"Tình huống bây giờ như thế nào?"
Vệ Trăn bình tĩnh lại sau cơn sốc kia, mới hỏi.
Phụ tử Tô gia đều ở tận biên cảnh Nam Hào, xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên chỉ có thể là phủ Lãng Vương ra mặt.
Tiêu Hà trả lời: "Lúc thuộc hạ đi Tô tướng quân còn chưa tỉnh, sau khi biết rõ ràng ngọn nguồn thì Tống đại nhân đã đưa Tề đại công tử về ngay trong đêm."
Khi ấy, ánh mắt Tề đại công tử giống như muốn ăn người.
"Chuyện này là Tô tướng quân không chiếm lý, thuộc hạ sợ bên phía Tề gia... Loại chuyện này Lãng Vương cũng không tiện ra mặt, cho nên thuộc hạ mới đến bẩm báo Thiếu chủ."
Mặc dù phủ Lãng Vương có quan hệ thân thiết với Tề gia, nhưng Tô gia là bộ khúc của Lãng Vương, bây giờ Tô Vãn Đường lại là tướng lĩnh quân Lãng, đương nhiên là hắn thiên vị Tô Vãn Đường.
Hơn nữa phụ thân và huynh trưởng Tô Vãn Đường ở trên chiến trường, lại đã không còn mẫu thân, c*̃ng không ai lo liệu cho nàng ấy.
Vệ Trăn hiểu rõ ý của Tiêu Hà.
Mặc dù chuyện này Tô Vãn Đường không chiếm lý, nhưng cho dù thế nào, nàng vẫn phải che chở Vãn Đường.
Vệ Trăn suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói với Tiêu Hà: "Bất kể kết quả của việc này thế nào, cũng không thể để người ngoài biết được, hôm nay ta xuất cung chắc chắn sẽ rước lấy ngờ vực vô căn cứ, huống hồ, cho dù ta đi, dù sao Tề phu nhân cũng là trưởng bối, cũng không tiện giao thiệp."
"Cho nên, ngươi lập tức đến phủ Quận chúa Thịnh An một chuyến, mời mẫu thân ra mặt."
Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Thái tử: "Điện hạ, có thể bảo Thập Bát đi đưa Vãn Đường đến Đông cung không?"
Xảy ra loại chuyện này nhất định là nàng ấy c*̃ng rất khó chịu, để đề phòng nàng ấy chui rúc vào sừng trâu, phải đặt nàng ấy bên cạnh mà trông coi mới được.
Chử Yến gật đầu: "Có thể."
Thái tử gọi Ngọc Thập Bát, bảo nàng ấy lập tức ra cung, rồi mới nói: "Về sau, bọn họ cũng là ám vệ của nàng, nàng có thể trực tiếp sai khiến bọn họ."
Vệ Trăn c*̃ng không có từ chối, gật đầu: "Ừm."
Tiêu Hà vừa đi, Chử Yến lập tức nắm tay Vệ Trăn tiến vào Đông cung, thấy trên mặt nàng che kín mây đen, bèn nói: "Đừng nóng vội, yên lặng theo dõi diễn biến trước đã.”
"Lại nói, mặc dù việc này Tô Vãn Đường không chiếm lý, nhưng loại chuyện này dù sao người thua thiệt cũng là nữ tử, cho dù trong lòng Tề phu nhân không thoải mái, c*̃ng sẽ không làm khó."
Vệ Trăn lặng lẽ thở dài: "Nhưng hai người kia không có liên quan gì tới nhau, vả lại trong lòng Vãn Đường đã có người khác, cũng không biết nên kết thúc như thế nào mới tốt."
Chử Yến: "Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chờ Tô Vãn Đường đến rồi nói."
Đông cung, Vệ Trăn nhức đầu không thôi, ngoài cung cũng đã sôi trào.
-
Tề gia.
Tề đại nhân ngồi trên ghế, tay chống trán, không nói một lời.
Tề phu nhân tức giận đi đi lại lại trong đại sảnh, cuối cùng vẫn nhịn không được, trợn mắt nhìn về phía Tề Vân Hàm đang ủ rũ cúi đầu: "Con nói con tự tay đưa Tô Vãn Đường vào phòng của nàng ấy, vì sao không bảo nha hoàn trông coi, còn để nàng ấy đi ra ngoài... ra ngoài gây tai họa cho đại ca con!"
Tề Vân Hàm cúi thấp đầu, đáp: "Đêm qua phủ Lãng Vương bận đến mức chân không chạm đất, nha hoàn đều đi tiền viện hỗ trợ."
Nàng ấy thật sự không nghĩ tới, rõ ràng nàng ấy và nha hoàn đều đã đặt Tô Vãn Đường lên trên giường, sao nàng ấy lại đi ra ngoài, còn nhận nhầm huynh trưởng đang đứng hóng gió tỉnh rượu thành Bùi... mạnh mẽ kéo vào trong phòng.
Nàng ấy không dám nói chuyện Vãn Đường nhận sai người với phụ thân mẫu thân.
Hiện tại mẫu thân đều đã nổi trận lôi đình, nếu lại nói chuyện này ra, chắc nổ tung trời mất.
"Hai nhà Tề Thi nhiều thế hệ thư hương môn đệ, còn chưa từng xảy ra chuyện như vậy, truyền đi ra ngoài bảo chúng ta để mặt mũi ở đâu!" Tề phu nhân thật sự tức giận không nhẹ: "Còn có đại ca con nữa, không có việc gì nó chạy đến vườn hoa để tỉnh rượu làm gì! Bây giờ thì hay rồi? Mất cả người luôn!”
Tề Vân Hàm cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Mà trong phòng đại công tử, hai huynh đệ một người nằm ở trên giường, một người ngồi ở trên ghế, đối diện nói chuyện.
Sau một hồi, Tề Vân Lan mặt không chút thay đổi nói: "Thật sự không nhìn ra, Tô tướng quân kia lại thèm khát huynh trưởng đã lâu, vậy mà còn dùng sức mạnh?"
"Nhưng sao phải đến mức này chứ, nói hẳn hoi không được à? Sao nhất định phải..."
Tề Vân Mộc lạnh lùng nhìn về phía y, Tề Vân Lan vội vàng ngậm miệng.
Tề Vân Mộc thu tầm mắt lại, bàn tay đặt trong chăn nổi gân xanh.
Thèm khát hắn? Ha!
Nữ nhân kia đúng là không thể nói lý! Vừa trói hắn vào trên giường, vừa gọi một cái tên khác!
Tề Vân Mộc nặng nề nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Chuyện nhận nhầm này, cả hai bên đều quyết định giấu đi.
Bên phía phủ Lãng Vương cảm thấy áy náy, mất mặt, mà hắn, cũng cảm thấy mất mặt!
Tề Vân Lan chưa từng thấy huynh trưởng tức giận như vậy, lúc này cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ yên lặng ngồi đó, ánh mắt lơ đãng rơi vào cổ tay Tề Vân Mộc vô ý để lộ ra khỏi chăn.
Trên cổ tay đó có một vòng vệt đỏ, giống như là từng bị cái gì trói...
Tề Vân Lan kinh hãi há to mồm: "k*ch th*ch… thế cơ à?"
Tề Vân Mộc nhận thấy được ánh mắt của y, nhanh chóng thu tay về, lạnh lùng nhìn về phía y: "Đệ còn có việc gì à?"
Tề Vân Lan lắc đầu: "Không có."
"Thế còn ngồi đấy làm gì?" Tề Vân Mộc giọng điệu lạnh lẽo: "Chẳng nhẽ sợ ta tìm tới cái chết à?"
Tề Vân Lan: "..."
Cũng không phải ý này, y sợ đại ca luẩn quẩn trong lòng.
Dù sao chuyện bị cô nương cưỡng ép này thật sự là... khó mà mở miệng.
Tề Vân Lan trầm mặc một lát, vừa muốn đứng dậy, hạ nhân lại tới bẩm báo phủ y tới.
Hôm qua Tề Vân Mộc bị cảm lạnh, dậy sớm sắc mặt đã không đúng, sau khi Tề phu nhân giận đùng đùng rời đi thì cũng sai người ta đi mời phủ y.
-
Đông cung.
Tô Vãn Đường ủ rũ cúi đầu ngồi trên nhuyễn tháp, Vệ Trăn nhìn chằm chằm nàng ấy.
Giằng co một lúc lâu, Tô Vãn Đường ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào: "Ta biết lỗi rồi."
Vệ Trăn thấy nàng ấy như vậy, không nhịn được mềm lòng.
Vốn dĩ nàng cũng không có ý trách nàng ấy, chỉ là vừa tức vừa đau lòng.
Nếu thật sự là người trong lòng của nàng ấy, nàng sẽ tự mình đi nhận lỗi với người ta, cố gắng giúp nàng ấy tìm một cơ hội, cho dù chuyện không thành... Vậy dù sao cũng là người mình thích.
Nhưng sự thật nghiệt ngã lại không phải vậy.
Nàng ấy và Tề Vân Mộc chàng vô tình thiếp vô ý, gây họa không nói, trong lòng hai bên cũng khó chịu.
"Nói một chút đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Vệ Trăn thở dài, nói.
Tô Vãn Đường bị Ngọc Thập Bát khiêng đến Đông cung, mới xem như hoàn toàn tỉnh táo.
c*̃ng rốt cục nhớ lại mọi chuyện đêm qua.
Lúc này Vệ Trăn hỏi, nàng ấy lại kể lại những chuyện đêm qua mà mình nhớ một lần.
Sau khi Vệ Trăn lên xa giá, nàng ấy đi tìm Bùi Lạc An, nói với hắn tâm ý của mình.
Bùi Lạc An từ chối nàng ấy.
"Hắn nói, hắn chỉ đối xử với ta như muội muội." Tô Vãn Đường lau nước mắt, nức nở nói: "Ta đau lòng nên uống rất nhiều rượu, lúc sau là Vân Hàm đưa ta vào trong phòng."
"Ta hoa mắt chóng mặt c*̃ng không ngủ được, vả lại luôn cảm thấy toàn thân rất nóng, mới muốn ra ngoài hóng gió."
"Ta mới đi ra khỏi vườn đã nhìn thấy Bùi... Tề công tử đứng bên hồ." Tô Vãn Đường: "Trong lòng ta rất không cam lòng, bèn mượn men say đến hỏi hắn vì sao không thích ta."
Tô Vãn Đường nói đến đây, đỏ mắt chột dạ nhìn Vệ Trăn, mới tiếp tục nói: "Bọn họ mặc y phục cùng màu, thân hình cũng khá giống nhau, trên người lại có mùi mực đặc trưng trên người thư sinh, cộng thêm lúc ấy đầu choáng váng, mới nhận nhầm.”
Mãi đến khi tỉnh lại khôi phục ký ức, nàng ấy mới nhận ra đó là một khuôn mặt hoàn toàn khác với Bùi Lạc An.
"Hắn nói xin ta tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, lúc ấy cũng không biết ta nghĩ như thế nào, lại nói đi vào trong phòng thì sẽ không có ai nhìn thấy. Rồi ta lôi kéo hắn đi vào trong phòng, nhất định bắt hắn nói lí do vì sao không thích ta, hắn c*̃ng đi theo ta, sau đó... sau đó thì..."
Vệ Trăn không nhịn được đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Không phải hắn muốn đi theo ngươi, là không khỏe bằng ngươi, không làm gì được ngươi."
Còn nữa, người ta cũng là đi hóng gió cho tỉnh rượu, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ phản ứng chậm hơn thường ngày một ít.
Tô Vãn Đường yên lặng cúi đầu xuống.
c*̃ng không loại trừ khả năng này.
Nàng ấy từng nghe Vân Hàm nói, đại công tử Tề gia không thích cưỡi ngựa bắn tên, cùng lắm cũng chỉ đạt đến trình độ kéo được dây cung.
Thư sinh yếu đuối chính cống gặp gỡ nàng ấy say rượu nổi cơn điên, không làm gì được cũng hợp lý.
"Ta nhớ là hình như… ta còn trói hắn lại..."
Vệ Trăn cứng đờ quay đầu nhìn về phía nàng ấy: "..."
Sau một hồi, nàng nói: "Tô Vãn Đường, ngươi có bản lĩnh ghê!"
Tô Vãn Đường cúi gằm mặt xuống.
Nàng ấy sắp xong rồi!
-
Tề gia, trong phòng Tề Vân Mộc.
Sau khi phủ y bắt mạch, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía lư hương trong phòng.
Tề Vân Lan nhìn theo tầm mắt ông ấy: "Thế nào?"
Phủ y thu tầm mắt lại, thử nhìn về phía Tề Vân Mộc: "Đêm qua trong phòng đại công tử có đốt hương?"
Không phải ông ấy mới đến Tề Phủ một ngày hai ngày, tự nhận là hiểu rõ vị đại công tử này ở một số phương diện, một lòng nghiên cứu học vấn, đến nay cũng chưa thu thông phòng, theo lý mà nói, không nên đốt hương như vậy mới phải.
Tề Vân Mộc nhíu mày: "Hương gì?"
Phủ y sững sờ, nhìn Tề Vân Lan, sau đó nói khẽ: "Thôi tình hương."
Dứt lời, hai huynh đệ đồng thời ngẩn ra.
Tròng mắt Tề Vân Lan sắp lòi ra ngoài.
Tô Vãn Đường ghê gớm vậy á?
Cho đại ca y dùng thôi tình hương? Yêu tới mức đó ư?
Sắc mặt Tề Vân Mộc càng ngày càng khó coi.
Hắn đã nói rõ ràng ngay từ đầu hắn còn đang liều mạng phản kháng, về sau không biết tại sao lại... Thì ra là thế!
Nữ nhân này thật to gan, dám dùng loại phương pháp này tính kế Bùi Lạc An!
Nhưng không biết tại sao giữa chừng lại xảy ra sai sót, thành hắn trúng chiêu!
"Hương này có ảnh hưởng gì tới cơ thể không?" Tề Vân Lan lấy lại tinh thần, hỏi.
Phủ y lắc đầu, giải thích: "Loại hương này không ảnh hưởng tới sức khỏe, chỉ là vật tầm thường trong chuyện phòng the, để tăng thêm chút tình thú thôi, nếu mà qua vài canh giờ nữa, bắt mạch cũng không khám ra.”
Lúc này Tề Vân Lan mới yên tâm: "Thế thì tốt."
Tề Vân Mộc chậm rãi nhìn về phía y.
"Đại ca, ta không có ý đó." Tề Vân Lan vội vàng giải thích: "Ta chỉ lo lắng sức khỏe của huynh, không phải cảm thấy hương kia tốt."
Tề Vân Mộc không muốn để ý đến y, quay đầu: "Cút."
"Được rồi, ta cút luôn đây."
Tề Vân Lan vội vàng lôi kéo phủ y ra khỏi phòng.
Sau khi Tề Vân Lan rời đi, Tề Vân Mộc lạnh giọng gọi cận vệ: "Cầm lệnh bài của ta, tới ám vệ doanh một chuyến."
Từ trước đến nay hắn không thích những chuyện chém chém giết giết này, bên người thường xuyên chỉ đi theo một hộ vệ xuất thân từ ám vệ, nhưng hôm qua là đi phủ Lãng Vương ăn tiệc cưới, hộ vệ sẽ không đi theo, lúc này mới vô ý trúng chiêu.
Hôn hắn còn gọi tên người khác, cơn giận này, hắn nuốt không trôi.
Tề Vân Mộc hắn sống đến bây giờ, còn chưa từng chịu nỗi nhục như vậy!
Hộ vệ do dự một lát, rầu rĩ nói: "Công tử, không giết được Tô tướng quân."
Tề Vân Mộc cắn răng: "Không bảo ngươi giết!"
"Đánh một trận."
Hộ vệ hiểu rõ: "Vâng."
"Nàng ta rất lợi hại, mang nhiều người một chút." Hộ vệ vừa muốn rời đi, lại nghe Tề Vân Mộc thâm trầm nói.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tiền viện.
Tề phu nhân tức đến giơ chân: "Nàng ta điên rồi à!"
"Dù sao nàng ta cũng là đích nữ phủ Đại tướng quân, sao lại có thể làm ra loại chuyện này!" Tề phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu thật sự quá thích, tìm người tới nói, ta sẽ không nể mặt Lãng Vương, Quận chúa, Trữ phi hay vị kia à? Chỉ cần Vân Mộc gật đầu, ta nhất định sẽ vui mừng tác thành, sao nàng ta phải đến mức này!”
Tề Vân Hàm thì lại ngẩn người hồi lâu.
Đêm qua trước khi nàng ấy đi, đúng là có thấy nha hoàn đang đốt hương, nhưng nàng ấy chẳng thể ngờ được, đó lại là...
Thế nhưng, nàng ấy luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.
Vãn Đường tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
-
Đông cung.
Biết rõ chuyện, chính là nên giải quyết vấn đề như thế nào.
"Chuyện này ngươi tính thế nào?" Xảy ra chuyện như vậy, hai nhà cũng đều là nhân vật có mặt mũi, gần như chỉ có một biện pháp.
Thành hôn.
Nhưng Vệ Trăn vẫn muốn hỏi ý Tô Vãn Đường trước.
Tô Vãn Đường tựa đầu lên gối, lẩm bẩm nói: "Ta cũng không biết."
Nàng ấy không còn trong sạch, rất khó cưới người khác.
Chưa kể nếu việc này bị phụ thân huynh trưởng biết được, khẳng định sẽ tự trách khổ sở.
Nhưng Tề Vân Mộc...
"Tề gia danh môn vọng tộc, hắn lại là gia chủ tương lai của Tề gia. Ta xuất thân từ nhà võ tướng, lại còn dùng phương thức hoang đường vô lễ như vậy…" Tô Vãn Đường chậm rãi nói: "Tề gia sẽ không chấp nhận."
Huống chi, đêm qua chỉ sợ là nàng ấy đã gọi tên Bùi Lạc An.
Với tính tình cao ngạo của Tề Vân Mộc nào chịu được nỗi uất ức này.
Thôi!
Tô Vãn Đường không muốn suy nghĩ nữa, bực bội xoa đầu: "Đại công tử Tề gia giữ mình trong sạch, phẩm hạnh đoan chính, vốn nên có mối duyên lành tốt hơn. Tề gia có quy củ không nạp thiếp, ta c*̃ng tuyệt đối không làm thiếp, đại thiếu phu nhân ta c*̃ng không có tư cách, cho nên việc này cứ như vậy đi, ta đi xin lỗi hắn, muốn tính sổ thế nào tùy hắn quyết định. Sau đó, chuyện này xem như kết thúc."
Cùng lắm thì, nàng ấy không lấy chồng nữ.
Vệ Trăn kéo nàng ấy lại: "Ngươi trở lại cho ta."
Tô Vãn Đường ngã ngồi xuống giường, không nhịn được hít hà một tiếng.
Vệ Trăn liếc mắt nhìn thoáng qua nơi g*** h** ch*n nàng, lúc này lập tức hiểu cái gì, đau lòng nhíu mày.
"Nôn nóng như vậy làm gì? Thôi được rồi, mấy ngày tới ngươi cứ an tâm ở lại Đông cung, ta và điện hạ sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng trước khi rời khỏi thành Phụng Kinh." Vệ Trăn nhẹ giọng nói: "Có điều ngươi cũng biết, phương pháp giải quyết chuyện này tốt nhất chính là thành hôn."
"Biên cảnh Nam Hào vẫn luôn là phụ huynh ngươi trông coi, vào trận đại chiến mấy năm trước, tổ phụ bị thương, cũng là phụ thân và huynh trưởng của ngươi giữ vững biên cảnh Nam Hào. Bọn họ đều là đại anh hùng của Bắc Lãng, bây giờ ngươi cũng là đại tướng quân có gần vạn người dưới trướng, vị trí đại thiếu phu nhân Tề gia này, sao ngươi lại không có tư cách?"
Vệ Trăn nói: "Nhưng Vãn Đường, ngươi phải nghĩ kĩ, mình có bằng lòng gả hay không? Một khi gả đi, trong lòng của ngươi không thể lại có người khác."
Chỉ cần nàng ấy bằng lòng, dù có phải hạ mình cầu xin Tề phu nhân, nàng cũng sẽ cầu bằng được hôn sự này.
"Ngươi cũng không cần vội vàng cho ta câu trả lời chắc chắn." Vệ Trăn nói: "Báo cho ta trước khi Vân Hàm đại hôn là được."
Tô Vãn Đường gật đầu: "Ừm."
Nhưng đúng lúc này, Đông Tẫn bước nhanh đến, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Vãn Đường, sau đó nói nhỏ vài câu bên tai Vệ Trăn.
Vệ Trăn nghe xong, vỗ mạnh lên mặt bàn, trợn mắt lườm Tô Vãn Đường: "Ngươi điên rồi! Ngươi... dùng thuốc với Bùi Lạc An?"
Tô Vãn Đường mờ mịt nhìn nàng: "Thuốc gì?"
Vệ Trăn và Đông Tẫn liếc nhau, người sau yên lặng lui ra.
"Tiêu Hà truyền đến tin tức, biết được đêm qua Tề Vân Mộc trúng thôi tình hương, hắn đã tìm được thôi tình hương đốt đêm qua từ trong phòng ngươi, hiện tại bên phía Tề gia cũng đã tức giận lắm rồi!" Vệ Trăn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có biết chuyện này không?"
Nếu chỉ là say rượu xảy ra chuyện, nàng còn có thể đi lo liệu, nếu là dùng thuốc với người khác, nàng thật sự sẽ điên mất.
Tô Vãn Đường mờ mịt luống cuống lại vô cùng kinh ngạc: "Thôi tình hương gì cơ?"
"Ta không biết."
Vệ Trăn nhìn nàng ấy một lát, thở phào một hơi, nàng tin tưởng Tô Vãn Đường, chỉ cần nàng ấy nói không phải nàng ấy làm, vậy thì nhất định không phải…
Vệ Trăn trầm giọng gọi Đông Tẫn tới: "Nói cho Tiêu Hà, không phải Vãn Đường làm, bảo hắn điều tra!"
Sau khi Đông Tẫn rời đi, Vệ Trăn vẫn còn sợ hãi, không nhịn được đưa tay chọc chọc trán của nàng ấy: "Ngươi thật là, nên nói ngươi thế nào đây! Trong phòng có thôi tình hương ngươi cũng không phát hiện?"
"Hôm qua ta thực sự uống nhiều lắm..." Tô Vãn Đường vẻ mặt cầu xin.
Rất nhanh, Tiêu Hà đã truyền tin tức đến.
Chân tướng khiến Vệ Trăn và Tô Vãn Đường đều nghẹn họng không còn gì để nói.
Từ đầu tới cuối chuyện này đều là một sự trùng hợp và hiểu lầm lớn.
Phủ Lãng Vương có việc vui, tất nhiên là phải mua sắm số lượng lớn, trong đó cũng bao gồm các loại hương.
Cửa hàng hương kia thấy phủ Lãng Vương mua nhiều, lại có ý lấy lòng, bèn tặng kèm một hòm huân hương đặc biệt. Lúc ấy c*̃ng ám chỉ với người mua sắm vài câu, mà khi đó người kia vội vàng đầu váng mắt hoa, đảo mắt đã quên mất.
Thế là một hòm hương này bị đặt ở cùng một chỗ với những loại hương khác.
Tô Vãn Đường có thói quen đốt hương trước khi ngủ, vừa lúc hương trong viện nàng ấy đã hết, nha hoàn tới lấy hương, quản sự cứ thế trùng hợp chỉ vào một hòm này.
Sau khi Tề Vân Hàm và nha hoàn đưa Tô Vãn Đường vào trong phòng, nha hoàn theo thói quen đốt hương như thường lệ. Hương phát huy tác dụng. Tô Vãn Đường say khướt không phát hiện, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng muốn đi hóng mát. Trùng hợp gặp Tề Vân Mộc vừa uống rượu đứng bên hồ cho tỉnh rượu, mà trùng hợp hơn nữa hôm qua Tề Vân Mộc mặc y phục cùng màu với Bùi Lạc An. Cộng thêm mùi hương mực thư sinh trên người, khiến một kẻ say mèm nhận nhầm người.
Và rồi, tất cả dẫn đến cục diện hiện tại.
Vệ Trăn và Tô Vãn Đường đơ mặt nhìn nhau.
"Trong thoại bản cũng không dám viết như thế." Sau một hồi, Vệ Trăn khẽ than một tiếng, yếu ớt nói: "Vãn Đường à, liệu có khi nào, đây mới là duyên phận của ngươi."
Tô Vãn Đường: "..."
Duyên phận này, nàng ấy cảm thấy không nhận nổi.
Vệ Trăn nhìn ra ý của nàng ấy: "... Sau khi Bùi lão gia tử trí sĩ, mặc dù Bùi gia chỉ có một Bùi Lạc An nổi bật, nhưng nhà người ta vẫn có lịch sử trăm năm, cũng ngang hàng với Tề gia. Bùi Lạc An ngươi cũng dám nhớ thương, Tề Vân Mộc ngươi lại không dám muốn?"
Tô Vãn Đường ý đồ giải thích: "... Hai chuyện này không giống nhau."
"Không giống chỗ nào?"
"Bùi Lạc An ôn hòa như ngọc, tính tình c*̃ng hiền lành, vả lại chúng ta cũng coi như thanh mai trúc mã, nhưng Tề Vân Mộc... Ta rất ít gặp hắn." Tô Vãn Đường nói: "Mỗi lần nghe được tên hắn từ trong miệng Vân Hàm, đều là hắn nghiêm khắc thích phạt người khác như thế nào, ta nghe còn thấy sợ, nào muốn nổi."
Vệ Trăn: "... Nhưng ngươi đã có được người ta."
Tô Vãn Đường dừng một chút, vùi mặt vào đầu gối: "Ám vệ Tề gia có lợi hại không, liệu hắn có ám sát ta không?"
Vệ Trăn tức giận chọc chọc đầu của nàng ấy.
"Nếu sợ bị ám sát thì hãy ngoan ngoãn ở lại Đông cung, lợi hại hơn nữa c*̃ng không lợi hại hơn ám vệ Đông cung."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hai người này là cưới trước yêu sau.