Nàng đã có thể nghe được tiếng ồn ào của đám thị vệ, da mặt nóng lên, nhân lúc Thái tử không để ý, mạnh tay đẩy hắn ra, xoay người bước lên xa giá.
Sau khi Chử Yến bị đẩy thì lảo đảo lùi lại mấy bước, Trường Phúc tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn, lại nghe Thái tử hỏi: "Có phải Trữ phi của Cô giận rồi không?"
Trường Phúc cười gượng một tiếng: "Chắc là Trữ phi đang tức giận đấy ạ."
Bị ngài quấy như vậy, không tức giận mới là lạ.
Thái tử nhíu mày, đẩy hắn ta ra: "Trữ phi là để cho ngươi gọi à? Nàng ấy là Trữ phi của Cô."
Trường Phúc mờ mịt 'Ơ' một tiếng.
Đúng vậy, bởi vì là Trữ phi của ngài, hắn ta mới có thể gọi là Trữ phi chứ.
Được rồi, không thể nói đạo lý với Thái tử đang say rượu.
Hắn ta đang định tiến lên đỡ Thái tử lên xa giá, lại thấy Thái tử đã bước lên xa giá một mình, vừa đi vừa lảo đảo, nhìn khiến người hoảng sợ, sợ hắn mất thăng bằng ngã xuống.
"Trữ phi à, nàng ra đỡ Cô với, nàng mặc kệ Cô à?"
Nghe giọng còn rất tủi thân.
Vệ Trăn vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng vẫn vén rèm lên kéo Thái tử vào.
Tiến vào xa giá, Thái tử cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, dựa vào trên người Vệ Trăn, dần dần ngủ say.
Nhìn gương mặt tuyệt đẹp không có gì sánh bằng kia, chút tức giận vừa rồi trong lòng Vệ Trăn thoáng chốc tiêu tán.
Trở về Đông cung, đổi thành thị vệ cõng Thái tử về tẩm điện, Vệ Trăn nói: "Sau này, không được để điện hạ say khướt như vậy nữa."
Trường Phúc nhìn bóng lưng của nàng: "..."
Hôm nay không phải là ngài không cho ngăn cản, nói để điện hạ gần gũi với các đại thần một chút à?
_
Ngày hôm sau, Thái tử tỉnh lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Dường như đã không hề nhớ rõ chuyện đêm qua.
Vệ Trăn cố ý nhắc tới, Thái tử phủ nhận: "Không có khả năng, sao Cô có thể lăn trên đường lớn với Chử Huyên, nhất định là Trăn Trăn nhớ nhầm."
"Cô đi xem xem những thứ chuẩn bị để đi Đông Nhữ thế nào rồi."
Vệ Trăn: "..."
Nàng nghẹn cười nói: "Đều đã chuẩn bị thỏa đáng."
Thái tử ồ một tiếng: "Thế Cô đi xử lý công vụ."
Vệ Trăn: "Điện hạ sắp xuất hành đến Đông Nhữ, tấu chương hai ngày này đều đưa đến chỗ phụ hoàng rồi."
Thái tử nhất thời không tìm được cớ gì, đứng tại chỗ trầm tư.
Vệ Trăn bèn tìm lí do cho hắn: "Thật ra cũng có một chuyện, có lẽ cần điện hạ xử lý."
"Chuyện gì?" Sắc mặt Thái tử thản nhiên.
"Sáng sớm đã nghe nói Tứ muội muội đi gặp phụ hoàng, hình như là vì hôn sự." Vệ Trăn nói.
"Thế thì đúng là Cô nên đi xem xem." Chử Yến nghiêm mặt nói.
"Ừm, ta đưa tiễn điện hạ."
"Không cần."
Chử Yến bước nhanh ra tẩm điện.
Thái tử vừa đi, Vệ Trăn lập tức cười đến cong lưng.
Có lẽ không cần phải để đám Trường Phúc để ý, sau này Thái tử c*̃ng sẽ không lại khiến bản thân say đến choáng váng như vậy nữa.
Ra tẩm điện, ánh mắt Chử Yến lóe lên một tia sáng lạnh, nghiến răng nghiến lợi: "Chử Huyên!"
Đồ chó này!
Hại hắn mất mặt như vậy!
"Đi xem Nhị hoàng tử tỉnh chưa." Chử Yến lạnh giọng gọi thống lĩnh thị vệ mới tới, giọng điệu thâm trầm: "Kể từ hôm nay, giờ Thìn mỗi ngày gọi hắn dậy cho Cô!”
Thống lĩnh đã nghe nói về tin đêm qua Nhị hoàng tử lôi kéo điện hạ của bọn họ khóc lóc om sòm trên đường, cho nên sau khi đồng ý lại hỏi: "Là vì luyện công sáng sớm?"
"Đọc sách, luyện công, mỗi thứ một canh giờ!" Chử Yến: "Đến khi Cô trở về từ Đông Nhữ mới thôi."
Trời cao biển rộng mặc y bay lượn?
Còn tự do tự tại nhìn cảnh đẹp bốn mùa?
Cảm thụ cảnh sắc buổi sáng trước đi!
Thống lĩnh: "Vâng."
Trong lúc ngủ mê, Chử Huyên bị gọi mà không tỉnh, bị ôm cả người lẫn chăn mền đến ngoài điện, trong tay còn bị ép cầm một quyển sách.
Cung nhân hầu cận của Chử Huyên khuất phục trước dâm uy của thống lĩnh Đông cung, giận mà không dám nói gì.
Chử Huyên bị ánh nắng chói mắt làm tỉnh giấc, ngồi dậy cau mày, quát: "Ai mở cửa sổ ra?"
Không có ai trả lời.
Chử Huyên giơ tay chặn ánh nắng, híp mắt xem xét, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Thống lĩnh thị vệ Đông cung.
Y giật mình một cái, tỉnh táo một nửa.
Nhìn một vòng xung quanh, lúc này mới phát hiện vậy mà mình lại đang ở hoa viên ngoài điện.
Chử Huyên: "..."
Xảy ra chuyện gì vậy?
Hoàng huynh muốn đóng gói y đến Đông Nhữ cùng à?
"Nhị hoàng tử." Thống lĩnh chắp tay hành lễ, lạnh lùng nói: "Thái tử điện hạ có khẩu dụ, kể từ hôm nay, Nhị hoàng tử phải dậy từ giờ Thìn, đọc sách, luyện công, mỗi việc một canh giờ, mãi đến khi Thái tử điện hạ trở về từ Đông Nhữ mới thôi."
Chử Huyên muộn màng phát hiện quyển sách trong tay, không dám tin mình nghe thấy được cái gì: "Cái gì? Tại sao? Tại sao hoàng huynh lại đối xử với ta như vậy?"
Tiếng gào thê lương vang vọng giữa không trung rất lâu.
Nhưng cũng không khiến Thống lĩnh Đông cung có chút đồng tình chút nào.
Sau khi Vệ Trăn biết được việc này cũng không cảm thấy bất ngờ.
Với tính tình đó của Chử Yến, không nổi giận mới là không bình thường.
Điều khiến nàng bất ngờ hơn chính là tin tức theo sau khác truyền đến ngay sau đó.
Triều đình muốn đưa lương thảo đến biên cảnh Nam Hào, do Tứ công chúa Chử Vân phụ trách áp tải.
Không cần nghĩ Vệ Trăn cũng biết đây là biện pháp của Chử Yến.
Nàng không khỏi nghĩ đến ngôn từ to gan của Chử Nguyệt hôm qua, thầm nhủ, phong cách làm việc của hai huynh muội này lại có chút tương tự.
Đều gọn gàng dứt khoát như vậy.
Có điều sự sắp xếp này còn rất thích hợp.
Áp tải lương thảo, tất nhiên sẽ gặp Tô Chẩm Đường, có cơ hội tiếp xúc, nếu may mắn vừa mắt thì đôi bên cùng vui vẻ.
Cho dù thất bại quay trở về, c*̃ng không ảnh hưởng tới thanh danh của Tứ công chúa.
Sóng gió từ chuyện ban hôn trôi qua, hôn sự giữa Tề gia và Tô gia c*̃ng bắt đầu được chuẩn bị.
Tề gia không vì trong lòng có khúc mắc mà lạnh nhạt với Tô Vãn Đường, về mặt cấp bậc lễ nghĩa làm vô cùng ổn thỏa, c*̃ng cho nàng ấy đủ thể diện cần có.
Sau khi hai bên bàn bạc, hôn kỳ được xác định vào nửa năm sau.
Sau khi việc này được quyết định, c*̃ng đến thời điểm Thái tử xuất hành Đông Nhữ.
Chuyến này là đi ký hiệp ước, thiên hạ đều biết, dĩ nhiên là thanh thế to lớn.
Ngoại trừ mười chín ám vệ, còn dẫn theo hai ngàn binh sĩ.
Một trăm thân binh của Vệ Trăn c*̃ng cải trang đi theo.
Ngày rời kinh, Tô Vãn Đường và Vinh Trì đến đưa tiễn.
Ban đầu Tô Vãn Đường cũng muốn đi theo, nhưng hiện tại dưới trướng nàng ấy có mấy ngàn tướng sĩ, không thể nói đi thì đi.
Tô Vãn Đường lưu luyến không rời nhìn Vệ Trăn: "Thiếu chủ thuận buồm xuôi gió, bình an trở về."
Vệ Trăn nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, quân Lãng tạm thời giao cho các ngươi."
"Thiếu chủ yên tâm."
Phủ Lãng Vương, phủ Quận chúa thì Thái tử và Vệ Trăn đã chào từ biệt từ trước đó, sau khi tạm biệt Tô Vãn Đường, đoàn người lập tức ra khỏi thành.
Dân chúng cũng đều biết Thái tử đi chuyến này là vì ký hiệp ước, xếp hàng hai bên đường, rối rít tiễn đưa.
_
Ngày đó loan giá của Thái tử đã chạy đến thành trấn tiếp theo, sau khi chỉnh đốn xong lại tiếp tục đi đường.
Nhưng lúc này trên loan giá của Thái tử và xe ngựa đều đã không có một ai.
Trên con đường nhỏ trong rừng, một nhóm mười người cưỡi ngựa chạy vội.
Nhóm người này là Thái tử, Vệ Trăn, Tống Hoài, Tề Vân Hàm, và sáu ám vệ.
Ngay từ đầu bọn họ đã quyết định sẽ chia binh thành hai đường, một là có thể thăm dò tính chân thật của việc này, thứ hai, có thể dạo chơi dọc đường.
Từ trước đến nay Nam Hào Tây Vu quỷ kế đa đoan, ai biết lần này bọn họ thật lòng muốn ký hiệp ước hòa bình hay muốn bắt ba ba trong rọ, muốn gây bất lợi cho Thái tử. Hơn nữa Chử Yến, Vệ Trăn, Tống Hoài và Tề Vân Hàm đều mới tân hôn, lần này cũng xem như ra ngoài du lịch.
Trên đường đi, bốn người đã được thưởng lãm mỹ cảnh khác biệt, cũng đã nếm thử qua vô số mỹ vị tươi ngon.
Cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, lúc họ đến đô thành Đông Nhữ đã là một tháng sau.
Mà còn chừng mười ngày nữa loan giá mới đến.
Bốn người ngắm nhìn tấm biển trên tường thành, lần lượt xuống ngựa.
"Thành Ngọc Kinh."
Tề Vân Hàm nhẹ giọng thì thầm: "Cũng không biết trong đô thành Đông Nhữ là cảnh tượng thế nào."
Tống Hoài thuận tay nhận dây cương trong tay Tề Vân Hàm, đưa cho Ngọc Thập Cửu.
Thập Bát không đợi dặn dò, cầm lấy bọc hành lý trên lưng ngựa của Thái tử và Vệ Trăn rồi giao ngựa cho đồng bạn.
Trường Phúc và người hầu của Tống gia đều ở trong đội ngũ phía sau, nàng ấy và Thập Cửu thì sẽ đóng giả tùy tùng của Thái tử và Tống Hoài, đồng hành với bọn họ.
Mà bốn ám vệ khác thì canh giữ ở chỗ tối.
Mười người còn lại thì ở trong đội ngũ phía sau.
Vệ Trăn nhìn Thập Bát, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: "Điện hạ, thành Ngọc Kinh..."
Chử Yến c*̃ng hiểu được, nhíu mày.
Lúc trước lấy tên này thật sự không nghĩ đến vụ này, nếu vẫn luôn ở Bắc Lãng thì cũng không sao, nhưng dù sao cũng đã đến đô thành của người ta, vẫn nên tránh chữ này đi thì tốt hơn.
Chử Yến ngẫm nghĩ, nói với ám vệ: "Đổi thành, Cảnh."
Ám vệ đã sớm quen với việc tên của mình thay đổi, nghe xong lời này thì lập tức hiểu rõ, đồng loạt đáp lại.
Khuôn mặt của Chử Yến quá gây chú ý, cũng không ít người Nam Hào Tây Vu từng gặp Tống Hoài, cho nên trên đường đi bốn người đều đội mũ có rèm.
Thành Ngọc Kinh cũng phồn hoa giống thành Phụng Kinh, chỉ là thiếu chút nguy nga.
Sau khi Chử Yến Tống Hoài vào thành thì đều lặng lẽ quan sát xung quanh, không cảm nhận được nguy hiểm, mới đều thu lại khí thế trên người.
Tề Vân Hàm được cho phép, vội vàng lôi kéo Vệ Trăn đi xem những món đồ hiếm lạ ven đường.
Nhưng cũng không lâu lắm, một chiếc xe ngựa không thu hút lại chậm rãi dừng lại bên cạnh bọn họ.
Chử Yến Tống Hoài gần như đồng thời tiến lên chặn trước mắt hai người.
Xa phu cung kính gật đầu với bọn họ, rút một miếng ngọc bội ra, nói "Chủ tử nhà ta nghe nói bạn cũ đến, mở tiệc rượu, mời bạn cũ tụ họp."
Ngoại trừ Tề Vân Hàm, ba người khác đều lập tức nhận ra miếng ngọc bội kia.
Giọt nước trong mây, hoàng thất Đông Nhữ.
Người trong hoàng thất Đông Nhữ mà bọn họ quen, chỉ có một, có thể được gọi là bạn cũ cũng chỉ có người kia.
Thái Tử Đông Nhữ, Đông Phương Tô.
Tống Hoài tiến lên nâng tay: "Có thể để ta xem qua không?"
Dường như xa phu sớm đã đoán được bọn họ sẽ có yêu cầu này, không chút do dự đưa qua.
Tống Hoài nhìn kỹ ngọc bội, nói với Chử Yến: "Là thật."
Chử Yến: "Nếu bạn cũ đã có lời mời, nào có đạo lý không gặp."
Xa phu nghiêng người nhường đường: "Chư vị, mời."
Tống Hoài lên xe ngựa trước, quan sát bên trong một lượt rồi nhẹ nhàng gật đầu với Chử Yến.
Lúc này mấy người mới lần lượt lên xe ngựa.
"Hắn ta nhận ra bằng cách nào?" Tề Vân Hàm cũng không biết người mời bọn họ là ai, nhưng thấy mấy người Chử Yến đều biết thì c*̃ng không hỏi, chỉ tò mò hỏi một câu.
Trên đường đi bọn họ đều đội ngũ có rèm, sao vị bạn cũ kia lại nhận ra?
Vệ Trăn nhìn Chử Yến, bình tĩnh nói: "Gặp hắn ta, hỏi một cái là biết."
Ngọc bội là thật, người thì chưa chắc.