Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 19

Đương nhiên là Ngụy Niên không phát hiện ra tâm tư của hắn, lúc cảm giác được hắn tới gần nàng, nàng níu chặt lấy cánh tay hắn, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Nhưng cơ thể của nàng lại bị hắn ép thấp xuống, dường như một giây sau nàng sẽ rơi ngay xuống, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức lên tới đỉnh điểm, nước mắt lã chã rơi xuống.

Nước mắt theo gò má lăn dài, rơi vào bên tai, thấm vào từng sợi tóc.

Nước mắt trong suốt lấp lánh khiến đôi mắt Thái tử thoáng qua một tia hứng khởi.

Có lẽ là để thấy rõ hơn, hắn nắm lấy bờ vai của nàng kéo về phía mình.

Khoảnh khắc này, cơ thể cả hai gần như dính vào nhau.

Cuối cùng Ngụy Niên cũng có thể th* d*c.

Nàng bị vây ở giữa rào chắn và hắn, miễn cưỡng có thể thẳng cổ lên.

Thiếu nữ khóc như hoa lê dính mưa, đôi mắt ngập nước chứa đầy sợ hãi, bất an, và khẩn cầu.

Mọi thứ của nàng đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, cảm giác như vậy khiến Chử Yến rất vui vẻ.

Hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó đột nhiên đưa tay gỡ lớp vải trên cổ nàng xuống, liếc nhìn vết thương từng do hắn làm ra, bàn tay đang đặt trên vai nàng chậm rãi di chuyển, dừng trên cần cổ mảnh khảnh của nàng.

"Sắp lành rồi à?”

Nói xong, năm ngón tay hắn lập tức bóp cổ nàng, không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng đặt lên, lại khiến cho Ngụy Niên cảm thấy không thể thở nổi.

Nàng không dám hành động, chỉ có thể khóc lã chã tỏ ra yếu thế, cầu xin hắn cho nàng một chút thương hại.

Dáng vẻ đáng thương của thiếu nữ rơi vào trong mắt Chử Yến, hắn cười một tiếng, không rõ ý tứ: "Ngươi đang quyến rũ Cô?"

Ngụy Niên chỉ cảm thấy nghẹn một hơi.

Loại tình huống này, nàng nào có thời gian quyến rũ hắn!

Nàng chỉ muốn sống sót từ trong tay hắn.

Năm ngón tay Chử Yến dần co lại, tiếp theo giọng nói lạnh nhạt của hắn truyền đến: "Ngươi đây là vừa lành sẹo đã quên đau? Ai cho ngươi lá gan, dám nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu khích Cô, lúc nghĩ ra cách này để gặp Cô, ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá.”

Mặc dù giọng điệu của hắn lạnh, nhưng Ngụy Niên lại cảm thấy đỡ sợ hơn, hắn bằng lòng cho nàng phân bua, chính là đang cho nàng cơ hội.

Khoảnh khắc này, trong óc nàng nảy ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng nàng lựa chọn thẳng thắn.

Hắn có thể đoán được nàng muốn gặp hắn, nếu nàng nói láo chắc chắn hắn cũng nhìn ra, vậy thì hôm nay nàng sẽ phải ở lại nơi này thật.

Nàng thận trọng vịn cánh tay của hắn nâng người lên, hắn không dùng lực nữa, mặc cho nàng từ từ tới gần.

Rốt cuộc, Ngụy Niên miễn cưỡng có thể đứng thẳng.

Lúc này nàng mới thả tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy phần vạt áo bên hông hắn, nức nở nói: "Thỉnh điện hạ thứ tội."

Cơ thể mềm mại của nàng gần như dính sát hắn, hương thơm thiếu nữ vương vấn, lấn át cả mùi máu tanh. Chử Yến nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đang đóng mở của nàng, giọng hơi khàn: "Nói vài lời dễ nghe vào."

Lần đầu tiên hắn sinh ra một loại d*c v*ng nào đó với nữ tử, và hắn cũng không bài xích loại d*c v*ng này.

Ngụy Niên còn chưa phát hiện giọng điệu của hắn đã thay đổi, cận thận lựa lời nói: "Liên lụy điện hạ, là thần nữ sai, thần nữ nhận phạt, có điều thần nữ thật sự không còn cách nào khác. Nếu như thần nữ không làm như vậy, hiện tại có lẽ đã mất mạng, thần nữ chỉ có thể dùng cách như vậy cầu kiến điện hạ, cầu điện hạ có thể rủ lòng thương, che chở thần nữ một chút."

Mỗi một chữ Ngụy Niên đều đã cẩn thận nghiền ngẫm, sợ câu nào chọc giận Chử Yến.

Nhưng nàng không biết, Chử Yến căn bản không hề nghe.

Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở trên đôi môi hồng của thiếu nữ.

Người trong ngực bị hắn hoàn toàn khống chế, hắn không nhịn được muốn làm chút chuyện gì đó, ví dụ như, nếm thử xem có phải đôi môi kia vẫn mềm mại thơm ngọt như trong trí nhớ.

"Tại sao lại là Cô?"

Một cái tay khác của Chử Yến chậm rãi đặt ở bên hông của nàng, thấp giọng hỏi.

Ngụy Niên thấy thái độ của hắn có phần buông lỏng, âm thanh càng thêm mềm mại: "Chỉ có điện hạ mới có thể cứu được thần nữ."

Chỉ có hắn có thể cứu được nàng?

Chử Yến hoàn toàn bị lấy lòng.

Hắn hơi nới lỏng tay.

Trên cổ không có trói buộc, Ngụy Niên cẩn thận thở ra một hơi.

Nhưng một giây sau, tay của hắn lại đặt lên gáy nàng, bàn tay đang đặt trên hông nàng c*̃ng thoáng dùng sức đè xuống, hắn nhìn từ trên cao xuống, nói: "Ngươi đang quyến rũ Cô."

Ngụy Niên theo bản năng muốn nói không phải.

Nhưng nàng còn chưa mở miệng, đã chạm phải con ngươi u ám của Chử Yến.

Lúc này nàng mới muộn màng nhận ra, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của Chử Yến vẫn luôn nhìn vào môi nàng.

Tim Ngụy Niên giật thót, đột nhiên hiểu ra gì đó.

Bàn tay đang túm lấy vạt áo bên hông hắn chậm rãi nắm chặt.

Hắn, muốn nàng!

Ngụy Niên không nhịn được hoảng hốt, cảm xúc lẫn lộn.

Mặc cho nàng suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được, người này một giây trước còn muốn ném nàng xuống hố cho sói ăn, tại sao lại đột nhiên nảy sinh suy nghĩ như vậy với nàng!

Trong khoảng thời gian ngắn Ngụy Niên cũng không biết nên may mắn vì hắn buông tha nàng, hay là nên sợ hãi chuyện có thể xảy ra tiếp theo.

Nhưng nàng vô cùng rõ ràng, nàng đã đưa bản thân đến trước mặt hắn, mặc kệ hiện tại hối hận vì quyết định trước đó như thế nào, giờ này khắc này ở trước mặt người này, nàng không có bất kỳ quyền lợi nào để nói không hay lùi lại.

Nàng muốn hắn giúp nàng cũng thế, hay chỉ cầu mong giữ được mạng sống cũng thế, giờ phút này, nàng chỉ có thể thuận theo ý hắn.

Dù sao, cũng đã từng hôn một lần!

Lông mi Ngụy Niên run rẩy, nhẹ nhàng nhón mũi chân, khẽ chạm lên môi hắn, giọng nói mềm nhẹ như tơ: "Điện hạ, tha cho ta đi, có được không?"

Giọng của nàng cực nhỏ, còn khẽ run.

Cổ họng Chử Yến khẽ chuyển động, cúi đầu nhìn nữ tử sợ hãi đến mức hàng mi dài không ngừng run rẩy đang bị hắn ôm trong lồng ngực, một h*m m**n bạo ngược nhanh chóng dâng lên, hắn gần như không hề suy nghĩ đổi khách thành chủ, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.

Mặc dù trước đó Thái tử chưa từng chạm vào nữ tử, nhưng dường như từ trước đến nay ở phương diện này nam nhân đều là không thầy dạy cũng hiểu, thoạt đầu hắn hôn môi nàng có phần vụng về, hôn lung tung lộn xộn, nhưng dần dà lại ép Ngụy Niên đến mức đỏ khóe mắt.

Kiếp trước Ngụy Niên bị buộc tội ngấp nghé vị hôn phu của người khác mà giết người, nhưng sự thật là nàng chưa từng rung động với ai, càng chưa từng trải qua chuyện tình ái, lúc này sao có thể chịu nổi sự xâm lược như vậy của Thái tử.

May mà, Chử Yến cũng không làm gì thêm, nàng chỉ đành ngoan ngoãn mặc cho hắn tùy ý cướp đoạt.

Tô Cấm đứng cách đó không xa nhìn thấy một màn này, kinh hãi cuống quýt xoay người, dù nàng ấy đi theo Thái tử đã từng nhìn thấy rất nhiều chuyện đời, nhưng cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển theo hướng này.

Trong lòng nàng ấy biết rõ điện hạ sẽ không đẩy Ngụy nhị cô nương xuống thật, điện hạ chỉ muốn hù dọa nàng.

Thế nhưng đang dọa nạt, sao lại... hôn nhau rồi?

Tô Cấm chưa từ bỏ ý định, lại quay đầu nhìn một cái, lại thấy Chử Yến ngang ngược ôm chặt cô nương người ta vào lòng, ấn trên rào chắn... Tô Cấm vội vàng quay đầu, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ.

Nàng ấy ép bản thân bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng suy tư.

Điện hạ đã qua tuổi cập quan nhưng chưa bao giờ chạm vào nữ tử, điều này không chỉ là tâm bệnh của bệ hạ, cũng khiến bọn họ rất lo lắng.

Người đời chỉ biết điện hạ vui giận thất thường, lại không biết nỗi đau của điện hạ, nhưng cho dù bọn họ có được lòng điện hạ đến mấy thì c*̃ng chỉ là hạ nhân, có một vài chuyện không thể làm, cũng không thể san sẻ.

Nếu như bên cạnh điện hạ có tri kỷ bầu bạn, có lẽ điện hạ có thể thoải mái hơn một chút.

Tô Cấm nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc đã tiếp nhận sự thay đổi trước mắt.

Mặc dù không biết vì sao trong thời gian chưa đến một chén trà, điện hạ và Ngụy nhị cô nương đã phát triển đến nước này, đối với nàng ấy mà nói, đây là một chuyện tốt.

Tất nhiên Ngụy Niên hiện tại không rảnh lo Tô Cấm nghĩ như thế nào, nàng thật sự sắp không nhịn được nữa, nàng cảm giác cả người mềm nhũn, phản ứng kỳ lạ khiến nàng không nhịn được khẽ r*n r*.

Chử Yến chậm rãi mở mắt ra, lý trí dần quay lại.

Hắn nhìn khóe mắt ửng đỏ và cánh môi sưng đỏ của nữ tử, sâu trong đáy mắt vẫn chưa thỏa mãn, cảm giác khi hôn môi của nữ tử này còn sung sướng hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.

Hắn chậm rãi thẳng người dậy, không ngờ người trong ngực mất đi điểm tựa, thân thể mềm nhũn đổ về phía hắn.

Chử Yến đỡ nàng bằng một tay, nhìn người vẫn đang hô hấp hỗn loạn, trầm giọng nói: "Ngươi lại quyến rũ Cô thì hôm nay không trở về được nữa đâu."

Ngụy Niên nghe rõ ẩn ý trong lời của hắn, sợ đến mức cuống quýt đỡ lấy rào chắn.

Chử Yến cũng không buông tay ngay, chờ đến khi nàng có thể đứng vững, mới nói: "Chuyện cũ, xem như thanh toán xong."

Ngụy Niên thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn về phía hắn.

Chử Yến lập tức hiểu rõ ý nàng, ý cười trong mắt càng sâu, bàn tay to lớn lại mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: "Muốn có được cái gì, thì cũng phải trả giá. Ngươi phải biết, thiên hạ này, không có chuyện gì là không cần trả giá mà có thể đạt được."

Không đợi Ngụy Niên trả lời, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng: "Muốn Cô giúp ngươi, cái giá sẽ khác."

Ngụy Niên tự nhận là nghe rõ ý trong lời hắn, nhưng... Nếu có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối không muốn đem chính mình dâng lên làm cái giá phải trả!

Vẻ mặt Ngụy Niên chậm rãi trở nên nặng nề.

Nếu không cầu cạnh hắn, liệu nàng còn có biện pháp tốt hơn chăng.

Ngay khi nàng đang do dự, lại nghe Chử Yến khẽ cười nói: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Ngụy Niên không nhịn được ngước mắt nhìn vào mắt hắn.

Nàng còn có thể suy nghĩ gì...

"Thu hồi suy nghĩ ngấp nghé Cô của ngươi đi."

Khóe môi Ngụy Niên giật một cái: "..."

Nàng lại hiểu nhầm à?!

Chử Yến nâng tay sửa sang lại những sợi tóc hơi rối loạn trên trán nàng, cúi đầu xuống, ép sát đến khi hai gò má nàng phiếm hồng, sau đó mới nói: "Hôm nay đi săn với Cô, để Cô nhìn xem, ngươi có thể trả nổi cái giá mà Cô muốn hay không."

Ngụy Niên không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

Nhưng nàng biết, chắc chắn là hắn cố ý!

Cố ý lừa nàng! Lại trả đũa!

Chử Yến thong dong thưởng thức từng biến hóa trên gương mặt nàng, sau đó cực kỳ hứng thú nói: "Cho rằng Cô muốn ngươi?"

"Ngươi không biết Cô không gần nữ sắc?"

Ngụy Niên im lặng nhìn hắn: "..."

Vậy thì vừa rồi tính là gì?

Nàng bị chó gặm à?

"Huống hồ, chỉ bằng gương mặt này của Cô, còn chưa biết là ai chịu thiệt đâu.”

Ngụy Niên cố gắng nhếch môi nở một nụ cười.

Nếu hiện tại nàng không ở chuồng sói, nếu như hắn không phải Thái tử, nàng thật sự muốn đạp hắn một phát!

Nhưng tình thế ép người, không cho phép nàng làm càn: "Vâng, điện hạ nói rất đúng."

Chử Yến rất hài lòng với đáp án của nàng, tiếp tục nói: "Mỗi khi Cô giúp ngươi một lần, ngươi cũng phải dùng thứ gì đó để đổi, như thế mới công bằng công chính. Nhưng nếu ngươi còn dám tự chủ trương làm bêu xấu thanh danh của Cô, Cô tuyệt đối không tha cho ngươi, hiểu chưa?"

Ngụy Niên ngoan ngoãn gật đầu: "Thần nữ đã hiểu rồi, tạ ơn điện hạ."

Thế thì không còn gì tốt hơn.

Chờ khi mọi chuyện chấm dứt, nàng nhất định sẽ trốn về phủ quận chúa, tuyệt đối không gặp lại tên điên này nữa!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chử Yến: Trốn à? Vậy thì trốn kỹ vào, Cô chậm rãi tìm.

Niên Niên: "..."

Bình Luận (0)
Comment