Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 180

"Vậy phải làm sao bây giờ, thả hắn ta rời đi muốn bắt lại sẽ khó khăn lắm." Không đợi được câu trả lời, Đông Phương Tô bèn đổi câu hỏi khác.

Tống Hoài lạnh nhạt nói: "Thứ Đông Nhữ điện hạ muốn là Thái tử ấn hay hắn ta?"

Tên vu sư này xuất hiện ở nơi đây, đã chứng tỏ hắn ta có liên quan tới 'kíp nổ', cũng coi là có tiến triển mới trong việc điều tra 'kíp nổ’. Y không nghĩ tới việc thả hắn ta rời đi, lần này, bất kể như thế nào, y đều sẽ khiến tên vu sư này phải mất mạng ở Đông Nhữ.

"Thái tử ấn.”

Đông Phương Tô chưa từ bỏ ý định: "Nhưng sao ngươi biết chắc chắn có thể tìm được Thái tử ấn?"

Tống Hoài: "Trực giác."

Đông Phương Tô: "..."

Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa.

"Vậy ngươi cảm thấy Thái tử ấn sẽ ở trên xà nhà, mái hiên cũng là trực giác à?" Đông Phương Tô bày ra tư thái không hỏi ra lý do tuyệt đối không bỏ cuộc.

Tống Hoài hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Hắn ta ở lại trong cung, là muốn đảm bảo Thái tử ấn sẽ không được tìm thấy trước khi ký hiệp ước, cho nên nhất định sẽ đặt Thái tử ấn ở bên người. Nhưng hắn ta không ngờ chúng ta sẽ phát hiện thi thể của Lam Chi, từ đó lần ra cung nữ kia, khiến thân phận hắn ta bị bại lộ, hắn ta buộc phải tìm cách thoát thân. Người của Đại lý tự đã tra xét lần lượt từng cung, hắn ta khó mà tiếp tục che giấu, cho nên mới nhân dịp hôm nay đoàn sứ thần vào cung để thoát ra ngoài."

"Hắn ta biết trong cung sẽ lục soát phòng của các cung nữ, mà cổng cung cũng kiểm tra nghiêm ngặt, hắn ta không có thể mang thái tử ấn ra khỏi cung, chỉ có thể lựa chọn để thái tử ấn ở lại trong cung. Nhưng chuyện này xảy ra bất ngờ, để tránh bỏ lỡ thời gian sứ thần ra ngoài cung, hắn ta sẽ không đi tìm chỗ khác, khả năng cao là sẽ giấu Thái tử ấn ở trên đường đi tới cổng cung."

"Mà gần đây trong cung trắng trợn mò vớt các hồ nước và giếng, hắn ta sẽ không lựa chọn giấu Thái tử ấn ở những nơi này, c*̃ng không có quá nhiều thời gian để đào một cái hố chôn Thái tử ấn, không chỉ phí công còn có nguy cơ bại lộ, bởi vì trong cung lục soát toàn diện, rất dễ dàng phát hiện dấu vết đất mới bị đào lên, cho nên chỉ còn một chỗ, đó chính là không trung."

Đông Phương Tô tiêu hóa một lát, sau đó khó hiểu nói: "Lỡ như hôm nay sứ thần không vào cung thì sao?"

"Nếu hắn ta là người Tây Vu, đương nhiên sẽ biết Thái tử hai nước bị đánh, cũng biết hướng đi gần đây của đoàn sứ thần." Tống Hoài: "Mà tương tự, đoàn sứ thần cũng biết tình huống trong cung. Khi biết thi thể của Lam Chi bị tìm ra, sao hai nước còn có thể thờ ơ? Vào cung đòi công bằng cho Thái tử là một, thứ hai cũng là muốn kịp thời dẫn vu sư ra cung sau khi hắn ta bại lộ.”

"Có điều ban đầu những điều này chỉ là suy đoán, là tới lúc ta nhìn thấy vu sư mới xác định."

Đông Phương Tô: "Vì sao?"

Tống Hoài lạnh nhạt nhìn sang Đông Phương Tô: "Sứ thần vào cung đòi công bằng, cần quan văn giỏi mồm mép đến đàm phán, vu sư đến làm gì? Làm phép để quan văn nước ngươi ngậm miệng à?"

Đông Phương Tô: "... Ồ."

Hắn ta lại bị khinh bỉ.

Chỉ là, hắn ta tâm phục khẩu phục, những chuyện này nghe có vẻ rất đơn giản, cũng có vẻ không khó nghĩ ra, c*̃ng rất có đạo lý, nhưng nếu y không nói thì hắn ta chẳng nghĩ ra được, Đại lý tự khanh của nước hắn ta cũng không nghĩ ra!

Có phải hắn ta nên gọi Ngự sử đài đến điều tra không, nhưng chỉ sợ Ngự sử Trung thừa nước hắn ta c*̃ng không lợi hại như vậy.

"Ơ không đúng…" Dường như Đông Phương Tô đột nhiên nghĩ gì đó, nhìn Tống Hoài đầy khó hiểu: "Sao ngươi lại nhận ra vu sư Tây Vu?"

Tống Hoài: "Mấy năm trước từng gặp trên chiến trường."

Ngay cả Bắc Lãng cũng không có vài người biết chuyện năm đó Thái tử trúng cổ độc, đương nhiên y sẽ không nói cho Thái tử Đông Nhữ.

"Hóa ra là vậy."

Đông Phương Tô: "Có điều, vu sư lên chiến trường làm gì? Làm phép để tướng sĩ các ngươi buông binh khí à?"

Tống Hoài lạnh lùng nhìn sang hắn ta.

Đông Phương Tô quay đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai người đi trở về theo đường cũ, dọc đường đi đều có thị vệ đang tìm kiếm, trên núi giả, trên nhánh cây, mái hiên xà nhà... Thỉnh thoảng lại có mấy thị vệ nhảy xuống từ chỗ nào đó.

Mỗi lần đều dọa Đông Phương Tô giật mình.

Không lâu sau, hai người gặp Đại lý tự khanh.

"Bái kiến điện hạ."

Đại lý tự khanh hành lễ với Đông Phương Tô xong, lại chắp tay với Tống Hoài.

Mặc dù ông ta cũng không biết thân phận của Tống Hoài, nhưng một cung điện vốn để trống ở Đông cung đột nhiên bị trông chừng nghiêm ngặt. Đối với chuyện này bệ hạ cũng không hỏi nhiều một câu, hơn nữa còn cố ý căn dặn ông ta không thể mạo phạm người bên trong cung điện kia, cộng thêm chuyện lớn như Thái tử ấn bị mất cũng giao cho bọn họ điều tra, trong lòng ông ta đã có suy đoán riêng của mình.

E là Thái tử Bắc Lãng đến sớm.

Dù sao mấy chiếc xe lễ vật điện hạ mang về năm ngoái đều là Thái tử và Trữ phi Bắc Lãng tặng, đã đủ để chứng tỏ quan hệ giữa điện hạ và hai vị kia rất tốt.

Mặc dù ông ta hơi khó hiểu, vì sao vị Thái tử Bắc Lãng hung ác ngang ngược trong truyền thuyết kia có thể giao tiếp vui vẻ với Thái tử nước bọn họ, nhưng loại lời này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể hỏi.

Mà nhìn người trước mặt không giống vị Thái tử điện hạ vui giận thất thường, dung mạo tuyệt thế trong truyền thuyết lắm, hẳn là người đắc lực của Đông cung.

"Tìm kiếm thế nào rồi?" Đông Phương Tô nói.

Đại lý tự khanh thu hồi suy nghĩ, cung kính nói: "Bẩm điện hạ, đã huy động người của Cấm Vệ quân, Thị Vệ ti, Điện Tiền ti đến lục soát, hẳn là có thể nhanh chóng lục soát xong."

Đông Phương Tô gật đầu, khó nén sự hồi hộp trong lòng, nghiêng đầu hỏi Tống Hoài: "Nếu như không có ở trên mấy con đường này thì phải làm sao bây giờ..."

Tống Hoài lạnh nhạt nói: "Nếu như không có ở trên mấy con đường này, vậy thì chứng tỏ..."

Đông Phương Tô và Đại lý tự khanh nhìn y bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

"Tìm không đủ kỹ."

Đông Phương Tô: "..."

Đại lý tự khanh: "..."

Đại lý tự khanh nhìn sâu vào Tống Hoài, trong lòng đột nhiên đã hơi xác định được thân phận của y.

Mặc dù dung mạo bình thường một chút, nhưng phong thái trên người cũng không giống như là người bình thường, với lại những người khác của Đông cung sẽ không nói chuyện với điện hạ của bọn họ như vậy, cho nên chỉ có vị kia... con nuôi của Hoàng đế Bắc Lãng.

Vị kia từng là Thống lĩnh Đông cung, kiêm nhiệm Ngự sử Trung thừa, là phụ tá đắc lực của Thái tử điện hạ, nghe đồn thủ đoạn tàn khốc, lạnh lùng vô cảm. Ông ta không biết thủ đoạn y có tàn khốc như trong lời đồn không, nhưng lạnh lùng vô cảm thì đã giống vài phần.

Sau khi trong lòng đã có vài phần xác định, Đại lý tự khanh lập tức dựng thẳng sống lưng.

Tuyệt đối không thể bị Bắc Lãng coi thường.

Ngay khi ông ta muốn quay người chuẩn bị lục soát tiếp, một thuộc hạ đột nhiên bước nhanh về phía họ, ánh mắt sáng ngời, dường như trong tay áo đang cất giấu một vật.

Tống Hoài tùy ý liếc qua, khóe môi cong lên.

Người kia đi đến bên cạnh bọn họ, đầu tiên là hành lễ, lại nhìn Tống Hoài một cái sau đó mới nói khẽ: "Điện hạ, tìm được rồi."

Đông Phương Tô mừng rỡ, đang định vui vẻ nhảy lên thì đã bị Tống Hoài bịt miệng: "Nếu ngươi muốn bị mất lần hai thì cứ gào to vào."

Đông Phương Tô không nhảy lên, sửng sốt một hồi sau đó nháy mắt mấy cái với Tống Hoài ra hiệu mình hiểu rõ.

Trong mắt người của Đại lý tự khó nén vẻ kinh ngạc.

Người kia là ai, sao dám vô lễ với điện hạ như thế?

Mặc dù Đại lý tự khanh cũng hơi kinh ngạc, nhưng không lâu sau đã khôi phục như thường, cùng dùng khuỷu tay huých thuộc hạ vài cái ra điều nhắc nhở.

Đừng để người khác chế giễu!

Tống Hoài buông tay, nhìn thấy biểu cảm của hai người kia cũng chỉ coi như không thấy.

Đông Phương Tô kích động tiếp nhận Thái tử ấn cất vào trong tay áo.

Dường như tất cả những sợi lông của con phượng hoàng ủ rũ nhiều ngày cũng muốn bay lên: "Tìm thấy ở đâu?"

Người kia cung kính trả lời: "Trên mái hiên đoạn hành lang ở giữa kia."

Đông Phương Tô một lần nữa dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Tống Hoài.

Y lại đoán đúng rồi!

Hắn ta cũng rất muốn có một Ngự sử Trung thừa giống như Tống Hoài

Sao phụ hoàng không nhận một người con nuôi nhỉ, để hắn ta cũng có một huynh trưởng lợi hại.

"Điện hạ, vị đại nhân này nói rất đúng, tạm thời nên giấu diếm chuyện này, thời gian kế tiếp, trong cung phải vờ như vẫn tiếp tục tìm kiếm Thái tử ấn." Đại lý tự khanh nhẹ giọng nói với Đông Phương Tô.

Nếu lại mất lần nữa, vậy thì họ sẽ phát điên mất.

Đông Phương Tô sờ Thái tử ấn cách tay áo, gật đầu: "Biết rồi."

Mạng của hắn ta được bảo vệ rồi.

Khác với mấy người vui mừng hớn hở, từ đầu đến cuối vẻ mặt Tống Hoài đều vô cùng lạnh nhạt.

Y phải tìm thời cơ đi bắt vu sư lần nữa.

-

Đông cung.

Sau khi Tống Hoài và Đông Phương Tô rời đi, Chử Yến không chống đỡ được bao lâu đã lại ngủ thiếp đi

Ba viên thuốc, mỗi lần uống một viên đều sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.

Vốn dĩ ba ngày sau cổ chết sẽ hoàn toàn bị loại bỏ, nhưng bây giờ...

Vệ Trăn cúi đầu nhìn Thái tử đang gối lên đùi mình ngủ say, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Những người khác đi tìm 'kíp nổ', mặc dù nàng c*̃ng nóng lòng như lửa đốt, nhưng dù sao chỗ này cũng không phải Đông cung nước bọn họ, nàng không dám rời khỏi hắn.

Một khi người đang ngủ mê man mà gặp chuyện, sẽ không có bất kỳ khả năng chống cự nào.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh rất nhỏ.

Vệ Trăn ngẩng đầu nhìn qua, nghe ra là tín hiệu của ám vệ.

Nàng cẩn thận đứng dậy, đặt đầu Thái tử xuống nhuyễn tháp, dém góc chăn cho hắn xong mới ra cửa.

Người tới là ám vệ Cảnh Nhất đưa Quan đại phu vào kinh.

"Trữ phi, thuộc hạ đã phân biệt phát hiện binh lính Tây Vu Nam Hào ở hai sơn cốc ngoài thành Ngọc Kinh, mỗi nơi có khoảng hai ngàn người." Cảnh Nhất nghiêm túc nói.

Sau khi Cảnh Nhất đưa Quan đại phu vào cung Tống Hoài đã sai hắn ta ra ngoài thành điều tra, xem ngoại trừ hai ngàn binh lính có thể dẫn theo từ đầu Nam Hào Tây Vu có mai phục thêm người không.

Thái tử vừa vào thành Ngọc Kinh đã xảy ra chuyện, rất hiển nhiên, hai nước này không có có ý định ký kết hòa bình, cho nên rất có thể còn có chiêu trò nữa.

Quả nhiên đúng như Tống Hoài dự đoán, lần này Nam Hào Tây Vu nói là muốn ký hiệp ước nhưng lại là có rắp tâm khác.

Vệ Trăn trầm mặc một lát, sau đó gỡ ngọc bội bên hông xuống đưa cho Cảnh Nhất: "Ngươi lập tức cưỡi ngựa về Bắc Lãng, báo Tô Vãn Đường, Vinh Trì mỗi người mau chóng dẫn năm ngàn quân Lãng tới Đông Nhữ, nhớ kỹ, chọn kỵ binh thiện chiến nhất."

Cảnh Nhất không hề chần chờ tiếp nhận ngọc bội, nhìn về phía Vệ Trăn: "Ý Trữ phi là..."

Trên mắt Vệ Trăn lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Nếu bọn chúng không muốn ký hiệp ước, vậy thì sẽ phải trả một cái giá cực đắt vì điều đó."

Nàng đã suy nghĩ cặn kẽ, nếu cuối cùng không tìm được 'kíp nổ', nàng tuyệt đối sẽ không để Thái tử đi ký kết hiệp ước.

Mặc dù cổ chết nằm trong cơ thể là một tai hoạ ngầm, nhưng không mất mạng.

Mà một khi cổ chết ‘sống lại’ lần nữa, có là thần tiên cũng khó cứu.

Nàng không dám mạo hiểm.

Hắn đã bảo vệ nàng nhiều lần như vậy, lần này nên đến lượt nàng bảo vệ hắn, nàng nhất định sẽ đưa hắn về Bắc Lãng bình an.

Cảnh Nhất: "Nhưng bên phía Đông Nhữ bệ hạ..."

Một vạn quân Lãng tinh nhuệ, Đông Nhữ dám cho đi ư?

Vệ Trăn thản nhiên nói: "Ta lập tức đi gặp Đông Nhữ bệ hạ."

"Ngươi ở đây trông chừng điện hạ trước, cách ngày ký hiệp ước chỉ còn mười hai ngày, chắc chắn ngày ký kết bọn chúng sẽ thực hiện kế hoạch cuối cùng. Bây giờ thời gian gấp rút, ta lập tức đi thỉnh cầu Đông Nhữ bệ hạ cho ngươi ngựa nhanh nhất, đồng thời nghĩ cách kéo dài ngày ký hiệp ước, ngươi cần phải dẫn quân Lãng đến với tốc độ nhanh nhất có thể."

Cảnh Nhất cung kính nhận lệnh: "Vâng."

Bình Luận (0)
Comment