Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 171

Màn đêm buông xuống, đèn hoa mới lên, mấy chiếc xe ngựa chầm chậm chạy vào cửa cung, một chiếc trong đó lặng lẽ tiến vào Đông cung, dừng ở trước cửa tẩm điện của Thái tử.

Nam tử xuống xe đầu tiên mặc y phục nhạc công màu trắng xanh, bên phần eo săn chắc treo mấy sợi tua rua dài tới mắt cá chân, và một miếng ngọc bài đại diện cho thân phận nhạc công.

Nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng lạnh như băng sương này lại không hề giống nhạc công, từ trên xuống dưới toàn thân y đều tản ra khí thế người sống chớ gần, chỉ lúc quay người đỡ ‘vũ cơ’ xuống xe thì trong mắt mới có chút dịu dàng, giọng cũng có độ ấm không giống với khí chất lạnh lẽo của y: "Chậm một chút."

Tề Vân Hàm nhẹ nhàng lên tiếng, đặt tay vào lòng bàn tay y, giẫm lên bậc thang xuống xe ngựa, đứng bên cạnh y, quan sát xung quanh.

Dù đã thành hôn nhưng đôi mắt kia vẫn trong suốt sạch sẽ như trước đây, khiến cho người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra đây là một đóa hoa yêu kiều lớn lên trong nuông chiều. Mà bộ y phục múa tỏa ra ánh sáng lung linh trên người nàng ấy cũng không lộ vẻ phong tình, ngược lại còn toát lên vẻ cao quý.

Màn xe lần nữa xốc lên, lộ ra một gương mặt tuyệt sắc không gì sánh kịp, dù là trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt c*̃ng khó che giấu vẻ cao ngạo ngông cuồng, trong đôi mắt phượng đang cau lại đầy vẻ bất mãn và bực bội. Thấy tiểu Thái tử Đông Nhữ đi từ phía trước tới, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác coi như không nhìn thấy.

Bóng đêm lờ mờ, Đông Phương Tô chỉ coi như không nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Thái tử Bắc Lãng, tươi cười đi lên đón.

Nhưng hắn ta đang muốn mở miệng, màn xe lại bị đẩy ra, đầu tiên là lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, sau đó ống tay áo hoa lệ rũ xuống từ cổ tay, khiến da thịt càng giống như bạch ngọc không tì vết.

Vệ Trăn được Thái tử đỡ chậm rãi bước xuống xe ngựa, cùng là y phục múa được làm từ gấm vân tằm, ở trên người nàng lại toát lên một phong thái hoàn toàn khác. Tề Vân Hàm yêu kiều động lòng người, tinh khiết không tì vết, nàng thì thanh lãnh vô song, tựa như thần nữ từ đỉnh núi tuyết đi vào phàm trần.

Đông Phương Tô nhìn đến ngây dại.

Hắn ta nên nói không hổ là gấm vân tằm, hay nên nói mỗi người mỗi khác?

"Có phải ngươi không cần mắt nữa không?"

Một tiếng nói lạnh lẽo vang lên bên tai khiến Đông Phương Tô bừng tỉnh, đối diện với đôi mắt bừng bừng sát khí của Thái tử, hắn ta vội vàng lắc đầu: "Vẫn cần lắm chứ.”

Một thời gian rất dài sau đó, tiểu Thái tử Đông Nhữ không dám nhìn Vệ Trăn nữa.

Dường như trong tẩm điện đã được chuẩn bị từ trước, ngoài cung hầu hầu cận của Đông Phương Tô thì không còn cung nhân nào khác đi lại.

Đông Phương Tô dẫn mấy người qua bình phong, đi về phía ngăn bí mật cất giữ Thái tử ấn: "Chính là chỗ này."

Đám Vệ Trăn cùng nhìn ngăn bí mật trống rỗng, sau mấy giây, Tống Hoài hỏi: "Lúc phát hiện đã như vậy?"

Đông Phương Tô lắc đầu, đưa tay đẩy ngăn bí mật vào, chỉ lộ ra khoảng cách cỡ một ngón tay: "Lúc ta phát hiện thì nó là như vậy."

"Đã dọn dẹp chưa?" Tống Hoài tới gần nói.

"Chưa." Đông Phương Tô: "Đại lý tự khanh cố ý nói, trước khi phá được vụ án tốt nhất đừng động tới nó, cho nên khu vực quanh đây ta đều không để cho người tới gần."

Tống Hoài không lên tiếng nữa.

Chử Yến Vệ Trăn cũng im lặng quan sát xung quanh.

Cho dù những ngày này không ai tới gần nơi này phá hủy hiện trường, nhưng c*̃ng không nhìn ra gì cả.

Nếu thật sự có để lại dấu vết, Đại lý tự c*̃ng không có khả năng không phát hiện được.

Đông Phương Tô thấy mấy người đều lâm vào trầm mặc, cũng không dám quấy rầy, ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên, qua một hồi lâu Tống Hoài mới hỏi: "Đông Nhữ điện hạ có hoài nghi ai không?"

"Có, đương nhiên là có!" Tiểu Phượng Hoàng lập tức xù lông: "Ta cảm thấy chắc chắn chuyện này có liên quan tới hai tên xấu xa Nam Hào Tây Vu kia, bọn họ không đến, Thái tử ấn không làm sao, bọn họ vừa đến, Thái tử ấn đã bị mất trộm, nhất định là bọn họ làm!"

"Nhưng ta không có chứng cứ."

Tống Hoài: "Nếu Đông Nhữ điện hạ hoài nghi bọn họ, thế có điều tra chưa?"

Đông Phương Tô hơi bực mình nói: "Đương nhiên là đã điều tra, đã tra xét chỗ ở của bọn họ cả công khai lẫn âm thầm, nhưng không phát hiện Thái tử ấn, c*̃ng không thấy cung nữ kia. Với lại từ sau khi Thái tử ấn mất thì đã có người âm thầm đi theo bọn họ, bọn họ che giấu vô cùng tốt, đến nay không lộ ra bất kỳ sơ hở nào."

"Nhưng ta cảm thấy nhất định là bọn họ! Bọn họ trộm Thái tử ấn, chắc chắn là muốn ngăn cản chúng ta ký kết hiệp ước bốn nước."

Tống Hoài từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Tên nàng ta là gì?"

Đông Phương Tô sửng sốt một lát mới nhận ra Tống Hoài hỏi về ai, vội nói: "Người cung nữ kia tên Lam Chi, vào Đông cung từ năm mười ba tuổi, còn một tháng nữa là nàng ta đến tuổi ra cung. Nàng ta rất cần cù chăm chỉ, tính tình c*̃ng hiền lành, quan hệ với mọi người ở Đông cung cũng không tệ lắm. Trong nhà nàng ta còn có một đệ đệ, năm nay mười bảy tuổi, song thân đều đã qua đời từ hai năm trước. Tình cảm giữa hai tỷ đệ bọn họ rất tốt, mỗi tháng nàng ta đều sẽ gửi tiền ra ngoài, nuôi đệ đệ của nàng ta đọc sách, chuẩn bị sang năm tham gia thi cử."

Những ngày này vì tìm Thái tử ấn mà hắn ta đã có thể thuộc lòng mọi thứ có liên quan tới vụ án.

"Nhìn thì đệ đệ của nàng ta có vẻ là người tốt, một lòng muốn thi đậu công danh để sau khi tỷ tỷ của hắn ta xuất cung sẽ có cuộc sống tốt hơn một chút. Mà trong khoảng thời gian này, Đại lý tự vẫn luôn cử người âm thầm đi theo hắn ta, không phát hiện bất kỳ điểm nào khác thường, c*̃ng đã lặng lẽ tìm tới nhà bọn họ, đều không thu hoạch được gì."

Tống Hoài trầm mặc một lát, tiếp tục nói: "Đã tìm kiếm mọi nơi trong cung rồi à?”

"Tất nhiên." Đông Phương Tô nói: "Mấy ngày nay sắp lật ngược cả hoàng cung lên rồi, nếu như nàng ta còn ở trong cung, chắc chắn không giấu được."

"Đã điều tra những người ra vào cung trong khoảng mấy ngày trước và sau khi mất Thái tử ấn rồi chứ?"

"Ừm, điều tra hết rồi, không có vấn đề gì." Đông Phương Tô nói.

"Lúc Thái tử ấn mất, có người biết khinh công ra cung không?" Tống Hoài.

"Không có, người đi ra ngoài vào canh giờ đó đều là cung nhân và quan văn." Đông Phương Tô đáp.

Tống Hoài ừ một tiếng, nhìn về phía Đông Phương Tô, hỏi thẳng: "Ngôi vị Thái tử Đông Nhữ có người tranh chấp không?"

"Ai? Ai muốn tranh? Ta lập tức chắp tay nhường cho hắn, ai thích làm Thái tử thì đi mà làm." Đối với vấn đề này, Đông Phương Tô giống như là pháo bị bật lửa, nói liến thoắng: "Phụ hoàng bị mấy vị hoàng bá bá mạnh mẽ túm lên hoàng vị. Ta chỉ tiếc hận phụ hoàng không sinh cho ta thêm mấy đệ đệ, ngay cả người làm bia đỡ ta cũng không có.”

Tống Hoài không hỏi nữa, y quay đầu nhìn sang Thái tử.

Cuối cùng Chử Yến đang đứng tựa bên cửa sổ cũng hành động.

Đông Phương Tô khẽ giật mình, vội hỏi: "Bắc Lãng điện hạ phát hiện được gì rồi?"

Chử Yến nhíu mày liếc hắn ta một cái: "... Cô ngủ chỗ nào?"

Đông Phương Tô: "..."

Hắn ta trầm mặc, chỉ vào một phương hướng: "Cung điện gần nhất, đã quét dọn xong xuôi rồi."

Chử Yến không để ý đến hắn ta nữa, nắm tay Vệ Trăn ra tẩm điện.

Tống Hoài và Tề Vân Hàm c*̃ng đuổi theo.

Đông Phương Tô nhìn xung quanh, vội vàng đuổi theo ra ngoài, hắn ta không dám hỏi Chử Yến, chỉ kéo lấy Tống Hoài đang đi phía sau và hỏi: "Tống đại nhân, có phát hiện manh mối gì không?"

"Không."

Tống Hoài không chút do dự nói.

Vẻ mặt Đông Phương Tô hơi thất vọng, lại quay đầu nhìn về phía Tề Vân Hàm, nhưng chỉ bắt gặp một đôi mắt trong veo vô tội.

Tiểu Thái tử Đông Nhữ: "..."

Người này thì hình như không cần hỏi.

Nhưng Đông Phương Tô không dám đuổi theo cặp đôi đằng trước, chỉ có thể dừng bước: "Vậy mọi người đi nghỉ sớm đi, ngày mai gặp."

Sợ là Bắc Lãng điện hạ còn ghi hận mối thù y phục nhạc công, toàn thân đều tản ra hơi thở đáng sợ, hắn ta sợ đi theo sẽ bị đánh.

-

Đêm đã khuya, trên bầu trời treo một vầng trăng cong, khôngcó lấy một cơn gió đêm thoảng qua.

Giữa không gian tĩnh mịch, trong điện lần lượt vang lên hai tiếng cửa khép lại, tiếng động nhỏ đến mức tưởng như tan vào hư không. Ngay sau đó, ba bóng người vận dạ hành y lặng lẽ chạm mặt nhau trong sân.

"Biết ngươi muốn đi ra ngoài từ sớm thì Cô với Trăn Trăn đã đi nghỉ rồi." Giọng điệu Chử Yến biếng nhác, trên mặt lại bày ra vẻ bực bội khó chịu.

Tống Hoài và Vệ Trăn liếc nhau, lại yên lặng dời mắt.

Không phải Thái tử không biết đêm khuya Tống Hoài sẽ đi điều tra, mà là hắn căn bản không thể nhắm mắt, bởi vì gần đây tàu xe mệt mỏi, độc tố còn sót lại trong người lại bắt đầu quấy phá, đây đã là ngày thứ hai hắn không ngủ được.

Đông Phương Tô chỉ cho rằng Thái tử tức giận vì chuyện y phục nhạc công, lại không biết tính tình Thái tử nóng nảy có một nửa là bị độc tố ảnh hưởng.

Chử Yến c*̃ng không đợi Tống Hoài trả lời, lại hỏi: "Tống đại nhân, đi đâu điều tra?"

Dẫn binh, thì Chử Yến là người giỏi nhất, nhưng điều tra án lại là sở trường của Tống Hoài, cho nên có Ngự sử đài trung thừa ở đây, cộng thêm tâm trạng không tốt, Thái tử không muốn động não cho lắm.

Mà Vệ Trăn cũng nghĩ như vậy.

Những vấn đề vừa rồi, nàng có thể nghĩ ra thì Tống Hoài đều đã cân nhắc, những điều nàng chưa nghĩ đến, y cũng đã lường trước.

Bị hai người đồng loạt nhìn qua, Tống Hoài khẽ cụp mắt, nói: "Trước tiên thử xem trong điều kiện cần tránh né thủ vệ thì dùng khinh công sẽ mất bao nhiêu thời gian để đến mấy cửa cung."

Vệ Trăn nhướng mày.

Khinh công, vậy thì nàng không làm gì được.

"Vậy thì chia thành hai đường, ta đi dạo xung quanh."

Tống Hoài: "Ừm."

Chử Yến c*̃ng gật đầu: "Cẩn thận một chút."

"Ừ." Chử Yến và Tống Hoài biến mất trong bầu trời đêm, Vệ Trăn mới quay người chậm rãi ra khỏi điện.

Nàng không đi về phía cửa cung mà đi về hướng ngược lại. Không biết có phải là vì Đông Phương Tô đã hạ lệnh không mà thị vệ tuần tra Đông cung cũng không nhiều, nàng không tốn nhiều công sức đã tránh né được bọn họ.

Đông cung còn không có thị thiếp, rất nhiều cung điện đều trống không.

Càng đi vào trong, xung quanh càng yên tĩnh.

Dường như Vệ Trăn đi mà chẳng có mục đích, nhưng mỗi khi đi đến một bờ tường nàng đều đi qua dò xét một lượt.

Bởi vì, nàng đang tìm lỗ chó.

Từng được Tô Vãn Đường bày cho, nàng thành công tránh đi thị vệ phủ Lãng Vương chui lỗ chó lén gặp Thái tử, cho nên sau khi nàng nghe Đông Phương Tô kể lại về vụ án, phản ứng đầu tiên là có khi nào Đông cung có lối tắt không?

Mặc dù suy đoán của tiểu Thái tử Đông Nhữ không có chứng cứ, nhưng lại là phương hướng chính xác nhất. Thái tử ấn mất đi, ngoại trừ ngăn cản Đông Nhữ ký hiệp ước, tạm thời nàng không nghĩ ra lý do khác để trộm Thái tử ấn.

Cho nên, thứ người trộm Thái tử ấn muốn không phải là Thái tử ấn, mà là muốn ngăn cản Đông Nhữ ký hiệp ước bốn nước, vậy thì cũng không nhất định phải mang Thái tử ấn ra ngoài cung.

Vả lại như Đông Phương Tô nói, nửa canh giờ sau khi Thái tử ấn biến mất trong cung đã lập tức giới nghiêm, cho dù kẻ trộm muốn mang đi c*̃ng không mang đi được, vậy nên, khả năng cao là Thái tử ấn còn ở trong cung.

Nhưng chưa chắc kẻ trộm sẽ để nó ở Đông cung, bởi vì đồ ra khỏi Đông cung thì mới càng khó tìm hơn.

Dù sao thì hoàng cung rộng lớn như thế, cho dù lục soát từng tấc đất, cũng phải phí không ít công sức, trong cung không giấu được người, chẳng lẽ lại không giấu được một cái Thái tử ấn ư? Tùy tiện chôn ở một chỗ, cũng đủ khiến người ta lật cả cung lên mà vẫn không thể tìm ra.

Về phần cung nữ tên Lam Chi kia...

Ánh mắt Vệ Trăn tối sầm, không nghĩ nữa.

Nàng lại tìm một đoạn đường, sau lưng truyền đến một trận động tĩnh, hai bóng người lần lượt hạ xuống bên cạnh nàng.

Chử Yến không nói một lời kéo tay của nàng, bày ra dáng vẻ ông trời có tới thì hắn cũng sẽ không nói lời nào, Vệ Trăn đành phải hỏi Tống Hoài: "Thế nào rồi?"

Tống Hoài nói: "Có hai cửa cung, bằng khinh công của ta và điện hạ, muốn tránh né thị vệ các nơi giữa ban ngày phải tốn khoảng nửa canh giờ."

Đồng nghĩa với việc có khả năng Thái tử ấn vẫn ở trong cung.

Bình Luận (0)
Comment