Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 170

"Tỷ tỷ, tỷ giúp ta cầu xin phu quân tỷ đi."

"Ơ, tỷ tỷ? Tỷ phu!"

"Tỷ phu à, huynh nhất định phải cứu ta."

Chỉ mới mấy câu, Chử Yến đã thành tỷ phu của hắn ta.

Chử Yến, Vệ Trăn: "..."

Tống Hoài Tề, Vân Hàm: "..."

Ngay cả Thập Bát, Thập Cửu cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Da mặt của Thái tử Đông Nhữ, sợ là còn dày hơn cả tường thành Đông Nhữ.

Chử Yến không thể nhịn được nữa, cắn răng nói: "Đứng lên!"

"Tốt xấu gì ngươi cũng là Thái tử một nước, có thể có khí khái một chút không hả?"

Đông Phương Tô ôm chân của hắn ngửa đầu nhìn hắn: "Phụ hoàng mẫu hậu nói, chỉ cần có thể cầu được Bắc Lãng điện hạ giúp Đông Nhữ vượt qua cửa ải khó khăn này, đừng nói là khí khái của ta, cho dù là đưa ta cho Bắc Lãng cũng được."

Mọi người lần nữa trầm mặc.

Chử Yến tức cười: "Đưa ngươi cho Bắc Lãng làm gì? Ngươi muốn đến để lãng phí lương thực của Bắc Lãng à?"

Không đúng…

"Ai là tỷ phu của ngươi!"

Sao hắn lại bị cuốn theo câu chuyện này chứ.

Đông Phương Tô: "Tỷ tỷ từng cứu mạng của ta, bắt đầu từ khi đó, tỷ tỷ chính là tỷ tỷ của ta cả đời này, Bắc Lãng điện hạ là phu quân của tỷ tỷ, không phải chính là tỷ phu của ta à?"

"Nói cho cùng chúng ta đều là người một nhà, tỷ phu huynh rủ lòng thương, cứu ta lần này đi."

Mọi người đã câm nín vì độ mặt dày của Thái tử Đông Nhữ.

Chử Yến hít sâu một hơi: "Ngươi có đứng dậy không hả?"

Đông Phương Tô lắc đầu: "Không dậy."

Hắn ta vừa mới nói xong, Chử Yến đã xoay người giơ tay nhấc cả người hắn ta lên, ném lên ghế.

Đông Phương Tô còn muốn nhào tới, hắn lạnh lùng chỉ tay: "Ngồi xuống cho Cô."

"Ồ."

Phượng hoàng nhỏ kiêu ngạo ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Chử Yến.

Như thể chỉ cần hắn nói một tiếng từ chối, hắn ta sẽ lập tức nhào qua.

Vệ Trăn nhìn khuôn mặt sa sầm của Chử Yến.

Tuy trông Thái tử tức giận, nhưng trên thực tế trong mắt cũng không có lửa giận.

Nàng khẽ cong môi, Thái tử điện hạ ăn mềm không ăn cứng, không chịu được kiểu làm nũng nhõng nhẽo như vậy.

Huống hồ, chuyện này nghĩ sâu xa thì cũng liên lụy quá nhiều.

Hiệp ước bốn nước nếu thiếu một nước, cân bằng sẽ bị phá vỡ.

Nếu Nam Hào Tây Vu khai chiến với Đông Nhữ, đến lúc đó Bắc Lãng đều có hiệp ước trói buộc với hai bên, muốn cứu viện Đông Nhữ cũng không thể.

Nuốt Đông Nhữ, hai nước Nam Hào Tây Vu lớn mạnh, tấn công Bắc Lãng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Trăm năm, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi hai, ba đời đế vương, ai biết khi đó liệu quân Lãng Bắc Lãng còn có thể khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật, liệu Bắc Lãng còn có Chử Yến thứ hai hay không?

Nếu muốn tính toán về lâu về dài, hiệp ước bốn nước, một nước cũng không thể thiếu.

Cho dù trăm năm sau vẫn phải khai chiến, thực lực c*̃ng sẽ không cách biệt quá lớn, vẫn có thể duy trì được sự cân bằng này trong một thời gian dài.

Quả nhiên, nàng nghe thấy Chử Yến bực bội nói: "Từ đầu tới cuối, kể rõ chi tiết một lần cho Cô."

Đây chính là đồng ý.

Đông Phương Tô mừng rỡ bật dậy: "Tốt quá, tỷ phu huynh đồng ý rồi, ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Bắc Lãng điện hạ chính là tỷ phu ruột của ta!"

Khóe môi Chử Yến giật giật.

Hắn đột nhiên nhớ đến hai người.

Một người là Cố Dung Cẩm du thủ du thực chỉ biết ăn uống vui bời, một người là Chử Huyên uống say ôm chân của hắn khóc.

Hắn ăn no rửng mỡ lại vớ thêm một đệ đệ vô tích sự nữa, còn là đệ đệ ‘hoang’ ngoài hoàng thất.

"Ngươi gọi thêm câu nữa, có tin Cô đánh ngươi không?" Thái tử bình tĩnh nhìn Đông Phương Tô.

Đông Phương Tô lập tức quay người ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nói: "Bắc Lãng điện hạ, chuyện là như thế này."

Tề Vân Hàm không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Đông Phương Tô c*̃ng không giận, nở một nụ cười đoan chính thận trọng và thỏa đáng với nàng ấy.

Vệ Trăn quay đầu, che giấu ý cười trong mắt.

Nếu bàn về thức thời, trong số những người nàng quen biết không một ai có thể địch nổi Đông Phương Tô.

Nàng thật sự rất tò mò, hoàng cung Đông Nhữ là một nơi như thế nào, có thể nuôi dạy ra một Thái tử có tính tình như vậy.

"Đó là một ngày rất bình thường trong cuộc sống nhàm chán của ta, ta bị phụ hoàng ép xem hết tấu chương, vừa đi vừa ngáp quay về tẩm điện. Khi ta đang định nhào lên chiếc giường mềm mại của ta, trong lúc lơ đãng nhìn thấy ngăn bí mật cất Thái tử ấn hơi lạ.”

"Lúc đầu ta sửng sốt một lát, mới bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức bật dậy khỏi giường chạy như bay đến cạnh ngăn bí mật."

"Ngăn bí mật đã bị người động tới, ta run tay mở ra, bên trong rỗng tuếch, lúc đó ta cũng sai người bắt tất cả những người từng ra vào tẩm điện lại, đồng thời âm thầm gọi Đại lý tự khanh đến. Sau khi kiểm chứng, chúng ta nhanh chóng phát hiện trong điện của ta thiếu một cung nữ."

Sắc mặt Đông Phương Tô càng ngày càng nghiêm túc: "Đến đây, tất cả manh mối đều đứt gãy."

"Cho dù tìm thế nào cũng không tìm được cung nữ đã mất tích kia, Thái tử ấn lại càng không có chút dấu vết."

Nghe vậy thì đúng là khá khó giải quyết.

"Có biết chắc chắn là mất khi nào không?" Tống Hoài lên tiếng.

Đông Phương Tô không chút do dự gật đầu: "Biết rõ."

"Sắp tới ngày ký hiệp ước, ta cũng để ý Thái tử ấn hơn thường ngày một chút, mỗi đêm trước khi ngủ và sau khi tỉnh lại ta đều sẽ kiểm tra ngăn bí mật."

"Ngày ấy, ta nhớ rất rõ ràng, trước lúc ta đến ngự thư phòng đã kiểm tra một lần, Thái tử ấn vẫn còn, đến khi trở về thì phát hiện điểm khác thường."

"Lúc ta rời đi là giờ Thìn bốn khắc, không đến giờ Tỵ hai khắc đã trở lại."

Tống Hoài tiếp tục hỏi: "Nói cách khác, từ lúc Thái tử ấn bị mất đến lúc bị phát hiện, nhiều nhất không vượt qua sáu khắc đồng hồ."

Đông Phương Tô: "Ừm, coi như ta vừa đi nàng ta đã vào trộm Thái tử ấn, c*̃ng không vượt qua sáu khắc đồng hồ. Nhưng sau khi ta rời đi tẩm điện thì cung nhân hầu cận sẽ đi vào thu dọn giường chiếu và quét dọn, tổng cộng tốn hai khắc đồng hồ. Vả lại trong thời gian này, cung nữ mất tích còn đang lau sàn nhà dưới hiên.”

"Cho nên, nhiều nhất chỉ có nửa canh giờ."

Tống Hoài: "Nửa canh giờ, nàng ta không ra cung được à?"

"Không ra được." Đông Phương Tô lắc đầu: "Nếu là đi bộ, đến cửa cung gần nhất nhanh nhất cũng phải mất sáu khắc đồng hồ, hơn nữa cửa cung nào cũng không có ghi chép về việc nàng ta ra cung."

"Nhưng chúng ta đã lật tìm khắp hoàng cung, đều không tìm thấy nàng ta."

Tề Vân Hàm chống má: "Nhưng một người lớn như vậy, không có khả năng biến mất."

"Đương nhiên không có khả năng." Ngón tay Tống Hoài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chậm chạp có tiết tấu.

Đông Phương Tô từng tới thành Phụng Kinh, cũng từng nghe về danh tiếng của Tống Hoài.

Chưởng quản Ngự sử đài, am hiểu suy luận, thủ đoạn có thể so với điện Diêm Vương.

Thấy y lâm vào trầm tư, hắn ta không dám lên tiếng quấy rầy.

Ánh mắt Chử Yến Vệ Trăn c*̃ng đồng thời rơi xuống những ngón tay kia, có người động não, bọn họ chỉ cần chờ là được.

Một quãng thời gian rất dài, trong phòng im lặng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Không biết qua bao lâu, ngón tay đột nhiên dừng lại.

Tống Hoài ngước mắt, lập tức đối diện với bốn đôi mắt, mắt tiểu Thái tử là sáng nhất, đầy chờ mong, giống như là một khắc sau sẽ nhào tới gọi y là tỷ phu.

Tống Hoài: "..."

"Mấy người nhìn ta làm gì?"

Chử Yến nâng tay gõ lên mặt bàn, hỏi: "Gõ ra được gì chưa?”

Tống Hoài đang muốn mở miệng, lại thấy tiểu Thái tử Đông Nhữ nghiêng người về phía trước, cả người giống như muốn b*n r* ngoài.

Lời tới miệng bỗng chuyển hướng: "... Chưa."

Đông Phương Tô không thể b*n r*, lại cụp vai ngồi xuống.

Chử Yến tiếp tục nhìn chằm chằm y.

Tống Hoài nói thêm một câu: "Phải vào cung nhìn xem."

Chử Yến gật đầu nhìn về phía Vệ Trăn.

Vệ Trăn: "... Ta không am hiểu tra án, nghe Tống đại nhân."

Nàng vừa rồi chỉ chờ xem kịch hay, cũng không động não.

Tống Hoài nhìn Vệ Trăn đầy ẩn ý.

Hoàng tử tiền triều nàng còn túm ra được, còn nói là không am hiểu tra án.

Vệ Trăn nhìn ra ý của Tống Hoài, nhưng không giải thích.

Cũng không thể nói là bởi vì đã làm quỷ một lần mới chiếm được tiên cơ đúng không?

Nếu thật sự không có chút ký ức nào, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói chắc.

Chử Yến lại nhìn về phía Tề Vân Hàm.

Tề Vân Hàm mở to đôi mắt trong veo: "... Ta chẳng nghĩ ra gì cả."

Chử Yến: "... Cô không muốn hỏi ngươi cái này."

Nếu chỉ bằng những lời này mà Tề Vân Hàm có thể tìm được manh mối mà ngay cả Đại lý tự Đông Nhữ tìm mười ngày không ra, vậy thì Đông Nhữ đừng tìm Thái tử ấn nữa, trực tiếp dâng Quốc ấn ra quy hàng cho nhanh.

Tề Vân Hàm: "Ồ, vậy Thái tử ca ca muốn hỏi gì?"

Chử Yến dừng lại, nhíu mày nhìn Tống Hoài.

Trên gia phả Tống Hoài là huynh trưởng của hắn, Tề Vân Hàm lại gọi hắn là ca ca...

Thôi, thích gọi thế nào thì gọi.

"Hôm nay đi đường gần hai canh giờ, vào trong cung lại phải chịu khổ, ngươi về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, ám vệ đều ở lại." Chử Yến nói.

Tề Vân Hàm không có võ công, đi tới đi lui di chuyển liên tục như vậy nàng ấy không chịu được.

Còn có sáu ám vệ ở bên cạnh nàng ấy, c*̃ng không xảy ra chuyện được.

Tống Hoài cũng có ý này, nhưng Tề Vân Hàm lắc đầu: "Ta cũng muốn đi."

Đông Phương Tô vội nói: "Yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thỏa, cũng không gấp trong chốc lát, chư vị cứ nghỉ ngơi trước, rồi vào cung trước khi mặt trời lặn là được, cam đoan không để chư vị chịu khổ.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn ta.

Cho nên, hắn ta đã sớm chắc chắn Chử Yến sẽ đồng ý giúp mình.

Đông Phương Tô nháy mắt mấy cái: "... Bắc Lãng điện hạ nhân từ, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên..."

"Ngậm miệng." Chử Yến.

"Ồ, dạ." Đông Phương Tô: "Đúng rồi, ta chuẩn bị chút y phục để tiện cho việc vào cung."

Một khắc đồng hồ sau.

Chử Yến nhìn y phục nhạc công trước mặt, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Đông Phương Tô, nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ: "Ngươi dám bảo Cô mặc cái này?"

Vệ Trăn cũng nhìn chằm chằm đồ múa tỏa ra ánh sáng lung linh trước mặt với vẻ mặt phức tạp, mặc dù không tức giận như Thái tử, nhưng trên mặt đầy vẻ kháng cự.

Tống Hoài thì càng khỏi phải nói.

Khuôn mặt lạnh giống như muốn làm ai chết cóng.

"Thị vệ cung nữ không được ngồi xe ngựa, chỉ có thể đi bộ, nhạc công vũ cơ có thể ngồi xe ngựa vào cung." Đông Phương Tô giải thích.

Sắc mặt Chử Yến vẫn giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta: "Có tin Cô làm cho ngươi phải nằm cáng vào cung không?"

Đông Phương Tô rụt cổ một cái: "... Các ngươi cải trang vào thành Ngọc Kinh, khẳng định là không muốn để cho người Nam Hào Tây Vu phát hiện, không thể gióng trống khua chiêng vào cung, chỉ có thể dùng biện pháp này."

Bầu không khí giằng co một lát, Vệ Trăn đột nhiên nói: "Đây là đồ mới à?"

Đông Phương Tô vội nói: "Đương nhiên, đều là mới làm."

Khiến thiên hoàng quý tộc Bắc Lãng mặc y phục nhạc công vũ cơ, đã là mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, hắn ta nào còn gan để bọn họ mặc đồ cũ.

"Chất liệu không tốt lắm."

Vệ Trăn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Tề Vân Hàm, Tề Vân Hàm sững sờ, lập tức phản ứng lại, dùng ngón tay chọc vào đồ múa: "Chất liệu này quá thô, hơi ráp tay, trân châu cũng là giả, cả một mảnh này đều nhuộm không đều, màu cũng quá tầm thường.”

Nàng ấy không hiểu nhìn về phía Đông Phương Tô: "Đã là vũ cơ nhạc công cung đình, nhưng tại sao y phục lại không bằng vũ cơ bình thường nước chúng ta, quốc khố các ngươi không đầy à?"

Đông Phương Tô: "..."

Đông Nhữ hắn ta rộng lớn, lại không thích đánh trận, quốc khố làm sao có thể không dư dả?

Vả lại, chất liệu này ráp chỗ nào, trân châu giả chỗ nào... Ơ? Hình như là không thật lắm…

Sao nàng ấy vừa nhìn đã nhận ra thế?

Dường như Tề Vân Hàm mới đột nhiên nhận ra gì đó, vội nói: "Xin lỗi nha, ta nói nhầm."

"Là tư khố của Đông Nhữ điện hạ không đầy à?"

Đông Phương Tô: "..."

Hai cái này khác nhau chỗ nào?

Phượng hoàng nhỏ kiêu ngạo mặc y phục hoa lệ đứng ở đó, rất lâu không lên tiếng.

Lần đầu tiên có người nói hắn ta nghèo!!!

Tề Vân Hàm lại nói: "Không sao, tự chúng ta đi đặt làm vậy, xin hỏi Đông Nhữ điện hạ, tiệm vải tốt nhất thành Ngọc Kinh ở đâu?"

Đông Phương Tô không thể nhịn được nữa.

"Chờ đó! Cô lập tức đi đặt làm đồ mới cho các ngươi!"

Đi được nửa chừng, hắn ta lại đột nhiên dừng lại, tức giận nói: "Nhưng vẫn phải là y phục nhạc công vũ cơ, sẽ không dễ dàng khiến người khác nghi ngờ."

Tề Vân Hàm Vệ Trăn liếc nhau, ăn ý cười một tiếng, sau đó Tề Vân Hàm tiếp tục dùng khuôn mặt vô tội của mình nói: "Được, tốt nhất là gấm vân tằm, nếu không thì gấm tơ ngọc cũng tạm được."

Lúc này sắc mặt Chử Yến mới dễ nhìn hơn một chút, miễn cưỡng kìm nén xúc động muốn trùm bao tải Thái tử Đông Nhữ.

Đông Phương Tô trợn to mắt "..."

Nàng ấy đang nói cái gì, cái gì gọi là gấm tơ ngọc cũng tạm được, thứ đó tận sáu trăm lượng vàng một xấp!

Gấm vân tằm thì tận một nghìn lượng vàng!

Nàng ấy được nuôi dưỡng kiểu gì thế, Công chúa cũng chỉ đến thế mà thôi!

"Được!"

Đông Phương Tô khẽ cắn môi rời đi.

Mời Bắc Lãng điện hạ tra án đắt vãi!

Bình Luận (0)
Comment