"Cho dù không có một đao kia của ngươi, gã cũng không tới được." Đông Phương Tô tiếp tục nói: "Gã chỉ biết giở trò bỉ ổi, võ công cũng chỉ giỏi hơn ta một chút, nào có chịu đòn được như Đồ Sơn Hoàng khỏe mạnh cường tráng, đêm qua bị đánh đến ngất xỉu mà hôm nay vẫn có thể tràn đầy năng lượng."
"Huống hồ, Túc Miện sĩ diện, sẽ không trưng một khuôn mặt bầm dập vào cung."
Cuối cùng Tề Vân Hàm cũng nghe ra, kinh ngạc nói: "Đêm qua... đêm qua bọn huynh đi..."
Nàng ấy nhìn xung quanh, hạ thấp giọng: "Bọn huynh đi đánh Thái tử hai nước à?"
Đông Phương Tô liếc nhìn Tống Hoài, nhớ tới nỗi khổ đêm qua mình phải chịu, bắt đầu giở trò xấu: "Đúng thế đúng thế, đêm qua ta, phu quân của ngươi, Bắc Lãng điện hạ và tỷ tỷ, chúng ta trùm bao tải hai tên Thái tử kia rồi đập cho chúng một trận nhớ đời!"
"Ơ, Tề phu nhân không biết à?"
Đông Phương Tô không hiểu nhìn về phía Tống Hoài: "Loại chuyện này ngươi không dẫn Tề phu nhân theo thì cũng thôi, sao lại giấu diếm chứ?"
"Vậy là Tống đại nhân ngươi làm không đúng rồi."
Tống Hoài lạnh lùng liếc hắn ta một cái.
Còn không đợi Đông Phương Tô tiếp tục châm ngòi ly gián, đã nghe Tề Vân Hàm nói: "Chẳng trách Thái tử ca ca và Trăn Trăn còn chưa dậy, hóa ra là thế, mọi người không bị thương chứ?"
Sắc mặt Tống Hoài lập tức trở nên ấm áp, quay đầu nhìn nàng ấy, ôn hòa nói: "Không có."
"Vậy thì tốt rồi."
Tề Vân Hàm cười đáp lại y.
"Ta còn đang nói sao hôm nay huynh lại dậy muộn như vậy, mọi người trở về lúc nào thế, Thái tử ca ca còn chưa dậy, huynh có muốn ngủ thêm một lát không?" Tề Vân Hàm ân cần nói.
Tống Hoài nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ấy: "Chúng ta trở về lúc rạng sáng, ta đã ngủ đủ rồi."
"Ừm."
Tề Vân Hàm lại vội vàng hỏi: "Vậy huynh ăn sáng chưa?"
Tống Hoài: "Đã ăn chút điểm tâm."
"Như vậy sao được, ta đi lấy chút đồ ăn về cho huynh, huynh muốn ăn gì?"
Tống Hoài giữ chặt nàng ấy, ở trước mặt trời băng sương cũng phải tan rã, một người lạnh như băng cũng trở nên ấm áp: "Kiều Kiều, ta không đói bụng, vả lại đã đến buổi trưa, chờ điện hạ dậy, chúng ta cùng nhau ăn trưa."
Đông Phương Tô: "..."
Hắn ta cau mày phất tay trước mặt hai người : "Hai vị, ta vẫn đang ở chỗ này đấy nhé."
Tống Hoài quay đầu nhìn sang hắn ta.
Lần này Đông Phương Tô nhìn ra, y đang nói: Vậy sao ngươi còn chưa đi?
Đông Phương Tô tức giận không chỗ phát tiết, nhíu mày hỏi Tề Vân Hàm: "Tề phu nhân không tức giận à?"
Tề Vân Hàm cảm thấy không hiểu: "Tại sao ta phải giận?"
"... Đêm qua y không dẫn ngươi theo chứ sao!"
Đông Phương Tô: "Còn giấu diếm ngươi, chuyện này không đáng tức giận à?!"
Tề Vân Hàm nhìn Tống Hoài, trong mắt chỉ có hoang mang: "Ta không biết võ công, c*̃ng không biết đánh nhau, dẫn ta đi làm gì? Cổ vũ cho các ngươi à?"
Đông Phương Tô: "..."
"Còn nữa, ta cũng mới nhìn thấy Hoài ca ca, còn chưa nói được hai câu thì Đông Nhữ điện hạ đã đến rồi, không phải y muốn giấu diếm ta, mà là còn chưa có cơ hội nói." Tề Vân Hàm.
"Vả lại Thái tử ca ca, Hoài ca ca và Trăn Trăn cũng sẽ không để cho ta nhìn loại chuyện máu me này."
Đông Phương Tô: "..."
Hắn ta khẽ cắn môi, nhìn về phía Tống Hoài: "Ta cũng không biết võ công, c*̃ng không biết đánh nhau, c*̃ng không thể thấy máu, tại sao các ngươi lại dẫn ta theo?"
Tống Hoài vốn không muốn trả lời, nhưng Đông Phương Tô nhìn chằm chằm vào y, y đành phải nói: "Chúng ta không biết đường, vả lại dẫn Đông Nhữ điện hạ theo thì Đông Nhữ bệ hạ mới có thể giải quyết hậu quả cho chúng ta."
Đông Phương Tô trầm mặc mấy giây, sau đó không dám tin nói: "Hóa ra là các ngươi lợi dụng ta!"
Xúi giục người khác không thành công, chính phượng hoàng nhỏ lại tức đến xù lông.
Tống Hoài: "Đêm qua Đông Nhữ điện hạ đánh không vui à?"
Lông phượng hoàng lập tức xẹp quá nửa: "... Cái đó thì đúng là rất vui vẻ."
"Xoẹt!"
Đột nhiên, có thứ gì bay tới.
Đông Phương Tô căn bản không nhìn rõ là cái gì, chỉ cảm thấy có thứ gì xé gió bay thẳng về phía trán hắn ta, nhất thời bị dọa đến quên động đậy.
Tống Hoài không hề thay đổi sắc mặt đưa tay chặn lại.
"Ồn ào."
Một giọng nói bực bội quen thuộc truyền đến.
Đông Phương Tô trợn mắt nhìn vật trang trí chỉ còn cách trán mình khoảng cách cỡ một nắm tay, ngơ ngác chớp chớp mắt, nuốt nước miếng một cái.
Một nửa lông phượng hoàng còn lại c*̃ng xẹp xuống.
_
Sau gần nửa canh giờ.
Năm người ngồi ở nhà ăn, từng người ăn cơm, không nói gì trong một khoảng thời gian dài.
Từ sau câu ‘ồn ào’ kia thì Chử Yến không nói gì nữa, dường như toàn thân từ trên xuống dưới đến cả cọng tóc cũng đang nói hắn không dễ chọc, cách hắn xa một chút.
Trong mắt Vệ Trăn, Tống Hoài đều ánh lên vẻ lo lắng.
Không biết có phải là ảo giác của bọn họ không, từ sau khi đi vào thành Ngọc Kinh, có vẻ tính nết của Thái tử càng ngày càng mất kiểm soát.
Tề Vân Hàm c*̃ng nhận ra tâm trạng Chử Yến không tốt, vốn muốn hỏi thăm, lại bị Tống Hoài lặng lẽ ngăn cản.
Đông Phương Tô thì âm thầm kêu khổ.
Hôm nay sắc mặt hắn còn đáng sợ hơn hôm qua.
Hắn ta không nên tới quấy rầy Chử Yến sớm như vậy.
Một bữa cơm, mỗi người ôm một tâm sự riêng.
Buông bát đũa, Chử Yến liếc nhìn Tề Vân Hàm, lại nhìn sang Vệ Trăn, gọi lại tiểu Thái tử Đông Nhữ đang định trốn khỏi nơi này: "Có thái y đáng tin cậy không?"
Đông Phương Tô sững sờ: "Có chứ."
Cái gì gọi là thái y đáng tin cậy, thái y của bọn họ đều rất đáng tin cậy nhá.
"Sắc mặt Vân Hàm không tốt lắm, nhìn không có tinh thần gì cả, đi mời thái y tới khám xem có phải do không quen khí hậu không." Chử Yến vốn muốn nói Vệ Trăn.
Nhưng thực sự nhìn Vệ Trăn không nhìn ra có chút nào tinh thần không tốt.
Mọi người đồng thời nhìn về phía Tề Vân Hàm.
Mắt có thần, sắc mặt hồng hào...
Đông Phương Tô ngờ vực nói: "... Nhìn cũng không thấy không quen khí hậu..."
Ánh mắt Chử Yến lập tức đảo qua.
Đông Phương Tô vội vàng im miệng.
Tề Vân Hàm nhìn mọi người một lượt sau đó gật đầu thật mạnh: "... Ta, hình như đúng là ta thấy không thoải mái lắm."
Đông Phương Tô giật giật môi.
Kỹ thuật diễn thật là tệ.
"Ta cũng cảm thấy vậy!" Đông Phương Tô: "Ta lập tức đi tìm thái y."
Không lâu sau tiểu Thái tử Đông Nhữ đã dẫn thái y tới.
Thái y được mệnh lệnh không dám nhìn loạn, sau khi bước vào điện thì ngồi xuống bên rèm, ông ta chỉ mơ hồ cảm giác được sau rèm không chỉ có một người.
Tề Vân Hàm vươn tay ra khỏi rèm.
Đông Phương Tô đứng ở sau lưng thái y nhìn chằm chằm, hắn ta muốn xem xem rốt cuộc thì nàng ấy không khỏe chỗ nào.
Không lâu sau thái y thu tay lại, cung kính bẩm báo: "Điện hạ, vị cô nương này rất khoẻ mạnh."
Sau màn, Chử Yến không chờ Đông Phương Tô mở miệng đã kéo Vệ Trăn ngồi xuống ghế: "Tất cả đều khám xem."
Trong lòng Vệ Trăn cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không từ chối.
Kết quả c*̃ng không ngoài ý muốn, Vệ Trăn c*̃ng không có gì đáng ngại.
Chử Yến lại nhìn về phía Tống Hoài.
Tống Hoài im lặng tiến lên ngồi xuống.
"Vị công tử này rất khoẻ mạnh." Lại là kết quả khám bệnh gần như giống nhau.
Lông mày Chử Yến thoáng thả lỏng.
Xem ra chỉ có hắn có vấn đề.
"Bắc... Tới cũng tới rồi, ngươi c*̃ng khám xem." Đông Phương Tô thò đầu ra nói.
Vệ Trăn và Tống Hoài liếc nhau, sau đó cùng đẩy Chử Yến qua: "Điện hạ nói đúng, cùng khám xem."
Bọn họ đều cảm thấy hôm nay hành vi mời thái y của Thái tử có chút khác thường.
Thái y bình thường không khám ra được trong người Thái tử còn độc tố, bọn họ c*̃ng không lo sẽ bại lộ chuyện gì, vả lại nếu thật sự có thể khám ra cũng là người ta có bản lĩnh, nói không chừng là có thể giải độc.
Chử Yến cũng nghe theo nàng.
Sau đó, thái y lại nói câu nói kia: "Vị công tử này c*̃ng rất khoẻ mạnh nha."
Cho nên bệnh nhân hôm nay ông ta cần khám là ai?
Chử Yến chậm rãi thu tay lại đứng dậy.
Khám không ra, hẳn là có liên quan với độc tố trong người hắn?
Thân phận của nhóm Chử Yến được bảo mật, bây giờ trong cả hoàng cung chỉ có Đế Hậu, Thái tử và cung hầu hầu cận, ám vệ bên cạnh Thái tử biết.
Có thái y ở đây, không dễ nói chuyện, Đông Phương Tô bèn đưa thái y ra ngoài trước.
Chờ tới lúc hắn ta trở về, Chử Yến đã ngồi xuống bàn trà cạnh cửa sổ, hắn ta lại dặn dò cung hầu đi lấy lá trà tốt nhất tới.
Mấy người ngồi thành một vòng xung quanh, Chử Yến mở miệng trước: "Phụ hoàng ngươi biết rồi?"
Đông Phương Tô biết hắn hỏi chuyện gì: "Sau khi ta trở về đã nói với phụ hoàng rồi, yên tâm, phụ hoàng có thể giải quyết bọn họ."
Chử Yến: "Ừm."
Dù sao cũng là quân chủ một nước, nhất định là có bản lĩnh này.
"Nhưng vẫn chưa tìm được Thái tử ấn." Đông Phương Tô hơi nhụt chí nói.
Dường như Chử Yến nói hai câu này xong là đã dùng hết tất cả kiên nhẫn của mình, hắn nhìn Tống Hoài một cái rồi không lên tiếng nữa.
Trong lòng hắn giống như tích lũy lửa giận ngập trời, như thể sơ sẩy một cái là sẽ bùng nổ.
Mặc dù Thái tử che giấu rất tốt nhưng Vệ Trăn vẫn phát hiện, nàng lo lắng nhìn về phía hắn, Chử Yến kìm nén sự bực bội, nắm chặt tay của nàng xích lại gần nàng, khẽ nhướng mày: "Nhìn Cô đẹp không?"
Không đợi Vệ Trăn trả lời, hắn lại áp sát vào lỗ tai của nàng nói: "Quay về phòng nhìn?"
Vệ Trăn tức giận lườm hắn một cái, quay đầu không để ý tới hắn.
Mấy người khác chỉ có Tống Hoài nghe được lời Thái tử nói, không phải y muốn nghe, là thính lực y quá tốt, muốn không nghe được cũng rất khó.
Y tỉnh như không nhìn sang Đông Phương Tô: "Thái tử ấn và Lam Chi đều còn ở trong cung."
Đông Phương Tô vui mừng: "Thật chứ?"
Dù sao thì ở trong cung cũng dễ tìm hơn bên ngoài!
"Ta lập tức sai Đại lý tự khanh tăng thêm nhân thủ lục soát từng ngóc ngách, không tin một người lớn như thế mà còn trốn được dưới mí mắt ta!"
"Chờ một chút." Tống Hoài gọi hắn ta lại.
"Làm sao?"
Tống Hoài: "Tập trung tìm dưới các giếng nước đã bỏ hoang lâu ngày, hoặc là vớt dưới hồ nước."
Sắc mặt Đông Phương Tô cứng đờ, một lúc lâu sau mới ngồi lại xuống ghế, hỏi: "Ngươi nói, là người hay là Thái tử ấn?"
"Người." Tống Hoài.
Môi Đông Phương Tô khẽ mấp máy: "Nàng ta... Nàng ta chết rồi?"
Chử Yến nhắm mắt lại, yết hầu trượt lên xuống, giống như đang cố gắng kìm nén gì đó.
Tống Hoài: "Chín mươi phần trăm."
Đông Phương Tô cau mày, cảm thấy hơi khó hiểu: "Nàng ta trộm Thái tử ấn, bản thân lại chết rồi?"
"Vẫn chưa biết có phải nàng ta trộm hay không." Tống Hoài nói: "Hiện tại cần phải tìm được người trước, nhìn xem có manh mối về Thái tử ấn không."
Đông Phương Tô ồ một tiếng, vừa muốn đi, lại nghe Vệ Trăn nói: "Sai người đi từ con đường phía sau Đông cung qua, có một bức tường có lỗ chó có thể để cho cung nữ có dáng người nhỏ nhắn chui lọt qua, sau khi từ nơi đó rời khỏi đây, nhìn xem dọc theo đường đi có địa điểm vứt xác phù hợp với lời Tống đại nhân nói không."
Đông Phương Tô kinh ngạc: "Sao tỷ tỷ biết nơi đó có lỗ chó?"
"Rầm!"
Đột nhiên, Chử Yến vỗ một phát xuống mặt bàn, cả giận nói: "Bảo ngươi đi thì đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?! Cút!"
Cùng với tiếng vang, mấy chén trà vỡ nát, ấm trà đổ nghiêng, nước trà vẩy tung tóe ra ngoài, mặt bàn lập tức trở nên hỗn độn, nhìn kỹ còn có thể thấy bàn trà bằng gỗ đàn đã xuất hiện vài khe nứt.
Trong điện bỗng dưng trở nên yên tĩnh.
Đông Phương Tô nhìn sang Chử Yến đang giận không kiềm được, bởi vì bị quát mà đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Hắn ta nhớ rõ, lúc ở thành Phụng Kinh mặc dù Bắc Lãng điện hạ c*̃ng rất hung dữ, nhưng lại rất dễ nói chuyện, mua cho hắn ta rất nhiều món ngon, còn chuẩn bị cho hắn ta rất nhiều rất nhiều quà, hiển nhiên là không chán ghét hắn ta, nhưng hai ngày này, có vẻ Bắc Lãng điện hạ vô cùng không có kiên nhẫn với hắn ta.
Là hắn ta làm phiền Chử Yến quá nhiều phải không?
Tim Vệ Trăn cũng run lên, sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, nàng vội vàng đặt tay lên bàn tay kia, nhẹ giọng an ủi: "Điện hạ, bớt giận."
Không phải ảo giác của nàng, sau khi hắn đến thành Ngọc Kinh thì càng thêm khó lòng tự kiềm chế, trước kia cho dù hắn có tức giận thế nào đi nữa cũng sẽ không gào rống như bây giờ.
Vệ Trăn vừa vỗ lưng Thái tử, vừa nháy mắt ra hiệu cho Tề Vân Hàm, người sau hiểu ý, vội vàng đứng dậy kéo Đông Phương Tô còn đang sửng sốt ra ngoài, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, Đông Nhữ điện hạ đừng để ý, mấy ngày nay tâm trạng Thái tử ca ca không được tốt, không phải là nhằm vào Đông Nhữ điện hạ."
Trong đôi mắt ảm đạm của Đông Phương Tô hiện lên một tia sáng: "Thật sao?"
"Thật." Tề Vân Hàm gật đầu: "Chúng ta đi tìm Lam Chi trước đi."
Đông Phương Tô nhìn vào trong điện, dường như lông phượng hoàng đều rũ xuống: "Ừ"
Mà Tống Hoài ngồi tại chỗ, rất lâu không thể nhúc nhích.
Lúc này gương mặt vốn lạnh lẽo kia càng thêm tái nhợt.
Bởi vì y từng thấy dáng vẻ điện hạ mất khống chế như vậy, vào mấy năm trước, lúc điện hạ vừa trúng độc.
Ban đầu lúc loại độc kia phát tác điện hạ cũng như này, bỗng trở nên gắt gỏng mà không có dấu hiệu nào, hai ngày sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, nếu lúc ấy y mang thuốc giải tới chậm một ngày, điện hạ sẽ đột tử.
Nhưng loại độc khốn kiếp kia đã được giải, Quan đại phu cũng đã nói độc tố còn sót lại sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, tại sao đột nhiên lại trở nên như thế này!