Thái tử hai nước bị kéo từ trong dịch quán ra ngoài đánh một trận vào nửa đêm, chuyện này đặt ở đâu cũng vô cùng chấn động. Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của một nước, vậy nên hai bên đều không trắng trợn lan truyền. Đương nhiên, bọn họ c*̃ng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, sáng hôm sau ngày xảy ra chuyện, sứ thần hai nước đã hùng hổ đến tìm Đông Nhữ bệ hạ đòi giải thích.
Thái tử Nam Hào Đồ Sơn Hoàng còn đích thân vào cung, muốn Đông Nhữ bệ hạ giao hung thủ ra.
Đông Nhữ bệ hạ đã biết được toàn bộ câu chuyện từ trong miệng Thái tử, hung thủ đánh người chính là Thái tử Đông Nhữ và Thái tử Bắc Lãng, đương nhiên là không thể giao ra, sau khi giả đò quan tâm một lúc, nghiêm túc ra vẻ nhất định sẽ tìm ra hung thủ.
Trong lòng sứ thần hai phe c*̃ng biết rõ, chắc chắn sẽ không tìm được hung thủ.
Vả lại có thể bắt cóc Thái tử hai nước ở dịch quán đô thành Đông Nhữ, còn muốn bọn họ giao đồ ra, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Đông Nhữ bệ hạ làm.
Dù sao, bọn họ vô cùng rõ ràng ‘đồ’ trong miệng người áo đen đêm đó là cái gì.
Nhưng bọn họ không có chứng cứ chứng minh là Đông Nhữ bệ hạ làm.
Hai nước chỉ có thể lấy lý do Thái tử nước mình gặp nạn ở đô thành Đông Nhữ để làm khó, cuối cùng là Đông Nhữ bệ hạ mất chút tiền tài, lại phái mấy vị quan văn tốn nhiều nước bọt mới tạm thời trấn an bọn họ.
Mà gần đây vì tìm Thái tử ấn mà người của Đại lý tự vội đến chân không chạm đất, nào có rảnh đi tìm hay quan tâm Thái tử hai nước bị ai đánh.
Không những thế lúc vừa nghe thấy tin tức bọn họ đã sướng đến phát rồ, chỉ cảm thấy đối phương bị đánh quá nhẹ, sau đó mơ hồ biết được Thái tử nhà mình có tham dự việc này, khỏi phải nói trong lòng càng sướng cỡ nào. Đương nhiên là không thật sự tìm hung thủ, nhưng Đại lý tự khanh tùy tiện gọi mấy người tới, mỗi ngày cố làm ra vẻ đi dịch quán một chuyến.
Bọn họ đã tìm kiếm vô cùng nghiêm túc, nhưng không tìm thấy thì có cách nào chứ, phải không nào?
Trong lòng người Tây Vu Nam Hào biết rõ nguyên nhân Thái tử nhà mình bỗng nhiên bị đánh, phát tiết phẫn nộ xong, lại đòi được không ít bồi thường, hai bên đều phối hợp diễn kịch với nhau.
Nhờ vậy, một chuyện chấn động như thế, cuối cùng lại bất ngờ đạt được sự cân bằng nào đó.
Ngày hôm đó, sứ thần hai nước theo thường lệ vào cung truy hỏi tiến độ tìm kiếm hung thủ trước, hai bên thương lượng một phen, buổi chiều mang theo chút châu báu ra cung.
Cùng lúc đó, Tống Hoài đang điều tra trong phòng cổng cung nữ kia.
Đại lý tự đã lục soát trong ngoài nhiều lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Đông Phương Tô đứng ở trước giường cổng cung nữ, cả khuôn mặt đều nhăn lại: "Có khi nào nàng ta lại dịch dung thành người khác không?"
"Nữ nhân này thật đáng sợ, nếu không tìm ra sớm một chút, còn không biết sẽ chết bao nhiêu người."
Tống Hoài không lên tiếng, cẩn thận lục soát.
Người kia ở chỗ này nửa tháng, nhất định sẽ để lại dấu vết thuộc về mình, chỉ là nơi đây đã bị điều tra mấy lần, rất dễ vô tình phá hủy manh mối.
Đông Phương Tô thấy y không để ý tới hắn ta, méo miệng đi sang một bên tìm kiếm.
Nhưng căn phòng chỉ cần một ánh mắt là có thể thấy rõ từ đầu đến cuối, mấy chiếc giường, mấy ngăn tủ và hòm xiểng, thật sự không có gì để tìm kiếm.
Đông Phương Tô uể oải buông tiếng thở dài, thuận tay đóng lại một cái hòm xiểng vừa mới mở ra, lại không biết phần tay áo rộng đảo qua cạnh của một cái hòm xưa đã sắp chuyển sang màu đen, dính phải một chút màu mực.
Tống Hoài không tìm được vật hữu dụng, đứng tại chỗ một lát thì muốn quay người rời đi.
Đúng lúc này có gió xông vào từ cửa sổ, xen lẫn một chút mùi hương.
Tống Hoài tạm dừng bước.
Không phải hương hoa, c*̃ng không phải son phấn, giống như là mùi thơm của trúc thoang thoảng trong mực, nhưng trong phòng này cũng không có nghiên mực bút mực.
Đông Phương Tô thấy Tống Hoài rời đi, vội vàng theo sát y, lại không đề phòng người đằng trước đột nhiên dừng lại, suýt nữa thì hắn ta đụng phải lưng y.
Ổn định thân hình, Đông Phương Tô thò đầu ra, nhíu mày hỏi: "Tống đại nhân, sao vậy?"
"Gần đây có cây trúc?"
Đông Phương Tô sững sờ, cây trúc?
Đây là nơi ở cổng cung nữ, hắn ta chưa từng tới nên cũng không biết.
Đông Phương Tô vòng qua Tống Hoài đi đến ngoài cửa gọi một thị vệ, hỏi: "Gần bên này có cây trúc không?"
Thị vệ trả lời: "Bẩm điện hạ, không có."
Đông Phương Tô quay đầu nhìn về phía Tống Hoài, nhắc lại: "Không có."
Trong mắt Tống Hoài ánh lên vẻ thâm trầm.
Không có cây trúc, mùi trúc từ đâu ra?
Y lại quay lại kiểm tra bốn phía một lần, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, vả lại c*̃ng không ngửi thấy mùi hương kia nữa.
Qua khoảng nửa khắc sau, Tống Hoài mới ra khỏi phòng, hỏi Đông Phương Tô đang đứng dưới hiên: "Hôm nay có sứ thần vào cung không?"
Đông Phương Tô nghe vậy lập tức liếc qua: "Có chứ, mới sáng sớm đã vào cung gặng hỏi đã tìm được hung thủ chưa, hứ, rõ ràng là đến ăn vạ, hôm qua được bồi thường mấy rương nếm được ngon ngọt, hôm nay lại tới."
Tống Hoài không bình phán: "Lúc nào thì bọn họ ra khỏi cung chưa?"
Đông Phương Tô giương mắt nhìn nhìn sắc trời, nói: "Chắc là giờ này á."
"Có biết bọn họ ra khỏi cung từ cửa nào không?"
"Biết chứ." Đông Phương Tô gật đầu xong thì lập tức phản ứng lại: "Ngươi muốn đi gặp bọn họ?"
Tống Hoài tăng tốc: "Ừm."
"Gặp bọn họ làm gì?" Đông Phương Tô chạy chậm đuổi theo.
"Khả năng cao là người kia sẽ trà trộn trong đoàn sứ thần để ra cung." Tống Hoài cũng không quay đầu lại nói: "Đoàn sứ thần ra khỏi cung có lục soát người lần hai không?"
Đông Phương Tô sững sờ, sau khi hiểu rõ Tống Hoài đang nói tới ai mới vội nói: "Sẽ lục soát người."
"Từ sau khi Thái tử ấn bị mất, hễ là đi ra từ cổng cung đều phải lục soát người, ngay cả Thái tử hai nước đều không ngoại lệ."
Vẻ mặt Tống Hoài nghiêm lại, trầm tư một lát rồi nói: "Bảo người của Đại lý tự cẩn thận tìm kiếm trên tất cả đường từ chỗ này đến cổng cung, rất có thể Thái tử ấn đang ở trên con đường này."
Đông Phương Tô cảm thấy khiếp sợ, trợn to hai mắt: "Thật à? Sao ngươi lại biết?"
Tống Hoài không muốn nhiều lời.
Đông Phương Tô gọi một thị vệ gần đó qua căn dặn, lúc quay đầu nhìn lại thì Tống Hoài đã đi ra rất xa. Hắn ta vội vàng xách vạt áo chạy tới: "Tống đại nhân ngươi chờ ta một chút, ngươi có biết đường đi tới cổng cung đâu."
Tống Hoài không đáp lời, nhưng bước chân cũng chậm lại.
Không lâu sau, Thái tử Đông Nhữ mang theo một làn gió thơm dừng lại bên cạnh y.
Cánh mũi Tống Hoài khẽ nhúc nhích, y dừng lại quay đầu nhìn qua.
Y lại ngửi thấy mùi hương vừa giống mùi trúc vừa giống mùi mực kia.
Mặc dù mùi hương kia gần như đã bị long tiên hương trên người Thái tử che lấp, đã rất nhạt, nhưng y vẫn phân biệt ra.
Tống Hoài lặng lẽ quan sát Đông Phương Tô từ trên xuống dưới.
'Kíp nổ' của cổ chết rất có thể là mùi, cho nên chỉ cần là mùi hương không rõ lai lịch y đều vô cùng mẫn cảm.
Đông Phương Tô nhìn theo ánh mắt y, quan sát bản thân từ trên xuống dưới, cau mày: "Ngươi nhìn cái gì?"
Mấy giây sau, ánh mắt Tống Hoài rơi vào trên ống tay áo của Đông Phương Tô.
Đông Nhữ coi màu vàng sáng là màu cao quý, chút vết mực trên tay áo hắn ta vô cùng nổi bật.
Tống Hoài trực tiếp đưa tay cầm lấy mảnh ống tay áo kia, đặt dưới mũi.
Đúng, chính là mùi này.
Đông Phương Tô cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì hành vi của y: "Ngươi... Nếu ngươi thích loại huân hương này, ta tặng cho ngươi là được, ngửi thế này... có phải là không hay lắm không?"
Nếu để người bên ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng y có đam mê đặc biệt gì.
Tống Hoài ngước mắt lạnh lùng liếc hắn ta một cái: "Long tiên hương, ta không chịu nổi."
Đông Phương Tô: "Vậy ngươi ngửi cái..."
Hắn ta còn chưa hỏi xong đã nhìn thấy vết mực nhỏ trên ống tay áo mình, lập tức nhướng mày: "Ơ, sao lại bị dính mực thế này?"
Tống Hoài buông tay ra, lặng lẽ nói: "Hôm nay Đông Nhữ điện hạ từng chạm vào mực?"
Đông Phương Tô gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay ta có mài mực cho phụ hoàng ở ngự thư phòng, có điều nhìn vết mực này còn chưa khô hẳn, hẳn là vừa rồi lúc quay về trong điện chờ ngươi dịch dung thì bị dính vào."
"Quay về trong điện làm gì?" Tống Hoài.
Đông Phương Tô nhìn chằm chằm vết mực kia một lát mới buông ống tay áo, c*̃ng không có cảm thấy câu hỏi của Tống Hoài có chỗ nào mạo phạm, hỏi gì đáp nấy: "Sáng nay sốt ruột đi ra ngoài gặp Bắc Lãng điện hạ, vô ý tiện tay cầm một cái ngọc bội màu tím, sau khi phát hiện cảm thấy không hợp với bộ y phục này lắm, ta đã quay về đổi cái khác."
Tống Hoài: "..."
Y hít sâu một hơi, nhấc chân sải bước rời đi.
"Ơ, ngươi chờ ta một chút, đừng đi nhanh thế chứ."
-
Sau gần nửa canh giờ, hai người đuổi kịp đoàn sứ thần đang chuẩn bị ra cung.
"Tìm cớ bắt chuyện với bọn họ." Mắt thấy người sắp ra cung, Tống Hoài lạnh lùng nói.
Đông Phương Tô phản ứng cũng nhanh, vội vàng sải bước đi qua, cất cao giọng nói: "Các vị sứ thần đại nhân dừng bước."
Trong cung tuyên bố với bên ngoài là đánh mất bảo vật quan trọng, tất cả mọi người ra cung đều phải lục soát người, lúc này, đã lục soát một nửa sứ đoàn Nam Hào, sứ thần Tây Vu còn xếp hàng phía sau.
Nghe được âm thanh, tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu, thấy là Thái tử Đông Nhữ thì đều quay người chắp tay hành lễ: "Đông Nhữ điện hạ."
"Không cần đa lễ." Đông Phương Tô cười hì hì giơ tay lên, sau đó thăm dò nhìn về phía trước, hỏi: "Hôm nay Nam Hào điện hạ không đến à?"
Sứ thần Nam Hào đứng đằng trước bình tĩnh trả lời: "Hôm nay điện hạ khó chịu trong người, không tiện vào cung."
Đông Phương Tô ồ một tiếng, vờ như vô tình nhìn mấy cái rương lớn phía sau họ.
Nhấc những cái rương này về, đại khái là gã ta sẽ thoải mái ngay.
Nhưng đương nhiên hắn ta không thể nói những lời này, bèn ra vẻ lo lắng nói: "Nam Hào điện hạ bệnh có nặng lắm không, có cần Cô mời thái y đi thăm khám không?"
Có nặng không bọn họ không biết à?
Sứ thần Nam Hào sa sầm mặt nhìn Đông Phương Tô.
Ông ta có hiểu biết về vị Thái tử này, đầu óc chỉ để ý diện mạo, ngay cả khi đến xem trò vui cũng không thèm che giấu. Vì vậy, ông ta thản nhiên nói: "Cảm ơn Đông Nhữ điện hạ quan tâm, chúng ta có y sư đi theo."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, nếu là cần cái gì cứ việc nói với Cô một tiếng. Đúng rồi, sao mấy ngày nay c*̃ng không thấy Tây Vu điện hạ?"
Tống Hoài nhân lúc Đông Phương Tô gặng hỏi sứ thần, ánh mắt nhanh chóng đảo qua đoàn người sứ thần Tây Vu.
Không lâu sau ánh mắt y rơi vào người một người có thân hình nhỏ gầy trong đó.
Y lặng lẽ lại gần Đông Phương Tô, lúc này mới thấy rõ ngoại hình người kia.
Ánh mắt Tống Hoài bỗng dưng trầm xuống.
Là hắn ta!
Vu sư mà năm đó y bắt được khi xông Tây Vu!
Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của Tống Hoài, vu sư kia ngẩng đầu nhìn qua, trong chớp mắt, sắc mặt Tống Hoài đã quay về như thường.
Y dịch dung, Vu sư cũng không nhận ra y, nhìn một cái xong thì thu tầm mắt lại.
"Gần đây Cô bận rộn chính vụ, không thể bứt người, đợi ngày nào rảnh rỗi sẽ đi thăm hai vị điện hạ." Đông Phương Tô vừa ‘hàn huyên’ với sứ thần, vừa chú ý hành động của Tống Hoài, sau khi nhận được ám hiệu của y mới nói: "Cô còn có chuyện quan trọng, xin lỗi không tiễn được."
"Không dám làm phiền Đông Nhữ điện hạ, Đông Nhữ điện hạ đi thong thả."
Dõi mắt nhìn Đông Phương Tô rời đi, các sứ thần âm thầm khinh thường cười một tiếng.
Bận rộn chính vụ?
Có ai không biết vị Thái tử Đông Nhữ này chỉ như vật trang trí, hắn ta có thể có chính vụ gì chứ?
Thái tử mà ngay cả Thái tử ấn cũng không giữ được, bọn họ hoàn toàn không đặt hắn ta trong mắt.
Vốn dĩ còn lo lắng là bị phát hiện cái gì, hiện tại xem ra vẫn là bọn họ quá coi trọng vị Thái tử này.
Đợi Tống Hoài và Đông Phương Tô đi xa, Đông Phương Tô mới vội hỏi: "Tống đại nhân, có phải ngươi phát hiện gì rồi không, ta thấy ngươi nhìn chằm chằm tên sứ thần gầy gò trong đội ngũ Tây Vu mấy lần."
Tống Hoài không nghĩ tới Đông Phương Tô vừa giao tiếp với sứ thần, lại cũng chú ý tới hành vi của mình, lập tức nghiêng đầu nhìn hắn ta một cái đầy thâm thúy.
Mặc dù trước mắt giống như chỉ là Thái tử góp cho đủ số, nhưng hắn ta lại có ưu điểm là thông minh nhạy bén, chỉ cần chịu tập trung vào quốc sự, đợi một thời gian, nhất định có thể làm được một đế vương trong thái bình thịnh thế.
So với hai tên ngang ngược ngạo mạn, tâm như rắn rết kia tốt hơn nhiều.
"Tống đại nhân?"
Đông Phương Tô sờ mặt: "Trên mặt ta c*̃ng có mực à?"
Tống Hoài quay đầu, thản nhiên nói: "Người đó là người đã giết Lam Chi, đánh cắp Thái tử ấn, đóng giả làm cung nữ ở lại trong cung."
"Hả?" Đông Phương Tô nhất thời cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Sao có thể? Hắn ta là nam mà!"
"Hắn ta là vu sư Tây Vu." Tống Hoài: "Thân hình nhỏ gầy, biết dịch dung, đóng giả thành nữ tử cũng không khó."
Đông Phương Tô hơi há miệng, một hồi lâu mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cau mày nói: "Thế sao vừa rồi không bắt hắn ta lại?"
Tống Hoài dừng bước, nhìn về phía hắn: "Đông Nhữ điện hạ có chứng cứ?"
Đông Phương Tô: "... Không có."
"Nhưng không phải ngươi nói là hắn ta à? Hẳn là ngươi phải có chứng cứ chứ?"
Mặt Tống Hoài không biểu cảm: "Nếu ta có chứng cứ thì sẽ thả hắn ta đi chắc?"
Đông Phương Tô: "..."
Hình như rất có lý.
"Thế sao ngươi lại biết là hắn ta?"
Tống Hoài thản nhiên nói: "Trực giác."
Đông Phương Tô: "..."
Hắn ta trầm mặc một hồi, rất là tò mò: "Ngươi tra án đều dựa vào trực giác à?"
Hắn ta nghe nói dưới tay y chưa từng có án oan, chỉ dựa vào trực giác? Trực giác chuẩn vậy à?
Quỷ cũng không tin.