Thái tử rất muốn không để ý tới, nhưng...
Được rồi, ông già còn đang bị bệnh, nếu còn bị đám người này làm tức giận ra thêm bệnh vặt nữa thì hắn còn phải giám quốc!
Chử Yến kìm nén bực bội, nhìn về phía Vệ Trăn: "Nàng ở lại nơi này?"
Vệ Trăn lắc đầu: "Ta cũng đi thôi."
Hắn không ở đây, nàng ở lại c*̃ng không thú vị.
"Được thôi."
Thái tử thâm trầm nói: "Thành hôn xong sẽ không có ai có thể chia rẽ chúng ta."
Vệ Trăn: "..."
Đây mà gọi là chia rẽ gì?
Được rồi, hắn đang giận, hắn nói cái gì thì là cái đó.
Hai người rời khỏi Hương Sơn thì chia tay, mỗi người đi một nẻo.
Trở lại phủ Lãng Vương, Vệ Trăn đi bẩm báo mọi chuyện hôm nay cho Lãng Vương trước rồi mới về Tê Loan Hiên.
Nàng vừa tắm rửa xong, muốn nghỉ ngơi một lát, Đông Tẫn đã đi đến nói: "Cô nương, Thang đại nhân cầu kiến."
"Người đâu?"
Đông Tẫn trả lời: "Ở sảnh bên."
Vệ Trăn lập tức khoác thêm áo choàng, tới sảnh bên.
Thang Trình tới vì Ngụy Hằng: "Hắn ta muốn gặp Huyện chúa."
Thẩm Lăng thất bại, quân Thiết Giáp đều bị thu phục, đương nhiên Ngụy Hằng cũng bị bắt.
Hắn ta bị giam trong Đại lý tự, do Thang Trình tiếp nhận.
Thang Trình không nhắc tới, Vệ Trăn đều đã sắp quên người này, lúc này vừa nhắc tới, nàng hoảng hốt một chớp mắt, mới nói: "À, hắn ta còn sống à."
Vốn dĩ Thang Trình nghĩ trước kia ở Ngụy gia Ngụy Hằng cũng coi như từng che chở Vệ Trăn, cho nên lúc Ngụy Hằng đưa ra yêu cầu này, hắn mới tới hỏi một chút.
Nhưng trước mắt nghe câu nói này của Vệ Trăn, hắn lập tức biết mình không cần tới chuyến này.
"Hắn ta bị phán thế nào?"
Thang Trình nói: "Dựa theo luật pháp, nên lăng trì."
Vệ Trăn ồ một tiếng.
Lăng trì à.
Đây đúng là trời xanh có luân hồi.
Sau đó một lúc lâu Vệ Trăn cũng không nói lời nào, ngay khi Thang Trình muốn đứng dậy cáo lui, lại nghe nàng nói: "Đưa đến cho hắn ta một chén rượu độc đi."
"Sai người chôn cất, đừng phơi thây ngoài hoang dã là được."
Dù sao những năm ở Ngụy gia, quả thật hắn ta đã từng thật lòng bênh vực và dạy bảo nàng, nàng học vỡ lòng, đọc sách tập viết, cầm kỳ thư họa đều là hắn ta tự tay dạy.
Coi như là thanh toán xong.
Thang Trình sững sờ, sau đó đồng ý: "Vâng."
"Đúng rồi, chuyện của mẫu thân ngươi ngươi có biết không?" Vệ Trăn đột nhiên hỏi.
Bây giờ Trọng Hủ, không, Vinh Trì đã đến phủ Lãng Vương, tất nhiên là Thang Trình hiểu rõ Vệ Trăn đang ám chỉ cái gì.
"Biết."
Vệ Trăn gật đầu: "Ừm, vậy thì tốt rồi."
"Vinh Trì đã không còn người thân trên đời, bây giờ y đã là đại tướng quân dưới trướng của ta, chuyện này ta coi như làm thay y."
"Nếu các ngươi không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ sai người đưa sính lễ đến."
Thang Trình vội nói: "Không có ý kiến."
Bây giờ Vinh Trì đã là đại tướng quân trong quân Lãng, mối hôn sự này xem như bọn họ trèo cao, quan trọng nhất là mẫu thân có ý, đương nhiên hắn sẽ không phản đối.
"Vậy thì cứ quyết định vậy nhé.”
"Vâng." Thang Trình.
Sau khi Thang Trình rời đi, Vệ Trăn gọi Đông Tẫn: "Đã tìm được tòa nhà nào chưa?”
Đông Tẫn cung kính trả lời: "Đã tìm được hai tòa nhà thích hợp ở gần Thang gia, chỉ chờ Vinh tướng quân nhìn qua là có thể quyết định."
"Được." Vệ Trăn gật đầu: "Ngươi nói Tiêu Hà tới quân doanh một chuyến, nhắn Vinh tướng quân sáng sớm ngày mai cần phải trở về một chuyến."
Đông Tẫn đồng ý: "Vâng."
Hôm sau trời vừa sáng, Vinh Trì trở lại phủ Lãng Vương, từ xa xa đã thấy vài gánh hòm xiểng đỏ chót, đằng trước nhất còn có một bà mối đang đứng, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị đi cầu hôn. Vinh Trì mới đầu còn không hiểu, phủ Lãng Vương chỉ có một vị cô nương là Thiếu chủ, còn đã định ra hôn sự, đây là đi cầu thân nhà ai?
Nhưng còn không đợi y kịp phản ứng, đã bị Đông Tẫn kéo tới Thang gia.
Lúc này Vinh Trì mới biết là Vệ Trăn chuẩn bị sính lễ đi cầu hôn cho y.
Trên gò má có một vết sẹo do bị đao chém của nam nhân hơn ba mươi tuổi không khỏi nổi lên màu đỏ ửng.
Hai bên đều có ý, hết thảy tiến hành rất thuận lợi, chẳng bao lâu đã đạt được nhận thức chung.
Hôn sự giản lược, bởi vì ngày tốt năm sau gần với ngày đại hôn của Thái tử, cho nên bọn họ quyết định chọn ngày hai tám tháng Chạp trước năm mới, chỉ còn hơn nửa tháng.
Do thời gian gấp rút, vừa ra khỏi Thang gia Đông Tẫn đã lôi kéo Vinh Trì đi xem tòa nhà, mới đầu Vinh Trì cũng không chịu nhận, Đông Tẫn nói hết nước bọt y mới đồng ý. Sau khi chọn xong tòa nhà, Vệ Trăn lại phái người đi trông coi, một là tu sửa, hai là chuẩn bị hôn sự.
Suy cho cùng cũng là đại tướng quân dưới trướng nàng, dù đơn giản cũng không thể quá khó coi.
Mà bên phía Thang gia, Vệ Trăn tới trước mặt Quận chúa mượn một ma ma qua đó giúp đỡ xử lý hôn sự.
Ngụy Uyển là tiểu bối, bây giờ còn đang có thai không thích hợp vất vả, cũng không thể để Ngô thị tự xử lý hôn sự của chính mình, mặc dù không định tổ chức to, nhưng dù sao cũng là tiệc cưới, quy củ nên có thì vẫn không thể thiếu.
Cũng vào lúc này, Vệ Trăn bỗng nhiên nhớ tới, Thang Trình c*̃ng đã đến tuổi cưới vợ.
Có điều trước mắt cần phải lo hôn sự cho Vinh Trì trước, nàng nghĩ, đợi năm sau lại đi hỏi ý Thang Trình.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, chẳng bao lâu sau đã đến hai tám tháng Chạp.
Hai bên đều có ma ma có kinh nghiệm hỗ trợ, hôn sự này làm cũng rất náo nhiệt.
Vệ Trăn nhìn thấy Ngụy Uyển từ xa.
Cô nương đã từng hiền lành yếu đuối, bây giờ sắp làm mẫu thân, sự dịu dàng giữa mặt mày đều sắp tràn ra ngoài, trượng phu của nàng ấy đi ở bên cạnh, cẩn thận che chở nàng ấy.
Xuyên qua đám người, Ngụy Uyển nhìn thấy Vệ Trăn, vội vàng buông tay trượng phu ra, uốn gối với Vệ Trăn từ xa.
Vệ Trăn khẽ cười đáp lại.
Xem ra, bây giờ Ngụy Uyển sống rất hạnh phúc.
Mọi chuyện, đều đang dần tốt đẹp hơn.