Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 182

Không phải sợ bọn họ phản bội, mà là không tin tưởng năng lực của bọn họ, bởi vì bọn họ mới làm mất Thái tử ấn, vả lại còn là người của Đông cung Bắc Lãng hỗ trợ tìm thấy.

Đông Nhữ Đế lại trầm mặc.

Cái Thái tử ấn này mất đúng lúc quá thể!

"Quân Lãng đánh đâu thắng đó, đối phó tám ngàn binh, cần một vạn?" Đông Nhữ Đế đổi hướng thương lượng.

Sắc mặt Vệ Trăn không hề thay đổi, nàng nói: "Bởi vì ta không đánh cược nổi."

"Bệ hạ c*̃ng không đánh cược nổi."

Vẻ mặt Đông Nhữ Đế cứng lại.

Vệ Trăn nghiêm mặt nói: "Bắc Lãng và Đông Nhữ đã là ký hiệp ước đồng minh, nếu điện hạ của chúng ta thật sự gặp chuyện ở thành Ngọc Kinh, bệ hạ, ngài có thể gánh chịu hậu quả này không?"

Đông Nhữ Đế nhíu mày, còn chưa mở miệng Vệ Trăn lại nói: "Chắc hẳn trong lòng bệ hạ cũng rõ ràng, lần này Tây Vu trộm Thái tử ấn là vì ngăn cản Đông Nhữ ký hiệp ước bốn nước. Qua vụ việc này, có thể đoán được mục đích của bọn họ, bọn họ đã để mắt tới Đông Nhữ, nhưng bây giờ ngại với hiệp ước giữa Đông Nhữ và Bắc Lãng nên không dám tùy tiện ra tay."

"Nhưng nếu điện hạ của chúng ta xảy ra chuyện tại thành Ngọc Kinh, bất kể có phải là Đông Nhữ ra tay hay không, hiệp ước giữa hai nước đều sẽ không tồn tại nữa, nước đầu tiên bị diệt vong trong bốn nước lớn nhất định sẽ là Đông Nhữ."

Cho dù binh lực Đông Nhữ hùng mạnh đến đâu, c*̃ng không đánh lại được ba nước vây công.

Vẻ mặt Đông Nhữ Đế càng thêm nghiêm túc.

Ông ấy đã sớm nghĩ tới những hậu quả này, nhưng thả một vạn quân Lãng đến thành Ngọc Kinh...

Vệ Trăn từ từ nói: "Năm ngoái, Đông Nhữ điện hạ từng bị Nam Hào bắt cóc tại thành Phụng Kinh, muốn giết hắn ta để dấy lên phân tranh giữa hai nước, ngăn cản hai nước ký hiệp ước. Lúc ấy, điện hạ của chúng ta bỏ qua tất cả chính vụ, tự mình ra cung tìm người, sau đó lại phái tinh binh Bắc Lãng hộ tống dọc đường, còn đồng ý cho quân tinh nhuệ của Đông Nhữ vào thành Phụng Kinh đón Đông Nhữ điện hạ, bảo đảm Đông Nhữ điện hạ bình an về nước."

"Mà bây giờ, hai vị Hoàng tử Bắc Lãng đều ở thành Ngọc Kinh, ta c*̃ng không chỉ là Trữ phi Bắc Lãng, trong tay còn nắm giữ Quân Lãng lệnh, trong điện Đông cung còn có một vị Đại hoàng tử phi tay trói gà không chặt, bất kể ai xảy ra chuyện, đều sẽ dấy lên một cơn sóng lớn. Bệ hạ, ngài xác định ngài có thể bảo đảm tất cả chúng ta bình yên vô sự?"

Nàng không dùng công lao tìm lại Thái tử ấn và cứu Đông Phương Tô để trao đổi, mà chỉ hỏi Đông Nhữ Đế, cùng là thiên hoàng quý tộc hai nước, phải chăng Đông Nhữ có thể bảo vệ bọn họ an toàn tuyệt đối giống lúc trước Bắc Lãng cứu Thái tử Đông Nhữ.

Đông Nhữ Đế nhìn chằm chằm Vệ Trăn một lúc lâu, sau đó đưa tay xoa trán.

Quả nhiên tin tức lúc trước không phải giả, vị kia thật sự có tên trong gia phả Hoàng gia Bắc Lãng.

Thái tử Bắc Lãng có võ công hơn người, Đại hoàng tử cũng không nhường một tấc, cho dù muốn hại bọn họ c*̃ng không dễ dàng như vậy, nhưng lần này còn có Đại hoàng tử phi yếu đuối và chủ nhân lệnh phù Quân Lãng đi cùng...

Nàng nói rất đúng, cho dù là ai xảy ra chuyện cũng đều không thể dễ dàng bỏ qua.

Đông Nhữ Đế trầm mặc rất lâu, Vệ Trăn c*̃ng không lên tiếng nữa, yên lặng chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, Đông Nhữ Đế mới nói: "Được, Trẫm đồng ý."

Vệ Trăn nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, thong dong đứng dậy gật đầu với Đông Nhữ Đế: "Cảm ơn Đông Nhữ bệ hạ."

Thả một vạn quân Lãng tiến đô thành, bất kể là quốc gia nào gần như đều là chuyện không thể.

Đông Nhữ Đế có thể đồng ý, đã xem như giao phó toàn bộ tin tưởng.

Hai người lại bàn bạc vài chuyện quan trọng khác, Vệ Trăn mới cáo lui rời đi.

Đông Nhữ Đế nhìn bóng lưng Vệ Trăn đang rời đi, âm thầm kinh hãi.

Sự can đảm và mưu lược của nàng đều không tầm thường, lại còn muốn... Đây là việc ngay cả ông ấy cũng chưa từng nghĩ tới.

Nếu là, nàng chưa từng trải qua chuyện kia, mà là được nuôi dạy bên cạnh phụ mẫu từ nhỏ, không biết sẽ khiến người ta phải kinh ngạc tới mức nào.

Đông Nhữ Đế giữ tư thế kia rất lâu không nhúc nhích, mãi đến khi Hoàng hậu tiến đến, ông ấy mới hoàn hồn.

"Bệ hạ và Trữ phi Bắc Lãng nói chuyện gì vậy?" Hoàng hậu hỏi.

Đông Nhữ Đế kéo tay Hoàng hậu, nghiêm mặt nói: "Hoàng hậu à, chúng ta nên tìm Trữ phi cho Tô Tô."

Hoàng hậu sững sờ: "Không phải lúc trước bệ hạ còn nói Tô Tô còn nhỏ, có thể chờ một chút à?"

"Đừng chờ nữa." Đông Nhữ Đế hỏi: "Vừa rồi Hoàng hậu nhìn thấy Trữ phi Bắc Lãng rồi chứ?"

Hoàng hậu không hiểu ra sao, nói: "Đã chạm mặt."

"Vậy thì tốt rồi!" Đông Nhữ Đế hít sâu một hơi: "Cứ tìm Trữ phi giống như vậy."

Vậy thì, ông ấy cũng không cần lo lắng tương lai Đông Nhữ sẽ hủy trong tay Thái tử.

Hoàng hậu: "?"

Phát điên gì vậy?

-

Dịch quán.

Túc Miện và Đồ Sơn Hoàng ngồi đối diện nhau, sắc mặt đều rất khó coi.

”Không phải các ngươi nói vu sư tuyệt đối sẽ không có sai sót à, sao vẫn bị phát hiện?" Đồ Sơn Hoàng cau mày nói.

Vu sư ngước mắt nhìn gã ta một cái, trong đôi mắt nhỏ hẹp quanh năm phủ một lớp âm hiểm u ám.

Túc Miện nhíu mày: "Chỉ cần Thái tử ấn không được tìm thấy, cũng không coi là uổng phí công sức."

Đồ Sơn Hoàng còn muốn nói gì nữa, Túc Miện nghiêng đầu nhìn về phía gã ta: "Ngươi có cách tốt hơn à?"

Đồ Sơn Hoàng ngượng ngùng ngậm miệng.

Một lúc lâu sau, Túc Miện mới nói: "Đông cung có người lợi hại vậy à?"

Vu sư gật đầu: "Thần c*̃ng thấy lạ, vốn dĩ đám ăn hại kia vẫn luôn điều tra danh sách ra vào cung, tìm kiếm Lam Chi, cũng không biết sao đột nhiên lại bắt đầu lục soát giếng nước hồ nước, vả lại không đến một ngày đã tìm được thi thể của Lam Chi, lúc này mới khiến thần bại lộ thân phận, không thể không ra cung."

Túc Miện híp mắt, sau một lúc lâu đột nhiên nói: "Ngươi có nhìn thấy người kia trông thế nào không?"

"Chưa từng gặp." Hắn ta vừa mới nói xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: "Hôm nay có thấy bên cạnh Thái tử Đông Nhữ có một người, mặc đồ thị vệ, vả lại dung mạo thường thường, nhưng khí chất có chút không tầm thường."

Túc Miện lại hỏi: "Gần đây Đông cung có gì khác thường?"

"Phòng thủ nghiêm ngặt hơn một chút, ngoài ra mọi thứ vẫn như cũ." Vu sư trả lời.

Trong mắt Túc Miện ánh lên một tia sáng lạnh.

Phòng thủ nghiêm ngặt?

"Đánh mất Thái tử ấn, còn không phải là nên phòng thủ nghiêm ngặt một chút à." Đồ Sơn Hoàng nói không chút để ý.

Túc Miện lắc đầu: "Chỉ sợ không đơn giản như vậy."

"Xa giá của Thái tử Bắc Lãng đến đâu rồi?"

Thị vệ canh giữ ở cửa nghe vậy quay đầu bẩm báo: "Bẩm điện hạ, đã vào địa giới Đông Nhữ, sáu bảy ngày nữa sẽ đến thành Ngọc Kinh."

Vu sư lập tức hiểu ý Túc Miện: "Điện hạ hoài nghi, Thái tử Bắc Lãng đã đến từ sớm, bây giờ đang ở Đông cung?"

Túc Miện phất tay để thị vệ lui ra, sau đó mới chậm rãi nói: "Ta nhớ tới một nữ tử đêm đó."

Đồ Sơn Hoàng nhướng mày: "Sao ngươi lại nhắc tới chuyện mất mặt đó?"

"Bên cạnh Đông Nhữ Đế có nữ tử đặc biệt nào không?" Túc Miện không để ý tới gã, nhìn về phía Vu sư.

Vu sư lắc đầu: "Đều là cung nữ bình thường, không có gì đặc biệt."

Túc Miện im lặng một hồi, sau đó lại nói: "Người đêm đó đều không giống người bình thường, nhất là nam tử cao nhất kia, cho dù mặc đồ đen, c*̃ng khó lòng che giấu phong thái hơn người."

Cuối cùng Đồ Sơn Hoàng cũng nghe hiểu: "Ý ngươi là, người đánh chúng ta chính là Thái tử Bắc Lãng?"

"Không phải xa giá của hắn chưa tới à? Hắn vào kinh khi nào?"

Túc Miện bị giọng nói thô kệch của gã ta quấy nhiễu, chau mày: "Sao mà ta biết được.”

Trong mắt Vu sư ánh lên sự lạnh lẽo, tiếng nói thâm trầm: "May mà thần đã đặt bẫy sẵn ở cửa thành, chỉ cần hắn vào thành Ngọc Kinh, tất nhiên sẽ kích hoạt cổ độc."

Khóe môi Túc Miện cong lên: "Cũng phải."

Chỉ cần Chử Yến trúng cổ độc, chết ở thành Ngọc Kinh, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Để đề phòng bất trắc, vẫn nên cẩn thận một chút."

Túc Miện lại nói: "Đợi tới ngày xa giá của Thái tử vào thành, đi cửa thành nghênh đón, nhìn xem bên trong có người không."

Đồ Sơn Hoàng đấm một phát lên mặt bàn, ồm ồm nói: "Nếu thật sự là hắn đánh, thù này tất báo!"

Túc Miện nhíu mày, nếu không phải cần dùng đến binh lực của Nam Hào, gã thật sự không muốn giao tiếp với loại người thô lỗ này.

-

Vệ Trăn trở lại trong điện, lập tức giao lệnh bài Đông Nhữ Đế đưa cho Cảnh Nhất: "Lệnh bài này có thể huy động ngựa nhanh nhất ở tất cả dịch trạm trong địa giới Đông Nhữ, ngươi lập tức xuất phát, dẫn quân Lãng đến biên cảnh Đông Nhữ, sau đó sẽ có người của Đông Nhữ Đế tiếp ứng."

"Vâng." Cảnh Nhất không chậm trễ, lúc này lập tức ra cung.

Tống Hoài tới vào đúng lúc này, Chử Yến còn đang ngủ say, y bèn bàn chuyện với Vệ Trăn ở gần cái đình ngoài viện.

"Hôm nay lúc ta tìm Thái tử ấn thì phát hiện tên Vu sư năm đó." Tống Hoài nói.

Vệ Trăn đã nghe Đông Phương Tô nhắc tới, sớm đã muốn hỏi: "Nếu lại bắt hắn ta tới đây, có thể hỏi ra 'kíp nổ' không?"

Tống Hoài cũng nghĩ như vậy, nhưng...

"Hiện tại chắc chắn bọn chúng đã phòng thủ nghiêm ngặt, suy cho cùng nơi này không phải thành Phụng Kinh, muốn bắt hắn ta e là cũng không dễ."

Vệ Trăn thở dài một tiếng, mấy giây sau lại nói: "Bây giờ còn chưa tìm ra manh mối về 'kíp nổ', vả lại cho dù tìm được cũng cần một thời gian nhất định để chế thuốc giải, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng."

Tống Hoài: "Ý của Trữ phi là?"

Vệ Trăn nhìn y từ trên xuống dưới, nói: "Nếu ngày xa giá vào thành cổ độc trên người điện hạ còn chưa giải được, ngươi dịch dung thành điện hạ đi một chuyến."

Tống Hoài sững sờ.

"Bọn họ đã bày tử cục ở cửa thành, chúng ta không thể mạo hiểm, ngày xa giá vào thành chắc chắn sẽ càng thêm nguy hiểm, rất có thể người Nam Hào Tây Vu sẽ xuất hiện ở cửa thành. Vóc dáng ngươi và điện hạ không khác nhau lắm, sau khi dịch dung, chỉ cần bắt chước khí chất của điện hạ là có thể lừa gạt bọn họ."

Vệ Trăn nói: "Hôm đó chắc chắn 'kíp nổ' c*̃ng sẽ ở đó, nói không chừng còn có thể phát hiện được gì đó."

Tống Hoài trầm tư một lúc lâu, gật đầu: "Được."

Sau khi xác định phương án tạm thời, Tống Hoài hỏi: "Ta nghe Cảnh Nhất nói Trữ phi sai hắn ta đi điều một vạn quân Lãng tới Ngọc Kinh?"

Vệ Trăn nhẹ nhàng đáp lời: "Ừ."

"Trữ phi có ý đồ khác?"

Dưới mắt điều khiến bọn họ gặp khó khăn chính là 'kíp nổ', bốn bàn binh sĩ dư ra của Nam Hào Tây Vu căn bản không đáng sợ hãi, y có phần không rõ hành động này của Vệ Trăn là có ý gì.

Vệ Trăn ngước mắt nhìn về phía Tống Hoài, lạnh nhạt nói: "Mối thù điện hạ trúng cổ độc, không thể không báo."

"Hiệp ước hòa bình lần này, phải đàm phán cho tốt."

Tống Hoài hiểu rõ: "Trữ phi muốn ép bọn họ nhượng bộ trên hiệp ước?"

"Không." Vẻ mặt Vệ Trăn hơi trầm xuống, một lát sau mới lạnh nhạt mở miệng: "Ta muốn khiến bọn chúng cúi đầu xưng thần với Bắc Lãng."

Trong mắt Tống Hoài ánh lên vẻ ngạc nhiên: "Trữ phi..."

Một khi ký hiệp ước này, đó chính là nước phụ thuộc của Bắc Lãng, từ nay về sau hàng năm đều phải tiến cống Bắc Lãng.

"Bọn chúng sẽ không bằng lòng."

Vệ Trăn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Hiệp ước là bọn chúng muốn ký, địa điểm cũng là bọn chúng quyết định, bọn chúng không muốn, cũng không được."

Tống Hoài còn muốn nói gì nữa, Vệ Trăn lại nói: "Nếu thật sự không muốn, vậy ta cũng chỉ có thể gửi thi thể bọn chúng về nước."

"Vào giây phút bọn chúng ra tay với điện hạ, nên chuẩn bị sẵn tinh thần phải trả giá đắt, chúng ta cũng không thể mặc kệ bọn chúng ám sát Thái tử nhiều lần mà không trả thù."

Vệ Trăn nâng chén trà lên, đón ánh mắt của Tống Hoài, gằn từng chữ: "Lần này, hoặc là bọn chúng ký, hoặc là chết."

Không thể phủ nhận, giờ khắc này, Tống Hoài lại hiểu biết thêm về một khía cạnh khác của Vệ Trăn.

Lại có mấy phần giống lúc Thái tử điện hạ nổi điên.

Đương nhiên c*̃ng không thể phủ nhận, cách làm này rất hợp ý của y.

"Ý của Đông Nhữ Đế..."

"Bắt đầu từ lúc ông ấy đồng ý thả một vạn quân Lãng vào thành, đã hiểu rõ sẽ xảy ra chuyện gì." Vệ Trăn chậm rãi nói: "Nam Hào Tây Vu lần lượt ra tay với Thái tử mà Đông Nhữ trân trọng nhất, cũng đã chạm tới vảy ngược của Đông Nhữ Đế, có không thích chiến tranh đến mấy thì Đông Nhữ Đế c*̃ng không nuốt trôi cơn tức này."

Tống Hoài nắm chặt hai tay, sau một lúc lâu mới bỗng nhiên buông lỏng, lạnh lùng nói: "Nếu hiệp ước không thành, ta đích thân đưa thi thể Túc Miện về nước."

Nếu không phải không muốn khơi dậy chiến tranh khắp thiên hạ, y sớm đã xin xuất binh đi đánh Tây Vu!

Vệ Trăn uống một ngụm trà, ngắm nhìn chân trời, bình tĩnh nói: "Thiên hạ thống nhất, cũng có thể có hòa bình lâu dài, lại còn kiên cố hơn hiện tại."

Tống Hoài khẽ giật mình.

Nhưng sau đó trong lòng lại sôi trào mãnh liệt.

Thiên hạ thống nhất...

Bình Luận (0)
Comment