Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 176

Một đêm này, đối với Chử Yến và Vệ Trăn đều cực kỳ dài.

Chử Yến tỉnh lại vào lúc mặt trời lặn.

Vừa mở mắt, cảm giác nóng bức lập tức bao phủ hắn, chớp mắt đã lan ra toàn thân, trong đôi mắt phượng đã còn chút độ ấm nào, chỉ có sự tàn nhẫn vô cùng tận. đôi mắt phượng chẳng còn chút ôn hòa, chỉ còn lại sát khí vô tận.

Vệ Trăn vẫn luôn canh giữ ở bên giường, không hề rời đi nửa bước.

Thấy hắn mở mắt, muốn mở miệng nhưng rồi lại cố nén nuốt xuống.

Hiện tại, đối với hắn bất kỳ âm thanh gì cũng là tra tấn.

Nàng không dám lên tiếng, chỉ im lặng lo lắng nhìn hắn.

Chử Yến nhận ra có người bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh lướt qua, nhưng khi chạm đến ánh mắt của Vệ Trăn dường như sự tàn nhẫn trong mắt cũng thoáng ngưng lại, nhưng chỉ một lát sau, ngọn lửa lại bùng lên, hắn siết chặt nắm tay, gắng gượng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói: "Trăn Trăn, ra ngoài."

Dù đã chạm đến ranh giới mất kiểm soát, hắn c*̃ng không nỡ tổn thương nàng, ngay cả nói nặng c*̃ng không đành lòng.

Vệ Trăn lập tức không kìm được nước mắt.

Nàng không dám phát ra tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.

Nàng muốn ở bên hắn.

"Đi!"

Chử Yến nắm tay, cố gắng chống chọi với ngọn lửa trong lòng, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Hắn đành phải nhìn Vệ Trăn bằng đôi mắt đỏ ngầu, hắn không muốn để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ hắn mất khống chế, càng không muốn làm nàng bị thương.

Vệ Trăn biết rõ ý của hắn.

Nàng đau khổ nhìn hắn một lát, sau đó bỗng nhiên quay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nàng sợ ở lại nhiều thêm một giây, sẽ không nhịn được nhào tới ôm lấy hắn.

Nhìn bộ dạng kia, nàng đau lòng đến mức sắp không thở nổi.

Nhưng nàng ở chỗ này, hắn sẽ phải nhẫn nhịn vì nàng, lửa giận không chỗ phát tiết, không có ích gì cho hắn.

Cửa phòng đóng lại, bên trong lập tức vang lên tiếng động.

Rất lâu không ngừng.

Vệ Trăn bịt miệng, dựa vào cây cột dưới hiên, bả vai khẽ run.

Thập Bát, Thập Cửu đứng ở trong viện, đều đỏ mắt.

Bọn họ từng trải qua tình huống như này một lần, trong lòng vẫn cảm thấy phẫn nộ bi thương giống như lần trước, nhưng lần này lại tăng thêm chút khổ sở.

Nhất là nhìn thấy Vệ Trăn đau khổ canh giữ ở dưới hiên, loại cảm xúc này càng thêm mãnh liệt.

Thập Bát không tiến lên an ủi Vệ Trăn, không chỉ vì phải cố gắng giữ yên tĩnh, c*̃ng bởi vì giờ phút này, tất cả mọi người đều bi phẫn đau khổ.

Nàng ấy không nói ra được lời an ủi, cũng không dám nghĩ nếu điện hạ có chuyện gì thì sẽ thế nào, nàng ấy chỉ mong mỏi, Tống đại nhân có thể mau chóng dẫn Quan đại phu vào cung.

Đúng vào lúc này Tề Vân Hàm trở về, Thập Bát được Vệ Trăn lặng lẽ ra hiệu đưa Tề Vân Hàm đến ngoài điện, thông báo tình trạng của Thái tử.

Dĩ nhiên là Tề Vân Hàm hoảng sợ khóc không thành tiếng, đứng bên ngoài ổn định cảm xúc hồi lâu mới đỏ mắt bước vào.

Nàng ấy không tiến lên, chỉ ngồi dưới hiên chờ đợi cùng Vệ Trăn.

Tiếng động trong phòng kéo dài một đêm, mãi đến trời sắp sáng mới dần dần dừng lại.

Cả đêm Vệ Trăn không nhắm mắt, một đêm này, đối với nàng mà nói mỗi một giây đều dài đằng đẵng.

Nghe được tiếng động bên trong dừng lại, nàng vội vàng đi tới cạnh cửa.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không đẩy cửa ra.

Bởi vì nàng nghe được tiếng hít thở cũng không bình tĩnh bên trong.

Hắn còn chưa ngủ.

Tống Hoài đã nói, càng đến lúc sau độc này sẽ khiến người trúng độc không cách nào nhắm mắt.

Khó khăn lắm hắn mới bình tĩnh lại, nàng không thể đi vào.

Hiện tại thứ hắn cần không phải làm bạn, mà là rời xa.

Vệ Trăn thu tay lại, lùi về sau mấy bước.

Nàng quay đầu nhìn về phía chân trời đã tờ mờ sáng.

Trời sắp sáng, hẳn là Quan đại phu sắp tới rồi.

Tống Hoài nói trước khi trời sáng sẽ dẫn người vào cung, vậy thì nhất định sẽ trở về trước khi trời sáng.

Y chưa từng nuốt lời.

Quả nhiên, khoảng nửa khắc đồng hồ sau, Thập Bát đột nhiên nhìn về phía cửa điện, nói ra câu nói đầu tiên của hôm nay: "Tới rồi."

Vệ Trăn vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, không lâu sau thì thấy Tống Hoài dẫn theo một người bước nhanh tới.

Ánh mắt nàng nhanh chóng tập trung vào người kia, không đến ba mươi tuổi, mặc áo bào màu lam nhạt, thần sắc mệt mỏi, dung mạo hơn người, đuôi mắt có một nốt ruồi.

Giống với miêu tả của Tô Cấm cô nương về Quan đại phu.

Mặt Vệ Trăn lộ vẻ vui mừng, từ xa đã gật đầu với người kia rồi tiến lên đẩy cửa ra.

Nàng quá lo cho hắn.

Tiếng động vang lên suốt một đêm không gián đoạn, cũng không biết hắn có bị thương không?

Cửa mở ra, tình trạng bên trong khiến Vệ Trăn lại không nhịn được rơi nước mắt.

Ngoại trừ vị trí tới gần cửa, những nơi khác gần như không có chỗ đặt chân, tất cả mọi thứ trong phòng như vật trang trí, ngăn tủ, cái bàn,… không một món đồ nào lành lạnh.

Hai mắt Vệ Trăn nhòe đi.

Hắn biết nàng ở cạnh cửa, cho nên dù đã mất khống chế, c*̃ng không ném đồ về phía cửa.

Nàng giơ tay lau nước mắt, tìm kiếm bóng hình Chử Yến giữa đống đổ nát, không lâu sau, nàng nhìn thấy người đang ngồi trên mặt đất, cạnh chiếc giường gỗ đã vỡ vụn.

Quần áo xốc xếch, tóc dài rối tung, toàn thân toát ra sự suy sút và tối tăm, Chử Yến không nhúc nhích nhìn nàng bước qua những mảnh vụn, đi về phía hắn.

Cuối cùng Vệ Trăn đi đến trước mặt hắn, nàng ngồi xổm xuống yên lặng sửa sang lại y phục cho hắn, lại dùng tay vuốt gọn mái tóc hắn.

Sau đó nàng nhẹ nhàng nở nụ cười với hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Điện hạ, Quan đại phu đến rồi, không sao nữa rồi."

Giống như đang an ủi hắn, cũng như thể đang an ủi nàng.

Vẻ mặt Chử Yến khẽ thay đổi.

Quan đại phu? Ai nhỉ?

Vẻ mờ mịt chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn bị Vệ Trăn thu vào đáy mắt, trái tim nàng bủn rủn, giọng điệu vẫn dịu dàng: "Y tới rồi, độc trong người điện hạ có thể giải rồi."

Cuồng loạn suốt một đêm, tinh thần mất tập trung một thoáng ngắn ngủi cũng hợp tình hợp lý, chẳng trách từ lúc nàng bước vào đến giờ hắn đều không nhúc nhích.

Độc...

Chử Yến nhíu mày.

À, hắn trúng độc.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô: "Trời ạ, đây là đang phá nhà phá cửa à?”

Trán Chử Yến giật giật, ánh mắt sắc bén quét tới.

Vệ Trăn thấy hắn sắp nổi giận, vội vươn tay che hai lỗ tai của hắn: "Là Quan đại phu, y đến giải độc cho điện hạ."

Tống Hoài và Quan đại phu bước qua đống mảnh vụn đi tới, thứ họ nhìn thấy đầu tiên chính là một màn này, từ góc nhìn của bọn họ thì hai người gần như dính vào nhau.

"Ôi chao ôi chao, không phù hợp với trẻ nhỏ."

Quan đại phu che mắt, liên tục hô.

Thính lực Chử Yến nhạy bén khác thường, dù đã bị che lại nhưng vẫn nghe thấy tiếng ồn, lửa giận trong lòng lại bùng lên. Hắn siết chặt nắm tay, khớp xương vang lên răng rắc, như thể chỉ chờ một khắc nữa là nện thẳng vào Quan đại phu.

Quan đại phu cũng không tiếp tục tìm đường chết, nâng vạt áo đi tới trước mặt hai người, cười với Vệ Trăn một cái sau đó muốn đưa tay bắt mạch cho Chử Yến.

"Đừng chạm vào ta!"

Chử Yến hung ác hất tay của y ra.

Quan đại phu khẽ giật mình, nhìn về phía đôi tay của Vệ Trăn đang bịt tai hắn: "... Sao lại đối xử khác biệt thế?"

"Cút!"

Chử Yến cực kỳ phiền chán tiếng ồn này.

Ngọn lửa trong lòng lại ra sức vọt lên.

Quan đại phu vô tội nhìn về phía Vệ Trăn, nhún vai nói với nàng: "Không cho ta đụng vào."

"Hình như c*̃ng không nhận ra ta."

Vệ Trăn mấp máy môi, chậm rãi thả tay xuống, nhẹ nhàng kéo Thái tử dựa vào trong ngực mình, sau đó nắm chặt cổ tay của hắn, lên tiếng dỗ dành: "Điện hạ, y là Quan đại phu, chúng ta cho y khám được không?"

Chử Yến giống như mất hồn, hắn không muốn nghe được bất kỳ thanh âm gì, cũng không muốn nói nửa chữ.

Nhưng hắn biết người trước mắt là Vệ Trăn.

Hắn không thể tổn thương nàng.

Cho nên hắn cố gắng nhịn xuống.

Vệ Trăn thấy hắn không từ chối, bèn đưa tay hắn cho Quan đại phu, lúc này Quan đại phu mới đặt ngón tay lên.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Vệ Trăn và Tống Hoài đều là nín thở tập trung, trái tim căng thẳng.

Lúc này Tề Vân Hàm c*̃ng nhẹ nhàng đi đến.

Đêm qua nàng ấy ghé vào dưới hiên ngủ thiếp đi, là Thập Bát bế nàng ấy vào phòng, động tĩnh vừa rồi khiến nàng ấy bừng tỉnh sau đó vội vàng chạy tới.

Sắc mặt Quan đại phu càng ngày càng nghiêm túc, đã không thả lỏng như vừa rồi.

Vệ Trăn bắt đầu lo lắng: "Thế nào?"

Quan đại phu thu tay lại, vẻ mặt khó dò: "Phát điên quá lâu, tạm thời mất thần trí, ngủ một đêm là được.”

Y dứt lời thì móc từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Vệ Trăn: "Tổng cộng có ba viên, một ngày một viên."

Vệ Trăn vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn Quan đại phu."

Nàng nhẹ nhàng mở nút ra, đổ một viên thuốc ra rồi đưa đến bên môi Chử Yến: "Điện hạ."

Chử Yến bị âm thanh bên tai làm phiền đến mức lửa giận ngập trời, hương thơm quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi miễn cưỡng khiến hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu một chút, nhưng đột nhiên, người mềm mại trong lòng rời đi hắn.

Hắn cau mày, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Vệ Trăn lập tức hiểu ra, nàng dịu dàng cười một tiếng, nói khẽ: "Điện hạ uống thuốc xong rồi ôm có được không?"

Chử Yến bất mãn nhìn nàng một lát, thấy nàng có vẻ không có ý định thay đổi chủ ý, mới bất đắc dĩ há miệng.

Không biết Tống Hoài bưng từ đâu ra một chén nước.

Vệ Trăn nhận lấy, đưa tới bên môi Chử Yến.

Chờ hắn bực bội uống xong, Vệ Trăn nhanh chóng ôm hắn vào lòng vỗ về.

Quan đại phu nhìn vậy tấm tắc bảo kỳ lạ: "Thật không nghĩ tới, vậy mà cũng có một ngày hắn nghe lời như thế."

Vệ Trăn nhẹ nhàng gật đầu với y: "Cảm ơn Quan đại phu."

Quan đại phu xua tay, thở dài nói: "Đừng cảm ơn vội."

Vệ Trăn cứng đờ người: "Đây không phải là thuốc giải?"

"Ừ."

Quan đại phu lại thở dài: "Nếu chỉ là độc tố còn sót lại thì có thể hoàn toàn loại bỏ, nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi, cũng không biết viên thuốc giải khó khăn lắm mới chế ra được còn có bao nhiêu tác dụng."

Tống Hoài trầm giọng hỏi: "Quan đại phu có giải được không?"

Quan đại phu: "Có đầu mối, nhưng vẫn chưa có cách."

Quan đại phu nhìn về phía người đang dựa vào lòng Vệ Trăn, sắc mặt hơi nghiêm trọng: "Chỉ sợ độc trong người điện hạ không phải loại đơn giản."

"Có ý gì?" Vệ Trăn vội hỏi.

Quan đại phu trầm mặc một lát rồi nói: "Chờ một chút."

Tống Hoài nhíu mày: "Chờ cái gì?"

Quan đại phu chỉ vào Thái tử: "Chờ điện hạ ngủ."

Vệ Trăn không hiểu nhìn về phía Quan đại phu, y lại không lên tiếng nữa, nàng chỉ có thể im lặng, miễn cưỡng kiên nhẫn chờ đợi.

Cũng may không lâu sau đã có tiếng hít thở đều đều vang lên.

Tinh thần Vệ Trăn khẽ thả lỏng.

Cuối cùng hắn cũng ngủ được rồi.

Cũng không đợi nàng hỏi, Quan đại phu đã lại đưa tay khoác lên trên cổ tay Thái tử, sau một lúc lâu, y thu tay lại, sắc mặt nghiêm nghị.

"Quả nhiên là vậy."

Y ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Trăn, nghiêm mặt nói: "Thứ trong người điện hạ là cổ độc."

Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người đều thay đổi.

"Cổ độc..." Vệ Trăn lẩm bẩm.

Nàng vừa thả lỏng tinh thần, lúc này lại lập tức căng thẳng, vô thức ôm người trong ngực thật chặt.

"Ta cũng mới xác định chắc chắn." Quan đại phu nói: "Mấy năm trước lúc ta bắt mạch cho điện hạ, điện hạ đã uống thuốc giải, trong người chỉ còn độc tố còn sót lại nên không nhận ra là cổ độc. Vừa rồi lúc điện hạ còn chưa uống thuốc giải ta xác định là cổ độc, nhưng sau khi điện hạ uống thuốc giải thì mạch tượng lại giống hệt lúc trước.”

Quan đại phu tiếp tục nói: "Thứ gọi là cổ này thật sự không dễ phán đoán, nhưng ta xác định, hiện tại cổ trong người điện hạ là cổ chết."

Vệ Trăn cũng không hiểu rõ về cổ: "Cổ chết?"

"Ừm, lúc trước cổ trong người điện hạ cũng là cổ chết, nếu như không có gì thay đổi, thuốc giải lần này ta mang đến cũng có thể loại bỏ hoàn toàn." Quan đại phu nói: "Nhưng bây giờ..."

Y dừng một lát mới nói tiếp: "Loại cổ chết này không bị loại bỏ, vậy thì có khả năng sẽ ‘sống lại’.”

Vệ Trăn nghe rõ: "Cho nên lần này không phải điện hạ trúng cổ độc mới, mà là cổ chết lúc trước 'sống lại’."

"Không sai." Quan đại phu nhìn mọi người: "Nhưng điều kiện cần thiết để 'cổ chết sống lại' rất hà khắc, vả lại bình thường đều phải có kíp nổ', tiếp xúc hoặc là ăn phải 'kíp nổ', mới có thể khiến ‘cổ chết sống lại'."

Tống Hoài nhíu mày: "Kíp nổ là vật gì?"

"Đây chính là điều khó giải quyết nhất lúc này." Quan đại phu: "Chúng ta không biết kíp nổ của cổ độc này là vật gì nên khó mà giải được cổ độc này. Cây thuốc ta tìm được kia lại không có cây thứ hai. Hiện tại đã không thể hoàn toàn loại bỏ ‘cổ chết’, vậy thì bất cứ lúc nào 'cổ chết' cũng có khả năng bị kích hoạt, hơn nữa cũng không biết về sau có thể phát sinh biến hóa không."

Trong phòng rơi vào bầu không khí tĩnh lặng.

Đôi mắt Tề Vân Hàm đã ướt nhòe.

"Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, sau khi điện hạ đến thành Ngọc Kinh đã tiếp xúc với những gì?" Quan đại phu nói: "Nếu có thể tìm ra 'kíp nổ' này, ta có thể tìm được cách giải cổ độc."

Con ngươi Tống Hoài co lại, trầm giọng nói: "Sau khi điện hạ dự tiệc đón gió về cung thì tính nết đã hơi gắt gỏng, nhưng lại không biết thời gian cổ độc này phát tác là khi nào."

Vệ Trăn cúi đầu nhìn người đã chìm vào giấc ngủ, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Chúng ta ra ngoài nói."

Tống Hoài tiến lên bế Chử Yến từ trong ngực Vệ Trăn lên, đặt hắn vào một gian phòng khác, mọi người mới tập trung ở trắc điện, bao gồm cả ám vệ.

Tống Hoài nói: "Chi tiết mỗi người nhớ đều không giống nhau, vì không để bị quấy nhiễu, tất cả mọi người đều viết tất cả những thứ đã tiếp xúc sau khi vào thành Ngọc Kinh ra giấy."

Bình Luận (0)
Comment