Vệ Trăn nhờ cung nữ truyền lời, sau đó không đợi bao lâu đã thấy tiểu Thái tử mặc áo bào lộng lẫy bước nhanh về phía nàng.
Nàng yên lặng quan sát, ánh mắt rơi vào trên hình thêu phượng hoàng.
Nàng nhớ buổi trưa hắn ta không mặc bộ này.
Đông Phương Tô hiểu ánh mắt của Vệ Trăn, lên tiếng giải thích: "Bộ y phục vừa rồi vô ý bị dính mực."
Hắn ta dứt lời, lại vui sướng nói: "Tỷ tỷ, tìm được Thái tử ấn rồi."
Từ sau khi Vệ Trăn dẫn hắn ta thoát ra khỏi tay người Tây Vu, tiểu Thái tử Đông Nhữ vẫn luôn gọi nàng là ‘tỷ tỷ’, hắn ta gọi quen miệng, Vệ Trăn cũng lười nhắc nhở tiếp. Dù sao nói hắn ta cũng sẽ không sửa miệng, đành mặc kệ cho tiểu Thái tử thích gọi thế nào thì gọi.
Vệ Trăn đi ra ngoài không gặp Tống Hoài nên không biết đã tìm được Thái tử ấn, nghe vậy không khỏi mặt lộ ra ý cười: "Tìm được là tốt rồi."
Đông Phương Tô chăm chú nhìn nàng.
Vệ Trăn hiểu ý, hỏi: "Các ngươi làm thế nào tìm thấy được?"
Đông Phương Tô lập hăng hái kể từ đầu đến cuối, kể xong còn cảm thán: "Cùng là Thái tử sao lại khác biệt lớn vậy chứ, bản thân không sánh bằng cũng không sao, vì sao lại không có một nghĩa huynh lợi hại như vậy chứ."
Vệ Trăn nhìn tiểu Thái tử vô tư, cảm xúc u ám vơi bớt phần nào: "Có lẽ c*̃ng có người hâm mộ, ước ao được Đông Nhữ điện hạ đấy."
Được mọi người vây quanh chăm sóc, lớn lên trong yêu thương bảo bọc, không phải chứng kiến âm mưu tính kế, không phải chứng kiến sinh ly tử biệt, chưa từng giãy giụa bên bờ sinh tử, so với hắn ta, Chử Yến khổ hơn nhiều lắm.
Đông Phương Tô đang muốn hỏi là ai hâm mộ hắn ta, thấy ánh mắt Vệ Trăn tối xuống, lập tức đổi lời: "Tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì không?"
Vệ Trăn tập trung tinh thần, nói: "Ta muốn gặp Đông Nhữ bệ hạ."
Dường như Đông Phương Tô không hề bất ngờ vì điều đó, lúc này lập tức dẫn Vệ Trăn đi ra khỏi Đông cung: "Được, ta dẫn tỷ tỷ qua đó."
Vệ Trăn không khỏi sững sờ: "Không cần thông báo trước một tiếng à?"
"Không cần." Đông Phương Tô nói: "Phụ hoàng đã dặn dò trước, nếu Bắc Lãng Đông cung muốn gặp phụ hoàng, không cần thông báo, trực tiếp đi qua là được."
"Nhưng không ngờ là tỷ tỷ lại muốn gặp phụ hoàng trước."
Đông Phương Tô nói đến đây, hơi tò mò nói: "Bắc Lãng điện hạ đâu, sao không đi cùng?"
Vệ Trăn và Tề Vân Hàm đã trao đổi với nhau, nên nàng dùng lý do Tề Vân Hàm đã nói: "Điện hạ không quen khí hậu, vẫn hơi khó chịu, đợi khỏe lại sẽ tới bái kiến Đông Nhữ bệ hạ."
"À." Đông Phương Tô ngẫm nghĩ, hơi lo lắng nói: "Trưa hôm nay ta thấy sắc mặt Bắc Lãng điện hạ có vẻ không tốt lắm, tỷ tỷ, có cần ta gọi thái y đến khám không?”
"Không cần."
Vệ Trăn dịu dàng nói: "Tĩnh dưỡng mấy ngày là được."
Trước khi tìm được 'kíp nổ', nàng nhất định phải vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không để người sống tới gần hắn.
"Vậy được rồi."
Đông Phương Tô nói: "Nếu tỷ tỷ cần gì thì cứ việc nói với ta."
Vệ Trăn cười khẽ: "Ừm, cảm ơn Đông Nhữ điện hạ."
Để phòng tiết lộ thân phận, mỗi khi đi lại ngoài điện Vệ Trăn đều sẽ đeo khăn che mặt, hai người đi về phía tiền điện, cung nhân ven đường đều tò mò ngắm nhìn.
Đây là cô nương nhà ai? Lại đi ngang hàng với điện hạ?
Nhưng gần đây c*̃ng không nghe nói có cô nương nhà ai vào cung mà nhỉ?
Thậm chí có người to gan suy đoán, chẳng lẽ điện hạ muốn cưới Thái tử phi?
-
Đại lý tự khanh bẩm báo chi tiết quá trình tìm được Thái tử ấn cho Đông Nhữ Đế.
Đông Nhữ Đế nghe xong, ban đầu sắc mặt hoảng hốt, sau đó mới thở dài nói: "Tống đại nhân này quả là danh bất hư truyền."
Ấn đường Đại lý tự khanh giật một cái.
Quả nhiên ông ta không đoán sai, người kia đúng là Tống Hoài.
Quân thần hai người còn chưa nói được vài câu thì đã có thị vệ bẩm báo, Thái tử điện hạ dẫn Trữ phi Bắc Lãng cầu kiến.
Đông Nhữ Đế hơi sửng sốt: "Thái tử Bắc Lãng không đến?"
"Bẩm bệ hạ, Trữ phi Bắc Lãng đến một mình." Thị vệ trước điện nói.
Đông Nhữ Đế trầm mặc một lát, nói: "Mời vào."
"Vâng."
Trước khi thị vệ trước điện bẩm báo đã bảo cung nhân lui ra, hắn đích thân dẫn Vệ Trăn vào điện rồi canh giữ ở bên ngoài, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
Đông Phương Tô c*̃ng không tiến vào, sang trắc điện chờ đợi, dĩ nhiên Đại lý tự khanh c*̃ng lui xuống.
"Bái kiến Đông Nhữ bệ hạ." Vệ Trăn gỡ mạng che mặt, khẽ gật đầu chào.
Đông Nhữ Đế cười hiền hòa: "Mời Trữ phi Bắc Lãng ngồi."
Đợi Vệ Trăn ngồi xuống, Đông Nhữ Đế mới nói: "Năm ngoái Tô Tô gặp nạn, nhờ có Trữ phi cứu giúp, Trẫm vẫn luôn muốn có cơ hội đích thân nói lời cảm ơn Trữ phi."
"Đông Nhữ bệ hạ khách khí rồi."
Vệ Trăn cười nhạt nói: "Thái tử Đông Nhữ đến thành Phụng Kinh, ta có trách nhiệm bảo vệ hắn ta an toàn."
Hai người khách khí vài câu về chuyện này, sau đó Đông Nhữ Đế nói: "Không biết hôm nay Trữ phi tới là có chuyện gì quan trọng?"
Đầu tiên Vệ Trăn im lặng một lát, mới nói: "Mong Đông Nhữ bệ hạ thứ lỗi, từ sau khi điện hạ đến thành Ngọc Kinh thì thấy trong người không khỏe lắm, hôm nay thực sự không tiện tới."
Sắc mặt Đông Nhữ Đế nghiêm lại, vội nói: "Bắc Lãng điện hạ bị bệnh có nghiêm trọng không? Chuyện lớn như vậy mà Tô Tô lại không nói với Trẫm."
Thái tử Bắc Lãng che giấu thân phận vào cung, đối phương không tìm tới cửa, đương nhiên ông ấy sẽ coi như không biết, nhưng cũng không đại biểu ông ấy hoàn toàn không biết gì về tình huống của Đông cung. Hai ngày này, ngoài cung điện mà Thái tử Bắc Lãng ở canh giữ nghiêm ngặt, ngay cả cung nhân hầu hạ cũng không được vào, lúc ấy ông ấy đã đoán được có lẽ đã xảy ra chuyện gì, lại không ngờ rằng lại là Thái tử Bắc Lãng có vấn đề sức khỏe.
Vệ Trăn cụp mắt, dịu dàng nói: "Không nghiêm trọng, chẳng qua là bệnh cũ từ trên chiến trường nhiều năm trước, điều dưỡng mấy ngày là được."
Đông Nhữ Đế nhìn nàng một lát, thu tầm mắt lại: "Vậy thì tốt."
Trên chiến trường nhiều năm trước... Vậy thì là trận chiến với Tây Vu năm đó.
"Lần này hai nước Tây Vu Nam Hào đề nghị ký hiệp ước hòa bình ở Đông Nhữ, không biết bệ hạ có từng sinh lòng nghi ngờ đối với chuyện này?" Vệ Trăn đổi chủ đề, nói.
Nụ cười trên mặt Đông Nhữ Đế không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã hơi dao động: "Trữ phi nói vậy là có ý gì?"
Vệ Trăn bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của Đông Nhữ Đế, nói: "Sau khi ám vệ Đông cung ta điều tra, ngoài hai ngàn tướng sĩ bên ngoài hai nước Nam Hào Tây Vu đều có thêm hai ngàn binh sĩ khác ẩn núp tiến vào Đông Nhữ."
Ánh mắt Đông Nhữ Đế lóe lên.
Bốn ngàn binh sĩ ẩn núp tiến vào địa giới Đông Nhữ, sao ông ấy lại không biết?
Vệ Trăn nhìn thấy vẻ mặt của Đông Nhữ Đế, lạnh nhạt nói: "Ta biết hành động này vượt quá khuôn phép, nhưng Thái tử nước ta ở đây, ta không thể không cẩn thận, xin Đông Nhữ bệ hạ thứ lỗi."
Đông Nhữ Đế còn chưa mở miệng, giọng Vệ Trăn đã dần dần lạnh xuống: "Người đời đều nói Đông Nhữ chủ trương hòa bình là bởi vì không thiện chiến, nhưng ta lại cho rằng đó là bởi vì Đông Nhữ bệ hạ là bậc đại trí. Vậy nên ta đoán, bốn ngàn binh sĩ này, cho dù là chia lượt trong thời gian dài ẩn núp vào Đông Nhữ thì Đông Nhữ bệ hạ cũng không thể không hay biết."
Nụ cười trên mặt Đông Nhữ Đế nhạt đi, trong lòng thoáng nổi lên dự cảm không tốt, quả nhiên, lại nghe Vệ Trăn nói: "Vậy nên ta rất không rõ, Bắc Lãng ta làm theo quy củ, đồng thời cũng là tin tưởng bạn đồng minh nên chỉ mang hai ngàn tướng sĩ, vì sao bệ hạ lại thả tám ngàn người Nam Hào Tây Vu vào Đông Nhữ..."
Vệ Trăn nhìn thẳng vào Đông Nhữ Đế, nói: "Hay là lần ký hiệp ước này, bệ hạ có ý kiến khác?"
Lời này cũng chỉ thiếu không nói thẳng ra, đặt nghi vấn rằng Đông Nhữ là bạn đồng minh của Bắc Lãng, liệu có phải đã phản bội, liên thủ với Nam Hào và Tây Vu, âm mưu muốn giữ Thái tử Bắc Lãng ở lại Đông Nhữ.
Cuối cùng nụ cười trên mặt Đông Nhữ Đế đã hoàn toàn biến mất, nghiêm mặt nói: "Việc này có ẩn tình khác, Trữ phi hiểu lầm."
"Ta bằng lòng rửa tai lắng nghe." Vệ Trăn bình tĩnh nói.
Ý tứ là, dù nàng đã biết Đông Nhữ thả tám ngàn người của hai nước kia vào thành, c*̃ng bằng lòng tin tưởng bạn đồng minh, bình tĩnh nghe Đông Nhữ giải thích.
Đương nhiên Đông Nhữ Đế nghe hiểu.
Ông ấy trịnh trọng nói: "Bắt đầu từ lúc Nam Hào Tây Vu đề nghị ký hiệp ước ở Đông Nhữ thì Trẫm đã đề phòng, đợi sau khi Bắc Lãng đồng ý hai nước đến Đông Nhữ, Trẫm đã sai người người âm thầm canh giữ ở trạm gác các nơi, phát hiện bọn họ hoặc giả trang dân thường, hoặc trà trộn trong đoàn thương nhân, tổng cộng có bốn ngàn quân lặng lẽ ẩn núp đến bên ngoài đô thành."
“Vốn dĩ Trẫm muốn đợi nhìn thấy Thái tử Bắc Lãng rồi hai bên cùng bàn bạc, không ngờ Trữ phi đã nhận ra."
Đông Nhữ Đế dừng một chút, tiếp tục nói: "Về phần vì sao thả bọn họ tiến đến..."
"Theo quy củ các quốc gia chỉ có thể mang hai ngàn người, người dư thừa, tiến đến đương nhiên là không ra được."
Vệ Trăn lặng im một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vậy là do ta hiểu lầm bệ hạ."
"Không phải ta đa nghi, mà là Thái tử nước ta tuyệt đối không thể có vấn đề gì, xin bệ hạ thông cảm."
Đông Nhữ Đế nhìn về phía Vệ Trăn, đã không thể đoán ra được ý đồ thật sự của nàng.
Ông ấy đã từng nghe về vị Trữ phi Bắc Lãng này.
Lúc Bắc Lãng mới thành lập bị người tiền triều Đại Thừa mưu hại, nuôi dưỡng trong gia đình bình thường, muốn lợi dụng nàng để thực hiện kế hoạch lớn. Tưởng chừng là nàng sẽ một quân cờ vô dụng, vậy mà lại hết lần này đến lần khác thoát khỏi cạm bẫy, cuối cùng làm rõ thân phận, phá vỡ âm mưu động trời kia, tay cầm lệnh phù Quân Lãng, gả vào Đông cung.
Một nữ tử thông minh vô song như vậy, sao có thể thẳng thắn đến chất vấn ông ấy như vậy.
Nàng không sợ ông ấy thật sự đã bắt tay với Nam Hào Tây Vu, nàng mạo muội đến đâm thủng việc này, ông ấy sẽ bắt nàng lại ư?
Hoặc là nàng căn bản không hề hoài nghi ông ấy, hoặc là, nàng thật sự không sợ, dù cho chuyến này Thái tử Bắc Lãng có khả năng bị ba nước tính kế, nàng cũng không sợ.
"Nhưng có một điều ta không rõ, nếu bệ hạ đã biết Nam Hào Tây Vu có rắp tâm khác, hẳn là đã đề phòng mới đúng, nhưng vì sao Thái tử ấn vẫn bị mất?" Vệ Trăn đột nhiên nói.
Đông Nhữ Đế: "..."
Lời này khiến cho ông ấy sắp không giữ nổi mặt mũi nữa rồi.
Đông Nhữ Đế trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói cặn kẽ: "Không phải Trẫm không đề phòng, mà là khó lòng đề phòng."
Ai ngờ Tây Vu lại có vu sư đáng sợ như vậy!
Đến bây giờ ông ấy vẫn còn cảm thấy nghĩ mà sợ, may mà mục đích của bọn chúng là Thái tử ấn mà không phải Thái tử!
Nếu không thì, cũng không biết tiểu Thái tử chỉ có như để góp cho đủ số của ông ấy đã chết bao nhiêu lần.
Khóe môi Vệ Trăn nhẹ nhàng cong lên, sau đó lại nhanh chóng khôi phục như cũ, mặt lộ vẻ lo lắng nhìn về phía Đông Nhữ Đế: "Ngay cả tẩm cung của Đông Nhữ điện hạ bọn chúng cũng có thể xông vào, thần không biết quỷ không hay lấy trộm Thái tử ấn, vậy thì có nghĩa là điện hạ của chúng ta ở đây cũng không an toàn."
"Vả lại khả năng cao mục tiêu của bốn ngàn binh sĩ ẩn núp tới kia là điện hạ của chúng ta..."
Vệ Trăn cụp mắt, lẩm bẩm nói: "Nếu như điện hạ gặp nguy hiểm ở chỗ này, không thể giải thích với phụ hoàng."
Không phải Vệ Trăn không thể giải thích, mà là Đông Nhữ không thể giải thích được với Bắc Lãng.
Sao Đông Nhữ Đế có thể không nghe ra ý trong lời nàng, lúc này, cuối cùng ông ấy c*̃ng biết nàng tới đây làm gì, bèn nói: "Trữ phi có ý gì hay?"
Đông Nhữ Đế biết Vệ Trăn đang uy h**p mình, nhưng không hề tức giận.
Bởi vì trong lòng ông ấy rất rõ ràng, nếu Thái tử Bắc Lãng thật sự xảy ra chuyện ở thành Ngọc Kinh, hiệp ước Đông Nhữ và Bắc Lãng ký kết cũng coi như hủy bỏ.
Nếu là người khác thì ông ấy còn có thể nhận lỗi hòa giải với Bắc Lãng Đế, nhưng Thái tử Bắc Lãng thì không còn gì để nói nữa.
Sau đó, chắc chắn sẽ là một trận đại chiến không chết không thôi.
Nói tới đây, Vệ Trăn cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Ta muốn dẫn quân Lãng vào Đông Nhữ, bảo vệ điện hạ."
Đông Nhữ Đế đã nghĩ tới việc có thể Vệ Trăn sẽ đưa ra yêu cầu này, bèn hỏi: "Bao nhiêu?"
Vệ Trăn lạnh nhạt nói: "Một vạn."
Đông Nhữ Đế khẽ giật mình, loáng thoáng cho rằng mình nghe lầm.
Một vạn? Quân Lãng?
Dõi mắt khắp thiên hạ, nước nào dám thả một vạn quân Lãng tới dưới chân đô thành?
Đông Nhữ Đế trầm mặc một hồi, nói: "Nam Hào, Tây Vu cộng lại mới tám ngàn, các tướng sĩ Đông Nhữ cũng có mặt, cần gì phải làm to chuyện như vậy?"
Vệ Trăn nhìn ông ấy, không lên tiếng.
Dù chưa nói rõ, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Nàng không tin tưởng bọn họ.