"Thái Tử Đông Nhữ đã nói, trong những người ra cung vào canh giờ đó không có ai biết võ công." Vệ Trăn nói.
Tường hoàng cung Đông Nhữ cũng không thấp, vả lại giữa ban ngày ban mặt c*̃ng không có khả năng có người trèo qua tường cung mà không bị phát hiện.
Mấy người trầm mặc một lát.
Tống Hoài mới mở miệng: "Vậy thì chỉ còn một kết quả."
Con ngươi Vệ Trăn khẽ nhúc nhích: "Người và Thái tử ấn đều ở hoàng cung."
Hoàng cung không giấu được một người sống, nhưng người chết thì có thể.
Chử Yến đột nhiên nói: "Ngày mai bảo Đông Phương Tô đi mua mấy trăm cái cuốc về, nói không chừng có thể đào ra trong vòng mười ngày."
Vệ Trăn, Tống Hoài: "..."
"Có lẽ cũng có thể chờ một chút, nói không chừng chôn không sâu, có mùi xác chết tỏa ra có lẽ sẽ có manh mối."
Chử Yến híp mắt, nói: "Cô có một biện pháp, có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này."
Vệ Trăn Tống Hoài đồng thời quay đầu sang chỗ khác, Thái tử đang nổi điên, bọn họ không muốn nghe biện pháp của hắn cho lắm.
"Chúng ta ra ngoài trói hai tên kia lại, đặt lên cổ mỗi người một cây đao, không nói thì chặt luôn."
Khóe môi Vệ Trăn giật giật: "..."
Nàng nhìn sát khí trong mắt Thái tử, nhắc nhở: "Điện hạ, chúng ta đến đây là để ký hiệp ước."
Chử Yến thâm trầm nói: "Nhưng bọn chúng thì không."
"Trăn Trăn, nàng về đi, Tống Hoài và Cô ra cung, đi xử sạch bọn chúng."
Tống Hoài: "... Dù sao cũng là Thái tử một nước..."
"Thái tử chó gì, đừng có nể mặt chúng quá!" Chử Yến khẽ cắn môi, trong mắt đầy sương lạnh: "Thích kí thì kí, không kí thì dùng cái đầu trên cổ chúng để tế cờ."
Tống Hoài yên lặng nhìn về phía Vệ Trăn.
Vệ Trăn: "..."
Cũng không phải là nàng không thể trấn an hắn, nhưng trấn an hắn thì người chịu khổ sẽ là nàng.
Đều là chịu khổ, chi bằng để kẻ đầu têu chịu đi.
Thế là, Vệ Trăn chân thành nói: "Điện hạ, ta cảm thấy có thể thực hiện biện pháp này."
Tống Hoài: "..."
Y bảo nàng khuyên, không phải đổ thêm dầu vào lửa.
"Thái tử ấn bị mất là chuyện lớn của đất nước, chắc chắn sẽ không rêu rao trắng trợn. Lúc Thái tử Đông Nhữ lục soát dịch quán c*̃ng không dùng lý do tìm Thái tử ấn. Bây giờ so với việc chúng ta ở đây chờ thi thể bốc mùi, còn không bằng đi lừa dối bọn chúng." Trong bóng đêm, giọng Vệ Trăn vô cùng dịu dàng: "Biết đâu lại lừa được bọn họ nói thật ra, có phải là tất cả đều vui vẻ không?"
Thanh âm ôn hòa như gió xuân thoáng xoa dịu được chút tức giận trong lòng Thái tử, nhưng khi hắn tiến đến gần Vệ Trăn, không có ngửi được mùi thơm quen thuộc trên tóc nàng, sát khí chợt tăng lên: "Nếu không lừa ra được, giết tế cờ."
Hôm nay lúc tắm rửa Vệ Trăn dùng huân hương của Đông Nhữ, khác hẳn với mùi hương mát lạnh nàng thường dùng, mùi nồng hơn rất nhiều.
Nàng nghe ra sát khí trong giọng của Thái tử, vội vàng trấn an: "Điện hạ có từng trùm bao tải ai chưa?"
Chử Yến nhíu chặt mày: "Chưa."
Lúc trước thì đúng là từng muốn trùm bao tải Thái tử Đông Nhữ.
"Thế chúng ta đi thử đi?" Vệ Trăn kéo ống tay áo Chử Yến, nói khẽ.
Điện hạ bị người Tây Vu hạ độc, hiện tại lại không thể giết Thái tử Tây Vu, nhưng đi xả giận cũng tốt. Huống hồ trước đó ở thành Phụng Kinh, mật thám Tây Vu Nam Hào từng đuổi giết bọn họ mấy lần, bây giờ có cơ hội bắt lấy Thái tử của bọn chúng, không đi đánh một trận thì không thể nào nói nổi.
Chử Yến nhìn vẻ kích động trong mắt Vệ Trăn, khó chịu đồng ý: "Vậy cũng được."
"May cho chúng."
Mấy người nói làm liền làm, Chử Yến xông vào tẩm điện của Đông Phương Tô giống như một cơn gió, lôi tiểu Thái tử đang ngủ say dậy.
"Ai! Ai không muốn sống..."
Đông Phương Tô bị kéo tỉnh lại, vừa hung dữ gào thét vừa vung nắm đấm lung tung, nhưng khi nhìn đến gương mặt của Chử Yến thì lập tức ngậm miệng.
Hắn ta không dám tin xoa mắt: "Sao Cô nằm mơ cũng mơ thấy ngươi vậy?"
Chử Yến đẩy hắn ta ngã xuống giường, ghét bỏ phủi tay: "... Cho ngươi thời gian mười giây, mặc y phục, đi ra."
Đông Phương Tô nhìn bóng lưng vô tình của hắn, sửng sốt một lát mới bỗng nhiên kịp phản ứng: "Đây không phải đang nằm mơ!"
Hắn ta cuống quýt túm lấy y phục rồi ra khỏi tẩm điện.
Sau đó lập tức trông thấy ba người Chử Yến đứng dưới hiên nhìn chằm chằm hắn ta.
Hắn ta không nhịn được lùi về sau: "... Đây, đây là định làm gì?"
Tống Hoài nhìn Chử Yến, rồi chủ động tiến lên.
Đông Phương Tô vô thức lùi về sau: "Ngươi, ngươi ngươi muốn làm gì?"
"Mời Đông Nhữ điện hạ dẫn đường."
Tống Hoài dừng lại bên cạnh hắn ta, lạnh lùng nói.
Đông Phương Tô sững sờ: "Đi đâu?"
Tống Hoài: "Dịch quán."
Hai mắt Đông Phương Tô lập tức sáng lên, lập tức xoa tay hầm hè: "Tìm được manh mối rồi à? Muốn bắt người?"
"Không phải." Tống Hoài nói: "Đi hỏi manh mối."
Đông Phương Tô nhíu mày, còn muốn mở miệng hỏi tiếp lại nghe Chử Yến nói: "Còn lằng nhằng nữa là ta trói ngươi lại trước."
Đông Phương Tô lập tức im lặng đứng thẳng.
Tống Hoài nhìn hắn ta một cái, gật đầu: "Đắc tội."
Tiểu Thái tử Đông Phương còn chưa nhận ra y có ý gì, cả người bỗng bị túm lên không, chờ đến lúc hắn ta phát hiện mặt đất và cung điện đang cách mình càng ngày càng xa, mới bỗng nhiên hoàn hồn, phát ra tiếng kêu thê lương: "Aaa!!!"
Trong bầu trời đêm, chim tước hoảng sợ vỗ cánh.
Mấy bóng người vượt nóc băng tường, nhanh chóng biến mất trong cung, có mấy người đi ra khỏi tẩm điện của Thái tử chạy về phía tẩm điện của Thiên tử, đồng thời, có mấy bóng đen theo sát bọn họ ra cung.
Có bản đồ sống Đông Phương Tô, cộng thêm khinh công tuyệt diệu của Chử Yến và Tống Hoài, không lâu sau bọn họ đã đến ngoài dịch quán.
Chử Yến nhìn đám người theo đuôi sau lưng, vừa nhíu mày lại đã bị tiểu Thái tử níu lấy ống tay áo, hắn ta trắng bệch mặt nói: "Ta, người của ta."
Giống như là sợ nói chậm thì Chử Yến sẽ lập tức ra tay.
Chử Yến vô cùng ghét bỏ kéo ống tay áo ra, dùng khăn để bịt mặt, trực tiếp xông vào dịch quán.
Khoảng một khắc đồng hồ sau…
Giữa một bãi đất hoang vắng không người, lại trở nên náo nhiệt vô cùng.
Trên mặt đất có hai cái 'bao tải nhộng' không ngừng giãy giụa, còn phát ra từng đợt tiếng r*n r*, ở một bên khác tiểu Thái tử Đông Nhữ đang ôm gốc cây nôn ọe.
Chử Yến cầm gậy trong tay, cụp mắt nhìn người trên mặt đất rồi lại liếc nhìn tiểu Thái tử, khinh thường hừ một tiếng: "Kém cỏi!"
Chờ Đông Phương Tô nôn xong, Tống Hoài mới đưa cho hắn ta một cái khăn.
"Hỏi nhanh lên."
Chử Yến không kiên nhẫn thúc giục.
Thấy Đông Phương Tô đã bịt kín mặt, Tống Hoài mới đi lên trước cởi một cái bao tải, chỉ để lộ đầu kẻ bên trong, lưỡi đao lạnh lẽo lập tức áp lên cổ đối phương, lạnh giọng hỏi: "Đồ ở đâu?"
Người bị y thả ra là Thái tử Nam Hào, gã ta hoàn toàn không biết tại sao mình lại ở chỗ này, cũng không biết mấy người bịt mặt trước mắt này là ai, nhưng cây đao trên cổ khiến gã ta không dám động đậy. Ánh mắt hung ác đảo qua đám người một vòng, sau đó tập trung vào Tống Hoài đang hỏi gã ta.
Trong miệng gã ta bị nhét đồ, không thể nói được, chỉ tức giận trợn mắt nhìn Tống Hoài ú ớ vài câu.
Tống Hoài nhíu mày: "Ta biết ngươi là ai, hỏi ngươi một lần nữa, đồ ở đâu?"
"Ô ô ô ô!"
Tống Hoài: "Thứ gì hẳn là trong lòng ngươi biết rõ, không nói, nơi này sẽ là nơi chôn xác của ngươi."
"Ô ô ô ô ô ô ô ô!"
Tống Hoài lạnh lùng nhìn gã ta: "Ta là ai không liên quan gì với ngươi, nếu ngươi dám nói nhảm một câu, đao của ta lập tức dính máu."
"..."
Thái tử Nam Hào chỉ nhìn y chằm chằm không lên tiếng.
Vệ Trăn: "..."
Chử Yến: "..."
Đông Phương Tô: "..."
Toàn ô ô ô thế này, rốt cuộc thì Tống Hoài nghe hiểu kiểu gì vậy?
Không hổ là Tống đại nhân từng thẩm án vô số.
Tống Hoài rút vải bố trong miệng Thái tử Nam Hào ra, trước khi đối phương lên tiếng, đao của y đã kề sát cổ gã ta.
Thái tử Nam Hào nuốt những lời mắng chửi người xuống.
"Ta hỏi một lần cuối, đồ ở đâu?"
Thái tử Nam Hào khẽ cắn môi, kìm nén nỗi nhục nhã: "Ta không biết ngươi đang nói gì... A!"
Trên cổ truyền đến cảm giác đau nhói, Thái tử Nam Hào không nhịn được: "Ngươi điên rồi, ngươi dám đụng đến ta! Rốt cuộc thì ngươi là ai, có biết ta là... Ư!"
Gã ta còn chưa dứt lời đã bị đánh một chưởng, hôn mê bất tỉnh.
Đông Phương Tô không nhịn được hít hà, dè dặt tiến lên: "Ngất rồi à? Không hỏi nữa à?"
Tống Hoài chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: "Ngu xuẩn, lười tốn nước bọt."
"... Thế hỏi kiểu gì bây giờ?" Đông Phương Tô.
"Không phải còn một tên nữa à?"
Tống Hoài đi về phía một bao tải khác.
Mà Chử Yến lại chỉ nhìn chằm chằm Thái tử Nam Hào đã hôn mê, còn kéo lại Đông Phương Tô đang muốn đi theo Tống Hoài: "Ngươi biết thẩm vấn?"
Đông Phương Tô mờ mịt lắc đầu: “Không biết."
"Biết trùm bao tải không?"
Đông Phương Tô sững sờ, nhìn Thái tử Nam Hào trên mặt đất, lại nhìn cây gậy trong tay Chử Yến và Vệ Trăn, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, gật đầu như gà con mổ thóc: "Cái này ta rành nhất!"
Đông Phương Tô tay chân lanh lẹ buộc lại bao tải, đứng dậy, phủi tay: "Xong!"
"Các ngươi lấy gậy ở đâu thế? Cũng cho ta một cái đi."
Chử Yến hất đầu sang bên cạnh, Đông Phương Tô vội vàng đi qua nhặt được một cây.
Hắn ta còn chưa quay lại, tiếng hét cực kỳ bi thảm đã vang vọng chân trời.
Người mới bị đánh ngất lại tỉnh dậy vì đau.
Đông Phương Tô dừng bước, nhìn hai vợ chồng kia ‘đánh kép’, không nhịn được rùng mình một cái.
May mà hắn ta biết đầu thai, không đầu thai thành Thái tử Nam Hào.
Có điều, cho dù hắn ta đầu thai qua đó, với bản lĩnh thức thời của hắn ta, hẳn là cũng sẽ không bị đánh.
Đông Phương Tô càng nhìn tâm trạng càng sung sướng.
Hắn ta đã sớm muốn đánh hai tên xấu xa này, nhưng vẫn luôn không có bản lĩnh bắt hai tên này ra mà thần không biết quỷ không hay.
"A! Ta đến đây!"
Đông Phương Tô cầm gậy khí thế hùng hổ đi qua.
Chử Yến Vệ Trăn ăn ý nhường chỗ cho hắn ta.
'Đánh kép' biến thành 'đánh hỗn hợp'.
Dù sao thì kéo theo Thái tử Đông Nhữ làm chuyện này, Hoàng đế Đông Nhữ mới có thể cam tâm tình nguyện giải quyết hậu quả cho bọn họ.
Bên này tiếng k** r*n liên hồi, một bên khác, lưỡi đao của Tống Hoài đã chỉ vào Thái tử Tây Vu.
Hiển nhiên, y ra tay nặng hơn khi đánh Thái tử Nam Hào.
Tây Vu Nam Hào đều thích khơi mào chiến tranh, vả lại đều có huyết hải thâm thù với Bắc Lãng.
Nhưng nếu thật sự phải phân chia cao thấp, người Đông cung càng hận Tây Vu hơn.
Thái tử suýt nữa chết vì độc của Tây Vu, còn bị độc tố còn sót lại dằn vặt nhiều năm, sau đó lại bị người Tây Vu đuổi giết bao năm không ngừng không nghỉ, bọn họ sớm đã kết thành mối thù không cách nào hóa giải.
Thái tử đồng ý kí hiệp ước bốn nước, chẳng qua là vì không muốn sinh linh đồ thán.
Đương nhiên, tương tự nếu Thái tử Bắc Lãng rơi vào trong tay người Tây Vu, c*̃ng sẽ mất mạng.
"Lời vừa rồi, ngươi cũng đã nghe được."
Tống Hoài lạnh lùng nói: "Cho nên, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, đồ ở đâu?"
Nếu không phải nơi này là Đông Nhữ, Thái tử Tây Vu chết ở chỗ này sẽ tạo thành phiền phức rất lớn cho Đông Nhữ, y sẽ lập tức giết gã.
Hiển nhiên Thái tử Tây Vu thông minh hơn Thái tử Nam Hào nhiều.
Gã không la to, c*̃ng không trợn mắt nhìn, cho dù cần cổ đã bị đao cắt vỡ, gã vẫn giữ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta nghe được."
"Nhưng ta cũng biết, ngươi không dám giết ta, chí ít ở chỗ này, trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ không."