Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 166

Tề Vân Mộc và Tô Vãn Đường gặp mặt, việc này cũng tạm thời kết thúc.

Tô Vãn Đường thực hiện giao hẹn, trở về lập tức nói lại y nguyên lời Tề Vân Mộc cho tất cả người biết chuyện.

Tất cả mọi người nghe xong gần như đều phản ứng giống nhau.

Đầu tiên là đơ mặt, sau đó bình tĩnh gật đầu: "Ừm, biết rồi."

Bao gồm cả Tề phu nhân.

Bà ấy nghe xong lời bào chữa của Tề Vân Mộc, khóe mắt giật giật: "Ừm, mẫu thân hiểu rồi."

Thấy Tề Vân Mộc nhìn chằm chằm mình, bà ấy khẽ ho một tiếng, chân thành nói: "Nói vậy thì, trong chuyện này con cũng không phải người vô tội, con c*̃ng có lỗi, con yên tâm, chờ Vãn Đường qua cửa chắc chắn mẫu thân sẽ bù đắp cho nó."

Lúc này Tề Vân Mộc mới hài lòng rời đi.

Chờ hắn đi xa, Tề phu nhân mới khẽ xùy một tiếng.

Tình cảm từ hai phía, thuận nước đẩy thuyền?

Hừ, nếu thích thật, hôn sự có thể kéo đến tận bây giờ?

Chẳng qua là sĩ diện khổ thân thôi.

_

Ngày mùng chín tháng Ba, là người đẹp trời thích hợp để gả cưới.

Lần này Tề gia tổ chức tiệc cưới long trọng hơn lần trước nhiều.

Lần trước là gả thấp, mà lần này mặc dù không nói là gả cao, nhưng hai bên cũng là môn đăng hộ đối, huống chi, lần này bên phía Tống Hoài là do Lễ bộ lo liệu, dùng quy cách của Hoàng tử.

Thái tử vừa mới đại hôn, Lễ bộ đầy đủ mọi thứ, trong mắt rất nhiều người chẳng qua chỉ là thuận tay xử lý một hôn sự nữa thôi, nhưng trong lòng người biết chuyện đều hiểu rõ, đây không phải thuận tay, đây là bệ hạ đã sớm chuẩn bị xong.

Năm ngoái chuyện Tống Hoài vẫn là Đại hoàng tử Bắc Lãng đã lan truyền khắp cả triều, mặc dù về sau chuyện này bị đè xuống, tuyên bố chỉ là một cái bẫy để lừa dối người của tiền triều, nhưng chuyện này vẫn khiến không ít người để ý.

Nhưng tình hình hiện tại bọn họ cũng không tiện mạo muội nhắc lại, vả lại thấy Thánh thượng cũng không định công khai chuyện đó, nên bọn họ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vả lại nghĩ cẩn thận thì bây giờ triều đình yên bình, tân thần cựu thần đã sớm hòa hợp, thật ra tên của Tống Hoài có còn trên gia phả Hoàng gia hay không dường như c*̃ng không còn quan trọng nữa.

Dù sao người kế thừa hoàng vị sẽ chỉ có vị ở Đông cung kia.

Cũng không phải Bắc Lãng không nuôi nổi một vị Hoàng tử.

Cứ thế, tất cả mọi người chấp nhận Lễ bộ dùng quy cách của Hoàng tử lo liệu hôn sự cho Tống Hoài.

Mà bọn họ không biết, một đêm trước đó, tên của Tề Vân Hàm đã có trên ngọc điệp Hoàng gia.

Lấy thân phận Đại hoàng tử phi.

Tề gia c*̃ng đã nhận được tin tức xác thực từ nửa tháng trước, cho nên tiệc cưới lần này, đương nhiên là có thể long trọng cỡ nào thì làm long trọng cỡ đó.

Các khách khứa c*̃ng vì thế mà nhìn ra chút manh mối, đều âm thầm chờ đợi, mãi đến khi trong cung truyền đến tin tức, Thái tử điện hạ, Trữ phi và Nhị hoàng tử, hai vị Công chúa, tất cả đều đến Tống gia. Mà ngoài cung, Quận chúa và Quận mã cũng đều đến Tống gia, trong lòng bọn họ hoàn toàn hiểu rõ.

Vội vàng tăng thêm quà biếu cho hai bên.

Mọi người đều biết, Trữ phi và Tề Vân Hàm có quan hệ rất tốt, về tình về lý, hôm nay kiểu gì Trữ phi cũng sẽ đến Tề gia một chuyến. Nhưng nàng lại theo Thái tử đến Tống gia, hơn nữa phủ Quận chúa cũng trực tiếp tới Tống gia, điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ suy đoán của bọn họ đều chính xác!

Chỉ có Tống Hoài còn ở trên gia phả Hoàng gia, hoàng thân quốc thích mới nhất định phải đến Tống gia.

May mà người có lòng dạ sớm đã chuẩn bị hai phần, mà cho dù là người tin tức lạc hậu cũng có thể vội vàng thu xếp lại.

Mọi thứ, vội vàng lại trôi chảy.

Chử Yến ngồi ở tiền viện, Vệ Trăn thì chiêu đãi khách nữ ở hậu viện, hai vị Công chúa c*̃ng đang giúp đỡ lo liệu hôn sự.

Đến tận đây, thân phận của Tống Hoài triệt để được chứng thực trong lòng quần thần.

_

Tề gia.

Bùi Lạc Thanh, Tô Vãn Đường và mấy vị quý nữ khác có quan hệ tốt với Tề Vân Hàm đều trò chuyện với tân nương tử ở trong hỷ phòng.

Đây không phải lần đầu tiên Tề Vân Hàm mặc váy cưới, nhưng lần này tân nương tử lóa mắt hơn lần trước nhiều.

Mặt ánh rặng mây đỏ, nũng nịu e ấp, mắt cười cong cong.

Bùi Lạc Thanh không nhịn được cười nói: "Cuối cùng cũng tu thành chính quả, cuộc sống sau này nhất định sẽ mỹ mãn."

Mấy vị quý nữ khác cũng đều cười nói lời may mắn tốt đẹp.

Tề Vân Hàm thẹn thùng đáp lại từng người một.

Mấy nhóm quý nữ tới rồi đi, nhân lúc trong phòng chỉ có Tô Vãn Đường và Bùi Lạc Thanh, cuối cùng Tề Vân Hàm mới tìm được cơ hội: "Vãn Đường, ta... Ta nghe mẫu thân nói hai ngày này có bà mối đến nhà, muốn cưới ngươi về nhà ta, là thật à?"

Có mặt Bùi Lạc Thanh, Tề Vân Hàm không tiện nói thẳng, bèn hỏi khéo.

Tô Vãn Đường biết nàng đang lo lắng điều gì, bèn gật đầu: "Ừm, là thật."

Bùi Lạc Thanh kinh ngạc nhìn về phía Tô Vãn Đường: "Đây là chuyện khi nào vậy? Bàn chuyện với vị huynh trưởng nào của Vân Hàm vậy?"

Nàng ấy vẫn luôn biết Vãn Đường thích a đệ, nàng ấy đã từng thăm dò ý tứ của a đệ, chỉ tiếc...

Tề Vân Hàm trả lời thay Tô Vãn Đường: "Là đại ca ca của ta, chuyện cũng mới đây thôi.”

Bùi Lạc Thanh nhìn Tô Vãn Đường: "Vậy à, thế Vãn Đường nghĩ thế nào?"

Tề Vân Hàm c*̃ng nhìn về phía nàng ấy.

Tô Vãn Đường bị hai người nhìn chằm chằm, hiếm thấy lộ ra vẻ xấu hổ, ánh mắt né tránh, nói: "Phụ huynh ta không ở kinh thành, trước khi đi từng giao phó hôn sự của ta cho Quận chúa nương nương, chuyện này, ta nghe theo Quận chúa nương nương sắp xếp."

Bùi Lạc Thanh khó nén kinh ngạc.

Hễ là cô nương gia nói một câu nghe theo phụ mẫu, đó chính là gật đầu, nhưng Vãn Đường...

"Vậy thì tốt rồi." Tề Vân Hàm thấy vẻ mặt Tô Vãn Đường không có gì khác lạ, cũng thả lỏng: "Vốn dĩ sau khi ta nghe được tin này muốn đi hỏi ngươi xem thế nào, nhưng bởi vì sắp đến đại hôn, mẫu thân không cho ta ra ngoài."

Ngày đó là nàng ấy sơ suất, một bên là huynh trưởng ruột thịt, một bên là bạn thân, những ngày này trong lòng nàng ấy rất dày vò.

"Không sao." Tô Vãn Đường hiểu rõ ý của nàng ấy, lên tiếng an ủi: "Quận chúa nương nương đã hỏi ý ta, Vân Hàm yên tâm."

Tề Vân Hàm thấy nàng ấy nói như vậy, biết hôn sự này là nàng ấy cam tâm tình nguyện: “Vậy thì ta yên tâm rồi."

Nàng ấy đảo mắt, nhìn thấy Bùi Lạc Thanh ngẩn người thì cười hỏi: "Có phải Thanh tỷ tỷ thắc mắc sao đột nhiên Vãn Đường lại bàn chuyện cưới hỏi với đại ca ta không?”

Bùi Lạc Thanh cũng không phủ nhận: "Đúng vậy."

Tề Vân Hàm ra vẻ thần bí xích lại gần nàng ấy, nói khẽ: "Có chuyện này Thanh tỷ tỷ không biết, đại ca ca mến mộ Vãn Đường đã lâu, gần đây mẫu thân muốn làm mai cho đại ca ca, đại ca ca mới không nhịn được nói thẳng với mẫu thân, sau đó hai bên mới mời bà mối làm mai."

Tô Vãn Đường đứng một bên nghe mà cảm thấy vô cùng chột dạ.

Mặc dù lý do này là Tề Vân Mộc 'trắng trợn tuyên dương' vì lừa mình dối người, nhưng mỗi lần nhắc tới nàng ấy vẫn thấy hơi thẹn thùng.

Bùi Lạc Thanh thì cực kỳ kinh ngạc: "Thì ra là thế."

Nàng ấy nhanh chóng quan sát Tô Vãn Đường, thấy vẻ mặt đối phương có chút ngượng nghịu, kinh ngạc song cũng cảm thấy vui vẻ thay nàng ấy.

"Như thế tốt quá!"

"Vãn Đường, ta thật lòng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."

A đệ không cho nàng ấy được thứ nàng ấy muốn, bây giờ cuối cùng nàng ấy cũng bằng lòng tìm mối duyên khác, Bùi Lạc Thanh thật lòng chúc phúc nàng ấy.

Tô Vãn Đường cười đáp lại nàng ấy: "Ừm, cảm ơn Bùi tỷ tỷ."

"Được rồi, hôm nay là ngày đại hỷ của Vân Hàm, cũng đừng chỉ bận tâm nói chuyện của ta."

"Vân Hàm, ngươi nói cho chúng ta nghe xem lúc ngươi và Tống đại nhân ở bên nhau sẽ thế nào đi, y có hung dữ với ngươi không?"

Bùi Lạc Thanh c*̃ng nhìn về phía Tề Vân Hàm, lên tiếng trêu ghẹo: "Trước kia chúng ta còn đang suy nghĩ, tương lai Tống đại nhân sẽ lấy một vị phu nhân như thế nào, mới có thể áp chế được y, không nghĩ rằng, người đó sẽ là Vân Hàm."

Tô Vãn Đường gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy đúng vậy, người bình thường nghe thấy tên của y thì sắc mặt lập tức thay đổi, Vân Hàm ta nể ngươi quá đi mất.”

Tề Vân Hàm bị hai người mỗi người một câu làm cho hai gò má nóng lên, ấp úng hùa theo.

Mấy người trò chuyện một hồi, có tiếng pháo nổ từ bên ngoài truyền đến, là tân lang quan đến.

Tề Vân Hàm căng thẳng nhìn ra ngoài, Bùi Lạc Thanh nhẹ nhàng đè lên tay của nàng ấy, an ủi: "Đừng lo, đây chỉ là báo người mới tới, không tiến vào nhanh vậy đâu."

Nàng ấy nói xong thì vờ như lơ đãng nhìn sang Tô Vãn Đường, mới tiếp tục nói: "Có đại ca ca ngươi ngăn ở cổng, còn phải đợi nữa cơ."

Mắt Tô Vãn Đường lóe lên.

Đúng vậy, người kia khá là khó nhằn.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, ngoài phòng mới truyền đến động tĩnh, Tố Tuyết vui vẻ đến báo tân lang quan đã vào phủ.

Tề Vân Hàm lại bắt đầu hồi hộp.

"Vân Hàm."

Một khắc sau, ngoài cửa truyền đến giọng của Tề Vân Mộc, Tề Vân Hàm vội vàng lên tiếng.

"Giờ lành đã đến, ca ca đến tiễn muội đi ra ngoài." Hôm nay giọng Tề Vân Mộc dịu dàng hơn rất nhiều.

Bùi Lạc Thanh và Tố Tuyết dìu tân nương tử ra cửa.

Không biết là vô tình hay cố ý, Tô Vãn Đường đi ở cuối cùng.

Nhưng Tề Vân Mộc vẫn thấy được nàng ấy.

Ánh mắt hai người chạm nhau một chớp mắt, rồi lần lượt tách ra.

Tề Vân Mộc cúi đầu nhìn về phía muội muội, trong mắt chứa đựng vô vàn dịu dàng và yêu thương: "Kiều Kiều, chớ căng thẳng, ca ca sẽ ở bên muội."

Tề Vân Hàm nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này Tề Vân Mộc mới quay người khuỵu gối trước mặt nàng ấy, cẩn thận cõng muội muội đã nuông chiều hai mươi năm ra ngoài.

Giờ khắc này Tề Vân Mộc hoàn toàn không còn chút sắc bén của chốn quan trường, hắn chỉ là một huynh trưởng thương muội khôn xiết. Hắn nhận thấy được sự hồi hộp và bịn rịn của muội muội, hắn mỉm cười nhẹ giọng dỗ dành.

"Kiều Kiều, đừng sợ."

"Nếu Tống Hoài dám ức h**p muội, muội trở về nói với ca ca, ca ca đi báo thù cho muội."

Tề Vân Hàm mím môi, lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt.

"Kiều Kiều ngoan, hôm nay chúng ta đều không khóc, Kiều Kiều gả cho lang quân như ý, phải vui mừng đi ra ngoài."

Hốc mắt Tề Vân Mộc đã ửng đỏ.

Từ nhỏ đến lớn, không biết hắn đã cõng nàng ấy bao nhiêu lần, mà lần này, có lẽ là một lần cuối cùng.

Tề Vân Hàm cố nén nghẹn ngào gật đầu: "Dạ."

Họ nhanh chóng đến nhị môn, Tề Vân Lan đã chờ ở chỗ đó từ sớm.

Tề Vân Mộc cẩn thận thả người xuống, dõi theo Tề Vân Lan đưa muội muội đến tiền viện.

Tính tình Tề Vân Lan khá hoạt bát, mặc dù quãng thời gian này y nhốt mình trong thư phòng cả ngày, nhưng tính tình không dễ dàng thay đổi đến vậy.

Y sợ nàng ấy khóc quá nhiều, còn kể cho Tề Vân Hàm nghe mấy câu chuyện cười, có điều kể một hồi thì chính mình lại nghẹn ngào trước.

Tề Vân Hàm bị ảnh hưởng, thật sự không nhịn được nữa, mang theo giọng mũi nói: "Nhị ca ca, ta không nỡ xa mọi người."

"Hầy." Tề Vân Lan cố nén nước mắt, cười dỗ nàng ấy: "Hai nhà cách nhau gần như vậy, về sau Kiều Kiều có thể trở về bất cứ lúc nào, chỉ cần Kiều Kiều nói nhớ ca ca, ta và đại ca sẽ đi thăm Kiều Kiều."

"Không được khóc nữa nhé, chờ lát nữa khóc nhòe lớp trang điểm sẽ khiến mọi người cười đấy."

Tề Vân Hàm lau nước mắt đồng ý.

"Nhị ca ca, nếu như huynh thật sự không thể buông tay thì đi tìm Thôi tỷ tỷ đi, ta ủng hộ huynh."

Tề Vân Lan giật mình, chuyển chủ đề: "Trước kia Tống Hoài luôn bày ra dáng vẻ không để ý tới người khác, hiện tại thành muội phu của ta, ta xem sau này y còn dám ngó lơ ta không."

Tề Vân Hàm nín khóc mỉm cười: "Nếu mà y dám, ta sẽ không để ý tới y."

"Ừ." Tề Vân Lan cười gật đầu.

Ra cửa tròn, Tề Vân Lan giao người cho Tống Hoài đã đợi sẵn ở chỗ đó.

Tề Vân Hàm vội vàng dùng quạt tròn che mặt mình, nhưng Tống Hoài vẫn nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của nàng ấy.

Hai người đến tiền viện bái biệt song thân Tề gia, mới cùng nhau đi ra ngoài; lúc Tống Hoài dìu Tề Vân Hàm lên kiệu hoa thì nói khẽ: "Còn khóc nữa là sẽ biến thành con mèo lem nhem đấy.”

Tề Vân Hàm ngước mắt nhanh chóng lườm y một cái.

Tống Hoài nhẹ nhàng cười một tiếng, buông màn kiệu xuống.

Pháo c*̀ng vang lên, chiêng trống vang trời, đội ngũ đón dâu đón được tân nương tử, lên đường về phủ.

Đã có người chờ ở cổng Tống gia, đôi phu thê mới cưới vừa đến đã được đón vào chính sảnh, bái đường dưới sự chủ trì của lễ quan.

Tân nương tử vào động phòng, khách khứa lần lượt ngồi vào vị trí.

Trong bữa tiệc, tân lang quan bị bao vây chặt như nêm cối.

Ngay cả Nhị hoàng tử đi cứu viện cũng chật vật ứng phó.

Dẫu sao thì thường ngày Tống Hoài luôn khiến cho người khác muốn nhượng bộ lui binh, hôm nay hiếm khi có cơ hội, những người kia đều nhân cơ hội trút rượu y.

Vệ Trăn liếc mắt nhìn ra ngoài, hơi không đành lòng: "Điện hạ..."

Vân Hàm còn đang chờ đấy.

Chử Yến lạnh lùng liếc nhìn: "Để y chống đỡ thêm một lát, Cô vẫn nhớ ‘mối thù’ lần trước y chặn cửa đấy."

Vệ Trăn: "..."

Hai người này đúng là.

Hai vị Công chúa liếc nhau, mím môi cười.

Lại một lát sau, Chử Vân hơi lo lắng nhìn ra ngoài: "Tống đại nhân còn chịu đựng được, nhưng sợ là Nhị hoàng huynh không chịu nổi."

Vệ Trăn vội vàng nhìn qua, quả nhiên thấy Chử Huyên đi chắn rượu cho Tống Hoài đã đứng không vững lắm.

Nàng im lặng thở dài.

Thường ngày Tống đại nhân đã đắc tội bao nhiêu người vậy?

Lúc này Chử Yến mới chậm rãi đặt đũa xuống, nói với hai vị Công chúa: "Sai người đưa Chử Huyên về cung."

"Vâng."

Sau đó, ba người trơ mắt nhìn thấy Thái tử đi vào trong đám người.

Nếu là ngày thường, Thái tử vừa đứng ra đấy, ai cũng không dám làm càn nữa, nhưng hôm nay thì khác.

Những người này hoặc nhiều hoặc ít đều đã uống hơi nhiều, lại thêm trong lòng bọn họ biết rõ Thái tử sẽ không nổi giận trong tiệc cưới của Tống Hoài, bèn đánh bạo mời rượu Thái tử.

Tống Hoài được Thái tử cứu ra, bản thân Thái tử lại bị vây bên trong.

Chử Vân lo lắng nhìn về phía Vệ Trăn: "Hoàng tẩu, thế này..."

Vệ Trăn đang cau mày nghĩ cách kéo Thái tử ra, đã thấy Chử Yến đạp một chân lên ghế, trong tay cầm một bầu rượu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám đông: "Uống từng chén một thì có gì thú vị, người đâu, đổi bát!"

Vệ Trăn: "..."

Hai vị Công chúa: "..."

"Bát này nhỏ, đổi cái to hơn!"

Khóe môi Vệ Trăn run rẩy.

"Hôm nay không uống sạch hầm rượu của Tống Hoài, ai cũng không được đi!"

Vệ Trăn xoa trán, nói với hai vị Công chúa:

"Không sao, để chàng ấy uống đi, hiếm khi chàng ấy..."

"Gần gũi với thần tử."

Hai vị Công chúa "..."

Đây mà gọi là gần gũi á?

Lúc này, người của Tam công chúa tới đáp lời: "Nhị hoàng tử không chịu đi, nhất định phải chờ Thái tử điện hạ hồi cung cùng."

Tam công chúa Chử Nguyệt nhìn về phía Vệ Trăn: "Hoàng tẩu..."

Vệ Trăn cười nhạt: "Không sao, vậy thì chờ điện hạ hồi cung cùng."

Dẫn một con ma men về là dẫn, hai con ma men cũng là dẫn, không sao.

Bình Luận (0)
Comment