Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 177

"Quan đại phu, có khám ra được canh giờ đại khái điện hạ tiếp xúc với 'kíp nổ' không?" Trước khi mọi người nâng bút, Vệ Trăn hỏi.

Quan đại phu lắc đầu: "Ta không hiểu sâu về cổ này, không biết sau khi trúng cổ độc bao lâu sẽ độc phát, có điều…”

Quan đại phu nhìn về phía Tống Hoài: "c*̃ng có thể tham chiếu thời gian trúng cổ độc mấy năm trước."

Tống Hoài hơi cụp mắt, hồi tưởng một lúc sau đó kể chi tiết về tình huống năm đó: "Trước khi ra chiến trường điện hạ không có vấn đề gì, nhưng sau khi trở về từ chiến trường thì tính tình trở nên khá nóng nảy, lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là vì chiến sự. Nhưng đến đêm sau giờ Tý tính tình điện hạ bất ngờ thay đổi, giống như... giống như đêm qua, trong doanh trướng một mảnh hỗn độn."

“Khoảng thời gian trở về từ trên chiến trường đến lúc mất khống chế, chừng mười sáu canh giờ."

Tống Hoài dứt lời, nhìn về phía Vệ Trăn.

Y rời đi vào chiều hôm qua, cũng không biết điện hạ bắt đầu mất khống chế từ khi nào.

Vệ Trăn cẩn thận tính toán thời gian, nói: "Là khoảng hoàng hôn, lùi lại trước đó mười sáu canh giờ thì hẳn là còn có một canh giờ nữa chúng ta mới vào thành Ngọc Kinh."

Phạm vi thời gian không chỉ không thu nhỏ, ngược lại còn rộng ra.

Lúc này, Thập Cửu đột nhiên lên tiếng: "Năm đó thuộc hạ vẫn luôn đi theo bên cạnh điện hạ, lúc ở trên chiến trường hình như điện tàn nhẫn hơn thường ngày một chút, mắt c*̃ng hơi đỏ lên."

Nhưng dù sao lúc đó cũng đang ở trên chiến trường, ai cũng sẽ không nghĩ nhiều, mà sau đó Tống Hoài trực tiếp xông vào Tây Vu lấy thuốc giải về, bọn họ c*̃ng không tìm hiểu thời gian trúng độc. Nếu không phải hiện tại muốn dựa theo thời gian năm đó điện hạ trúng cổ độc làm căn cứ tìm ra thời gian hiện tại tiếp xúc 'kíp nổ', hắn cũng sẽ không cho rằng chuyện đó có gì khác thường.

"Đại khái là cách lúc khai chiến bao lâu?" Vệ Trăn vội hỏi.

Thập Cửu: "Không đến năm canh giờ."

Mấy người nghe vậy đều vui mừng.

Năm canh giờ, xem như rút nhỏ phạm vi cực lớn!

Quan đại phu nghiêm mặt nói: "Không tệ, đúng là lúc độc bộc phát đôi mắt sẽ hơi đỏ lên, lại đỏ không giống lúc bình thường lắm."

Vệ Trăn lập tức nói: "Ta phát hiện sau khi điện hạ thay đồ nhạc công thì mắt đỏ hơn lúc vào thành một chút."

Lúc ấy nàng chỉ cho rằng do tàu xe mệt nhọc, mấy ngày chưa từng ngủ ngon.

"Ừm, quả thật có chút khác thường." Tống Hoài cũng nói.

"Vậy chính là năm canh giờ trước lúc mặc 'đồ nhạc công’." Quan đại phu nói: "Vả lại thời gian lúc sau gần như nhất trí với thời gian điện hạ mất khống chế sau khi về doanh, nhưng để chắc chắn chúng ta lại cộng thêm một canh giờ."

Vệ Trăn: "Chúng ta vào thành vào giờ Tý, giờ tuất vào cung, hơn nửa canh giờ sau đó vẫn luôn ở trên xe ngựa, cho nên 'kíp nổ' xuất hiện trong khoảng thời gian từ lúc chúng ta vào thành đến lên xe ngựa."

Quan đại phu: "Vậy thì mọi người viết từ lúc bắt đầu vào thành đi, cần phải kỹ càng, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."

Nửa canh giờ sau đó, tất cả mọi người nghiêm túc cẩn thận nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc đó rồi viết ra giấy.

Chờ tất cả mọi người đặt bút xuống, Quan đại phu mới cầm lấy và so sánh tất cả các trang giấy với nhau.

Ngoại trừ Tề Vân Hàm, những người khác có cảnh giác theo bản năng, gần như không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

Cho nên, ngoại trừ Tề Vân Hàm, nội dung những người khác viết gần như nhất trí.

"Khi vào thành, phía trước có bảy người, đều là bách tính bình thường, không có võ công. Cổng thành tổng cộng có sáu thị vệ, sau khi vào thành phải đi qua con đường chính, hai bên đường có chín sạp hàng, lần lượt là bánh kếp, bánh bao, hoành thánh... Trên đường lần lượt gặp một đôi mẫu tử mua bánh kếp, một tiểu cô nương bán hoa, một đại thẩm mang giỏ bán son phấn, hai thư sinh… Sau đó, người của Thái tử Đông Nhữ xuất hiện, vào quán rượu Phương Xa."

Quan đại phu chậm rãi đọc lại: "Trong phòng có mười tám vũ cơ, mười hai nhạc công, hai tiểu nhị mang thức ăn lên... Về sau trở về phòng nghỉ ngơi, người dẫn đường là người của Thái tử Đông Nhữ… Mãi cho đến lúc lên xe ngựa không gặp thêm bất luận kẻ nào."

"Trong lúc đó, không có bất kỳ người nào chạm vào Thái tử."

"Hítt, các ngươi chép nhau à, gần như giống nhau như đúc!" Quan đại phu đọc xong, vô cùng kinh ngạc: "Sao trí nhớ đều tốt thế, ngay cả người gặp phải trên đường cũng nhớ rõ."

Đám Vệ Trăn đều cau mày không nói gì.

Bọn họ không tìm ra điểm khác thường.

Về phần Tề Vân Hàm...

"Bánh rán rất thơm, mì hoành thánh rất thơm... Hoa, son phấn c*̃ng rất thơm, mọi thứ rất thú vị..."

Càng không có bất kỳ manh mối gì.

Qua một hồi lâu, Vệ Trăn đột nhiên nói: "Bây giờ có thể khẳng định, 'kíp nổ' này chính là nhằm vào điện hạ, nhưng kỳ lạ là chúng ta che giấu thân phận vào thành, cũng không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào, nhưng cổ chết vẫn ‘sống lại’. Làm thế nào bọn họ có thể đảm bảo không sơ suất?"

“Loại trừ khả năng có người chạm vào điện hạ, chỉ còn thức ăn do Đông Phương Tô chuẩn bị và y phục của nhạc sư, nhưng những thứ này đều là sắp xếp tạm thời, rất khó đoán trước. Trừ khi bọn bọ bắt tay với Đông Phương Tô.”

Nhưng hiển nhiên đáp án này rất không có khả năng.

Đầu tiên không nói bản thân Đông Phương Tô, chỉ nói Đông Nhữ đã ký kết hiệp nghị hòa bình với Bắc Lãng, nếu Thái tử Bắc Lãng xảy ra chuyện ở đô thành Đông Nhữ, sẽ không có lợi gì cho bọn họ.

Tây Vu, Nam Hào hiếu chiến, vả lại dã tâm quá lớn, Đông Nhữ đã mất đi liên minh với Bắc Lãng, chẳng khác nào tự đưa mình vào miệng cọp.

Mà loại trừ Đông Phương Tô...

"Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, đó là ‘kíp nổ' này ở ngay trước mắt chúng ta, tất cả những ai vào thành đều sẽ tiếp xúc với nó, nhưng nó chỉ có tác dụng với ‘cổ chết’ trong người điện hạ. Người Tây Vu cũng nghĩ đến việc có thể điện hạ sẽ vào thành sớm, cho nên đã đặt sẵn nó ở con đường phải đi qua để vào thành."

"Có thứ gì sẽ không khiến cho chúng ta hoài nghi, lặng yên không tiếng động kích hoạt ‘cổ chết’..."

Vệ Trăn nói xong, hơi ngừng lại.

'Bánh rán rất thơm, mì hoành thánh rất thơm, hoa, son phấn đều rất thơm.’

Gần như đồng thời, Vệ Trăn và Tống Hoài cùng chỉ tay vào một chỗ trên trang giấy mà mình viết.

Quan đại phu nhìn trái nhìn phải, hai người cùng chỉ vào một thứ, y cau mày lên tiếng: "Hoa, son phấn..."

Vệ Trăn và Tống Hoài đồng thời nghĩ đến một thứ, hai người liếc nhau, sau đó nói: "Quan đại phu, ngoại trừ đụng chạm tứ chi và đường ăn uống, mùi hoa và mùi son phấn có thể làm 'kíp nổ' không?"

Hiện tại đây là khả năng lớn nhất.

Quan đại phu nhíu mày trầm tư một lát, gật đầu: "Cũng không phải là không có khả năng."

Tống Hoài lập tức nói: "Cô bé bán hoa khoảng bảy tuổi, thím bán son phấn hơn bốn mươi."

Nghe có vẻ tỷ lệ là người sau cao hơn rất nhiều.

"Vậy đi, ta đi xem trước đã." Quan đại phu nói: "Trước khi hoàn toàn xác định không thể đánh rắn động cỏ, nếu không sẽ càng khó tra xét."

Tống Hoài gật đầu, nhìn về phía Vệ Trăn: "Ta dẫn Quan đại phu đi một chuyến."

Vệ Trăn: "Ừ."

"Nhưng nếu suy đoán này đúng, thì vũ cơ và nhạc công trong quán rượu Phương Xa."

Trên người bọn họ đều có mùi son phấn rất nồng.

"Ừm." Tống Hoài nhìn về phía Thập Bát Thập Cửu: "Các ngươi đi thăm dò vũ cơ và nhạc công."

Hai người đồng thời đồng ý: "Vâng."

Mấy người lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vệ Trăn, Tề Vân Hàm và Cảnh Thập Tam.

Tề Vân Hàm nhìn Vệ Trăn cau mày, nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng: "Trăn Trăn, Thái tử ca ca ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không có chuyện gì."

Trên đầu treo một cây đao, Vệ Trăn không cười nổi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

"Ngươi đã thức suốt đêm, đi nghỉ ngơi một lát đi, bằng không thì Thái tử ca ca tỉnh, ngươi lại không chịu nổi."

"Không sao, ta..."

"Trăn Trăn!" Tề Vân Hàm ngắt lời nàng, chân thành nói: "Sắp tới còn phải có người chủ trì đại cục, ngươi phải giữ sức khỏe mới được."

Vệ Trăn cụp mắt, im lặng một lát rồi mới gật đầu: "Ừ."

Vệ Trăn sợ quấy nhiễu Thái tử, nàng ngủ ở một phòng ngủ khác.

Tề Vân Hàm thì canh giữ ở ngoài cửa phòng Thái tử, Cảnh Thập Tam đi cửa điện, tạm thời không cho cung nhân tiến vào.

Qua khoảng một canh giờ, Cảnh Thập Tam đi qua nói với Tề Vân Hàm: "Phu nhân, Đông Nhữ điện hạ tới."

Tề Vân Hàm sững sờ, lúc này mới nhớ tới bọn họ còn đang điều tra vụ án Thái tử ấn.

Nàng ấy thoáng suy tư, sau đó nói: "Ngươi trông coi ở chỗ này, ta đi gặp Đông Nhữ điện hạ."

"Vâng."

Đông Phương Tô không biết chuyện Thái tử trúng độc, lúc đến trong lòng vô cùng thấp thỏm, sợ lại bị Thái tử quát cho một trận.

Nhưng không ngờ hắn ta chỉ nhìn thấy Tề Vân Hàm.

Hai người ngồi ở trắc điện, Tề Vân Hàm nói: "Mong Đông Nhữ điện hạ thứ lỗi, Thái tử ca ca dị ứng thời tiết, đang nghỉ ngơi, Trăn Trăn vội chăm sóc không thể rời đi.”

Hiện tại còn chưa tìm được 'kíp nổ', nàng ấy cũng không biết có nên giấu diếm Đông Phương Tô hay không, nhưng sợ cho hắn ta biết lại hỏng việc, bèn dứt khoát nói dối.

Đông Phương Tô nhíu mày: "Dị ứng thời tiết thật à, nếu không ta gọi thái y đến khám nhé."

Tề Vân Hàm vội vàng nói: "Không cần!"

Nàng ấy phản ứng quá lớn, Đông Phương Tô không hiểu nhìn về phía nàng ấy, ánh mắt Tề Vân Hàm lấp lóe, nói: "Giờ Thái tử ca ca đang ngủ, vả lại Thái tử ca ca vừa bị bệnh là tâm trạng sẽ rất tệ, c*̃ng không thích gặp ai, vẫn nên để hắn tĩnh dưỡng là được."

Bản lĩnh nói dối của nàng ấy không cao, nhưng may mà Đông Phương Tô cũng ‘ngây thơ’ giống nàng ấy, vậy mà lại không hề nhận ra.

"Cũng được, vậy tĩnh dưỡng trước đi."

Hắn ta cũng không muốn bị quát nữa đâu.

Tề Vân Hàm thấy lừa dối thành công, nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Đông Nhữ điện hạ có chuyện gì không?"

Lúc này Đông Phương Tô mới sực nhớ ra, nói: "Tìm được Lam Chi rồi."

Ánh mắt Tề Vân Hàm sáng lên: "Thật à, tìm thấy ở đâu?"

Đông Phương Tô nói: "Đi dọc theo cái lỗ chó mà tỷ tỷ nói, tìm thấy dưới đáy một hồ nước cách đó khá xa.”

Tề Vân Hàm nháy mắt mấy cái, lúc này mới kịp phản ứng, cũng không phải là tìm được người sống.

"Thế nhưng trên người nàng ta cũng không có Thái tử ấn, c*̃ng sai người xuống hồ mò rồi mà không thấy." Đông Phương Tô mặt ủ mày chau nói: "Nàng ta chết rồi, hiện tại manh mối lại cắt đứt, cũng không biết nên đi đâu tìm."

"Ta nghĩ hẳn là Bắc Lãng điện hạ sẽ có cách khác, cho nên mới hỏi một chút."

Đông Phương Tô nói xong nhìn về phía Tề Vân Hàm.

Tề Vân Hàm c*̃ng chớp mắt nhìn hắn ta bằng đôi mắt trong veo.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Mấy giây sau, Đông Phương Tô yên lặng dịch chuyển tầm mắt.

Hai người bọn họ gộp lại cũng chẳng đủ một bộ não, nói cũng như không.

Trong lòng Tề Vân Hàm cũng cho là như vậy: "Nếu không chờ Thái tử ca ca tỉnh, ta hỏi xem?"

Đông Phương Tô: "Ừm."

Cũng chỉ có thể như vậy.

Nói chuyện chính xong, hai người lại ngồi không một hồi, không lời nào để nói, Đông Phương Tô bèn đứng lên nói: "Vậy ta đi về trước, chờ Bắc Lãng điện hạ tỉnh xin hãy sai người báo cho ta biết.”

"Ừ." Tề Vân Hàm gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment