Chử Yến trở tay nắm chặt tay Vệ Trăn, nhắm mắt lại hít sâu vài hơi, làm thế nào cũng không thể kìm nèn cảm xúc trong lòng.
Lồng ngực tựa như có lửa nóng hừng hực đang thiêu đốt, không thấy đau đớn, chỉ khiến hắn bực bội, trên trán hắn bắt đầu toát mồ hôi, có lẽ là bởi vì ra sức kìm nén, cần cổ và huyệt thái dương nổi gân xanh, sắc mặt c*̃ng hơi đỏ lên.
Tay Vệ Trăn bị nắm đến biến dạng, nhưng dường như nàng lại không cảm nhận được đau đớn, nhẹ giọng an ủi Chử Yến, nhưng Thái tử cũng không vì nàng an ủi mà cảm thấy được xoa dịu, ngược lại tình huống càng thêm trầm trọng hơn.
"Chúng ta đi ra ngoài trước." Yết hầu Tống Hoài khẽ nhúc nhích, sau khi kìm nén một hồi, rốt cục lên tiếng.
Vệ Trăn sững sờ, ngước mắt nhìn về phía y đầy khó hiểu.
Tống Hoài lại không mở miệng nữa, chỉ lắc đầu với nàng.
Vệ Trăn lập tức hiểu ra.
Có lẽ Tống Hoài biết rõ tình trạng của Thái tử.
Đồng thời sắc mặt tái nhợt và khó coi của Tống Hoài cũng làm cho trong lòng của nàng cảm thấy bất an.
Vào lúc này Chử Yến cũng buông tay nàng ra.
Nàng nhìn sang hắn, thấy gân xanh trên trán hắn càng phồng lên rõ ràng hơn, giống như một khắc sau sẽ vỡ tung.
Hắn quay đầu, mở mắt ra nhìn nàng, tròng mắt đỏ ngầu.
Dường như hắn đã dùng hết kiên nhẫn cả đời, gạt ra mấy chữ: "Trăn Trăn, đi đi."
Vệ Trăn cụp mắt, nhìn bàn tay đang run rẩy nắm lấy cạnh bàn của hắn, trong lòng hiểu rằng hắn sợ bản thân mất khống chế sẽ làm nàng bị thương.
Mắt nàng đỏ lên, cắn răng dứt khoát nhanh chóng đứng dậy rời đi cùng Tống Hoài.
Ngay khoảnh khắc nàng bước chân ra khỏi cửa, nàng nghe thấy được tiếng bàn trà vỡ vụn.
Bước chân nàng khựng lại, vội vàng quay đầu nhìn vào trong phòng.
"Trữ phi, đi thôi." Tống Hoài nói.
Vệ Trăn đè nén cảm xúc kích động muốn đi vào, thu tầm mắt lại, nhanh chân đuổi theo Tống Hoài.
Tống Hoài đi thẳng ra khỏi cung điện rồi mới ngừng lại.
Bởi vì thân phận bọn họ đặc biệt, sau khi vào ở Đông Phương Tô đã hạ lệnh, mỗi ngày trừ sáng sớm hoàng hôn quét dọn và đưa cơm ra, không cho phép cung nhân tới gần, cho nên trước mắt trong cung điện này đều là người một nhà.
Sau khi Vệ Trăn Tống Hoài rời đi, Thập Bát và Thập Cửu lập tức im lặng canh giữ ở ngoài cửa phòng Thái tử.
Hai người nhìn thấy hết một màn vừa rồi, mắt cũng hơi đỏ lên.
"Tống đại nhân, rốt cuộc thì điện hạ bị làm sao?" Hai người mới ra khỏi cung điện, Vệ Trăn lập tức sốt ruột hỏi.
Sắc mặt Tống Hoài tối tăm nhất từ trước tới nay, giọng đầy kìm nén và giận dữ: "Là trúng độc."
Tim Vệ Trăn đập hẫng một nhịp, nghĩ đến tình trạng vừa rồi của Thái tử và những gì đã biết từ trước, lập tức phản ứng lại: "Là mấy năm trước, Tây Vu hạ độc?"
"Ừm." Tống Hoài gật đầu, lạnh lùng nói: "Mấy năm trước lúc điện hạ vừa trúng độc, tình huống giống hệt hiện tại."
"Sau khi trúng độc này thì không chịu được ồn ào, gần như không nghe được bất kỳ thanh âm gì, chỉ có xung quanh càng yên tĩnh, mới có thể miễn cưỡng thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng đây chỉ là bắt đầu, mấy ngày sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
Sắc mặt Vệ Trăn chợt thay đổi, mặc dù nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới sẽ là như vậy: "Nhưng không phải độc này đã giải rồi à?"
Ngay sau đó nàng lại nghĩ đến cái gì, vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống: "Chẳng lẽ đêm đó, Thái tử Tây Vu lại nhân cơ hội hạ độc?"
Tống Hoài lắc đầu: "Bởi vì lúc trước điện hạ từng trúng độc của Tây Vu, lúc ta đi đã đề phòng trước, đêm đó là ta kéo Túc Miện đi, c*̃ng đã kiểm tra trên người gã không có độc, vả lại cho dù có, đêm đó người trúng độc hẳn là ta mới đúng."
Vừa rồi y đã nghĩ tới khả năng này, nhưng Túc Miện thật sự không có cơ hội hạ độc, sau đó nhớ lại tất cả mọi người bọn họ đã tiếp xúc bắt đầu từ hôm qua sau khi vào thành Ngọc Kinh, nhưng từ đầu đến cuối không nghĩ đến người khả nghi nào.
"Từ sau khi vào thành Ngọc Kinh chúng ta và điện hạ gần như chưa từng tách ra, cho dù trúng độc, c*̃ng không nên chỉ có một mình điện hạ." Vệ Trăn c*̃ng nhanh chóng hồi tưởng một lần, nói.
Hai người trầm mặc một lát, sau đó Vệ Trăn hỏi: "Loại độc này vào cơ thể người bằng cách nào?"
"Không biết."
Tống Hoài thở dài một hơi: "Năm đó điện hạ từ trên chiến trường về doanh là độc tố lập tức phát tác, không thể nào kiểm chứng nguyên do, trời vừa tối ta đã xông vào Tây Vu tìm thuốc giải, bắt một vu sư gương mặt kì quái, quân y không khám ra được điện hạ bị trúng độc gì, ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không đặt hy vọng đặt trên người vu sư kia. Trải qua gần một ngày tra tấn ép hỏi, mới lấy được thuốc giải."
"Có điều khi đó điện hạ đã trúng độc ba ngày, thuốc giải c*̃ng không cách nào hoàn toàn loại bỏ độc tố, để lại tàn dư độc tố."
Tống Hoài nhìn về phía Vệ Trăn, giọng điệu hơi trầm xuống: "Ta ép hỏi được từ trong miệng vu sư kia, ngày thứ tư sau khi trúng độc này sẽ đột tử.”
Dường như máu trong người Vệ Trăn nháy mắt nguội lạnh, đầu óc bỗng trống rỗng.
Qua một hồi, nàng mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: "Ngươi còn nhớ thuốc giải là gì không?"
Tống Hoài gật đầu: "Nhớ kỹ."
Vệ Trăn cố để bản thân bình tĩnh, trầm giọng nói: "Đi bắt Túc Miện, đổi thuốc giải.”
Đã sắp qua hai ngày, việc cấp bách bây giờ là lấy được thuộc giải.
Tống Hoài cũng nghĩ như thế.
Điện hạ trúng độc sau khi đến thành Ngọc Kinh, người hạ độc ắt cũng ở nơi này, nhưng thành Ngọc Kinh to như thế, bọn họ không thể nào tìm kiếm, hiện tại biện pháp duy nhất chính là bắt Túc Miện về.
Đây là độc Tây Vu, Thái tử Túc Miện không thoát khỏi liên quan.
"Qua đêm qua, hôm nay nhất định dịch quán phòng thủ rất nghiêm ngặt, phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn." Tống Hoài nhíu mày nói.
Vệ Trăn đang muốn mở miệng, đột nhiên có một cơn gió lướt qua, ngay sau đó một bóng người rơi xuống trước mặt hai người.
Là ám vệ Thập Tam.
Chỉ có Thập Bát Thập Cửu vào cung cùng họ, bốn ám vệ khác đều ẩn núp ở các nơi ngoài cung, bí mật quan sát động tĩnh của Nam Hào Tây Vu, lúc này Thập Tam tiến vào, tất nhiên là có chuyện quan trọng.
Đông Phương Tô để lại cho bọn họ một miếng lệnh bài Đông cung, có thể tự do ra vào cửa cung.
Tống Hoài: "Chuyện gì?"
Thập Tam trả lời: "Bẩm Trữ phi, Tống đại nhân, vừa rồi Cảnh Nhất truyền tin đến, sau khi chúng ta rời đi, Quan đại phu đã đến thành Phụng Kinh, sau khi biết điện hạ tới Đông Nhữ đã lập tức khởi hành đuổi theo, sau khi Cảnh Nhất đón được người đã đích thân đưa Quan đại phu tới thành Ngọc Kinh."
Thập Tam vừa mới nói xong, Vệ Trăn Tống Hoài đều ngẩn ra, theo sau chính là cảm xúc mừng rỡ tột độ.
Quan đại phu tới quá đúng lúc!
Vệ Trăn vừa mừng vừa sợ, cảm xúc lộ rõ trên mặt: "Bây giờ người đang ở nơi nào?"
Thập Tam: "Hẳn là sẽ đến trong vòng hai ngày nay."
Hai ngày, đã quá muộn!
Vệ Trăn vội vàng nhìn về phía Tống Hoài: "Tống đại nhân."
Tống Hoài gật đầu: "Thần lập tức đi đón, chắc chắn sẽ trở về trước khi trời sáng."
Vệ Trăn gật đầu: "Ừ."
Tống Hoài không trì hoãn, lúc này lập tức xoay người nhanh chân rời đi: "Thập Tam, canh giữ ở chỗ này."
"Vâng."
Mãi đến khi bóng dáng Tống Hoài biến mất, Vệ Trăn mới xoay người nhìn về phía trong điện, hốc mắt dần dần ướt át.
Chử Huyền Cận, chàng đã xông qua được nhiều cửa tử như vậy, lần này, nhất định c*̃ng có thể.
Nàng đợi ở ngoài điện gần nửa canh giờ, mới nhẹ nhàng đi vào.
Vừa xuyên qua hành lang, Thập Bát đã tiến lên đón, giọng trầm thấp: "Trữ phi."
"Điện hạ thế nào rồi?"
Vệ Trăn nhìn về phía gian phòng kia, đuôi mắt ửng đỏ.
Thập Bát: "Điện hạ bảo Thập Cửu đánh ngất mình, trước mắt đang ở trong tẩm điện."
Cổ họng Vệ Trăn nghẹn ứ: "Ừm, ta biết rồi."
-
Mấy lớp màn lụa rủ xuống, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong.
Vệ Trăn bước rất nhẹ, nhẹ nhàng xốc màn lụa lên.
Lúc này gương mặt thường ngày đầy vẻ ngông cuồng kiêu ngạo kia vô cùng tái nhợt, ngay cả trong cơn mê lông mày c*̃ng nhíu chặt lại, trên trán không ngừng ứa mồ hôi.
Tim Vệ Trăn như bị vật nặng đập vào, đau đến rơi nước mắt.
Nàng muốn đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng mày hắn, nhưng lại sợ sẽ khiến hắn tỉnh giấc.
Mặc dù bây giờ nhìn hắn vẫn rất đau khổ, nhưng hôn mê, dù sao cũng dễ chịu hơn là tỉnh táo.
Vai lưng Vệ Trăn cũng mệt mỏi trùng xuống, vào thời khắc này sự tỉnh táo nàng cố gắng chống đỡ c*̃ng tan mất, trong lòng bị cơn khủng hoảng to lớn xâm chiếm.
Nàng chậm rãi ngồi xuống bậc giường, nước mắt tuôn như mưa.
Mặc dù nàng luôn muốn chia sẻ với hắn một chút, giảm bớt gánh nặng trên vai hắn, nhưng sâu trong lòng nàng cũng giống rất nhiều người khác, cảm thấy không có gì mà Thái tử không làm được. Hắn tựa như một ngọn núi, một ngọn núi rất cao rất lớn, vĩnh viễn sẽ đứng lặng sau lưng nàng, vĩnh viễn sẽ không sụp đổ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ đột nhiên có một ngày, khi nàng chưa hề chuẩn bị, hắn lại ngã xuống.
Ngày cuối cùng ở kiếp trước, là hắn giúp nàng giữ lại chút thể diện còn sót lại, mà ngày đầu tiên trở lại thế gian này, hắn lại ra tay cứu nàng, lại sau đó mỗi một lần gặp nạn, gần như đều là hắn kéo nàng ra từ cánh cổng địa ngục. Nhưng bây giờ hắn trúng kịch độc, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chịu đau đớn dày vò, không làm được gì.
Thậm chí nàng không dám nghĩ tới hậu quả nếu họ không có thuốc giải.
Không, sẽ không.
Vệ Trăn giơ tay lau khô nước mắt, ánh mắt dần dần kiên định.
Quan đại phu đã đuổi theo, nhất định là đã lấy được vị thuốc có thể loại bỏ độc tố còn sót lại, vả lại đều là cùng một loại độc, nhất định có thể cứu hắn.
Nếu thật sự xảy ra ngoài ý muốn...
Trong mắt Vệ Trăn ánh lên sự điên cuồng đáng sợ, không khác vẻ điên cuồng của Thái tử điện hạ là bao.
Nếu hắn có chuyện gì, nàng nhất định sẽ giết Túc Miện, dốc hết quãng đời còn lại san bằng Tây Vu, chôn vùi Tây Vu cùng hắn.