Tống Hoài nghiêm mặt đỡ Thái tử từ trong lòng nàng qua, đưa sang một căn phòng khác, gọi những ám vệ khác trong điện ra: "Trông chừng không rời một tấc!"
"Rõ!"
Hết thảy phát sinh quá đột nhiên, bọn họ đề phòng đủ điều, nhưng không thể ngờ mực hôm nay sẽ có vấn đề.
Hốc mắt tất cả ám vệ đều đỏ bừng.
Đợi Tống Hoài đi ra ngoài, Vệ Trăn cũng đã đứng dậy, đứng ở trước mặt Đông Phương Tô, giọng lạnh lẽo chưa từng thấy: "Mực là người của Đông Nhữ điện hạ đưa qua, nếu điện hạ có mệnh hệ gì, hiệp nghị giữa hai nước lập tức hết hiệu lực!"
Đông Phương Tô ngơ ngác ngước mắt nhìn nàng, hắn ta muốn nói với tỷ tỷ rằng hắn ta không biết rõ tình hình, nhưng lời giải thích đến bên miệng lại chợt nhận ra bây giờ nói gì cũng vô ích.
Có đôi khi, không biết rõ tình hình cũng là một loại sai lầm cực kỳ lớn.
Bởi vì nơi này là Đông cung của hắn ta, mực Thái tử dùng những ngày này cũng là người của hắn ta đưa qua.
"Hiện tại ta muốn để cho quân Lãng chạy đến cổng cung, bắt Túc Miện đổi thuốc giải." Vệ Trăn nhìn chằm chằm Đông Phương Tô, lạnh lùng nói.
Đông Phương Tô bỗng nhiên kịp phản ứng: "Ta đi."
Quân Lãng đã vào thành, nhưng không có lệnh của phụ hoàng không thể đến gần cổng cung.
Hắn ta là Thái tử Đông Nhữ, hắn ta đích thân đi, có thể đưa quân Lãng đến cửa cung bằng tốc độ nhanh nhất.
Đông Phương Tô nói xong lập tức gọi ám vệ, vội vã chạy đi.
Về công về tư, Chử Huyền Cận đều tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Đông Phương Tô rời đi, Vệ Trăn vừa đi ra ngoài, vừa gỡ ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Thập Bát: "Truyền mệnh lệnh của ta, bốn ngàn người Nam Hào Tây Vu ngoài cửa cung, không để lại dù chỉ một tên!"
"Rõ!" Thập Bát tiếp nhận ngọc bội, nhận lệnh rời đi.
Sau khi sắp xếp xong hết thảy, nàng mới nhìn sang Tống Hoài: "Đến điện Nghị Chính."
Lần này cổ độc phát tác hoàn toàn không giống hai lần trước, hai lần trước đều có quá trình, không giống hôm nay, mới tiếp xúc đến 'kíp nổ' đã hộc máu hôn mê.
Cổ độc này, e là còn khó giải quyết hơn những gì họ nghĩ.
Nàng không có thời gian đôi co với chúng, nàng phải lập tức đi lấy thuốc giải.
Túc Miện, vu sư, tất cả người Tây Vu, hôm nay một người cũng đừng hòng rời đi!
Tống Hoài: "Vâng."
-
Điện Nghị Chính.
Người Tây, Vu Nam Hào đã đến từ sớm.
Nhưng đợi mãi, mắt thấy đã quá giờ mà người còn chưa tới, bắt đầu trở nên xôn xao.
Đồ Sơn Hoàng không nhịn được đầu tiên: "Mới vừa rồi không phải nói đã đến rồi à? Chừng trăm bậc thang phải đi lâu vậy sao?"
Hôm nay là do Thái tử từ bốn nước ký kết hiệp ước, Đông Nhữ Đế cũng không ở đây, lễ quan Đông Nhữ lập tức tiến lên đáp lời: "Đã sai người đi mời."
Đồ Sơn Hoàng liếc ông ấy một cái, cười một tiếng đầy ẩn ý: "Không phải là xảy ra vấn đề gì chứ, chắc hôm nay không ký hiệp ước được nữa đâu, chúng ta không có thời gian để đợi thêm nữa, nếu hôm nay không ký, ngày khác không còn cơ hội đâu."
Sao lễ quan Đông Nhữ có thể không nghe ra ý tứ của gã ta.
Chắc chắn đám người này cảm thấy Đông Nhữ không thể lấy Thái tử ấn ra, nên đang kéo dài thời gian.
Đáng tiếc hôm nay đã định sẵn là bọn chúng sẽ không được như ước nguyện, bọn họ đã tìm được Thái tử ấn từ lâu rồi.
Lễ quan Đông Nhữ ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời: "Nam Hào điện hạ nói có lý, hôm nay tất nhiên là có thể ký."
Nhưng ông ấy vừa mới nói xong, ngoài điện đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Ta lại cảm thấy Nam Hào điện hạ nói có lý, hôm nay không ký được, ngày khác chẳng còn cơ hội đâu."
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài điện.
Thấy rõ người tới, sắc mặt Túc Miện và Đồ Sơn Hoàng đều thay đổi.
Chử Yến!
Vậy mà hắn lại không sao!
Túc Miện liếc nhìn vu sư, vu sư c*̃ng cảm thấy ngoài ý muốn.
Để chắc chắn, hắn ta đã liên tiếp thả 'kíp nổ' mấy lần.
Quán tranh chữ ở cửa thành, phòng của cung nữ, và cả mực đưa vào hôm nay.
Sao lần nào hắn cũng có thể tránh thoát?!
vu sư vô thức nhìn bút mực đặt trên bàn, ánh mắt lạnh xuống.
Cho dù hắn may mắn, lần này, hắn cũng không thể tiếp tục tránh thoát!
Hai phần mực hôm nay, hắn ta đều tăng thêm lượng ‘kíp nổ’ gấp đôi.
Chỉ cần hắn hít vào, sẽ sống không quá một ngày!
Lễ quan Đông Nhữ khẽ giật mình, nhìn về phía sau lưng bọn họ, lại chậm chạp không thấy bóng dáng Thái tử nước mình đâu, hơi bất an nói: "Bắc Lãng điện hạ, điện hạ của chúng ta đâu?"
Không phải nói là tới cùng nhau à?
Tống Hoài không để ý tới ông ấy, đi thẳng tới bàn, nâng nghiên mực đã được mài mực lên trước ánh nhìn kinh ngạc của vu sư, nhẹ nhàng ngửi.
Sắc mặt đám người Túc Miện đều thay đổi.
Hắn đang làm gì?!
Hắn biết gì rồi?
Một lát sau, chỉ thấy 'Thái tử Bắc Lãng' nhẹ nhàng cong khóe môi, ngước mắt mắt nhìn vu sư, sau đó bất ngờ cầm nghiên mực trong tay đánh vào đầu vu sư.
vu sư không kịp né tránh, mực nước trộn lẫn với máu chảy xuống, làm mơ hồ hai mắt. Hắn ta chỉ mới kịp kêu sợ hãi một tiếng, một thanh đao lạnh lẽo đã dán lên cần cổ, là trong lúc đang giơ nghiên mực đập hắn ta Tống Hoài đã dùng một tay khác rút đao của thị vệ trong điện ra gác trên cổ hắn.
Biến cố này khiến lễ quan Đông Nhữ kinh hãi không biết làm sao, lễ quan Bắc Lãng chỉ nhíu mày, sau đó tay mắt lanh lẹ lôi kéo lễ quan Đông Nhữ gần đó lui về sau.
Điện hạ đột nhiên ra tay nhất định là có lý do của ngài ấy.
Bọn họ đều là quan văn, vẫn nên cách xa một chút, để tránh cho bọn họ đánh nhau bị thương người vô tội.
Mà thị vệ các nước lập tức vội vàng rút đao ra.
Tình huống nháy mắt trở nên căng thẳng.
Túc Miện lạnh lùng nhìn về phía ‘Thái tử Bắc Lãng’: "Bắc Lãng điện hạ làm gì vậy?"
Tống Hoài lạnh lẽo nhìn gã: "Ta không rảnh nói nhảm với các ngươi, thuốc giải cổ độc, giao ra đây."
Túc Miện và Đồ Sơn Hoàng đồng thời cứng đờ.
Vậy mà hắn lại biết!
Túc Miện tỉnh táo lại đầu tiên: "Ngươi đang nói cái gì Cô nghe không..."
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết của vu sư ngắt lời gã.
Tống Hoài rút cây đao gần như sắp đâm xuyên bả vai vu sư ra, đá hắn ta ngã lăn ra đất, đạp chân lên ngực hắn ta, nhìn từ trên cao xuống, nói: "Cho ngươi thêm một cơ hội, thuốc giải cổ độc ở đâu?"
Không biết tại sao, nghe giọng nói này, vu sư đột nhiên nhớ đến mấy ngày tra tấn mình phải chịu vào nhiều năm trước.
Mà người trước mắt lại giống người mấy năm trước một cách kỳ lạ.
Vừa nhớ tới quãng thời gian như ác mộng đó, toàn thân vu sư bắt đầu phát run.
Túc Miện nheo mắt, liếc nhìn vu sư, lại nhìn sang 'Thái tử Bắc Lãng', đột nhiên hiểu ra gì đó, bình tĩnh lại: "Thuốc giải? Ai trúng cổ độc à?"
Vệ Trăn nhắm mắt lại, đột nhiên tiến lên rút đao của thị vệ ra, đi về phía Túc Miện.
Thị vệ Tây Vu thấy thế lập tức tiến lên bảo vệ, thị vệ Bắc Lãng cũng đồng thời tiến lên
Túc Miện thờ ơ nhìn thẳng vào Vệ Trăn, chẳng qua chỉ là một nữ tử, gã cần gì phải sợ...
Ánh mắt Túc Miện thay đổi, nhìn nữ tử giơ tay chém xuống, giẫm lên thi thể đi về phía gã...
Nàng lại có võ công cao cường đến thế.
Đồ Sơn Hoàng thấy vậy, rút đao ra chặn trước mặt Túc Miện: "Trữ phi Bắc Lãng, ngươi muốn làm gì?!"
Vệ Trăn lạnh lùng nhìn chằm chằm gã ta, nhẹ nhàng mở miệng: "Cút đi."
"Nếu không, kẻ tiếp theo sẽ là ngươi."
Đồ Sơn Hoàng nào có từng bị khiêu khích như vậy, lúc này lập tức cầm đao chém tới.
Tống Hoài lạnh nhạt nhìn, không nhúc nhích.
Lễ quan Đông Nhữ hoảng sợ, vội nói: "Dừng tay..."
Đồ Sơn Hoàng là một kẻ l* m*ng chỉ có vũ lực, sao Trữ phi Bắc Lãng có thể là đối thủ của gã ta?
Nhưng lễ quan Bắc Lãng lại bình tĩnh kéo ông ấy lại, còn lên tiếng an ủi: "Đừng nóng vội, đánh một trận trước đã."
Lễ quan Đông Nhữ không thể tin nhìn sang ông ấy: "... Đó là Trữ phi nước ngươi đấy, ngươi không lo lắng à?"
Lễ quan Bắc Lãng cười một tiếng đầy ẩn ý, không lên tiếng nữa.
Trên dưới triều đình đều biết trận tỷ thí trong quân Bắc Lãng, ba vị tướng quân liên tiếp thua dưới tay Trữ phi, chỉ là Đồ Sơn Hoàng, tính là gì?
Còn nữa, còn có điện hạ ở đây, người nên lo lắng hẳn là Nam Hào Tây Vu mới đúng.
Quả nhiên đúng như ông ấy đoán, Đồ Sơn Hoàng không phải là đối thủ của Vệ Trăn.
Mới qua mấy chiêu, gã ta đã bị Vệ Trăn chém một đao, cánh tay bị thương.
Mọi người đều thấy rõ, nhát đao đó nhằm thẳng cổ Đồ Sơn Hoàng, nếu không phải gã ta phản ứng nhanh, e rằng đã mất mạng ngay tại chỗ.
Trong mắt Đồ Sơn Hoàng cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.
Nữ tử này lại tàn nhẫn đến vậy!
Lúc này Vệ Trăn không rảnh để ý tới gã ta, trực tiếp đi về phía Túc Miện. Thị vệ Tây Vu bị thị vệ Bắc Lãng quấn lấy, người Nam Hào thì bị thị vệ Đông Nhữ ngăn lại, mà ám vệ hai nước c*̃ng đều bị ám vệ Đông Nhữ chặn ở ngoài điện.
Lúc này, không ai có thể cứu Túc Miện.
Vệ Trăn không tốn chút sức lực nào kéo gã qua ném ra giữa điện, đè đao lên cổ gã nhìn về phía vu sư: "Thuốc giải, ở đâu?"
Vu sư hoảng sợ nhìn sang Túc Miện.
Hắn ta không thể ngờ tới, chuyện sẽ đột nhiên thành ra thế này.
Đồng thời chuyện này c*̃ng vượt qua dự kiến của Túc Miện.
Tất cả kế hoạch cứ thế bị Vệ Trăn và 'Thái tử Bắc Lãng' phá hủy bằng thủ đoạn ngang ngược.
Còn cả Đông Nhữ...
Giống như là đã chuẩn bị sẵn, lại có nhiều ám vệ ẩn núp trong chỗ tối như vậy.
Chẳng lẽ, hôm nay, là kế hoạch mà Bắc Lãng và Đông Nhữ đã chuẩn bị từ trước.
Túc Miện khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía Vệ Trăn: "Dù sao ngươi cũng phải nói cho Cô, ngươi muốn thuốc giải gì chứ?"
Vệ Trăn thu tầm mắt lại, cụp mắt nhìn gã.
Sau một lúc lâu, nàng nói: "Túc Miện, ngươi cảm thấy ta sẽ không dám giết ngươi sao?"
Sắc mặt Túc Miện chợt trầm xuống.
Không sai, gã chắc chắn nàng không dám giết gã.
Gã chết ở chỗ này, chắc chắn sẽ khơi dậy chiến tranh.
Đây không phải điều Chử Huyền Cận muốn.
Vệ Trăn cười hừ một tiếng, ngẩng đầu, cất giọng nói: "Thái tử Tây Vu Túc Miện, cấu kết với Thái tử Nam Hào Đồ Sơn Hoàng, hạ cổ độc Thái tử Bắc Lãng ta. Hôm nay, nếu không giao ra thuốc giải, Bắc Lãng ta nhất định sẽ đưa thi thể của chư vị về nước!"
Nàng dứt lời, cúi đầu xuống: "Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, hoặc là giao thuốc giải ra, hoặc là chết."
"Túc Miện, ngươi có nghe hiểu không?"
Sắc mặt Túc Miện đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Trước mắt, gã đã ở thế yếu, nhất định phải giữ được tính mạng trước.
Gã im lặng một lát, sau đó nhìn về phía lễ quan Đông Nhữ, lạnh lùng nói: "Đây là đạo đãi khách của Đông Nhữ các ngươi à?!"
"Cô mà chết ở Đông Nhữ, Đông Nhữ đừng hòng chỉ lo thân mình!"
Lúc này lễ quan Đông Nhữ mới hoàn hồn, che giấu sự kính nể đối với Trữ phi Bắc Lãng trong mắt mình, thản nhiên nói: "Tây Vu điện hạ, bốn nước thương nghị ký hiệp nghị hòa bình vào hôm nay, nhưng các ngươi lại tìm cách cản trở, hạ cổ độc Thái tử Bắc Lãng, việc này là các ngươi không đúng trước."
"Ngươi giao thuốc giải ra, Đông Nhữ ta mới tiện nhúng tay."
"Nếu không thì, đây là ân oán riêng giữa hai nước các ngươi, chúng ta không quản được."
Túc Miện tức nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn về phía 'Thái tử Bắc Lãng' : "Các ngươi luôn mồm nói Thái tử Bắc Lãng trúng cổ độc, nhưng không phải hắn đang yên bình đứng ở đây đấy à?"
Lời này vừa thốt ra, tầm mắt của mọi người đều chuyển sang Tống Hoài.
Tống Hoài liếc Túc Miện một cái, sau đó đưa tay kéo lớp dịch dung xuống, lộ ra một gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Đồng tử Túc Miện co lại: "Tống Hoài?"
Vậy mà lại là y đóng giả!
Cho nên người ở cửa thành hôm đó, cũng là y!
Chẳng trách những ngày này Chử Yến vẫn luôn không sao.
Nhưng nhìn phản ứng hiện tại của bọn họ, Chử Yến vẫn trúng cổ độc, vậy là...
Túc Miện đột nhiên hiểu rõ.
Hôm nay vu sư chuẩn bị một phần mực khác đưa đến Đông cung.
Lượng kíp nổ trong phần mực kia bằng với nghiên mực ở đây, một khi cổ độc phát tác, Chử Yến sống không quá một ngày.
Nghĩ tới đây, Túc Miện không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Tốt, cực kỳ tốt!
Cuối cùng Chử Yến vẫn thua trong tay gã.
Anh dũng thiện chiến thì thế nào, uy danh truyền xa lại thế nào, không phải là cuối cùng vẫn chết trong tay Túc Miện gã ư?
Chuyến này, không uổng phí rồi!
"Túc Miện, ngươi cảm thấy, mấy chục vạn quân Lãng Bắc Lãng mất bao lâu để đánh hạ Tây Vu?" Vệ Trăn cúi xuống, nhìn chằm chằm Túc Miện, đột nhiên nói.
Túc Miện sững sờ, thu hồi ý cười bên môi nhìn về phía nàng.
"Ngươi coi Thái tử nước ta là mối họa lớn trong lòng," Vệ Trăn hơi xoay người, nhìn chăm chằm gã: "Biết hắn lo cho bách tính, không muốn dấy lên ngọn lửa chiến tranh, cho nên lấy ký hiệp ước hòa bình làm lý do, đặt bẫy chờ hắn ở Đông Nhữ."
"Nhưng mục đích của ngươi là gì?"
Túc Miện xác định Chử Yến đã trúng cổ độc, cũng không cần phải phủ nhận nữa, cười hỏi lại: "Ta đã thành công, không phải sao?"
Vệ Trăn cũng không trả lời gã: "Mục đích của ngươi là Bắc Lãng?"
"Ngươi cho rằng không có hắn, Tây Vu bắt tay với Nam Hào, là có thể chiếm được Bắc Lãng?"
Túc Miện nhướn mày: "Chẳng lẽ không đúng à?"
Gã nở một nụ cười châm chọc và u ám: "Nếu không có Chử Yến, mấy năm trước, đã không còn Bắc Lãng nữa."
Vệ Trăn cúi người xuống, lưỡi đao trong tay dán chặt cần cổ gã: "Nếu mục đích của ngươi là như vậy, ta có thể vô cùng chắc chắn nói cho ngươi, ngươi sẽ không thành công."
"Bây giờ Quân Lãng lệnh ở trong tay ta, nếu hắn xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ san bằng Tây Vu của ngươi."
"Ngươi nghĩ kỹ đi, giao thuốc giải ra, hay là Tây Vu diệt vong."