Ngọn nến loan phượng bập bùng cháy, ánh lửa lúc ẩn lúc hiện, khi thì b*n r* đốm lửa nhỏ xíu, tựa như hàng ngàn vì sao giữa màn đêm.
Dưới ánh nến ấm áp, hai gò má vốn đã kiều diễm của nữ tử càng thêm động lòng người, đôi gò má tựa như được phủ thêm một tầng phấn hồng, đôi mắt trong veo long lanh, ánh nước lay động, mang theo mấy phần xuân sắc. Bờ môi anh đào khẽ mím, vừa như giận, vừa như e lệ, lại mang nét kiều mị khó tả.
Ngón tay mảnh khảnh len lén lật qua lật lại, mãi đến lúc ngoài cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh, nàng mới giật mình giương mắt.
"Điện hạ."
Tiếng hành lễ vang lên, Vệ Trăn hốt hoảng buông quyển sách nhỏ trong tay xuống, lại cảm thấy không ổn, bèn giấu vào bên trong giường, nhưng lại nháy mắt phát hiện trên giường còn có mấy quyển khác.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Vệ Trăn luống cuống tay chân 'thủ tiêu tang vật' .
Có một ít bị nàng ném xuống gầm giường, có một ít giấu dưới gối đầu.
Đợi đến lúc nàng làm xong hết thảy, Thái tử đã bước đến sau tấm bình phong.
"Tất cả đi xuống đi."
Tất cả thị nữ đều đáp: "Vâng."
Vệ Trăn điều chỉnh cảm xúc xong, cố gắng khiến cho mình trông bình tĩnh một chút, nhưng gương mặt quá mức kiều diễm và đôi mắt thu thủy đã bán đứng nàng.
Ánh mắt chạm nhau, nàng chột dạ dịch chuyển tầm mắt.
Cái nhìn kia xấu hổ rụt rè, khiến lòng người xao xuyến.
Ánh mắt Chử Yến tối xuống, giẫm lên bậc thang trước giường, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Sao ta thấy, dáng vẻ của Trăn Trăn hơi khác khi nãy?"
Vệ Trăn phủ nhận: "Điện hạ nhìn nhầm rồi."
"Thật sao?"
Chử Yến giơ tay, nâng cằm của nàng lên khiến nàng ngẩng đầu, rồi xích lại gần cẩn thận ngắm nhìn.
Hàng mi dài của tân nương tử run rẩy, trên mặt hiện lên màu hồng phấn, môi đỏ khẽ mở, vừa thanh thuần lại vừa quyến rũ mà chính nàng không hề hay biết.
Ánh mắt Thái tử lướt qua từng đường nét, cuối cùng dừng lại nơi đôi môi mềm mại kia.
Ngón cái đeo nhẫn ban chỉ nhẹ nhàng lướt qua đôi môi tô son: "Cô không nhìn nhầm, hôm nay Trăn Trăn khiến cho người ta..."
Vệ Trăn thực sự quá chột dạ, lại thêm hồi hộp vì chuyện sắp phát sinh, nhất thời không dám quay đầu nhìn hắn.
"Tâm thần xao động." Thái tử cúi người xuống, môi đảo qua vành tai nàng, nhẹ nhàng rơi xuống bờ môi nàng.
Tầng tầng lớp lớp màn đỏ rũ xuống, hai bóng người dây dưa, thỉnh thoảng lại có hỷ phục bị ném ra khỏi màn không chút để ý.
Chăn mềm không thể hoàn toàn che chắn cảnh xuân sắc, vai lưng mảnh khảnh trắng như tuyết của nữ tử mơ hồ lộ ra, mà cuối cùng đôi tay to rộng kia cũng có thể không chút kiêng kỵ m*n tr*n trên người nàng.
Tiếng rên khẽ bao trùm ánh nến, khiến người nghe mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng cũng không lâu lắm, tiếng rên khẽ lại biến thành tiếng nấc nghẹn ngào: "Điện hạ, đau."
Thái tử dừng động tác, ôm người vào lòng nhẹ giọng an ủi, âm thanh kiềm nén mà dịu dàng: "Ngoan, ta không nhúc nhích."
Mặc dù đêm đầu luôn luôn khiến người chịu khổ một trận, Thái tử lại vô cùng không nỡ, gần như đã dùng hết kiên nhẫn cả đời của hắn, không ngừng thấp giọng dỗ dành, thử thăm dò. Đến khi cuối cùng hòa làm một, hắn cũng không kìm được mà khẽ rên một tiếng.
Đối với Vệ Trăn mà nói, một đêm này vô cùng khó quên.
Quá đau.
Cho dù Thái tử đã vô cùng thương tiếc, toàn bộ quá trình không hề giày vò nàng, vẫn đau đến choáng váng.
Trong thoại bản nói động phòng một đêm mấy lần, e rằng đều là gạt người.
Một đêm này, chỉ gọi nước một lần.
Cho dù đối với Thái tử mà nói, bữa cơm này còn chưa được ăn đến lửng dạ, nhưng vẫn chịu đựng đói khát, sau này còn nhiều thời gian.
Chẳng qua cũng không nhịn quá lâu.
Hừng đông ngày hôm sau, mấy người Tô Cấm Đông Tẫn đã đứng hầu ở ngoài cửa, nghe thấy trong phòng lại truyền đến động tĩnh, mấy thị nữ quay sang nhìn nhau, sau đó hơi đỏ mặt lùi ra đến ngoài điện.
Nguyên nhân của chuyện này, bắt đầu từ lúc Thái tử vô tình phát hiện quyển sách nhỏ dưới gối đầu.
Lúc ấy, Thái tử thật sự khiếp sợ.
Hắn nhớ rất rõ ràng, thứ này không phải hắn cất vào đây, không phải hắn cất, vậy cũng chỉ có...
Thái tử nhìn về phía tân hôn thê tử đang ngủ say bên cạnh bằng vẻ mặt phức tạp.
Quyển này xuất sắc hơn quyển hắn xem nhiều…
Vệ Trăn rùng mình tỉnh giấc.
Nàng mở mắt ra ngẩn người một hồi, mới nhớ ra gì đó, mặt bỗng đỏ lên: "Điện hạ."
Thái tử dừng động tác một lát, s* s**ng thêm một hồi mới chui ra khỏi chăn, đối diện với ánh mắt kinh hoảng của nàng, hắn nói: "Đêm qua Cô bôi thuốc cho nàng rồi, vừa rồi lại bôi một lần."
Vệ Trăn nhìn chằm chằm hắn, luôn cảm thấy lời tiếp theo hắn nói ra không phải điều nàng muốn nghe.
Quả nhiên, Thái tử nói: "Hiện tại có thể thử lại lần nữa."
Vệ Trăn không mảnh vải che thân bị hắn giam cầm trong ngực, không cách nào phản kháng, nhưng nghĩ đến cơn đau như tê liệt đêm qua thì vô cùng kháng cự: "Điện hạ, đau."
"Tin tưởng Cô." Chử Yến vừa dùng tay đốt lửa bốn phía, vừa nói: "Lúc sau là hết đau."
Vệ Trăn không tin.
Nhưng vẫn bị lôi kéo không thể xuống giường.
Có điều, quả đúng như Thái tử nói, lần này không khó chịu như đêm qua, nhưng cũng không dễ chịu.
Hơn nửa canh giờ sau, trong điện mới trở về yên tĩnh.
"Vào đi."
Chử Yến trấn an người xong, đứng dậy mặc áo trong xong rồi mới gọi thị nữ vào hầu hạ.
Tô Cấm dẫn một nhóm thị nữ nối đuôi nhau mà vào.
Các thị nữ nhìn thẳng không chớp mắt, phân công rõ ràng.
Tô Cấm tiến lên vén màn đỏ, đợi đến lúc Đông Tẫn Nguyệt Lan hầu hạ Vệ Trăn đứng dậy, nàng ấy mới đi sang phía Thái tử.
Hai bên đều đang mặc quần áo rửa mặt, trong lúc nhất thời trong điện không còn âm thanh gì khác.
Chỉ là ngẫu nhiên khi ánh mắt hai người chạm nhau, Vệ Trăn yên lặng quay mặt đi.
Vốn dĩ nàng nghĩ dựa theo tính tình của hắn, nhất định là sẽ không dễ dàng bỏ qua, không ngờ hai lần trước đó hắn vô cùng dịu dàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe môi Vệ Trăn không nhịn được nhẹ nhàng cong lên.
Đông Tẫn Nguyệt Lan thấy vậy, đều mỉm cười. Từ trước đến nay tính tình Nguyệt Lan vẫn luôn kiệm lời, Đông Tẫn lại đánh bạo trêu ghẹo: "Điện hạ cười thật đẹp."
Trong tẩm điện yên tĩnh, giọng nói trong trẻo của thị nữ vang lên vô cùng rõ ràng.
Ban đầu Chử Yến sững sờ, hắn cười à?
Nhưng sau đó hắn kịp phản ứng lại, bây giờ ở Bắc Lãng, người có thể được gọi là điện hạ đã không chỉ có một mình hắn.
Trữ phi của hắn, cũng được gọi là điện hạ.
Từ nay về sau phu thê bọn họ như hai mà một, cùng hưởng vinh nhục.
Loại cảm giác này, thật tốt!
Chử Yến nhìn về phía Vệ Trăn, vừa lúc người sau c*̃ng nhìn qua, đối diện với ánh mắt hắn thì lại né tránh.
Thái tử không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Tô Cấm: "..."
Chẳng qua chỉ là thay y phục, nàng ấy đã đổi mấy vị trí, bởi vì Thái tử điện hạ không ngừng nhìn sang phía Thái tử phi.
"Điện hạ cười lên c*̃ng rất đẹp."
Tô Cấm dứt lời, tất cả thị nữ trong điện cũng không nhịn được lặng lẽ cong môi.
Vệ Trăn c*̃ng mím môi.
Sau đó một lúc lâu trong điện không có ai mở miệng nữa, nhưng bầu không khí vẫn luôn tràn ngập sự ngọt ngào, như thể muốn nhấn chìm người ở trong đó.
Ngày hôm sau sau tân hôn, phải đi bái kiến Thánh thượng.
Hai người sửa soạn xong, sóng vai đi đến tẩm điện của Thánh thượng.
Hai bàn tay trong ống tay áo màu đen nắm chặt lấy nhau, bầu không khí thân mật giữa hai người khiến tất cả cung nhân thị vệ dọc theo đường đi nhìn mà sinh lòng hâm mộ.
Thần tiên quyến lữ như vậy, chỉ có thể may mắn gặp gỡ mà không thể cầu.
-
Thái tử đại hôn, nghỉ ba ngày, sau khi hai người diện Thánh xong thì lại nắm tay trở về Đông cung.
Từ xa Vệ Trăn đã nhìn thấy một người đứng trước cửa Đông cung, nàng thắc mắc lên tiếng: "Tiêu Hà?"
Ngày hôm sau sau khi nàng đại hôn, hắn xuất hiện ở đây, nhất định là có chuyện quan trọng.
Nghĩ vậy, Vệ Trăn bước nhanh đi đến, Chử Yến ung dung theo sau.
"Thái tử điện hạ, Thiếu chủ."
Tiêu Hà hành lễ với hai người, sắc mặt hơi phức tạp nhìn về phía Vệ Trăn.
Tim Vệ Trăn hẫng một nhịp: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Hà giật giật môi, không biết nói thế nào, nhìn về phía cung nhân sau lưng hai người.
Chử Yến giơ tay lên một cái, cung nhân đều lui ra phía sau.
Lúc này Tiêu Hà mới nói khẽ: "Tô tướng quân đã xảy ra chuyện."
Vệ Trăn nghe vậy giật mình: "Vãn Đường sao vậy?"
Chử Yến c*̃ng nhíu mày.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của hai người, Tiêu Hà gãi gãi lỗ tai, những lời kia kẹt trong cổ họng làm thế nào c*̃ng không nói ra được, cuối cùng, chỉ nói ra được một câu hơi lòng vòng: "Đại công tử Tề gia c*̃ng xảy ra chuyện."
Vệ Trăn không kịp phản ứng, Chử Yến lại lập tức hiểu rõ điều gì, trong mắt hiếm thấy hiện lên vẻ mờ mịt.
Hắn nhớ rõ, hình như giữa hai người này không có giao tình gì mà?
Vả lại... người Tô Vãn Đường thích không phải Bùi Lạc An à?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng đi!" Vệ Trăn lo lắng nói.
Từ trước đến nay nàng chưa từng liên hệ Tề Vân Mộc và Tô Vãn Đường lại với nhau. Dù bản thân đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng những chuyện chốn hậu viện này, nàng thực sự chưa từng va chạm đến, cho nên không hề nghĩ theo hướng đó.
Nghe thấy xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của nàng chính là hai người này gặp chuyện gì.
Tiêu Hà hít sâu một hơi: "Đêm qua, đại công tử Tề gia và Tô tướng quân..."
Lời phía sau thực sự khó mà mở miệng.
Thái tử lập tức nói tiếp: "Tới trình độ nào?"
Tiêu Hà khó khăn nói: "... Thì, đã xảy ra hết rồi."
Chử Yến: "..."
"Bao nhiêu người trông thấy?"
Tiêu Hà: "... Nha hoàn hầu cận của Tô tướng quân phát hiện, thuộc hạ, Tề cô nương, Tống đại nhân cùng nhau chạy tới, Lãng Vương cũng đã biết."
Lúc này Vệ Trăn mới kịp phản ứng.
Nàng trợn to mắt, hoảng hốt một hồi lâu mới không thể tin được thất thanh nói: "Cái… cái gì?"
"Ai, ai với ai?!"
Tiêu Hà lặp lại một lần: "Đại công tử Tề gia và Tô tướng quân."
Xung quanh chìm vào tĩnh mịch.
Chử Yến phản ứng lại đầu tiên: "Cô mơ hồ nghe nói, dạo này Tề đại công tử đang bàn chuyện cưới hỏi."
Tiêu Hà cúi đầu thưa: "Chỉ mới có bà mối giật dây, hai bên còn chưa cho câu trả lời chắc chắn, c*̃ng chưa gặp mặt."
Chử Yến nhìn sâu vào Tiêu Hà.
Tiêu Hà chắc chắn sẽ không đi tìm hiểu những chuyện này, hắn biết rõ ràng như vậy, chỉ có thể chứng tỏ là phủ Lãng Vương đã cẩn thận nghe ngóng, nói vậy thì, chỉ sợ hai người kia...
Vệ Trăn cuối cùng cũng hoàn hồn, bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Hà: "Sao lại xảy ra loại chuyện này?"
Hôm qua Vân Hàm mới nói với nàng Vãn Đường thích Bùi Lạc An, sao có thể…
Tiêu Hà: "Xem như một sự trùng hợp."
Tiêu Hà vò đã mẻ không sợ sứt, nói: "Là Tô tướng quân say rượu nhận lầm người."
Về việc nhận nhầm thành ai, trong lòng mấy người đều biết rõ.
Vệ Trăn: "... Tề đại công tử c*̃ng say? Y c*̃ng nhận lầm người?"
Tiêu Hà cười khổ: "Đại công tử Tề gia có uống rượu, nhưng không say, nhưng Tề đại công tử là thư sinh..."
Trứng chọi đá.
"Việc này... Tô tướng quân không chiếm lý."
Vệ Trăn hiểu rõ.
Nàng nghẹn họng nhìn chằm chằm Tiêu Hà.
Cho nên, là Tô Vãn Đường, đè người ta?
Mà người này, còn là huynh trưởng của Vân Hàm!
Đúng là điên rồi!
Vệ Trăn bóp trán, nửa ngày vẫn không thể hoàn hồn.
Tô Vãn Đường muốn lật trời à!
Với lại không phải nàng đã bảo Vân Hàm để ý nàng ấy rồi ư, để ý thế nào mà lại để cả huynh trưởng của mình cũng dính vào!