Ngày hôm sau tảo triều kết thúc, bách quan lần lượt bước ra khỏi điện Tuyên Chính.
Tề Vân Mộc bước ra điện Tuyên Chính, Bùi Lạc An lập tức đuổi theo: "Tiểu Tề đại nhân."
Tề Vân Mộc ngừng chân liếc nhìn hắn một cái, qua loa đáp lễ: "Tiểu Bùi đại nhân."
Bùi Lạc An quan sát vẻ mặt hắn một lúc, rốt cuộc xác định suy đoán của mình: "Không biết tiểu Tề đại nhân có thành kiến gì với ta, hay là hiểu lầm?"
Hôm nay tảo triều, bất kể hắn đưa ra đề nghị gì, Tề Vân Mộc đều phải cãi lại vài câu.
Mới đầu hắn chỉ nghĩ là đối phương không đồng ý đề nghị của hắn, nhưng thời gian dần trôi qua hắn cảm thấy cũng không phải là như thế.
Ánh mắt Tề Vân Mộc nhìn hắn rất lạnh lẽo, giống như là giữa bọn họ có mối thù thâm sâu gì đó.
Nhưng hắn cũng không nhớ đã chọc phải Tề Vân Mộc lúc nào.
Tính tình của vị này hoặc nhiều hoặc ít Bùi Lạc An cũng biết đến, không chọc Tề Vân Mộc, hắn giống như gió xuân ấm áp, có thể thân cận bất cứ ai, chọc hắn, có thể lập tức trở mặt, mặc kệ đang ở trường hợp nào, đều có thể khiến ngươi khó xử.
Sau khi Bùi Lạc An trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy nên đến hỏi rõ ràng.
Ngược lại cũng không phải vì sợ, mà là phiền phức, vả lại hai nhà bọn họ không cần thiết kết thù.
"Không có hiểu lầm, thành kiến thì đúng là có." Tề Vân Mộc không nhìn thẳng hắn.
Bùi Lạc An: "... Rửa tai lắng nghe."
Trước kia có không ít người đối đầu với Tề Vân Mộc, khi đó kiểu gì Bùi Lạc An cũng sẽ đi xem náo nhiệt, nhìn Tề Vân Mộc nói khiến đối phương nghẹn họng không trả lời được như thế nào, nhưng ai ngờ phong thủy luân chuyển, hôm nay đến phiên hắn.
Bùi Lạc An lại rất tò mò, Tề Vân Mộc có thành kiến gì với mình.
Tề Vân Mộc không hề khách sáo, nói: "Ta đề nghị tiểu Bùi đại nhân bớt trêu chọc cô nương gia một chút, để tránh chọc phải người khó chơi, hại người hại mình!"
Bùi Lạc An ngẩn ngơ, nhất thời cho là mình nghe lầm: "Cái gì?"
Hắn nhìn chung quanh một vòng: "Tiểu Tề đại nhân xác định không đề nghị lầm người?"
Tề Vân Mộc cười lạnh một tiếng: "Tiểu Bùi đại nhân ngọc thụ lâm phong, hạc giữa bầy gà, ta lại không mù, có thể nhận lầm?"
Bùi Lạc An: "..."
"Không biết tiểu Tề đại nhân nói vị cô nương nào?"
"Ồ, còn trêu chọc rất nhiều cô nương cơ à? Lợi hại đấy, Bùi đại nhân!"
Tiếng Bùi đại nhân cuối câu kia, Tề Vân Mộc nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Bùi Lạc An còn muốn hỏi thêm, lại thấy có cung nhân đi về phía bọn họ, bèn im lặng.
"Bùi đại nhân, Tề đại nhân."
Trường Phúc hành lễ với hai người, sau đó nhìn sang Tề Vân Mộc, cười nói: "Điện hạ tuyên gặp Tề đại nhân."
Tề Vân Mộc lạnh lùng nhìn Trường Phúc, lại trừng mắt nhìn Bùi Lạc An, rồi mới phất tay áo rời đi.
Trường Phúc và Bùi Lạc An liếc nhau.
Hai người đồng thời thầm nghĩ, hắn lườm ta làm gì?
Trường Phúc vội vàng xoay người theo sau.
Hắn ta biết Tề Vân Mộc lườm Bùi Lạc An là vì chuyện gì, nhưng Tề Vân Mộc lườm hắn ta, hắn ta có chút không rõ. Thế là, Trường Phúc ôm suy nghĩ không thể kết thù với người này quá một ngày, thử thăm dò: "Không biết Tề đại nhân có hiểu lầm gì với tiểu nhân?"
"Không có hiểu lầm." Tề Vân Mộc cũng không quay đầu lại, nói: "Ta và Bùi Lạc An xem như cùng bậc, cớ gì tên của hắn lại đứng trước ta."
Trường Phúc: "..."
Hóa ra là vì chuyện này.
Sớm nghe nói vị này hẹp hòi, không ngờ lại hẹp hòi tới mức này.
"Vâng vâng vâng, là tiểu nhân sai." Trường Phúc nhận lỗi, nói: "Lần sau nhất định sẽ vấn an Tề đại nhân trước."
Nếu là người khác, hắn ta sẽ mặc kệ.
Nhưng bây giờ Tô cô nương làm ra chuyện kia, dẫn tới việc ở trước mặt vị này sống lưng của hắn ta c*̃ng không thẳng lên được.
Tề Vân Mộc không lên tiếng nữa, không nói một lời đi hướng Đông cung.
Nhưng hắn cũng không thấy Thái tử điện hạ, Trường Phúc đưa hắn đến một cái đình rồi rời đi.
Tề Vân Mộc lập tức đoán được đây là ai muốn gặp hắn, bầu không khí quanh người lập tức thay đổi.
Tô Vãn Đường đứng ở chỗ rẽ dưới hiên quan sát, thấy người đứng trong đình một lúc lâu, sau đó đưa lưng về phía phía lối vào chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Chỉ nhìn bóng lưng là biết, vẫn đang tức giận đấy.
Nàng ấy hít sâu một hơi, ôm tâm lý trước sau gì cũng chết, nhấc chân.
Bước chân của nàng ấy càng ngày càng chậm, lúc sắp đến đình, bước chân đã trở thành bước nhỏ.
Trước khi đến, nàng ấy cảm thấy mình có thể nghiêm túc thương lượng với hắn, nhưng gặp được người, chút can đảm cuối cùng cũng biến mất.
Nàng ấy vừa đi về phía trước, vừa quan sát người trong đình.
Quan phục màu đỏ, đội ngọc quan, bởi vì thắt lưng cùng màu mà phần eo có vẻ vô cùng mảnh khảnh, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt phần gáy, giống như bạch ngọc không tì vết tựa như đêm đó nàng ấy nhìn thấy...
Tô Vãn Đường lắc đầu, gạt những suy nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu.
Hiện tại từ đầu đến chân người này đều lộ ra khí chất cáu gắt đừng lại gần.
Tề Vân Mộc đã sớm nhận thấy được động tĩnh phía sau, chờ đợi cả một lúc lâu, người kia vẫn đang lề mề, thế là lên tiếng châm chọc: "Thế nào, can đảm của Tô đại tướng quân để lại ở đêm đó hết rồi à?"
Bước chân Tô Vãn Đường khựng lại, vẻ mặt xấu hổ.
Nàng ấy đè nén cảm giác rùng mình khó hiểu, lấy dũng khí nhanh chân đi vào đình, dừng ở trước mặt Tề Vân Mộc, khom lưng thật sâu: "Vô cùng xin lỗi."
Tề Vân Mộc không ngờ tới nàng ấy lại hành động như vậy, vô thức liếc nhìn nàng ấy, trong tầm mắt lại chỉ thấy một cái đỉnh đầu.
Ước chừng là cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tô Vãn Đường ngẩng đầu nhanh chóng nhìn hắn một cái, chân thành nói: "Tề đại công tử, hôm nay là ta cầu xin điện hạ mời Tề đại công tử tới gặp một lần, nhận lỗi với Tề đại công tử vì chuyện hôm đó."
Mà lúc này Tề Vân Mộc lại không để ý nàng ấy nói gì, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt... sặc sỡ trước mắt, cau mày.
Trên mặt người này xanh xanh tím tím, hai má cũng sưng đỏ, mỗi bên một cục u, nhìn đáng thương, cũng có chút buồn cười.
Tề Vân Mộc không đành lòng nhìn thẳng, dịch chuyển ánh mắt: "... Mặt ngươi sao vậy?"
Tô Vãn Đường chớp mắt mấy cái, trả lời khéo léo: "Ta không sao, chỉ cần Tề đại công tử nguôi giận là được."
Tề Vân Mộc sững sờ, nửa ngày mới phản ứng được lần nữa nhìn về phía nàng ấy: "Người của ta đánh?"
"Đây là ta nên chịu." Tô Vãn Đường.
Tề Vân Mộc: "..."
Với tính tình của Tang Hộc, không nên ra tay nặng như vậy mới đúng.
Nhưng nhìn gương mặt thảm không nỡ nhìn kia, lửa giận trong bụng Tề Vân Mộc vô thức hạ xuống.
"Tề đại công tử, chuyện hôm đó là ta không đúng, thật sự rất xin lỗi, chỉ cần ngài chịu thông cảm, bảo ta làm gì cũng được." Tô Vãn Đường lén liếc nhìn Tề Vân Mộc, thấy sắc mặt hắn hơi thả lỏng, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói.
Quận chúa nương nương nói rất đúng, quả nhiên là hắn mềm lòng.
Tề Vân Mộc lại nghi ngờ đánh giá nàng ấy vài lần.
Nếu không phải đúng là giọng nói này, hắn sắp hoài nghi là nàng ấy biến thành người khác.
Đêm đó, nàng ấy cũng không biết đạo lý như vậy.
Giống như là một tên thổ phỉ!
"Ngươi đã đến nói xin lỗi, vậy tự ngươi nói, nên giải quyết như thế nào?" Nghĩ đi nghĩ lại, cơn giận lại nổi lên, Tề Vân Mộc tức giận nói.
Tô Vãn Đường mím môi liếc mắt nhìn hắn, cúi xuống nhớ lại lời dặn của Vệ Như Sương.
'Tính tình Tề Vân Mộc kiêu ngạo, nhưng mềm lòng, con gặp hắn phải giả vờ đáng thương một chút, hắn có giận hơn nữa cũng sẽ thu lại mấy phần. Trừ cái đó ra, con cần phải nhớ kỹ muốn tỏ rõ thái độ, đừng để hắn cảm thấy lần này mục đích con đi xin lỗi là bởi vì trong lòng có người khác, muốn phủi sạch quan hệ với hắn, nếu không dựa theo tính tình nóng như pháo của hắn, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.'
"Ngươi nói đi."
Chờ giây lát không thấy hồi âm, Tề Vân Mộc không kiên nhẫn nói.
Tô Vãn Đường hoàn hồn, lùi về sau một bước, chắp tay xoay người, nghiêm mặt nói: "Nếu là Tề đại công tử bằng lòng, ta muốn chịu trách nhiệm."
Nàng ấy như này hẳn là đã tỏ rõ thái độ rồi, nếu hắn từ chối vậy thì không liên quan gì tới nàng ấy.
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn đã nghĩ xong vài câu châm chọc nàng ấy rồi, lại không nghĩ rằng nàng ấy sẽ tung ra một câu như vậy.
Sau một lúc lâu, Tề Vân Mộc mới lạnh lùng nói: "Ta nhớ là đêm đó Tô đại tướng quân luôn miệng gọi tên người khác, sao nào? Nhanh như vậy đã quên người kia rồi?"
Tô Vãn Đường âm thầm kêu khổ trong lòng.
Quả nhiên nàng ấy đã gọi cái tên đó, và hắn cũng đã nghe thấy.
Đây là sự thật nàng ấy thật sự không cách nào giải thích, bèn nói: "Chuyện lúc trước đã thành quá khứ, nếu Tề đại công tử bằng lòng, về sau ta sẽ chỉ gọi tên Tề đại công tử thôi."
Mà vừa nói ra khỏi miệng, nàng ấy bỗng nhiên nhận thấy được không thích hợp, vội vàng giải thích: "Không phải, ta không có ý đó..."
"Tô, Vãn, Đường!"
Tề Vân Mộc tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn dám nhắc lại đêm đó!"
"Ta không có ý đó, thật đấy."
Tô Vãn Đường còn muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt dữ tợn của Tề Vân Mộc, nàng ấy cúi đầu: "Thôi được, ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận, nếu giận thật thì ngươi lại đánh ta một trận đi."
Tề Vân Mộc nghẹn một hơi trong cổ lên không nổi xuống không xong.
Tại sao có thể có nữ tử... mặt dày như thế!
Cho rằng hắn thích đánh người như vậy sao?
Một lúc lâu sau cả hai người đều không lên tiếng nữa, Tô Vãn Đường đợi một hồi, chờ Tề Vân Mộc có vẻ bình tĩnh một chút, mới nghiêng đầu thử nói: "Ngươi, có bằng lòng để cho ta chịu trách nhiệm không?"
Hiện tại Tề Vân Mộc nghe thấy giọng của nàng ấy đã cảm thấy tức giận, giận dữ quát: "Bằng lòng thì thế nào, không bằng lòng lại như thế nào?"
Tô Vãn Đường bị quát giật mình một cái, vội vàng đứng thẳng: "Nếu là không muốn, vậy coi như chuyện này chưa từng xảy ra, ta mặc cho Tề đại công tử xử lý. Nếu ngươi bằng lòng, sau này tất nhiên ta sẽ đối xử với ngươi hết lòng, trong lòng không có người khác."
Bắt đầu từ đêm đó, đối với nàng ấy Bùi Lạc An đã trở thành người xa lạ.
Quận chúa nương nương nói rất đúng, con người ta nên là cầm lên được thì buông bỏ được, nếu nàng ấy vừa thành hôn với Tề đại công tử, vừa nghĩ đến người khác, sợ là thần tiên tới cũng không cứu được nàng ấy.
Cho nên, chỉ cần Tề Vân Mộc gật đầu, về sau nàng ấy sẽ chỉ nghĩ về một mình hắn.
Lời hoạnh họe của Tề Vân Mộc lại lần nữa kẹt trong cổ họng.
Hắn trừng mắt lườm nàng ấy một hồi, nhất thời cạn lời, chỉ biết nói ra một câu: "Nghĩ hay lắm."
Nàng ấy thích Bùi Lạc An như thế, cứ như vậy mà buông bỏ?
Có quỷ mới tin!
Nhất định là nàng ấy đang lừa hắn.
Tô Vãn Đường cụp mắt.
Đây là từ chối nàng nhỉ?
Xem ra phải khiến Quận chúa nương nương thất vọng rồi.
“Thế..."
"Muốn ta đồng ý cũng không phải là không thể."