Thời tiết cuối tháng Hai, vạn vật như được sống lại.
Là thời điểm thích hợp để thành hôn.
Đông cung đại hôn, toàn thành ăn mừng.
Trời vừa tờ mờ sáng, trước cửa mỗi nhà dân đã tự treo đèn lồng đỏ. Từ hoàng thân quý tộc cho đến bá tánh thường dân, ai nấy đều rạng rỡ tươi cười. Đoạn đường từ phủ Lãng Vương đến Đông cung cũng được trải thảm đỏ, toàn bộ thành Phụng Kinh tràn ngập trong bầu không khí náo nhiệt, vui mừng.
Tê Loan Hiên.
Hỷ ma ma đã trang điểm cho Vệ Trăn xong.
Sau khi khuôn mặt vốn đã xinh đẹp được phủ lên một lớp trang điểm thì càng thêm mê hoặc lòng người, khiến cho người nhìn không rời mắt nổi. Hỉ phục màu đen phối đỏ và mũ phượng tượng trưng cho thân phận càng khiến nàng trông cao quý đoan trang, ung dung nhã nhặn.
Vệ Như Sương lặng lẽ nhìn mà hai mắt đỏ hoe.
"Hôm nay Trăn Trăn đẹp quá."
"Mẫu thân."
Vệ Trăn nhận ra cảm xúc nghẹn ngào trong giọng của Quận chúa, gọi khẽ.
Vệ Như Sương kéo tay của nàng, đè cảm xúc luyến tiếc xuống rồi nói khẽ: "Mẫu thân có thứ này muốn trao cho con."
Đám nha hoàn thức thời lui ra.
Thấy Vệ Như Sương thần bí như vậy, Vệ Trăn hơi tò mò nhìn cái hộp kia, nhưng khi Quận chúa mở ra, nàng nhìn thấy những quyển sách nhỏ trong hộp, mặt lập tức nhuộm ráng chiều.
"Đây đều là ta tỉ mỉ chọn lựa, Trăn Trăn nhớ xem trước khi động phòng." Vệ Như Sương nhét hộp vào tay Vệ Trăn, nghiêm mặt nói: "Như thế, cũng có thể bớt chịu chút đau khổ."
Hộp nằm trong tay Vệ Trăn giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng Quận chúa nhìn chằm chằm, nàng không dám bỏ nó xuống, cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng: "Con biết rồi.”
"Thái tử đại hôn, cực kì rườm rà." Vệ Như Sương ngẫm nghĩ, gọi Đông Tẫn Nguyệt Lan tới: "Đây, các ngươi cất sách này trong người, đề phòng đến lúc đó quá nhiều đồ, bận rộn quá cuống lên lại không nhớ để ở đâu."
"Mẫu thân!"
Vệ Trăn nghẹn họng nhìn Quận chúa nhét từng quyển sách vào trong ngực hai nha hoàn đang đỏ bừng mặt, vội vàng kêu lên.
Ai thành hôn lại để nha hoàn hầu cận mang theo cái này chứ!
Vệ Như Sương lên tiếng an ủi nàng: "Thành hôn đều là như này, đừng thẹn thùng.”
Vệ Trăn không hiểu nhìn về phía Đông Tẫn Nguyệt Lan, thành hôn đều như vậy sao?
Đông Tẫn Nguyệt Lan đỏ mặt luống cuống nhìn nàng.
Bọn họ đã thành hôn bao giờ đâu, không biết nha.
Nhưng sau đó không lâu Vệ Trăn đã biết.
Bởi vì Tề Vân Hàm tới thêm trang cho nàng.
Lần trước Tề Vân Hàm suýt nữa thành hôn, xem như có một chút xíu kinh nghiệm, Vệ Trăn nhân lúc không có người hỏi nàng ấy, Tề Vân Hàm nghe xong lắc đầu: "Đúng là mẫu thân có cho ta cái này, nhưng chỉ bảo cất ở trong hòm xiểng mang theo."
Vệ Trăn nghe vậy, lúc này lập tức muốn bảo Đông Tẫn Nguyệt Lan lấy ra, Tề Vân Hàm vội vàng ngăn cản: "Chẳng qua Thái tử đại hôn thì khác, đến lúc đó nhiều hòm xiểng, người cũng nhiều, qua cả một ngày sợ rằng ai cũng choáng váng, ta cũng cảm thấy bảo bọn họ cất trong người khá tốt."
Đây là ý của Quận chúa, nàng ấy không dám quấy rối đâu.
Đông Tẫn Nguyệt Lan cũng không dám ngỗ nghịch.
Vệ Trăn chỉ có thể bỏ qua.
Tề Vân Hàm vội vàng đổi chủ đề, sau khi hàn huyên vài câu, Vệ Trăn kéo tay Tề Vân Hàm, cười nói: "Mấy ngày nữa, ngươi cũng sẽ thành hôn."
Lúc tỷ thí võ nàng được Tống Hoài giúp, dĩ nhiên phải báo đáp y.
Cho nên năm ngoái, nàng nghĩ kế giúp Tống Hoài, thành công có được cái gật đầu của Tề gia. Thánh thượng sợ người đổi ý, chân trước Tề gia vừa gật đầu, chân sau thánh chỉ ban hôn đã đến phủ.
Nếu Chử gia còn ở Việt Châu, dựa theo quy củ hôn sự của Tống Hoài phải tổ chức trước. Nhưng ở Phụng Kinh thì khác, Chử Yến là Thái tử, hết thảy đều phải ưu tiên Đông cung, cộng thêm việc hôn kỳ của Chử Yến được xác định trước, cho nên hôn lễ của Tống Hoài mới tổ chức sau.
Thánh thượng làm chủ, chọn ngày mùng chín tháng ba, muộn hơn Thái tử chín ngày.
Lần này, Tề Vân Hàm nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, nàng ấy mím môi gật đầu, thẹn thùng nói: "Ừm, Hoài ca ca nói, đợi thành hôn xong là có thể dẫn ta đi Đông Nhữ cùng các ngươi."
Vệ Trăn biết việc này, vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá."
Thật ra, lúc trước Thái tử nói là mùng ba tháng Ba lên đường, nhưng bởi vì hôn kỳ của Tống Hoài vào mùng chín nên lại dời thời gian.
"Đúng rồi, Thôi tỷ tỷ nhờ ta mang cho ngươi một phần lễ." Tề Vân Hàm vừa nói, vừa nhận lấy hộp từ trong tay Tố Tuyết: "Bây giờ nàng ấy để tóc tu hành, không thể tới."
Vệ Trăn nhận hộp quà bảo Đông Tẫn cất cẩn thận, mới hỏi: "Hiện tại nàng ấy sống thế nào?"
Tề Vân Hàm buông tiếng thở dài, nói: "Nàng ấy sống như thế nào ta không biết, nhưng ta biết, nhị ca ca ta sống không tốt."
Vệ Trăn sững sờ: "Không phải nhị công tử đã không làm loạn nữa à?"
"Thật ra, cũng không phải nói là sống không tốt." Tề Vân Hàm nhíu mày nói: "Bắt đầu từ lúc đó, nhị ca ca giống như là biến thành người khác, trước kia huynh ấy không thích đọc sách nhất, nhưng những ngày qua huynh ấy thường xuyên ở lì trong thư phòng, cũng không ra ngoài với Dung Cẩm đệ đệ."
"Huynh ấy muốn tiếp tục tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm."
"Mặc dù người đã chăm chỉ tiến tới, nhưng ta luôn cảm thấy huynh ấy không vui, huynh ấy không thích cười nữa."
Vệ Trăn nghe xong trong lòng cũng đã có suy đoán.
Tề nhị công tử không làm loạn, không có nghĩa là y từ bỏ.
Chỉ sợ, chấp niệm của y càng sâu hơn.
Tham gia kỳ thi mùa xuân, không biết là ý của chính y, hay là đã đạt thành thỏa thuận nào với người nhà. Nếu là vế sau, ắt hẳn đôi bên đều vui vẻ, nhưng nếu là vế trước, e rằng tình hình không được lạc quan.
Huống chi đây đều là mong muốn đơn phương của y, cũng không biết bên phía Thôi cô nương có ý gì, nếu nàng ấy không muốn, cho dù Tề gia thỏa hiệp, Tề nhị cũng không thể toại nguyện.
Lúc này, Đông Tẫn tiến đến nói: "Cô nương, Bùi cô nương và Tô tướng quân tới."
Vệ Trăn và Tề Vân Hàm ăn ý kết thúc đề tài này.
Những ngày này Tô Vãn Đường thường xuyên ở lại trong doanh, chỉ khi có chuyện bẩm báo mới có thể đến phủ Lãng Vương một chuyến, lúc đến thường chỉ mặc y phục đơn giản, bước chân vội vàng.
Ngày hôm nay, nàng ấy lại trang điểm lộng lẫy tới đây.
Cô nương thường ngày tùy tiện, hiếm khi lộ ra vài phần mềm mại, khiến Vệ Trăn nhìn mà ngạc nhiên không thôi.
Bùi Lạc Thanh vẫn hào phóng ôn hòa như trước, một tháng trước nàng ấy đã đính hôn, vị hôn phu là một vị học sinh của Bùi lão gia tử, tài mạo song toàn, là một rể hiền hiếm có, hôn kỳ được xác định vào cuối năm.
Vì thế, Tô Vãn Đường còn cố ý đến tìm Vệ Trăn uống rượu.
Lúc này Vệ Trăn mới biết, Tô Chẩm Đường huynh trưởng của Tô Vãn Đường thích Bùi Lạc Thanh rất nhiều năm.
Chỉ tiếc, cuối cùng không thể ôm mỹ nhân về.
Sau đó lại có rất nhiều cô nương tới, mấy người nói chút lời cát tường chúc phúc rồi rời đi nhường chỗ cho các nàng, lúc gần đi, Tề Vân Hàm nói khẽ bên tai Vệ Trăn: "Vãn Đường cũng thích Bùi đại nhân rất nhiều năm."
Vệ Trăn: "..."
Chẳng trách hôm nay Vãn Đường khác thường như vậy, hóa ra là bởi vì hôm nay Bùi Lạc An sẽ đến.
Không thể không nói, ánh mắt hai huynh muội Tô gia này, quả thực có ánh mắt giống nhau.
Trong mắt Vệ Trăn không khỏi hiện lên một tia lo lắng.
Tô Chẩm Đường không thể toại nguyện, cũng không biết Vãn Đường...
Càng nghĩ, Vệ Trăn càng không yên lòng.
"Vân Hàm, hôm nay ta không thể phân thân, Đông Tẫn Nguyệt Lan cũng phải theo ta rời đi, ngươi để ý Vãn Đường một chút."
Tất nhiên là Tề Vân Hàm đồng ý: "Trăn Trăn yên tâm, ta sẽ để ý."
Vệ Trăn nói chuyện với các cô nương phía sau một lát, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, ngay sau đó tiếng nói trong sáng của Cố Dung Cẩm truyền đến: "Tỷ tỷ, tỷ phu tới."
Dứt lời, đám người nhìn lại, thấy ngoài cổng xuất hiện một vị tiểu lang quân mặc áo gấm.
Năm nay thiếu niên mười tám tuổi, khuôn mặt đã nảy nở, càng chói mắt hơn trước, thân hình cao gầy, mặt tựa Phan An, cười lên còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, trong một đôi con ngươi đen nhánh giống như chứa đầy sao trời.
Các quý nữ nhất thời nhìn đến ngây người.
"Ơ, các tỷ tỷ đều ở đây à?"
Một tiếng tỷ tỷ này tự như là gọi vào tận trong tim, chư vị quý nữ cảm thấy tim mình như muốn hòa tan, mặc dù trong đó không thiếu người nhỏ tuổi hơn Cố Dung Cẩm.
Vệ Trăn nhìn thấy một màn này, buồn cười lắc đầu.
Cũng là lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới một câu quãng thời gian trước Thái tử thuận miệng nói với nàng.
'Dung mạo của Dung Cẩm càng ngày càng nảy nở, tính tình lại đơn thuần vô hại, phải để ý một chút, đừng khiến người khác nhớ thương.’
Lúc ấy Vệ Trăn phản bác: 'A đệ là nam hài tử, cần gì phải cẩn thận như vậy.'
Nhưng giờ khắc này nàng đã hiểu.
Có lẽ, thật sự phải bảo người để ý một chút.
"A tỷ, đợi lát nữa ta cõng tỷ ra ngoài."
Cố Dung Cẩm chậm chạp không thấy Vệ Trăn lên tiếng, bèn nghiêng đầu nhìn qua.
Một chớp mắt đó, dường như Vệ Trăn nghe thấy tiếng hít hà của các quý nữ.
Vệ Trăn: "..."
"Ừm, ta biết rồi."
Nhiều năm trước phụ thân có thể khiến không biết bao nhiêu người đổ xô ra đường, bây giờ nhìn tình hình này, sợ là Cố Dung Cẩm 'kế thừa nghiệp cha' rồi.
Cố Dung Cẩm hoàn toàn không phát hiện có cái gì không đúng, cười xán lạn: "A tỷ, tỷ phu đích thân đến. Thang đại nhân, Từ đại nhân, Tống đại nhân và hai vị công tử Tề gia, mấy vị tướng quân trong doanh trại, còn có các bạn học của ta, một đống người đang ngăn cản đó."
Nụ cười của lang quân sáng chói lóa mắt, mặt các quý nữ đỏ bừng.
Mà cùng lúc đó, các quý nữ đến Tê Loan Hiên càng ngày càng nhiều.
Vệ Trăn lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ hay là đệ đừng cười nữa!
Còn cười nữa thì Tê Loan Hiên của nàng sắp không chứa nổi nữa mất.
Chẳng qua, nàng nghĩ tới lời Cố Dung Cẩm nói.
Thang Trình, Ngụy Uyển và nàng từng có một đoạn duyên phận tỷ đệ tỷ muội, đến chặn cửa còn hợp lý, quan hệ giữa Tề gia và phủ Lãng Vương thân thiết, c*̃ng có lý do để ra mặt, đồng môn của Cố Dung Cẩm và tướng quân trong doanh càng thêm danh chính ngôn thuận, nhưng vì sao Tống Hoài...
Cho dù là bàn về tình cảm hay danh nghĩa, tính thế nào, y cũng nên đứng bên phía Thái tử mới đúng.
Vệ Trăn nhìn thấy Tề Vân Hàm trong đám đông, hiểu rõ.
Đại khái là còn nhớ mối thù lúc ban hôn.
Ước chừng lại qua nửa canh giờ, rốt cục tiền viện cũng có tin tức.
Vệ Trăn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Thái tử còn không xông vào được nữa thì Tê Loan Hiên của nàng sẽ bị các quý nữ chen sập thật mất.
Vệ Trăn được Đông Tẫn dìu đi ra ngoài.
Cố Dung Cẩm nhìn nàng một lát sau đó nhanh chóng quay người ngồi xuống: "A tỷ, ta cõng tỷ đi ra ngoài."
Vệ Trăn nhìn thấy hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, chóp mũi nàng c*̃ng hơi ê ẩm: "Ừ."
Hai năm này vóc dáng thiếu niên phát triển rất nhanh, vai lưng cũng càng thẳng tắp, cõng nàng không hề tốn nhiều sức.
Mỗi một bước y đều bước rất ổn, c*̃ng rất chậm.
Xung quanh đã sớm nhường ra một con đường, trước đông đảo ánh mắt nhìn chăm chú, y bước từng bước một cõng a tỷ đến tiền viện.
Chính giữa tiền viện, Thái tử điện hạ đã đợi từ lâu.
Sau khi ánh mắt Chử Yến rơi trên người Vệ Trăn thì không dịch chuyển được, mãi đến lúc Cố Dung Cẩm đứng ở trước mặt hắn, đặt tay Vệ Trăn vào tay hắn, hắn mới dịu dàng nói: "Trăn Trăn, chúng ta đi chào từ biệt tổ phụ."
Vệ Trăn nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người nắm tay đi vào chính điện, Lãng Vương vội vàng lau khóe mắt, hiền từ nhìn hai người.
Chóp mũi Vệ Trăn ể ẩm, nước mắt rơi xuống.
"Tôn nữ bái biệt tổ phụ."
Chử Yến c*̃ng chắp tay hành lễ.
Lãng Vương đưa lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho Vệ Trăn, cũng không nói những lời khác, chỉ nói: "Đi đi."
Hai người lần nữa hành lễ rồi mới quay người đi ra phủ Lãng Vương, nắm tay ngồi lên xa giá của Đông cung.
Tới lúc này, mới tính là bắt đầu.
Sau đó còn phải dạo phố, tiến cung nhận bách quan quỳ lạy, tế trời vân vân.
Chờ trở lại Đông cung, đã gần đến hoàng hôn.
Dù sức khỏe Vệ Trăn tốt, lúc này cũng mệt mỏi ngồi không muốn nhúc nhích.
Nhưng còn chưa xong, còn có lễ tiết động phòng.
Tân nhân cần uống rượu hợp cẩn, kết tóc nữa.
Đợi hết thảy kết thúc, Thái tử dìu Vệ Trăn ngồi xuống giường cưới, nói: "Cô sẽ nhanh chóng quay lại."
Thái tử còn phải uống rượu mừng với bách quan.
Vệ Trăn đồng ý, Thái tử mới rời đi.
Tô Cấm sợ Vệ Trăn mệt mỏi, muốn cho nàng nghỉ một lát, bèn dẫn theo ma ma và cung nữ ra ngoài.
"Cô nương, có muốn nghỉ ngơi một lát không?" Sau khi bọn họ rời đi, Đông Tẫn tiến lên phía trước nói.
Vệ Trăn lắc đầu: "Không sao, còn chịu đựng được."
Nàng đưa tay phủi những quả long nhãn khiến mình cộm ra, những quả nhỏ tròn trịa đảo qua lòng bàn tay nàng, nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, liếc nhìn ngực Đông Tẫn.
Lúc này, Nguyệt Lan chần chờ đến gần nàng, móc từ trong ngực ra mấy quyển sách, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, xem không?"
Vệ Trăn liếc nhìn một cái rồi lập tức quay đầu: "Không xem!"
Đông Tẫn Nguyệt Lan liếc nhau, ăn ý đặt quyển sách trong ngực lên giường rồi lùi ra sau tấm bình phong.
Vệ Trăn: "... ."
Nàng đã nói là không xem rồi mà.
Nửa khắc đồng hồ sau, ngón tay xanh miết như ngọc nhẹ nhàng mò sang bên cạnh, cuối cùng, đụng phải sách nhỏ, sau đó nhẹ nhàng cầm lên mở ra.