Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 189

Vệ Trăn dứt lời, trong điện im ắng hồi lâu.

Lúc này trên mặt lễ quan Bắc Lãng đã không còn ý cười, chỉ hận không thể g**t ch*t Túc Miện bằng ánh mắt.

Lần này bọn chúng đề xuất nghị hòa hóa ra là kế hoạch hãm hại Thái tử!

Đám Tây Vu chó chết này!

Mà sắc mặt người Đông Nhữ cũng rất nặng nề.

Vốn chỉ nghĩ sau ngày hôm nay thiên hạ có thể có một quãng thời gian thái bình rất dài, lại không ngờ diễn biến sẽ thành ra thế này.

Sau một hồi yên tĩnh, Túc Miện đột nhiên cười ra tiếng, hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì?"

"Chỉ bằng ngươi sao?"

Vệ Trăn lạnh nhạt nhìn gã: "Chỉ bằng ta, c*̃ng bằng tướng sĩ Bắc Lãng."

"Ngươi sợ Chử Huyền Cận như thế, cũng nên biết danh tiếng trong quân của hắn thế nào. Nếu các tướng sĩ biết các ngươi hãm hại hắn, ngươi nói, liệu các tướng sĩ có hận không thể ăn thịt, uống máu các ngươi không?"

Nụ cười bên môi Túc Miện đọng lại.

Không thể phủ nhận, khoảnh khắc này gã cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng sau đó gã nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu: "Tây Vu Nam Hào đã kết đồng minh, không có Chử Yến, hươu chết vào tay ai cũng không nhất định."

Không đợi Vệ Trăn mở miệng, ngoài điện truyền đến một tiếng nói: "Nếu tăng thêm Đông Nhữ ta thì sao?"

Mọi người nghiêng đầu nhìn qua, thấy tiểu Thái tử Đông Nhữ mặc y phục vàng sáng nhanh chân đi vào trong điện.

Lễ quan Đông Nhữ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nghênh đón: "Điện hạ."

Đông Phương Tô đi thẳng tới trước mặt Túc Miện, cúi đầu nhìn gã, nói: "Trong bốn nước, binh lực Đông Nhữ nhiều nhất, quân Lãng Bắc Lãng mạnh nhất, chỉ bằng Tây Vu nhỏ bé ngươi, có thể làm gì chúng ta?"

Trong mắt Túc Miện ánh lên vẻ bối rối.

Đây chính là điều gã sợ nhất.

Năm ngoái ngăn cản Bắc Lãng Đông Nhữ ký kết không thành, gã vẫn luôn sợ hãi sẽ có ngày này, mới nghĩ ra kế sách như vậy.

Thái tử Bắc Lãng xảy ra chuyện ở Đông Nhữ, minh ước giữa hai nước nhất định sẽ bị hủy, cũng sẽ không có khả năng bắt tay lại.

Nhưng gã không ngờ kế sách của bọn họ sẽ bị nhìn thấu.

Theo lý thuyết, hẳn là vô cùng kín kẽ, đến bây giờ gã vẫn không biết rốt cuộc làm thế nào mà Bắc Lãng phát hiện được không phải Chử Yến trúng độc, mà là cổ.

"Từ trước đến nay Đông Nhữ không thích chiến tranh, ngươi dám vi phạm ý nguyện của con dân tùy ý xuất binh à? Huống hồ ngươi chẳng qua chỉ là Thái tử, có thể đưa ra quyết định hệ trọng như vậy?" Túc Miện cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, hừ lạnh nói.

Đông Phương Tô nhìn chằm chằm gã: "Không thích chiến tranh không có nghĩa là sẽ mặc người ức h**p, đúng là con dân Đông Nhữ ta yêu thích hòa bình, nhưng không phải là người hèn nhát, bị người ta đánh tới trên đầu còn phải nén giận."

Ánh mắt Túc Miện co lại, gã còn chưa lên tiếng Đông Phương Tô lại nói: "Xin hỏi hai vị điện hạ Tây Vu Nam Hào, lần này ký kết, các quốc gia chỉ có thể mang hai ngàn binh lính vào thành, vì sao các ngươi lại khác biệt như vậy, âm thầm dẫn thêm hai ngàn?"

Sắc mặt Túc Miện và Đồ Sơn Hoàng đang bị thị vệ Đông Nhữ ngăn lại đều thay đổi.

Đông Nhữ đã phát hiện!

"Không rõ là các ngươi tự cho rằng mình hành sự kín kẽ, hay coi Đông Nhữ ta là lũ ngốc, lại dám ngang nhiên để bốn nghìn binh mã lặng lẽ ẩn nấp ngay ngoài thành đô." Đông Phương Tô lén lút nhìn vào trong tay áo, sau đó mới lại ngước mắt nói bằng giọng điệu sắc bén: "Các ngươi toan tính điều gì? Muốn sát hại Bắc Lãng điện hạ sau đó lại khống chế hoàng cung Đông Nhữ ta à?"

"Không chỉ vậy, ngươi còn cho tên vu sư đáng chết kia trà trộn vào Đông cung, trộm Thái tử ấn, giết hai cung nữ, những món nợ này, ngươi muốn trả thế nào?"

"Nếu không phải Trữ phi Bắc Lãng nhìn thấu gian kế của các ngươi, một khi Thái tử Bắc Lãng xảy ra chuyện, Đông Nhữ sẽ phải gánh tội thay các ngươi. Các ngươi tính toán tỉ mỉ lắm, đáng tiếc, một nước đi sai, tự nhận quả đắng."

Đông Phương Tô nói xong một tràng rồi nhìn về phía Vệ Trăn, nghiêm mặt nói: "Trữ phi, nếu muốn chiến, Đông Nhữ ta nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ Bắc Lãng."

Đồng tử lễ quan Đông Nhữ co lại, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Bất kể là làm chủ nhà hay bạn đồng minh của Bắc Lãng, trong tình huống này, bọn họ đã không thể chỉ lo thân mình.

So với lại đắc tội Bắc Lãng, còn không bằng lúc này tỏ rõ thái độ, cùng tiến cùng lùi với Bắc Lãng.

Có điều...

Lễ quan Đông Nhữ cảm thấy vô cùng bất ngờ, vui mừng nhìn Thái tử nhà mình.

Cuối cùng điện hạ cũng trưởng thành rồi.

Nhưng ông ấy không biết, trong tay áo Thái tử điện hạ đang đưa lưng về phía ông ấy có một tờ giấy...

Lễ quan Đông Nhữ không nhìn thấy, nhưng Vệ Trăn đứng đối diện Đông Phương Tô, Tống Hoài, thị vệ Bắc Lãng và Túc Miện đang nằm trên đất đều nhìn rõ mồn một.

Khóe môi Túc Miện co lại, không nhịn được lên tiếng châm chọc: "Đông Nhữ điện hạ nói mấy câu còn phải xem bản thảo à?"

Đông Phương Tô bị vạch trần, không hề cảm thấy xấu hổ, còn nói một cách đương nhiên: "Đây là phụ hoàng sai người đưa cho Cô, nhưng Cô không có thời gian học thuộc, nhìn một tý thì làm sao?"

Mí mắt lễ quan Đông Nhữ giật điên cuồng: "..."

Tất cả những người khác: "..."

Mặc dù tiểu Thái tử Đông Nhữ này hơi… không được vẻ vang cho lắm, nhưng lập trường của Đông Nhữ đã rất kiên định.

Bởi vì, lời Đông Phương Tô vừa nói đều là ý của Đông Nhữ Đế.

Sắc mặt Túc Miện c*̃ng triệt để trầm xuống.

Gã vô thức nhìn về phía Đồ Sơn Hoàng, nhưng đối phương bị những người khác bao quanh, cũng là một tên bỏ đi!

Túc Miện nhanh chóng tính toán trong lòng.

Có vẻ Đông Nhữ Đế đã phát hiện binh lính của bọn họ ẩn núp ở ngoài thành, chắc hẳn số binh lính đó đã không còn nữa, lúc này gã chỉ có thể dựa vào binh lực đang canh giữ ở cửa cung, nhưng bây giờ ngoài tầm tay với, gã phải nghĩ cách xuất cung mới được.

Mà đến lúc này, sự kiên nhẫn của Vệ Trăn đã gần như cạn kiệt.

Nàng lạnh lùng nhìn Túc Miện: "Túc Miện, nghĩ kỹ nên lựa chọn thế nào rồi chứ?"

Túc Miện nhìn về phía vu sư, đối phương bị Tống Hoài giẫm dưới chân, không thể động đậy.

Muốn dựa vào hắn ta rời đi cũng không được.

"Đúng rồi, Cô quên nói cho ngươi, bốn ngàn binh lính ở cửa cung của ngươi và Nam Hào, hiện tại hẳn là cũng không còn nữa rồi." Đông Phương Tô đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt Túc Miện chấn động, sắc mặt Đồ Sơn Hoàng cũng thay đổi, tức giận chửi vài tiếng.

Túc Miện nghiến răng nghiến lợi: "Chúng ta đến Đông Nhữ ngươi để ký kết hiệp ước hòa bình, ngươi dám giết bọn họ, chẳng lẽ không sợ bị thiên hạ lên án?!"

Đông Phương Tô nháy mắt mấy cái, vô tội nói: "Không phải ta ra tay, ta đã nói là các ngươi tự nhận quả đắng mà, chỉ cho phép các ngươi hạ cổ độc Thái tử Bắc Lãng, không cho phép bọn họ báo thù à?"

"Đạo lý này nói ở đâu các ngươi đều không chiếm lý, cho dù thiên hạ lên án, cũng là lên án Tây Vu các ngươi."

Đông Phương Tô dứt lời, dè dặt nhìn về phía Vệ Trăn: "Tỷ tỷ, Tô tướng quân nói tỷ tỷ yên tâm, sẽ không giữ lại dù chỉ một người ở cửa cung."

Vệ Trăn không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Túc Miện: "Ngươi không còn bất kỳ đường lui nào."

Lúc này trong lòng lễ quan Tây Vu sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt lấm lét nhìn về phía Túc Miện, quan viên cầm đầu không nhịn được tiến lên, nói khẽ: "Điện hạ, không bằng..."

Giao thuốc giải ra đi, nếu không thì hôm nay một người trong bọn họ cũng không sống nổi.

Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, chỉ cần sống sót tương lai còn có cơ hội.

Nhưng ông ta còn chưa nói hết lời đã bị ánh mắt sắc lẹm của Túc Miện đè xuống.

Lễ quan Tây Vu chỉ có thể cúi đầu không nói.

Đột nhiên, trong điện truyền đến tiếng cười âm u quái dị.

Tống Hoài cụp mắt nhìn vu sư, trong mắt bừng bừng sát ý.

Vu sư cười thở không ra hơi, qua rất lâu khó khăn lắm mới dừng lại, máu và mực trên mặt lẫn vào với nhau, khiến hắn ta trông vô cùng đáng sợ: "Vô dụng thôi... các ngươi đều phải chết, ha ha ha..."

Trong lòng Vệ Trăn lập tức có dự cảm không tốt.

"Bởi vì, không có thuốc thuốc giải, ha ha ha."

Vu sư nhìn về phía Tống Hoài, gần như điên cuồng nói: "Lần này, cho dù ngươi róc xương lóc thịt ta, ta c*̃ng không giao thuốc giải ra, có vết xe đổ, lần này ta căn bản không mang thuốc giải."

"Hôm nay ta tăng thêm gấp đôi 'kíp nổ', sau khi độc trong người Thái tử các ngươi bộc phát, mười hai canh giờ sau chắc chắn phải chết."

Tống Hoài siết chặt nắm tay, lồng ngực bởi vì cảm xúc bất ổn mà không ngừng phập phồng.

"Ha ha, có Thái tử Bắc Lãng chôn cùng ta, đáng giá!"

Vu sư vừa cười vừa nói: "Giết ta, giết ta đi, báo thù cho Thái tử của các ngươi ."

Tống Hoài kìm nén suy nghĩ muốn giết người.

Y lạnh lùng nói: "Muốn chết, không dễ dàng vậy đâu."

Nụ cười trên mặt vu sư cứng đờ.

Hắn ta biết hôm nay hắn ta chạy không thoát, nhưng hắn ta thật sự quá sợ người này, hắn ta không muốn lại chịu tra tấn như lần đó nữa.

Không có thuốc giải.

Hắn ta chỉ có thời gian một ngày...

Mắt Vệ Trăn trở nên mơ hồ, đao trong tay suýt nữa rời tay.

Đông Phương Tô c*̃ng ngẩn ngơ ngay tại chỗ.

Trái tim tất cả mọi người trong điện đều co chặt.

Bắc Lãng, Đông Nhữ là tuyệt vọng phẫn nộ, Tây Vu, Nam Hào thì tất cả đều hoảng sợ.

Bọn họ có một loại dự cảm.

Nếu Thái tử Bắc Lãng thật sự...

Trữ phi Bắc Lãng tuyệt đối sẽ lôi kéo tất cả bọn họ chôn cùng hắn.

Không biết yên lặng bao lâu, trong điện vang lên một giọng nói không có chút tình cảm nào: "Không có thuốc giải, vậy thì ngươi đã vô dụng."

Đám người đồng loạt nhìn lại, thấy toàn thân Vệ Trăn lộ ra khí thế đáng sợ, nàng nắm chặt đao trong tay, nhìn Túc Miện giống như nhìn người chết.

Toàn thân Túc Miện cứng đờ, dường như c*̃ng ý thức được gì đó, dưới tình thế cấp bách gã hô lên: "Chúng ta có thể ký hiệp ước hòa bình!"

Vệ Trăn lạnh lùng nhìn về phía gã.

"Chử Huyền Cận cũng không ham chiến, chúng ta có thể ký hiệp ước trăm năm, hai trăm năm cũng được." Túc Miện nhìn Vệ Trăn, vội vàng nói: "Hắn nhất định sẽ không bằng lòng nhìn thấy chiến sự nổi lên vì mình..."

Có lẽ là quá tức giận, Vệ Trăn không nhịn được bật cười.

Sau đó nàng xích lại gần gã, lẩm bẩm nói: "Ý của ngươi là, phải dùng mạng của Chử Huyền Cận để đổi hai trăm năm hòa bình?"

Túc Miện mấp máy môi, lại không thể phát ra tiếng.

"Ngay cả hắn ta cũng không bảo vệ được, nói gì tới bảo vệ bách tính?"

Một hàng nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Vệ Trăn, bên môi tràn đầy đắng chát và tuyệt vọng, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn dùng Chử Huyền Cận để đổi thái bình thịnh thế, ta không đồng ý."

Tim Túc Miện chợt lạnh, cắn răng nói: "Ngươi vì một người mà khơi dậy chiến tranh giữa hai nước, không sợ Bắc Lãng tiếng oán than dậy đất ư?!"

Lúc này, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng động.

Đông Phương Tô vội vàng đứng dậy nhìn ra ngoài, thấy có Đông Nhữ tướng lĩnh tiến vào, lên tiếng bẩm báo: "Điện hạ, thần đã đưa quân Lãng đến ngoài điện."

Đông Phương Tô gật đầu ừ một tiếng, lo lắng nhìn về phía Vệ Trăn.

Vệ Trăn không ngẩng đầu, trong mắt dần nổi lên cảm xúc điên cuồng, nàng nhẹ nhàng cúi người, cong môi nói: "Không bằng, ngươi đi hỏi các tướng sĩ Bắc Lãng xem, hỏi xem bọn họ có đồng ý không."

Túc Miện chạm phải sự điên cuồng trong mắt nàng, ước chừng đoán được cái gì, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, đột nhiên rướn cổ về phía lưỡi đao trong tay Vệ Trăn.

Nhưng không ngờ Vệ Trăn đã đề phòng từ trước, kịp thời thu tay lại: "Nếu trên chiến trường hắn thua dưới tay ngươi, ta còn sẽ kính trọng ngươi, nhưng ngươi làm những thủ đoạn hạ lưu này, vậy thì nên tự nhận quả đắng."

Lúc này, Tô Vãn Đường và Vinh Trì sóng vai tiến vào đại điện, thấy vẻ mặt Vệ Trăn khác thường, lòng hai người nặng trĩu.

"Trữ phi..."

Vệ Trăn chậm rãi đứng dậy, nói: "Thái tử Tây Vu muốn hỏi các tướng sĩ, dùng mạng của Thái tử Bắc Lãng đổi lấy hiệp ước với Tây Vu, bọn họ có đồng ý hay không."

Tô Vãn Đường, Vinh Trì đều cứng đờ người.

Thái tử điện hạ hắn...

"Các ngươi dẫn Thái tử Tây Vu ra ngoài hỏi các tướng sĩ đi."

Hốc mắt Tô Vãn Đường bỗng dưng đỏ lên, căm hận nhìn về phía Túc Miện, trong mắt đầy ngập sát khí.

"Rõ!" Vinh Trì lạnh mặt đồng ý, tiến lên một bước kéo Túc Miện đi ra ngoài.

Tô Vãn Đường cắn răng đuổi theo.

Có chém tên này thành trăm ngàn mảnh c*̃ng không giải được mối hận trong lòng nàng ấy!

Ánh mắt Vệ Trăn đảo qua từng người Tây Vu trong điện, nhẹ nhàng mở miệng: "Giết."

Bình Luận (0)
Comment