Hai mươi ba tháng Năm, là một ngày trọng đại.
Thái tử của bốn cường quốc lớn trong thiên hạ sẽ ký hiệp ước tại hoàng cung Đông Nhữ, đổi lấy trăm năm hòa bình trong tương lai.
Chuyện lớn như vậy tuyệt đối không cho phép xảy ra ngoài ý muốn, các nơi trong cung canh phòng nghiêm ngặt, cứ ba bước lại có một trạm gác.
Lúc loan giá của Đông Phương Tô và Thái tử Bắc Lãng đến, xa giá hai nước khác cũng đã dừng ở dưới bậc thềm.
Đông Phương Tô nhìn hai chiếc xa giá trống không phía trước, sờ vào Thái tử ấn trong ngực, khẽ hất cằm lên, nhếch môi.
E là hai tên chó này còn tưởng rằng hắn ta không tìm được Thái tử ấn, đợi chút nữa lấy ra, để hắn ta xem bọn chúng có ngạc nhiên há hốc mồm không?
Muốn bài trừ Đông Nhữ ra rìa, nghĩ hay lắm!
Hắn ta không phụ kỳ vọng cao của phụ hoàng, thành công ôm được đùi của Chử Huyền Cận.
Phượng hoàng nhỏ ánh vàng lấp lánh hiên ngang khí phách bước xuống loan giá, nhìn giống như là muốn đi vào làm một vố lớn.
Chẳng qua...
Đông Phương Tô dừng bước chân nhìn Thái tử và Vệ Trăn vừa xuống loan giá đi tới...
Hắn ta vẫn không hiểu, trường hợp quan trọng như hôm nay, vì sao Chữ Huyền Cận không tự mình đến.
Phượng hoàng nhỏ không giấu được chuyện, chỉ thiếu nước không viết mấy chữ ta biết ngươi không phải Bắc Lãng điện hạ lên mặt.
Tống Hoài hơi dừng lại, nói: "Đông Nhữ điện hạ nhìn ra gì à?"
Đông Phương Tô đang muốn mở miệng, thấy đối phương híp mắt, đầy ý uy h**p.
Phượng hoàng nhỏ lập tức hiểu ra, nhanh chóng lắc đầu: "Không có!"
Vệ Trăn nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Đi thôi."
Đông Phương Tô gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng đúng đúng, đi thôi."
Chử Huyền Cận làm như vậy chắc chắn là có đạo lý của hắn, hắn ta chỉ cần giả bộ như không biết là được rồi.
Ba người bước lên khoảng chừng mười bậc thang, Đông Phương Tô lặng lẽ lấy từ trong tay áo tay ra tờ giấy, vừa đi vừa nhìn.
Tống Hoài đi ở bên cạnh hắn ta, vô thức nghiêng đầu nhìn sang.
Đông Phương Tô phát hiện ánh mắt của y, thản nhiên giải thích: "Việc ký kết hiệp ước hôm nay có ý nghĩa trọng đại, đây là bản thảo ta chuẩn bị trước, đề phòng mắc sai lầm."
Tống Hoài: "..."
Vệ Trăn: "..."
Chỉ có thể nói, hành động này rất Đông Phương Tô.
Nhưng lại đi vài bước, Tống Hoài đột nhiên dừng lại, bất ngờ quay đầu nhìn về phía tờ giấy trong tay Đông Phương Tô.
Vệ Trăn Đông Phương Tô nhận thấy được sự khác thường của y, đồng thời dừng lại nhìn về phía y.
"Thế nào?" Đông Phương Tô ngẩn người, sau đó đưa tờ giấy qua: "Có chỗ nào không đúng à? Bây giờ ta một học thuộc một bản khác thì vẫn kịp."
Tống Hoài khẽ nhíu mày tiếp nhận tờ giấy trong tay hắn ta, đặt dưới mũi.
Đông Phương Tô: "?"
"Ngươi làm..."
"Đây là mực Đông Nhữ điện hạ dùng?" Tống Hoài không đợi hắn ta nói xong đã trầm giọng hỏi.
Đông Phương Tô không hiểu ra sao, gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn ta tự tay viết, đương nhiên là dùng mực của mình rồi.
Sắc mặt Tống Hoài đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn Đông Phương Tô lạnh lẽo như lưỡi dao: "Giống với loại mực dính trên tay áo điện hạ hôm đó?"
Bị y nhìn như vậy, Đông Phương Tô không khỏi cảm thấy sống lưng ớn lạnh, ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy, là cùng một thỏi mực."
Hắn ta không thích viết chữ, một thỏi mực phải dùng hơn nửa năm.
Đông Phương Tô không hiểu ra sao, trong đầu Vệ Trăn lại hiện ra tình cảnh vào ngày tìm thấy Thái tử ấn.
Hôm đó, nàng đi tìm Đông Phương Tô muốn gặp Đông Nhữ bệ hạ, thấy hắn ta thay bộ y phục khác nên nhìn vài lần, Đông Phương Tô mới lên tiếng giải thích:
'Bộ y phục trước đó vô ý dính mực.'
Tống Hoài nói tới mực dính trên tay áo, chính là hôm đó?
Hôm đó...
Bọn họ tới phòng của cung nữ, sau đó tìm được Thái tử ấn.
Không đợi Vệ Trăn nghĩ lại, Tống Hoài đã quay đầu nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói: "Mực có vấn đề."
Vẻ mặt Vệ Trăn thay đổi, lập tức hiểu được ý của y.
"Mùi mực này khác với mùi mực dính trên tay áo Đông Nhữ điện hạ hôm đó, hôm đó ta cũng ngửi được mùi thơm kia ở phòng của cung nữ, nhưng về sau tưởng là do mực trên tay áo Đông Nhữ điện hạ." Tống Hoài nắm vuốt tờ giấy kia, ánh mắt căng thẳng: "Hôm chúng ta vào thành nhìn thấy thư sinh, quầy tranh chữ, phòng của cung nữ, có liên quan tới mực."
Cho nên, ý là nếu mực trên tay áo Đông Phương Tô hôm đó cũng không phải là trong cung điện của hắn ta, vậy thì sẽ chỉ là dính phải ở phòng của cung nữ kia!
Sắc mặt Vệ Trăn đã trắng bệch, toàn thân cứng đờ.
Bởi vì lúc này trong đầu nàng rõ ràng vang lên lời Trường Phúc nói:
'Hôm qua đã nói với cung nhân, trễ chút nữa sẽ đưa mực tới.'
Tống Hoài thấy nàng như vậy, tim hẫng một nhịp: "Trữ phi..."
Vệ Trăn đột nhiên hoàn hồn, xách làn váy lên nhanh chóng quay người chạy xuống cầu thang: "Quay về, nhanh!"
Không cần Vệ Trăn nhiều lời, Tống Hoài đã đoán được gì đó, không chút nào do dự, vận khí nhanh chóng rời đi, chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ.
Nỗi khủng hoảng to lớn bao vây Vệ Trăn, nàng cảm giác hai chân không cầm được nhũn ra, chỉ có niềm tin chống đỡ nàng chạy về phía trước, đạp hụt một bậc thang cuối cùng, nặng nề ngã xuống mặt đất, bàn tay bị trầy da lại vẫn không hề hay biết.
Bị biến cố đột nhiên xuất hiện dọa đến sững sờ tại chỗ, lúc này Đông Phương Tô mới như vừa tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo: "Tỷ tỷ."
Thập Bát c*̃ng đồng thời bước nhanh về phía Vệ Trăn, đỡ nàng ấy đứng lên, Vệ Trăn vịn cánh tay Thập Bát, giọng cực kỳ run rẩy: "Đưa ta... trở về."
"Vâng."
Lúc này trong đôi mắt ngày thường lém lỉnh của Thập Bát, cũng đã hiện đầy u ám, trầm mặc ôm lấy Vệ Trăn dùng khinh công nhanh chóng rời đi.
Lúc Đông Phương Tô chạy xuống cầu thang thì hai người đã đi ra rất xa.
Hắn ta vội vàng gọi ám vệ ra: "Dẫn Cô đuổi theo, mau."
-
Tống Hoài lòng nóng như lửa đốt, một đường vượt nóc băng tường, khiến tuần vệ nhao nhao đuổi theo, nhưng cũng không lâu lắm lại có một bóng dáng chạy tới từ phía sau, bọn họ không thấy rõ mặt, lập tức như gặp kẻ địch mạnh, hô: "Bắt thích khách!"
Mắt thấy sắp gây ra một trận oanh động, không trung truyền đến giọng của Đông Phương Tô: "Tất cả lui ra!"
Bọn thị vệ nhìn về nơi phát ra tiếng, lại chỉ mơ hồ nhìn thấy một vòng vàng sáng thoáng qua.
Bọn họ không khỏi sửng sốt.
Canh giờ này, không phải điện hạ hẳn nên ký hiệp ước ở Nghị Chính điện à?
Chẳng qua đây không phải điều bọn họ nên quan tâm, nếu là điện hạ đi ngang qua, vậy thì không cần phải ngạc nhiên.
Tống Hoài là người trở lại cung điện nhanh nhất.
Từ xa Cảnh Nhất canh giữ ở chỗ tối đã nhìn thấy y lo lắng trở về, vội vàng xuất hiện: "Tống đại nhân, sao thế?"
Tống Hoài vội vàng nói: "Hôm nay có người đưa mực tới không?"
Cảnh Nhất gật đầu: "Có, nhưng không cho người tiến vào, Trường Phúc vừa cầm vào."
Lòng Tống Hoài nặng trĩu, bước nhanh vào trong điện.
Vẫn chậm một bước, trước mắt chỉ mong mực đưa tới hôm nay không có vấn đề.
Nhưng nghĩ đến đối phương có thể thần không biết quỷ không hay trà trộn vào Đông cung đánh cắp Thái tử ấn, không hiểu sao trong lòng y lại vô cùng khủng hoảng.
Tống Hoài dùng tốc độ nhanh nhất xông vào tẩm điện của Thái tử.
Vừa xuyên qua bình phong đã thấy Trường Phúc đang mài một thỏi mực mới tinh, Thái tử vẫn đang vẽ tranh, thấy y xuất hiện, hai người đồng thời nhìn qua.
"Điện hạ mau đi ra! Mực có vấn đề!"
Tống Hoài vừa lên tiếng vừa nhanh chóng chạy tới.
Chử Yến chỉ nhíu mày nhìn mực, cũng không hỏi nhiều đã ngừng thở lách mình đến cạnh cửa.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Thỏi mực đã dính nước, ra mực nước.
Ngửi mùi thơm tựa trúc tựa mực kia, Tống Hoài thấy như máu quanh người đều đọng lại.
Trường Phúc ngơ ngác đứng tại chỗ, rất lâu không nhúc nhích.
Sau đó Vệ Trăn và Thập Bát đuổi tới, Vệ Trăn lảo đảo chạy vội vào trong điện, vừa nhấc mắt đã trông thấy Chử Yến đứng ở cửa.
Chử Yến c*̃ng ngước mắt hướng nàng nhìn tới.
Thấy đối phương bình yên đứng thẳng, trong lòng Vệ Trăn vui mừng, bước nhanh hơn, có lẽ còn chưa kịp đưa, c*̃ng có lẽ là nàng đa nghi, mực hôm nay không có vấn đề.
Nhưng một khắc sau, nụ cười của nàng đọng lại trên môi.
Chử Yến vốn muốn đón lấy nàng, mới bước một chân ra cửa sắc mặt đã thay đổi, ngay sau đó từ trong miệng phun ra màu đỏ chướng mắt, ngã xuống trước ánh mắt hoảng sợ của nàng.
"Điện hạ!"
Vệ Trăn chậm một bước, chưa kịp đỡ được người, trơ mắt nhìn Thái tử ngã trước mặt nàng.
Thân hình nàng lung lay, sau đó mới nhào qua, vội vàng đỡ Thái tử vào lòng, nghẹn ngào kêu: "Điện hạ, điện hạ!"
Mắt Thái tử nhắm chặt, đã không còn ý thức.
Tống Hoài và Trường Phúc nghe được động tĩnh, lần lượt chạy ra nhìn thấy một màn này.
Trường Phúc toàn thân bủn rủn ngã xuống đất.
Tống Hoài khựng lại trước cửa, trong mắt nháy mắt mất ánh sáng.
Tề Vân Hàm nghe được động tĩnh đi tới, thấy cảnh tượng này, lập tức hoảng sợ khóc thành tiếng: "Thái tử ca ca!"
Đông Phương Tô mới tới cửa đã nghe thấy một tiếng Thái tử ca ca nghẹn ngào này, trái tim lập tức trầm xuống, chờ đến lúc hắn ta chạy tới trông thấy Thái tử không rõ sống chết hộc máu dựa vào lòng Vệ Trăn, đầu óc trống rỗng.
Tại sao lại như vậy?
Một người lợi hại như vậy, sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?
Mà không lâu sau, hắn ta lập tức nghĩ tới lời Tống Hoài đã nói, cho ra một đáp án.
Hôm đó mực trên tay áo hắn ta không phải là bị dính ở cung điện của mình, mà bây giờ mực đưa đến trong tay Thái tử có vấn đề.
Nhưng có vấn đề gì, ở trong đó có liên hệ gì, hắn ta còn chưa biết.
Vệ Trăn run tay lau đi vết máu trên khóe môi Thái tử, môi mấp máy hồi lâu, mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: "Quan đại phu, tìm Quan đại phu, nhanh!"
Tất cả mọi người bị biến cố bất thình lình xảy ra này làm hoảng sợ, đều đờ ra mất một lúc, lời nói của Vệ Trăn khiến Cảnh Nhất bừng tỉnh, vội vã quay người ra cung đi tìm Quan đại phu.
Tống Hoài c*̃ng tiến lên sờ mạch của Thái tử.
Mặc dù mạch tượng hỗn loạn, nhưng ít nhất, người còn sống.
"Trữ phi, còn có cơ hội, chúng ta phải bình tĩnh."
Vệ Trăn đã đang cố gắng nhẫn nhịn, nàng cắn môi đến trắng bệch.
Nàng biết bản thân không thể sụp đổ lúc này được.
Chưa đến phút cuối, vẫn còn cơ hội.
Nàng vẫn có thể cứu được hắn.