Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 186

Hừng đông, Cảnh Nhất trở về cung điện.

Lúc đó Đông Tẫn đang thay y phục cho Vệ Trăn.

Váy đen thêu chỉ vàng thuộc về Trữ phi làm cho nàng càng thêm cao quý trang nhã, khiến người không dám nhìn thẳng.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang, Thái tử đang đứng cạnh bàn vẽ cảnh sắc trong điện nghiêng đầu nhìn Vệ Trăn, thấy nàng đã mặc chỉnh tề, mới nói: "Tiến vào."

Lúc cửa mở, Trường Phúc đang lẳng lặng mài mực ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Cảnh Nhất, lại cúi đầu tiếp tục mài mực.

Cảnh Nhất đứng ở sau tấm bình phong, mắt nhìn thẳng, bẩm báo: "Điện hạ, Trữ phi, quân Lãng đã ở ngoài năm dặm, có thể vào thành bất cứ lúc nào."

Gần đây mọi việc đều do Vệ Trăn xử lý, huống chi liên quan đến quân Lãng, Chử Yến không nói gì, tiếp tục vẽ tranh.

"Một khắc đồng hồ sau thả tín hiệu ra." Vệ Trăn nhìn Thái tử qua bàn trang điểm, đứng dậy đi tới cạnh hắn.

E là người này lại ghen rồi.

Quả nhiên, nàng đi đến bên cạnh Thái tử, Thái tử cũng không ngẩng đầu.

Nàng nhìn tranh hắn vẽ.

Trong tranh là vườn cảnh trong điện. Trong đình, Thái tử mặc y phục màu lam ngồi một mình, mà một đôi bóng hình màu mực đang đứng dưới hiên.

Vệ Trăn bất đắc dĩ kéo ống tay áo hắn một cái: "Điện hạ."

Chử Yến không nhúc nhích: "Hôm nay Cô không phải điện hạ."

Hôm nay điện hạ đứng sóng vai cạnh nàng, là Tống Hoài, không phải hắn.

Vệ Trăn: "..."

Lời này, hơi quen quen.

À, là hôm đó hắn khải hoàn trở về, nàng và hắn gặp nhau trong lỗ chó, Thái tử điện hạ cảm thấy mất mặt, cũng đã nói một câu như vậy.

Vệ Trăn lại nhìn bức tranh, lại liếc nhìn nghiên mực sắp thấy đáy, không nhịn được nói: "Điện hạ còn tô nữa là không đủ mực đâu."

Mực tô màu y phục đen đều dày đến mức sắp thủng cả giấy.

Trường Phúc nói thầm, thứ điện hạ đang dùng không phải mực, là dấm!

Nhưng hắn ta vẫn trả lời: "Đã dặn dò cung nhân từ sớm, hẳn là trễ chút nữa sẽ mang mực mới tới."

Mấy ngày nay Thái tử ở lì trong cung điện tô tô vẽ vẽ, giấy mực hết cực nhanh.

Vệ Trăn ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Thái tử: "Điện hạ không để ý tới ta thật à?"

"Vậy ta đi đây?"

Nàng làm bộ muốn đi, tay áo lại đột nhiên bị kéo chặt, sau đó đã bị Thái tử kéo vào trong lòng, giọng điệu vô cùng không vui: "Không được đụng vào Tống Hoài."

Cổ độc đáng chết này!

Rõ ràng người sóng vai với nàng chỉ có thể là hắn!

Vệ Trăn nhịn cười: "Ừm."

"Vịn cánh tay cũng không được."

Vệ Trăn nhìn Trường Phúc.

Trường Phúc yên lặng cúi đầu xuống.

Không phải hắn ta chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, trong lúc tỏ lòng trung thành vô tình lỡ miệng một chút thôi hay sao.

Hắn ta giải thích, mỗi lần điện hạ đỡ Trữ phi đều sẽ nắm tay Trữ phi, chứ không phải chỉ đỡ cánh tay. Cho nên hắn ta vừa nhìn đã nhận ra người bên cạnh Trữ phi không phải là điện hạ thật sự... Vậy mà, điện hạ đúng là biết nắm bắt trọng điểm, hoàn toàn không thèm để tâm tới sự chân thành của hắn ta, chỉ nhớ lúc Trữ phi xuống xa giá vịn vào cánh tay Tống Hoài.

"Ừm." Vệ Trăn nhẹ nhàng ôm lấy eo Thái tử, nhón mũi chân hôn một cái lên sườn mặt hắn: "Ta sẽ nhanh chóng trở về."

Thái tử quay đầu: "Bên này cũng muốn."

Vệ Trăn lại hôn bên mặt còn lại.

Thái tử lại chu môi: "Chỗ này cũng muốn."

Thái tử khi ghen vừa đáng yêu vừa đáng thương, Vệ Trăn nghe theo hắn hết.

Nhưng nàng mới tô son, lập tức khiến hai má và trên môi Thái tử cũng dính vệt đỏ.

Vệ Trăn càng nhìn ý cười trong mắt càng nồng đậm.

Đột nhiên, nàng có phần không nỡ rời đi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Tống Hoài: "Điện hạ, Trữ phi, nên đi rồi."

Sắc mặt Thái tử lập tức thay đổi.

Vệ Trăn lại vội vàng hôn một cái lên môi hắn, dịu giọng dỗ dành: "Điện hạ ngoan nhé, ta sẽ nhanh chóng trở về thôi."

Thái tử nhíu mày.

Nàng dỗ trẻ con đấy à?!

Nhưng mặc dù vẻ mặt bất mãn, hắn vẫn bất đắc dĩ nới lỏng tay: "Ừm, Cô chờ nàng."

"Cảnh Thập Bát, bảo vệ Trữ phi cẩn thận, thiếu một cọng tóc thôi ta cũng sẽ hỏi tội ngươi!"

Thập Bát đã chờ đợi ở cửa phòng từ trước cung kính trả lời.

Thái tử đưa Vệ Trăn đến cạnh cửa, nhìn nàng và Tống Hoài đang đóng giả thành mình đứng chung một chỗ, chỉ muốn dùng ánh mắt khiến Tống Hoài chết cóng.

Tống Hoài dùng khuôn mặt diễm lệ tuyệt thế của Thái tử, cụp mắt, cố gắng không nhìn ánh mắt không có ý tốt của Thái tử, lạnh nhạt nói: "Hôm nay cực kỳ quan trọng, điện hạ tuyệt đối đừng ra khỏi tòa cung điện này."

"Cảnh Nhất, âm thầm bảo vệ cửa điện, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào."

Cảnh Nhất cúi đầu đồng ý: "Vâng."

Sau đó, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Vệ Trăn nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, yên lặng nhìn về phía Thái tử: "Điện hạ."

Lúc này Chử Yến mới thu tầm mắt lại, buông tay Vệ Trăn: "Trăn Trăn, cẩn thận nhé."

Vệ Trăn cười gật đầu: "Ừm."

Vệ Trăn và Tống Hoài một trước một sau rời đi, lúc đi tới chỗ rẽ, Vệ Trăn đột nhiên quay đầu, thấy Thái tử còn đứng ở cạnh cửa.

Thấy nàng quay đầu, còn xua tay với nàng.

Vệ Trăn cười một tiếng, lúc này mới quay người ra cung điện.

Địa điểm ký kết là ở điện Nghị Chính của Đông Nhữ, từ Đông cung qua đó cần ngồi loan giá.

Loan giá của Đông Phương Tô đã dừng ở cửa cung từ sớm, thấy hai người đi đến, hắn ta vén rèm lên vẫy tay chào hỏi bọn họ.

Vệ Trăn Tống Hoài khẽ gật đầu, sau đó từng người lên loan giá.

Tống Hoài sợ Thái tử lại ghen, tự giác lui về phía sau một bước, Thập Bát lập tức tiến lên đỡ Vệ Trăn lên loan giá.

Đông Phương Tô thấy vậy khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía 'Thái tử Bắc Lãng', sau khi thấy vẻ lạnh lùng trong mắt đối phương thì càng thêm kinh ngạc, hôm nay Thái tử, vẫn là Tống Hoài đóng giả?

Tại sao lại vậy?

Hôm đó nói là Chử Yến không muốn nhìn thấy Thái tử hai nước, cũng không muốn tham gia tiệc chào đón, mới để Tống Hoài thay mặt, nhưng hôm nay là đi ký kết, chuyện lớn như vậy, sao cũng là Tống Hoài?

Trong lòng Đông Phương Tô dần trầm xuống.

Chẳng biết tại sao, hắn ta lại có dự cảm không tốt.

-

Dịch quán.

Túc Miện, Đồ Sơn Hoàng đã thay phục sức của Thái tử, sóng vai đi ra ngoài.

Đồ Sơn Hoàng chau mày, vô cùng buồn bực: "Không phải nói kỳ hạn lần thứ hai cổ độc kia phát tác là bốn ngày à? Đã qua nhiều ngày rồi mà hắn vẫn không làm sao?”

Túc Miện c*̃ng không hiểu.

Nhưng tòa cung điện kia được canh phòng sâm nghiêm, người của gã căn bản không thể trà trộn vào, hoàn toàn không biết tình hình bên trong.

"Hôm nay gặp mặt là biết."

Túc Miện dứt lời nhìn về phía Vu sư đi theo bên cạnh: "Để phòng bất trắc, hôm nay không thể sơ sẩy."

Vu sư gật đầu: "Điện hạ yên tâm."

Túc Miện tạm thời yên tâm, nhẹ nhàng gật đầu.

Cho dù hôm đó Chử Huyền Cận có thể tránh thoát, hôm nay c*̃ng không có khả năng trốn được.

-

Năm dặm ngoài thành Ngọc Kinh.

Trên đồng cỏ rộng lớn trống trải, có vạn quân lính chờ xuất phát.

Tô Vãn Đường và Vinh Trì cưỡi chiến mã, nhìn về hướng thành Ngọc Kinh.

Bọn họ đã biết tin tức điện hạ trúng cổ độc thông qua Cảnh Nhất, trên đường đi đều nơm nớp lo sợ, sợ sẽ truyền đến tin dữ.

Bây giờ cuối cùng bọn họ đã tới ngoài thành Ngọc Kinh, chỉ chờ tín hiệu vang lên là sẽ lập tức dẫn kỵ binh vào thành Ngọc Kinh, bắt Thái tử Nam Hào Tây Vu làm con tin.

Chỉ hy vọng hôm nay mọi chuyện thuận lợi, có thể giải cổ độc trong người điện hạ.

Tô Vãn Đường khẽ cụp mắt, ánh mắt rơi xuống ngọc bội bên hông, vẻ mặt hơi phức tạp.

Đây là Tề Vân Mộc cho nàng ấy trước khi xuất phát.

Từ sau khi bọn họ đính hôn, vì thực hiện lời hứa 'sau này chỉ nghĩ về một mình Tề Vân Mộc', cách mấy ngày nàng ấy lại phải đi trèo tường vào Tề gia một lần.

Còn vì sao không đi cửa chính?

Bởi vì nàng ấy không mặt mũi gặp Tề phu nhân.

Nàng ấy thăm dò được, vốn dĩ Tề phu nhân muốn hứa hôn cho Tề Vân Mộc với một vị thế gia quý nữ. Nàng ấy nghĩ nếu đó đã là người Tề phu nhân vừa ý, không bằng nàng ấy đi học tập người ta mấy phần, nhưng đợi sau khi nàng ấy đứng từ xa nhìn vị cô nương kia đã lập tức từ bỏ.

Vị thế gia quý nữ kia ung dung hào phóng, tài tình cao minh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong phạm thế gia, mọi thứ đều hơn xa nàng ấy, đừng nói học mấy phần, nửa phần nàng ấy cũng không học được.

Vừa nghĩ tới việc Tề Vân Mộc vốn nên có một vị phu nhân cực tốt, nhưng hai người đó còn chưa kịp gặp nhau, đã bởi vì nàng ấy say rượu quấy nhiễu, nàng ấy lại áy náy chột dạ. Cho nên những ngày này, lúc nàng ấy ôm mục đích đền bù và làm tròn lời hứa đi gặp Tề Vân Mộc đều tránh né Tề phu nhân.

Về phần việc Tề Vân Mộc nói hắn sớm đã có mưu đồ với nàng ấy, ngay cả nàng ấy cũng không tin, sao Tề phu nhân có thể tin cơ chứ.

Nàng ấy nghe ngóng tất cả sở thích của Tề Vân Mộc, mỗi lần đi đều sẽ mang theo đồ hắn thích, ví dụ như vải vóc, bánh ngọt, ngọc thạch, bút mực...

Loại vải Tề Vân Mộc thích nhất là thanh ti triền, cực kỳ khó mua được, cả thành Phụng Kinh to như vậy mà chỉ có ba cửa hàng có hàng, vả lại một tháng mỗi cửa hàng nhiều nhất chỉ bán ba xấp. Nàng ấy đi nhờ Tam công chúa, lại tốn hơn phân nửa vốn riêng mới mua được cho hắn.

Cửa hàng bánh ngọt Tề Vân Mộc thích hai ngày mới mở cửa một lần, trời chưa sáng trước cửa đã xếp thành hàng dài, cách hai ngày nàng ấy lại đi xếp hàng từ lúc nửa đêm, tranh thủ trèo tường mang tới cho hắn trước giờ ăn sáng. Nếu hôm đó nàng ấy bận quân vụ không đi được thì lại dùng tiền nhờ người đi xếp hàng hộ.

Tề Vân Mộc có yêu cầu cao với nghiên mực, nàng ấy bèn đi tìm loại nghiên mực có tiền cũng không mua được cho hắn.

Tề Vân Mộc rất thích thu thập ngọc thạch, có thể nói nàng ấy đã vận dụng tất cả quan hệ, thậm chí nhờ đến Quận chúa nương nương và Lãng Vương, tìm được hai cái miếng ngọc có một không hai cho hắn.

Ước chừng là cảm nhận được sự chân thành của nàng ấy, Tề Vân Mộc c*̃ng bằng lòng nói chuyện tử tế với nàng ấy.

Mặc dù tính tình vẫn rất gắt gỏng.

Tựa như hôm đó, nàng ấy sắp xuất phát, sắp ra đến cửa thành, hắn một mình một ngựa đuổi tới, ngay trước mặt chúng tướng sĩ, giận dữ chất vấn nàng ấy chuyện lớn như vậy vì sao không nói với hắn, có phải căn bản không coi hắn là thành vị hôn phu không?

Cũng không đợi nàng giải thích, hắn đã vứt cho nàng miếng ngọc bội này, nói nếu là nàng ấy dám chết ở bên ngoài, hắn tuyệt đối không nhặt xác cho nàng ấy.

Bởi vậy mà nàng ấy bị các tướng sĩ chê cười rất lâu.

Nhưng nàng ấy cũng không cảm thấy tức giận.

Nàng ấy cảm thấy, mặc dù hắn rất hung dữ, mặc dù buông lời hung ác xong lập tức tuyệt tình rời đi, nhưng thật ra là hắn lo cho nàng ấy.

Bằng không thì, hắn làm gì phải giận đùng đùng chạy tới, đưa cho nàng ấy miếng ngọc bội khắc hai chữ bình an này.

Nàng ấy nhận ra miếng ngọc thạch này, đây là nàng nhờ quan hệ của Lãng Vương mới tìm được cho hắn.

Đột xuất dẫn binh đến Đông Nhữ trong tình hình không đoán trước được gì, lúc ấy sau khi nàng ấy nhận được lệnh của Thiếu chủ thì lập tức chọn người rồi lập tức xuất phát. Miếng ngọc bội này c*̃ng không phải có thể làm ra được trong thời gian ngắn, rất hiển nhiên, vốn dĩ hắn đã muốn tặng cho nàng ấy.

Cho nên nàng ấy nghĩ, có lẽ hắn cũng không chán ghét mình đến vậy.

Như vậy thì sau này thành hôn, hắn c*̃ng không đến mức quá khó chịu.

Vinh Trì trông thấy nàng ấy cầm ngọc bội sững sờ, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng, trêu ghẹo: "Tô tướng quân nhớ hôn phu rồi à?"

Tô Vãn Đường hoàn hồn, ánh mắt khẽ lóe lên, sau đó không cam lòng yếu thế nói: "Không phải mỗi lần trước khi đi ngủ Vinh tướng quân cũng phải lôi túi tiền Vinh phu nhân tặng ra ngắm à?"

Vinh Trì bị nàng ấy chặn họng, mất tự nhiên sờ chóp mũi.

Mặc dù y đã ba mươi mấy, nhưng cũng vừa mới thành hôn, bây giờ vẫn tính là đang trong thời gian tân hôn, sao mà không nhớ cho được?

Vinh Trì chỉ dừng một lát, ngay sau đó lại nói: "Gần đây, ta nghe không ít tướng sĩ đang nghị luận, nói phu quân tương lai của tướng quân của bọn họ quá hung dữ, cũng không biết Tô tướng quân có sợ chồng không?"

Tô Vãn Đường: "..."

Nàng ấy yên lặng nhìn về phía sau.

Sau một lúc lâu, nàng ấy nói: "Sao bọn họ lại biết?"

Vinh Trì: "..."

Y c*̃ng yên lặng một lúc lâu, sau đó cười khẽ ra tiếng: "Đại khái là hôm đó chứng kiến Tề đại công tử uy phong, hoặc là từng nghe về uy danh của Tề đại công tử."

Hai người này, đúng là thú vị.

Một người hung dữ một cách đương nhiên, một người sợ rất thẳng thắn.

"Ta còn nghe nói, vì Tề đại công tử mà Tô tướng quân sắp móc sạch vốn liếng rồi?"

Vinh Trì biết được tất cả mọi chuyện giữa Tô Vãn Đường và Tề Vân Mộc, nhưng làm chiến hữu của Tô Vãn Đường, y vẫn muốn nhắc nhở một câu: "Tô tướng quân như thế, là bởi vì áy náy, hay là thật lòng muốn đối xử tốt với Tề Vân Mộc?"

Hai điều này khác biệt rất lớn.

Hôm đó, y nhìn ra sự lo lắng trong mắt Tề Vân Mộc, lập tức hiểu ra mọi thứ Tô Vãn Đường làm hơn một tháng qua không hề uổng phí. Cho dù ngay từ đầu Tề Vân Mộc không có tâm tư đó với Tô Vãn Đường, đến bây giờ cũng đã đặt nàng ấy ở trong lòng.

Nhưng tính tình Tề Vân Mộc vốn rất dứt khoát, nếu hắn biết Tô Vãn Đường làm vậy chỉ là vì áy náy, chỉ sợ lại sẽ ầm ĩ.

Cho nên điều y thật sự muốn hỏi là, đến tận bây giờ, trong lòng Tô Vãn Đường, có còn bóng hình ai khác không?

Tô Vãn Đường nghe vậy lại hơi không hiểu: "Là bởi vì áy náy, cũng là thật lòng muốn đối xử tốt với hắn, hai điều này cũng không xung đột mà."

Vinh Trì: "..."

Y khá hoài nghi, nàng ấy thật sự từng thích Bùi Lạc An rất nhiều năm à?

Nếu là thật, vì sao đầu óc lại chậm chạp như vậy?

Thế là, y nói thẳng: "Bây giờ người ngươi thích là Tề Vân Mộc à?"

Tô Vãn Đường bị câu hỏi này làm mắc kẹt.

Nàng ấy nhìn lên bầu trời trầm mặc rất lâu.

Đột nhiên, trên bầu trời có khói xanh dâng lên, sắc mặt Vinh Trì nghiêm lại: "Tín hiệu vang lên."

Y quay đầu ngựa lại, cao giọng nói: "Xuất phát!"

Hai người dẫn theo một vạn kỵ binh nhanh chóng chạy về hướng thành Ngọc Kinh.

Trong quá trình đó, lúc đi ngang qua một mảnh rừng trúc, Tô Vãn Đường tăng thêm tốc độ, sóng vai cùng Vinh Trì, hỏi y: "Gần đây trong đầu ta toàn là hắn, mỗi lần mở mắt, luôn nghĩ nên đi xếp hàng mua bánh ngọt, còn thường xuyên mơ thấy tình cảnh đêm đó, đây tính là thích à?"

Vinh Trì suýt nữa ngã từ trên ngựa xuống, cạn lời nghẹn họng nhìn Tô Vãn Đường.

Giới trẻ bây giờ, chuyện này cũng có thể nói thẳng ra được sao?

Tô Vãn Đường vẫn đang chờ đáp án của y.

Vinh Trì hít sâu một hơi, nắm chặt dây cương: "Tính!"

Không tính cũng phải tính.

Hai người này quả thực là cặp đôi trời sinh.

Một người đầu óc mưu mô xảo quyệt, một người đầu đất.

Bình Luận (0)
Comment