Tô Vãn Đường sững sờ: "Hả?"
Tề Vân Mộc nhíu mày nhìn về phía nàng ấy: "Ngươi muốn nói gì?"
Tô Vãn Đường lấy lại tinh thần, ngơ ngác lắc đầu: "Không, không có gì, ngài nói đi."
Ánh mắt Tề Vân Mộc dừng lại trên quai hàm phồng lên của nàng ấy một chớp mắt, mới nói: "Phải viết chứng từ."
"Viết chứng từ?" Tô Vãn Đường không hiểu.
"Không muốn?" Tề Vân Mộc lạnh lùng nhìn sang.
Đối diện với ánh mắt đáng sợ như vậy, Tô Vãn Đường nào dám nói không muốn: "... Bằng lòng."
Mặc dù nàng ấy cũng không biết hắn muốn lập chứng từ gì, nhưng Quận chúa nương nương nói, hôm nay hắn nói cái gì đều nghe hắn.
Tô Vãn Đường nói dứt lời, chờ nửa ngày không thấy hồi âm, bèn lén lút giương mắt nhìn Tề Vân Mộc, lần nữa đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đối phương, đầu óc nàng ấy lập tức sáng ra: "Ta lập tức sai người đi lấy bút mực."
Non nửa khắc sau.
Tô Vãn Đường cẩn thận đặt bút mực lên bàn đá, còn ân cần mài mực xong mới nhìn sang Tề Vân Mộc.
"Ngươi nhìn ta làm gì, ngươi viết đi chứ." Tề Vân Mộc.
Tô Vãn Đường nhanh chóng cầm bút lên, lại chậm chạp không hạ xuống.
Nàng ấy có biết phải viết gì đâu, nhưng nàng ấy cảm thấy, nếu nàng ấy dám nói ra câu này thì nàng ấy sẽ xong đời.
Tô Vãn Đường nhanh chóng động não, dẫn binh cũng không mệt như này!
Qua một hồi lâu, cuối cùng nàng ấy mới ngộ ra, thử nhẹ giọng thì thầm: "Ta cam đoan, từ nay về sau, trong lòng trong mắt chỉ có Tề đại công tử..."
Nàng ấy vừa đọc vừa vụng trộm quan sát sắc mặt của Tề Vân Mộc, thấy đối phương không có phản ứng mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra là như này.
Thế là, lúc này nàng ấy mới đặt bút.
Chứng từ nhanh chóng được viết xong, Tô Vãn Đường cầm lên thổi khô mực, đặt ở trước mặt Tề Vân Mộc: "Ngài nhìn xem."
Tề Vân Mộc nhìn chữ viết trên giấy, ngay cả ý nghĩ cầm lên cũng không có.
Hắn hít sâu một hơi: "Ai dạy ngươi viết chữ? Quá xấu!"
Nếu là đổi cái thành cô nương khuê các khác, chỉ sợ sẽ bị câu nói này của hắn chọc tức phát khóc, nhưng Tô Vãn Đường căn bản không để trong lòng, nàng ấy còn lại gần nhìn, nói: "Ta cảm thấy cũng được mà."
"Tối thiểu có thể nhận ra được."
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn không muốn nhìn nữa, sợ bẩn mắt của mình.
"Ngươi đọc đi."
Tô Vãn Đường ồ một tiếng, ngoan ngoãn đọc cho hắn nghe: "Nếu Tề đại công tử bằng lòng tha thứ ta, đồng ý để cho ta chịu trách nhiệm, Tô Vãn Đường ta cam đoan từ ngày hôm nay trong lòng ta chỉ có một mình Tề đại công tử, quãng đời còn lại sẽ đối xử với hắn toàn tâm toàn ý, tuyệt đối không hai lòng, đặc biệt lập chứng từ này, nếu có vi phạm, vậy khiến ta da ngựa bọc thây, chết trận sa trường!"
Tề Vân Mộc vốn muốn châm chọc chữ nàng ấy viết thật không có trình độ, nhưng lúc nghe đến một câu cuối cùng, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.
Hắn hung ác nhìn sang, dọa Tô Vãn Đường lập tức đứng thẳng, lắp bắp nói: "Sao, sao vậy, ta sửa!"
Tề Vân Mộc lạnh mặt chỉ tay vào giấy: "Bắt đầu từ chỗ này, xóa đoạn sau đi.”
Tô Vãn Đường nhìn theo, thấy ngón tay hắn dừng ở sau ‘đặc biệt lập chứng từ này’, trong lòng khẽ dao động, lại nhìn hắn một cái.
"Nghe không hiểu?"
Tô Vãn Đường hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Ừ."
Nàng ấy xóa phần sau đi, sắc mặt Tề Vân Mộc mới tốt hơn một chút, nhưng vẫn dữ tợn nói với nàng ấy: "Mặc dù ta có thành kiến với ngươi, nhưng chớ có lập loại lời thề này nữa!"
Không biết tại sao, giờ phút này Tô Vãn Đường nhìn gương mặt lạnh lùng kia, lại đột nhiên cảm thấy, hình như người này cũng không đáng sợ đến thế.
Hắn, thật sự rất mềm lòng.
Tề Vân Mộc gập chứng từ lại rồi cất vào ngực: "Lần này ta tin ngươi, nhưng nếu ngươi vi phạm, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
"Vâng."
Tô Vãn Đường vội vàng gật đầu.
Vậy là hắn muốn thành hôn với nàng ấy phải không?
Nhưng tại sao, với tính tình của hắn lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy?
Dường như Tề Vân Mộc nhìn ra suy nghĩ của nàng ấy, ung dung nói: "Có phải tò mò vì sao ta lại đồng ý không?"
Tô Vãn Đường gật đầu.
Thế là, tiếp sau đó nàng ấy nghe được một 'chân tướng' khiến nàng ấy khá là chấn động.
"Thật ra đêm đó, cũng không phải là ngươi... ép buộc ta." Tề Vân Mộc nhắm mắt lại, giọng điệu chậm chạp lại vững vàng.
Tô Vãn Đường: "... Hả?"
Không thể nào, nàng ấy nhớ nhầm à?
"Thật ra, ta đã có ý với ngươi từ lâu, đêm đó, sau khi ta phát hiện ngươi nhận lầm người thì lập tức đâm lao phải theo lao vào phòng cùng ngươi."
Tô Vãn Đường trở nên hoảng hốt: "?"
Nhưng nàng ấy nhớ rõ ràng, là nàng ấy kiên quyết kéo hắn vào, lúc đi đến dưới hiên hắn còn ôm chặt lấy cây cột, thậm chí là nàng ấy khiêng hắn vào trong phòng mà.
"Vào phòng, ta ra vẻ phản kháng, thực ra là thuận nước đẩy thuyền, là vì muốn làm chuyện nam nữ với ngươi, để dễ bề cưới ngươi qua cửa." Mấy chữ cuối cùng, thậm chí Tô Vãn Đường còn nghe được mấy phần sát ý.
Nàng mờ mịt luống cuống nhìn Tề Vân Mộc.
Đêm đó hắn nào có chút ý tứ thuận nước đẩy thuyền nào, rõ ràng là nàng ấy giữ lấy hắn, còn trói hắn lại hắn mới miễn cưỡng ngoan ngoãn.
"Nghe rõ chưa?"
Tô Vãn Đường lắc đầu: "Rõ."
Tề Vân Mộc: "... Rốt cuộc là rõ hay không rõ."
Tô Vãn Đường gật đầu: "Không rõ."
Tề Vân Mộc: "..."
"Không phải chứ, ngài nói thật sao?" Tô Vãn Đường ghé vào trên mặt bàn xích lại gần hắn, ngũ quan co rúm lại: "Ta nhớ nhầm? Không thể nào, những ký ức kia cũng không thể là ta tưởng tượng ra..."
"Tại sao lại không thể!"
Tề Vân Mộc duỗi một ngón tay ra đẩy trán của nàng ấy ra xa, ghét bỏ ngắt lời nàng ấy: "Đây là toàn bộ chân tướng đêm đó."
Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm hắn, khóc không ra nước mắt: "Nhưng bây giờ ánh mắt ngài nhìn ta, không giống đã có ý với ta từ lâu gì cả."
Chỉ giống như muốn tính mạng của nàng ấy.
"Còn nữa, cái này." Tô Vãn Đường chỉ vào mặt mình: "Nếu đêm đó ngươi tự nguyện, vậy tại sao ngươi lại sai người đánh ta."
Tề Vân Mộc thu tầm mắt lại: "Đây là ngoài ý muốn."
"Ta không có bảo bọn họ đánh vào mặt."
Tô Vãn Đường lâm vào trầm tư: "..."
Đúng là bọn họ không đánh vào mặt nàng ấy.
Không chỉ có thế, theo nàng ấy thấy thì trận đánh kia chẳng khác gì bài khởi động, còn không đau nhức bằng lúc nàng ấy huấn luyện.
Ám vệ của Tề gia tất nhiên không có khả năng chỉ có trình độ như vậy.
"Ta sai người đánh ngươi là bởi vì mẫu thân vô cùng tức giận, nhưng sau khi ta đánh ngươi, mẫu thân sẽ nói chuyện thay ngươi. Chờ ta trở về lại báo cho mẫu thân biết chân tướng, mẫu thân sẽ bởi vậy áy náy, sau này sẽ thương yêu ngươi nhiều hơn, như vậy không tốt à?" Tề Vân Mộc nói đạo lý rõ ràng.
Tô Vãn Đường nghe như lọt vào trong sương mù.
Nói như vậy đúng là có chút đạo lý.
Chẳng lẽ là thật?
Không đúng, việc này nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng!
Đêm đó ánh mắt của hắn như hận không thể b*p ch*t nàng ấy, đây mà gọi là thích?
"Tô Vãn Đường, có phải ngươi không muốn chịu trách nhiệm không?" Tề Vân Mộc vừa nói vừa móc chứng từ ra: "Nếu ngươi không muốn chịu trách nhiệm, ta trả lại chứng từ cho ngươi, ngươi đi đi."
Tô Vãn Đường vội vàng ngăn cản hắn: "... Ta không có ý đó."
"Vậy là ngươi có ý gì, ta đã nói là ta có ý đồ với ngươi, đêm đó cũng không phải là ngươi cưỡng ép... Mà là cả hai chúng ta đều có tình, vì sao ngươi còn muốn chất vấn?"
Tô Vãn Đường mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm hắn.
'Nhớ đấy, hôm nay con đi xin lỗi, hắn nói cái gì cũng nghe hắn.'
Nàng ấy bất đắc dĩ gật đầu: "... Được thôi, nhưng nếu ngươi thật sự thích ta, vì sao không nói sớm chứ?"
"Bởi vì ta biết ngươi thích người khác, cho nên mới một mực chịu đựng, thật sự không ngờ tới đêm đó ngươi sẽ kéo ta vào trong phòng. Ta nhất thời nổi lòng tham, mới làm chuyện cá nước thân mật với ngươi." Tề Vân Mộc xiết chặt nắm đấm, nở một nụ cười đáng sợ: "Đáp án này, hài lòng không?"
Hy vọng gần đây không có thiên lôi, đừng đánh hắn.
Tô Vãn Đường cứng đờ gật đầu: "Ờ."
Hắn đang gạt nàng ấy à?
Tại sao hắn phải lừa nàng ấy?
"Hôm nay ta trở về sẽ giải thích rõ ràng chuyện này với mẫu thân." Tề Vân Mộc lặng lẽ liếc về phía nàng ấy: "Ngươi c*̃ng giải thích rõ ràng với người khác."
Tô Vãn Đường: "... Ừm, ta nhất định sẽ giải thích."
Lúc này Tề Vân Mộc mới thôi, hắn chậm rãi đứng dậy: "Hôm nay đến đây thôi, cáo từ."
Tô Vãn Đường vội nói: "Ta tiễn ngài."
Tề Vân Mộc cúi đầu nhìn nàng ấy nửa ngày, đưa tay chọc lên quai hàm vẫn hơi sưng của nàng ấy, lạnh lẽo cứng rắn từ chối: "Không cần."
Tô Vãn Đường hiểu rõ.
Hắn ghét bỏ bộ dạng này của nàng ấy mất mặt.
"Được thôi, vậy ngài đi thong thả."
Tề Vân Mộc không để ý tới nàng ấy, quay người ra khỏi đình.
Hắn kiêu ngạo hiếu thắng hơn hai mươi mấy năm.
Nếu để cho người ta biết được là hắn bị nàng ấy cưỡng ép ngồi lên trên người, còn không bằng nói là hắn tính kế nàng ấy, ít nhất, còn có thể cứu vãn chút mặt mũi.
Mà Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm bóng dáng kia, suy tư hồi lâu, mới miễn cưỡng hiểu rõ.
Quận chúa nương nương nhìn người chuẩn ghê, đại công tử Tề gia là người mạnh miệng nhưng lại mềm lòng.
Đây là hắn sợ nàng ấy gả qua đó không biết làm sao, sợ Tề phu nhân làm khó nàng ấy, cho nên mới nghĩ ra phương án này để bảo vệ thanh danh của nàng ấy.
Ừm, nhìn vậy thì, hình như hôn sự này c*̃ng không khó chấp nhận đến vậy.
'Vãn Đường à, nói không chừng đây mới là duyên phận của con.'
'Tề Vân Mộc hắn hung dữ như vậy, sinh hoạt phải thú vị mới được, hai đứa quả thực là tuyệt phối.'
‘Không có trùng hợp thì đã chẳng thành chuyện, đây nhất định là lương duyên trời cao ban cho con.’
"..."
Tô Vãn Đường giật mình một cái, lắc đầu, xua những âm thanh kia ra khỏi đầu.
Vẫn nên đến thao trường rèn luyện một chút thôi.
Tránh cho trong đầu nàng ấy thường xuyên nảy ra mấy suy nghĩ kỳ lạ.
Nhưng...
Bước chân Tô Vãn Đường dừng lại, sờ lên mặt mình.
Nàng ấy đi quân doanh với dáng vẻ này, sợ là sẽ bị đám người kia cười chết.
Đây dĩ nhiên không phải do người của Tề Vân Mộc đánh, đây là ý của Quận chúa nương nương, nói như này sẽ khiến cho Tề Vân Mộc mềm lòng, dễ dàng thương lượng hơn.
Một nửa vết thương trên mặt là Thập Bát trang điểm cho nàng ấy, một nửa là nàng ấy tự mình đánh thành ra như vậy.
Cũng không phải nàng ấy cố chấp muốn chịu nỗi khổ này, mà là nàng ấy cảm thấy Tề Vân Mộc quá thông minh, lỡ như hắn phát hiện nàng ấy trang điểm thành như này để lừa hắn, chắc chắn lại làm ầm lên.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Vân Mộc: Nhanh truyền tin đi, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.