Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 169

Xe ngựa len lỏi qua mấy con hẻm nhỏ, dừng dưới một quán rượu tên 'Phương Xa'.

Quán rượu Phương Xa này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ chiếm một góc nhỏ nơi mặt phố, nếu không để tâm rất dễ lướt qua mà không hay biết.

Thế nhưng, vừa bước qua bậc cửa, bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Hành lang vờn quanh bốn phía, ở giữa có một hồ nước nhỏ, một chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua mặt hồ, mười mấy con cá chép vui sướng bơi lội dưới hồ.

"Mời các vị đi bên này."

Quán rượu Phương Xa có tổng cộng ba tầng, xa phu dẫn mấy người lên tầng cao nhất rồi đi vào chỗ sâu, không biết đã qua bao nhiêu chỗ rẽ, cuối cùng mới dừng lại ở ngoài một gian phòng.

Xa phu gõ cửa một cái, cung kính nói: "Chủ tử, khách quý đã tới."

Bên trong không đáp lại, nhưng cửa lại đột nhiên mở ra.

Xa phu khom người lui ra phía sau, làm tư thế mời: "Chư vị, mời."

Chử Yến và Tống Hoài liếc nhau, từng người bảo vệ Vệ Trăn và Tề Vân Hàm sau lưng.

Ở trong phòng có chừng mấy chục người.

Vệ Trăn c*̃ng đã phát hiện, tay lặng lẽ đặt bên hông, chuẩn bị tùy thời rút dao găm ra.

Ngọc bội là thật, người của hoàng thất Đông Nhữ có thể được họ gọi là 'bạn cũ' cũng chỉ có Đông Phương Tô.

Trước mắt, mọi thứ đều lộ vẻ kỳ lạ, nếu người mời bọn họ tới không phải Đông Phương Tô, vậy thì đây là một cái bẫy, mà người bố cục biết Đông Phương Tô quen biết bọn họ, lợi dụng điểm này để dẫn bọn họ tới đây.

Còn có một loại khả năng, có lẽ Đông Phương Tô gặp nguy hiểm, nhưng loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ, dù sao đây cũng là đô thành Đông Nhữ, ai dám động đến Thái tử Đông Nhữ ở chỗ này?

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, vô số suy nghĩ đã chạy qua trong đầu Vệ Trăn. Khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón một trận chiến, lại chợt nghe thấy tiếng trống nổi lên. Tiếng trống vang lên ba tiếng, tiếp theo là tiếng đàn uyển chuyển, tiếng sáo trong trẻo, màn sân khấu trước mặt bọn họ c*̃ng chậm rãi được vén lên theo tiếng nhạc.

Trên sân khấu, có hơn mười người bao gồm cả vũ cơ nhạc công, y phục múa tỏa ra ánh sáng lung linh chói mắt, dáng múa linh hoạt, mờ ảo như tiên, không thể nói không phải một bữa tiệc thị giác.

Sau tấm bình phong, bỗng có bóng người lắc lư.

Đám Vệ Trăn đồng thời nhìn lại, một lang quân mặc cẩm bào lộng lẫy, dung mạo mỹ lệ xuất hiện ở trước mắt mọi người, cằm khẽ nhếch, mặt mày hơi giương lên, giống như một con phượng hoàng nhỏ tuyệt đẹp, kiêu ngạo và cao quý.

Nhìn khuôn mặt cũng được tính là quen thuộc, trong lòng Vệ Trăn buông lỏng, tay rời khỏi bên hông.

"Đây là tiệc đón gió ta chuẩn bị cho các vị, thế nào, bất ngờ không?"

Phượng hoàng nhỏ không ai bì nổi vừa mở miệng, lập tức rơi xuống phàm trần, vẫn còn dáng vẻ thức thời như trước kia.

Có điều, kinh ngạc?

Là suýt nữa biến thành kinh hãi mới đúng.

Tiểu Thái tử Đông Nhữ mang theo một làn gió thơm lao đến trước mặt Chử Yến Vệ Trăn, vóc dáng của hắn ta đã được tính là phát triển rất nhanh, nhưng ở trước mặt Chử Yến vẫn thấp khoảng nửa cái đầu, thế là tiểu Thái tử Đông Nhữ nhón mũi chân, cười hì hì chắp tay: "Bái kiến Bắc Lãng điện hạ, Thái tử phi điện hạ."

Vệ Trăn gật đầu đáp lễ.

Chử Yến ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cảm ơn tiệc đón gió tẩy trần của Đông Nhữ điện hạ."

"Nếu mà màn sân khấu được vén lên chậm thêm chút nữa, sợ là nơi này sẽ máu chảy thành sông."

Nụ cười của Đông Phương Tô cứng đờ, ngay cả tiếng nhạc cũng chợt chênh phô mấy nhịp, động tác của vũ cơ c*̃ng lộn xộn mất một lúc.

Sau một hồi yên tĩnh đáng sợ, Đông Phương Tô yên lặng lùi về sau một bước, cười chân thành: "Ngày lành thế này, nói chuyện đáng sợ như vậy làm gì."

Hắn ta vừa nói, vừa mời mấy người ngồi vào vị trí.

Trong lúc đó, hắn ta trắng trợn nhìn Tống Hoài mấy lần, muốn nói lại thôi.

Trong bữa tiệc, hắn ta lại lần nữa nhìn về phía Tống Hoài, vừa vặn đối diện với ánh mắt không có chút độ ấm nào của y, hắn ta cũng không sợ hãi, hào phóng cười một tiếng: "Lại gặp mặt, Tống đại nhân."

Nếu Bắc Lãng đã không công khai thân phận của y, vậy thì vẫn gọi y như vậy đi.

Tống Hoài gật đầu: "Đông Nhữ điện hạ."

Xem như đã làm lễ.

Đông Phương Tô lại nhìn sang Tề Vân Hàm ngồi bên cạnh y, Tề Vân Hàm cười mi mắt cong cong: "Bái kiến Đông Nhữ điện hạ."

Đông Phương Tô thong dong đáp lễ: "Tống phu nhân, có lễ rồi."

Trò chuyện đơn giản vài câu, rượu thịt lần lượt được mang lên.

"Chư vị tàu xe mệt mỏi một chuyến, ta đã chuẩn bị sẵn phòng ở khách đ**m, sau khi dùng bữa xong là có thể dời bước đi nghỉ ngơi." Đông Phương Tô giơ chén rượu lên, cười vô cùng hiền lành: "Ta đại biểu Đông Nhữ, chào đón chư vị."

Chử Yến nhìn hắn ta một lát, mới nâng chén.

Tề Vân Hàm cũng muốn nâng tay, Tống Hoài lại nhìn về phía nàng ấy: "Kiều Kiều, có muốn đổi nước trái cây không?"

Không đợi Tề Vân Hàm trả lời, Đông Phương Tô đã nói: "Tống đại nhân yên tâm, rượu của tỷ tỷ và Tống phu nhân khác chúng ta, rượu này không gắt vả lại mùi vị cũng rất thơm, cô nương gia đều rất thích."

Hắn ta đã nói như vậy, Tề Vân Hàm bèn không từ chối: "Ừ, để ta nếm thử."

Mấy người cụng ly, yến hội cũng xem như bắt đầu.

"Nào, Bắc Lãng điện hạ nếm thử, những món này đều là những món ăn nổi tiếng nhất thành Ngọc Kinh." Đông Phương Tô ngồi xuống cạnh Chử Yến, từ đầu tới cuối đều hết sức ân cần, thực hiện ý đồ ôm đùi vô cùng tinh tế.

Chử Yến hờ hững nhìn về phía hắn ta, không động đũa.

"Chúng ta đã ký hiệp ước, ngươi đang nhăm nhe thứ gì của Cô?"

Đông Phương Tô nháy mắt mấy cái đầy vô tội: "Nào có, ta nào dám, chỉ là ta muốn cảm ơn món quà trước đó Bắc Lãng điện hạ tặng cho ta, ta rất thích."

Hắn ta dứt lời lại nhìn về phía Vệ Trăn: "Tỷ tỷ, tỷ mau giải thích giúp ta đi."

Vệ Trăn nhìn hắn ta, chỉ cười không nói.

Đông Phương Tô ngẩn người, hơi thất vọng nói: "Được rồi, tỷ tỷ đã thành hôn với Bắc Lãng điện hạ, khẳng định là thiên vị Bắc Lãng điện hạ."

Nhận thấy được ánh mắt lạnh lẽo bên cạnh, Đông Phương Tô vội vàng ngẩng đầu giải thích với Chử Yến: "Ta không hề ngấp nghé tỷ tỷ đâu nha."

Chử Yến hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cầm lấy đôi đũa.

Bữa tiệc diễn ra quá nửa, Vệ Trăn mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Không biết sao Đông Nhữ điện hạ lại nhận ra chúng ta?"

Bọn họ vừa vào thành thì người của Đông Phương Tô đã tìm đến, hiển nhiên là biết rõ hành tung của bọn họ như lòng bàn tay.

Nhưng dọc đường bọn họ đều đội mũ có rèm, vả lại cũng không phát hiện người theo dõi.

Đông Phương Tô không chút nghĩ ngợi nói: "Cặp đôi có phong thái tựa thần tiên, khí chất lỗi lạc như Bắc Lãng điện hạ và tỷ tỷ, Tống đại nhân và Tống phu nhân, khắp thiên hạ này nào còn tìm ra đôi thứ ba. Ta chỉ bảo với thuộc hạ là, chỉ cần nhìn thấy hai đôi thần tiên quyến lữ giống như thần tiên hạ phàm, vậy thì nhất định là khách quý đến."

Vệ Trăn: "..."

Chử Yến lặng lẽ nhìn qua: "... Nói chuyện nghiêm túc."

"Được rồi." Đông Phương Tô: "Ta đã sớm đoán được các ngươi sẽ chia binh hai đường, cho nên sau khi tiến vào địa giới Đông Nhữ ta đã sắp xếp người chờ sẵn ở mỗi một thành trì dọc theo đường. Dù sao địa bàn của ta mà, dĩ nhiên là tin tức linh thông, các ngươi lại không phải lúc nào cũng đội mũ có rèm, chỉ cần lộ mặt là sẽ bị phát hiện. Hôm qua ta nhận được tin tức hôm nay các ngươi sẽ đến thành Ngọc Kinh, bèn sai người chờ ở cửa thành, chỉ bằng lộ dẫn(*) là đã xác định được thân phận của các ngươi."

(*) Giấy tờ chứng minh thân phận thời cổ đại, ghi rõ tên tuổi,, nghề nghiệp, nơi đi đến và đích đến… Tương tự như giấy thông hành, thư giới thiệu hoặc căn cước công dân ở hiện đại.

Vệ Trăn và Chử Yến lặng lẽ liếc nhau, lại từng người dịch chuyển tầm mắt: "Hóa ra là như vậy."

"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đến thành Ngọc Kinh, Đông Nhữ điện hạ cần gì phải tốn công phí sức như vậy?"

Đông Phương Tô mất tự nhiên sờ lên chóp mũi, ý đồ đổi chủ đề: "Ăn cơm trước, ăn cơm."

Chử Yến đặt đũa xuống, lạnh nhạt hỏi: "Hiện tại Thái tử Nam Hào Tây Vu đang ở nơi nào?"

Nụ cười trên mặt Đông Phương Tô lập tức biến mất, bẹp miệng: "Ở dịch quán."

"Hai tên lòng dạ hiểm độc, suốt ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết gây sự, đúng là xấu từ trong xương."

Vệ Trăn: "..."

Đông Phương Tô càng nói càng tức giận: "Nếu mà Thái tử Đông Nhữ ta cũng lợi hại như Thái tử Bắc Lãng, ta nhất định sẽ đi đánh bọn họ đến chết đi sống lại!”

Tề Vân Hàm: "... Không phải ngài là Thái tử Đông Nhữ à?"

Đông Phương Tô nói một cách hiển nhiên: "Đúng vậy, cho nên ta đánh không lại nha."

"Nếu Bắc Lãng điện hạ là hoàng huynh của ta thì tốt rồi, vị Nhị hoàng tử của Bắc Lãng các ngươi đúng là có phúc."

Tề Vân Hàm: "..."

Vệ Trăn lặng im một lát, nói: "Bọn họ làm cái gì?"

Dự đoán của Chử Huyên đúng là chính xác, quả nhiên Đông Phương Tô muốn giành hoàng huynh với y.

Đông Phương Tô bị câu hỏi của Vệ Trăn làm nghẹn họng, nửa ngày không nói gì.

Chử Yến lại nói: "Nếu như không còn gì nữa thì chúng ta về phòng đây."

"Chờ một chút!" Đông Phương Tô vội vàng kéo lại ống tay áo của hắn, thấy Chử Yến nhíu mày, hắn ta vội vàng buông tay, còn vuốt phẳng phần tay áo bị mình làm nhăn.

"Tất cả đi xuống đi."

Đông Phương Tô phất tay cho vũ cơ nhạc công lui xuống.

Đợi tất cả mọi người rời đi, Đông Phương Tô kéo ghế của mình lại gần Chử Yến: "Bắc Lãng điện hạ..."

Chử Yến ghét bỏ dịch sang phía Vệ Trăn, duỗi một ngón tay ra chống lên trán Đông Phương Tô: "Ngồi về chỗ đi."

Đông Phương Tô chớp mắt mấy cái: "Thôi được rồi."

Hắn ta lại dịch ghế về, sau đó nhìn Chử Yến bằng ánh mắt trông mong: "Bắc Lãng điện hạ, thật ra, ta muốn nhờ ngươi tra giúp ta một vụ án."

Chử Yến: "... Vụ án gì mà cần Cô tra?"

"Vụ án mất trộm."

Đông Phương Tô nghiêm mặt nói.

Dứt lời, xung quanh im lặng không tiếng động.

Một vụ án mất trộm, cần Thái tử Bắc Lãng điều tra?

Mà còn là vụ án mất trộm của Đông Nhữ.

Yêu cầu này đâu chỉ quá đáng, quả thực là không thể tưởng tượng.

Nếu như đổi thành một người Đông Nhữ khác nói ra, sợ là phải mất mạng.

Nhưng người trước mặt là tiểu Thái tử Đông Nhữ, Chử Yến không nhúc nhích, Tống Hoài c*̃ng không rút đao.

Tề Vân Hàm khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đông Phương Tô.

Đông Nhữ điện hạ khá thú vị, nhưng có phải là hơi to gan rồi không?

Trong không gian yên tĩnh đến lạ kỳ, Vệ Trăn nhẹ giọng mở miệng: "Mất cái gì?"

Đông Phương Tô mím môi, dè dặt đưa tay nắm lấy ống tay áo Chử Yến, hơi tủi thân: "Thái tử ấn."

Trong phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.

Nửa ngày, Chử Yến nhíu mày, hắn và Vệ Trăn đồng thời nhìn sang Đông Phương Tô.

Phu thê hai người biểu đạt cùng một ý tứ.

Quả nhiên là người đến góp cho đủ số, ngay cả thái tử ấn cũng không giữ nổi.

Tề Vân Hàm còn kinh hãi trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: "Cái đó mà cũng làm mất được á?"

Vào một số thời điểm, Thái tử ấn bằng với Quốc ấn.

Ví dụ như khi giám quốc thay thiên tử, như khi hạ ý chỉ lúc phụ chính (*), hoặc như, lần này Thái tử bốn nước ký hiệp ước.

(*) Trông nom/giúp đỡ việc nước cho vua.

Bắt buộc phải có Thái tử ấn.

Nhưng vào thời điểm quan trọng này, tiểu Thái tử Đông Nhữ lại làm mất Thái tử ấn?!

Không có Thái tử ấn, Đông Nhữ không ký được hiệp ước nữa.

Chử Yến yên lặng rút tay áo ra khỏi tay Thái tử Đông Nhữ, lạnh lùng nói: "Cô không quản được."

Đông Phương Tô mặt dày sáp lại gần: "Ta cũng có muốn vậy đâu, nó vẫn luôn được cất ở tẩm điện của ta, nhưng mười ngày trước nó lại bỗng dưng biến mất giống như mọc cánh bay đi vậy, không thấy tăm hơi."

"Ta đã sai người của Đại lý tự âm thầm tra xét hồi lâu, nhưng đến hiện tại vẫn không có chút manh mối nào."

"Bắc Lãng điện hạ, nếu ngài không giúp ta thì đời ta coi như xong.”

Chử Yến cau mày, lại kéo ống tay áo đang bị hắn ta níu lấy ra, lần này không kéo được, Đông Phương Tô nắm quá chặt.

"Buông ra!"

"Ta không buông." Đông Phương Tô hạ quyết tâm ăn vạ Chử Yến, không chỉ không buông ra, còn dứt khoát dùng cả hai tay ôm lấy cánh tay hắn: "Bắc Lãng điện hạ, điện hạ ca ca, ngài giúp ta một chút đi, nếu là không tìm được, trì hoãn chuyện ký hiệp ước, ta sẽ thành tội nhân của cả Đông Nhữ."

"Cầu xin ngài."

Vệ Trăn Tống Hoài Tề Vân Hàm mặt không đổi sắc nhìn cảnh tượng này: "..."

Điện hạ ca ca?

Đây là xưng hô gì vậy?

Với lại tại sao Thái tử Đông Nhữ lại biết làm nũng như vậy?

Đông Phương Tô vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của Vệ Trăn, hắn ta bẹp miệng, định buông Thái tử ra nhào qua.

Nhưng mới nhào được nửa chừng đã bị Chử Yến kéo lại: "Quay lại! Tính nhào vào đâu đấy hả?!"

Đông Phương Tô mất thăng bằng, lảo đảo lùi về sau hai bước rồi ngồi bệt xuống đất, hắn ta ngẩn người, sau đó dứt khoát không đứng dậy nữa, ôm chặt lấy chân Chử Yến: "Đầu tháng Năm là phải ký hiệp ước rồi, chỉ còn nửa tháng, phụ hoàng c*̃ng mặc kệ ta, nói đến lúc đó không tìm thấy Thái tử ấn, không ký được hiệp ước, sẽ giao đầu của ta cho con dân Đông Nhữ. Hiện tại Đại lý tự đang sứt đầu mẻ trán, không tìm ra manh mối, điện hạ ca ca, hiện tại chỉ có ngài có thể cứu ta."

"Ta còn chưa muốn chết, ta còn muốn đến thành Phụng Kinh ngắm pháo hoa, thả đèn sông, còn muốn cưới một cô nương Bắc Lãng lợi hại để bảo vệ ta, tâm nguyện của ta cũng chưa hoàn thành, ngài rủ lòng từ bi đi, cứu cái mạng nhỏ của ta đi.”

Ba người Vệ Trăn thực sự không nỡ nhìn, đồng loạt quay đầu đi.

Đây đúng là ôm đùi đúng nghĩa rồi.

Bình Luận (0)
Comment