Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 20

Bãi săn của Thái tử ở trên đỉnh Hương Sơn, cửa vào nằm trong biệt viện.

Ngụy Niên không có đồ cưỡi ngựa, đúng dịp hai ngày trước ám vệ mới nhận quần áo mới, Tô Cấm bèn đi tìm Lang Thập Bát có dáng người gần giống với Ngụy Niên để lấy bộ mới.

Trong mười chín ám vệ, chỉ có hai người là nữ tử, một người đánh số hai, một người đánh số mười tám.

Từ Lang Thập Cửu là có thể thấy được, Thái tử thật sự rất khoan dung với người của mình, nhất là hai ám vệ nữ.

Mặc dù phần lớn y phục mà ám vệ nhận đều là màu đen, nhưng vải vóc kiểu dáng đều rất được chú trọng, có khi còn tốt hơn đồ mà công tử nhà bình thường mặc. Ám vệ nữ thì càng có nhiều lựa chọn, mỗi tháng các nàng có thể có một bộ váy chiết eo, không chỉ có thể tự chọn lựa màu sắc, còn có thể thêu hoa.

Tháng trước Lang Thập Bát yêu cầu làm váy hoa sen màu xanh nhạt.

Khi phát váy ra gần như giống hệt những gì nàng ấy tưởng tượng, nàng ấy cực kỳ thích.

Cho nên khi Tô Cấm tìm đến nàng ấy nói muốn lấy bộ váy này, nàng ấy vô cùng không nỡ.

Nhưng không thể cưỡng lại sự hào phóng của Tô Cấm.

Bộ váy này đổi lấy hai bộ váy mới và một bộ trang sức.

Lang Thập Bát nhanh nhẹn lưu loát giao váy cho Tô Cấm, còn tặng thêm một sợi dây buộc tóc mới màu xanh ngọc: "Điện hạ đi săn rất mạnh mẽ, Ngụy nhị cô nương đã muốn đi theo bên cạnh điện hạ, vậy thì không thích hợp cài trâm, càng không cần chải búi tóc, dùng dây buộc tóc buộc lại là ổn thỏa nhất."

Tô Cấm cảm thấy nàng ấy nói rất có lý, trang điểm cho Ngụy Niên dựa theo ý kiến của nàng ấy.

Ngụy Niên làm tiểu thư khuê các mười mấy năm, từ váy áo cách ăn mặc, hành vi cử chỉ đều vô cùng quy củ lịch sự tao nhã, cho tới bây giờ chưa từng mặc loại trang phục chiết eo tiện lợi như vậy, càng chưa bao giờ chỉ buộc tóc bằng một sợi dây.

Khi nàng thay đồ xong, không chỉ nàng, ngay cả Tô Cấm cũng ngẩn người.

Bộ váy này tôn lên từng đường nét cơ thể thiếu nữ, vòng eo mềm mại giống như có thể nắm lấy bằng một tay, đôi g* b*ng đ** đẫy đà khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, mà màu xanh nhạt lại làm nổi bật nước da trắng như tuyết của nàng, tay áo và vạt váy điểm xuyết những đóa sen hồng uyển chuyển, duyên dáng.

Dây buộc tóc màu xanh ngọc buộc lấy ba ngàn sợi tóc đen, không thêm bất kỳ món trang sức nào khác, trong khí chất thanh nhã nhiều thêm chút linh động, khiến nàng trông càng thêm hoạt bát.

"Ngụy nhị cô nương có quen không?"

Tô Cấm hoàn hồn trước, thấy Ngụy Niên còn sửng sốt nhìn vào gương, liền nhận ra gì đó, thử thăm dò.

Lúc này Ngụy Niên mới rời mắt khỏi chiếc gương, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Cấm, khẽ cười nói: “Quen."

Nàng rất thích bộ y phục này.

Tô Cấm nghe vậy thì đè nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, nói: "Vậy nô tỳ dẫn Ngụy nhị cô nương tới chuồng ngựa."

Lúc này Ngụy Niên còn đắm chìm trong bộ váy xa lạ này, không nhận thấy có gì không đúng, mãi đến khi nàng bước vào chuồng ngựa, trông thấy Chử Yến đã ngồi trên lưng ngựa, bên cạnh còn có một con tuấn mã lông đỏ, nàng mới bỗng bừng tỉnh.

Nàng, không biết cưỡi ngựa!

Bước chân Ngụy Niên vô thức chậm lại, đáy mắt c*̃ng dần dần mất đi ánh sáng.

Lúc ở chuồng sói bị dọa sợ quá, khi hắn nói muốn nàng đi săn cùng hắn nàng chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không để ý đến sự thật là nàng không biết cưỡi ngựa.

Nếu hiện tại nàng lại nói cho hắn biết nàng không biết cưỡi ngựa...

Nàng không dám tưởng tượng, hắn sẽ làm thế nào.

Tô Cấm nhanh chóng chú ý tới sự khác thường của Ngụy Niên, nàng ấy nhíu mày, nhẹ giọng hỏi ra nỗi nghi ngờ trong lòng: "Tài cưỡi ngựa của Ngụy nhị cô nương thế nào?"

Trên mặt Ngụy Niên lộ ra một nụ cười khổ, chỉ đành nói: "Ta không biết cưỡi ngựa."

Đối với chuyện này nàng không nói dối được, thậm chí còn chẳng có thời gian để lấp l**m, bởi vì biết hay không biết thật sự quá rõ ràng.

Đừng nói là thuật cưỡi ngựa, ngay cả lên ngựa như thế nào nàng cũng không biết.

Tô Cấm thầm nghĩ quả nhiên là thế.

Bộ trang phục này gọn gàng thoải mái, khi cưỡi ngựa phần lớn những nữ tử trong kinh đều mặc kiểu này, nhưng vừa rồi Ngụy nhị cô nương lại giống như chưa nhìn thấy nó bao giờ, điều này khiến nàng ấy không thể không nghi ngờ, có thể Ngụy nhị cô nương không biết cưỡi ngựa.

Nhưng thời buổi này chỉ cần là gia đình có chút của cải, đều sẽ cho cô nương nhà mình học cưỡi ngựa bắn tên, chớ nói chi là đích nữ phủ thị lang.

Nếu là người bên ngoài, đương nhiên Tô Cấm sẽ không hỏi nhiều nữa, nhưng bây giờ nàng ấy cảm thấy cô nương trước mặt và điện hạ có quan hệ không đơn giản, tương lai khả năng cao sẽ vào Đông cung, nên nhịn không được nói nhiều một câu: "Ngụy nhị cô nương không thích cưỡi ngựa?"

Ngụy Niên nghe vậy thì thoáng mờ mịt.

Nàng quay đầu nhìn con ngựa xinh đẹp cường tráng trong chuồng ngựa, lẩm bẩm: "Ta không biết nữa."

Tô Cấm lập tức hiểu ra gì đó, đáy mắt thoáng qua vẻ u sầu.

Làm thị nữ hầu hạ bên cạnh điện hạ, dĩ nhiên là nàng ấy cũng đã nghe câu chuyện về Ngụy nhị cô nương đột nhiên xuất hiện trước mặt điện hạ này, cũng biết nàng và tỷ muội trong nhà có lục đục. Vả lại từ việc Ngụy đại công tử mới bị Tống đại nhân đuổi đi hôm nay tới cửa nói là tạ ơn thay muội muội, thực ra là muốn thăm dò thái độ của điện hạ đối với Ngụy nhị cô nương cũng có thể nhìn ra được, Ngụy đại công tử thiên vị một vị muội muội khác.

Không nói chuyện khác, nếu Ngụy gia thật sự thương Ngụy nhị cô nương, thật lòng cảm ơn điện hạ thì Ngụy Thị lang nên tới cửa từ tận hai ngày trước rồi, mà không phải vài ngày sau công tử trong nhà mới đến cảm ơn thay.

Tô Cấm c*̃ng đoán được tình cảnh gian nan của Ngụy nhị cô nương ở trong nhà, nếu không nàng cũng không đến mức liều chết tính kế điện hạ. Nhưng Tô Cấm vẫn không thể ngờ là, ngay cả thuật cưỡi ngựa bắn tên Ngụy gia cũng chưa từng dạy Ngụy nhị cô nương!

Phải biết gần như một nửa những yến hội to nhỏ trong kinh đều có thi đấu mã cầu, cưỡi ngựa bắn tên. Tô Cấm nhớ lại, điện hạ đã điều tra Ngụy nhị cô nương, lúc ám vệ báo cáo có nói một câu, Ngụy nhị cô nương gần như không tham gia yến hội.

Ngụy gia như vậy nào chỉ là thiên vị!

Ngụy Niên vừa mới bước vào chuồng ngựa Chử Yến đã nhìn thấy.

Thiếu nữ mặc một bộ váy chiết eo màu xanh ngọc, ở trong chuồng ngựa thật sự quá nổi bật.

Người đoan trang thanh nhã mặc đồ cưỡi ngựa, cả người lập tức trở nên sinh động, trong cặp mắt mới vừa rồi còn lấp lánh ánh nước cũng theo đó mà đong đầy điểm sáng, dường như vạn vật xung quanh nháy mắt biến thành phông nền.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, ánh sáng trong mắt thiếu nữ đã biến mất không thấy tăm hơi.

Ánh mắt Chử Yến chợt trầm xuống.

Hắn thấy được vẻ kinh hoảng luống cuống quen thuộc trong mắt nàng.

Khi hắn còn chưa kịp suy nghĩ nàng lại muốn bày trò gì, lại nghe thấy Tô Cấm hỏi: "Thuật cưỡi ngựa của Ngụy nhị cô nương thế nào?"

Sau đó hắn lập tức thấy khuôn mặt nhỏ của nàng nhíu lại, nàng nói: "Ta không biết cưỡi ngựa."

Trong mắt Chử Yến nhanh chóng lướt qua vẻ nghi hoặc.

Nàng không biết cưỡi ngựa?

Đích nữ phủ thị lang, sao có thể không biết cưỡi ngựa.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã hiểu.

"Ngụy nhị cô nương không thích cưỡi ngựa?"

"Ta không biết."

Chử Yến nắm chắc cương ngựa trong tay, nở nụ cười châm chọc.

Ngụy gia thật sự là... rắn chuột một ổ!

Lúc Ngụy Niên đến gần, vừa hay nhìn thấy nụ cười âm u của Chử Yến, tim nàng lập tức đập hẫng một nhịp, vừa nghĩ ra lý do thoái thác nhưng lại không nói nổi một chữ. Hình như hắn không vui vẻ lắm, nếu nàng lại nói nàng không biết cưỡi ngựa, có lẽ hắn sẽ càng tức giận.

Nhỡ hắn lại kéo nàng tới chuồng sói dạo một vòng, nàng sẽ điên mất.

Nhưng nàng không ngờ rằng, người kiêu căng ngông cuồng trên lưng ngựa kia lại vươn tay về phía nàng, giọng điệu thản nhiên: "Lên đây."

Ngụy Niên không khỏi kinh ngạc.

Lúc này nàng mới kịp phản ứng lại, với thính lực của hắn, hẳn đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa nàng và Tô Cấm.

Nàng khẽ mím môi, nhìn về phía bàn tay to kia.

Hắn không chỉ không tức giận, còn bằng lòng dẫn theo nàng.

Ngụy Niên lập tức thả lỏng, nàng tiến lên mấy bước, đặt tay vào lòng bàn tay hắn.

Tay của nàng mới đặt lên, hắn lập tức nắm chặt lấy nàng dùng sức kéo một cái, khi chân của nàng mới treo trên không, hắn đã xoay người ôm lấy vòng eo của nàng đặt nàng ngồi trước mặt hắn.

Ngụy Niên lấy lại tinh thần, người đã ngồi nghiêng trên lưng ngựa, nửa người tựa sát vào lồng ngực hắn.

Nàng chỉ cần hơi ngửa đầu, là có thể đụng phải cằm của hắn, mùi long tiên hương quen thuộc bao phủ chặt chẽ lấy nàng, mặt Ngụy Niên nóng lên.

Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy hai người cưỡi ngựa cùng nhau, nhưng c*̃ng biết tư thế này của bọn họ rất không thích hợp.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu nàng truyền đến mấy tiếng cười khẽ khó có thể nghe thấy: "Không biết cưỡi ngựa còn đồng ý? Ngươi lại lừa gạt Cô?"

Giọng điệu quen thuộc này khiến toàn thân Ngụy Niên lập tức căng thẳng, nàng vội vã giải thích: "Không phải, là thần nữ… Á."

Nàng còn chưa nói xong, Chử Yến đã vung roi ngựa: "Giá!"

Không biết từ lúc nào tay của hắn đã rời khỏi hông nàng, cảm giác mất trọng lượng lúc con ngựa chạy khiến nàng vô thức đưa tay ôm lấy eo Chử Yến.

Con ngựa vụt qua nhanh như tên bắn, lướt ra ngoài chuồng ngựa như gió, chạy về phía đỉnh núi, Ngụy Niên hoảng sợ vùi mặt vào ngực Chử Yến nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, con ngựa chậm rãi chậm lại, giọng Chử Yến theo đó truyền đến:

"Đây là hình phạt vì dám lừa gạt Cô.”

Giọng điệu Thái tử có phần phấn khởi, nghe ra tâm trạng hắn rất vui vẻ.

Ngụy Niên đánh bạo mở mắt ra, mới muộn màng phát hiện không biết từ khi nào cả người nàng đã rúc vào trong lòng Thái tử, lúc này tay của nàng còn đang ôm lấy eo của hắn.

Mặt Ngụy Niên lập tức đỏ bừng.

Lúc Chử Yến cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy người trong ngực lộ ra dáng vẻ yêu kiều của nữ tử, trong chớp mắt đó, trái tim hắn giống như có lông vũ phất qua.

Có những thứ, một khi đã trải qua lần đầu tiên, sẽ muốn có lần thứ hai.

Có lẽ, đây chính là ăn rồi mới biết vị ngon.

Thế là, Chử Yến nhẹ nhàng cúi đầu, hỏi: "Muốn học cưỡi ngựa không?"

Ngụy Niên kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn.

Hắn muốn dạy nàng cưỡi ngựa?

"Nữ tử trong kinh phần lớn đều từng học cưỡi ngựa bắn tên."

Chử Yến tiếp tục nói.

Ngụy Niên giật giật môi, sâu trong mắt ánh lên vẻ ảm đạm.

Chẳng trách Tô Cấm sẽ hỏi nàng như vậy, hóa ra là vậy à? Vậy mà trước nay nàng lại không biết, thì ra nữ tử khuê các còn được học cưỡi ngựa bắn tên.

Ngụy Niên nhanh chóng đè nén tâm tình, nhìn chằm chằm Chử Yến, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ bằng lòng dạy thần nữ sao?"

Nàng còn nhớ rõ, Tô Cấm từng nói người này ăn mềm không ăn cứng.

Nàng từng thử ở chuồng sói, có tác dụng.

Nhưng Ngụy Niên vừa nói xong, lại thấy Chử Yến cong môi.

Nàng lập tức có linh cảm không tốt, giống như bé thỏ trắng rơi vào cạm bẫy sói đã giăng sẵn.

"Cô dạy ngươi."

Một tay Chử Yến giữ chặt dây cương, một tay ấn vòng eo của nàng, ý tứ ám chỉ nồng đậm: "Có biết… phải dùng cái gì để đổi không?"

Đương nhiên là Ngụy Niên biết.

Nàng nhìn Chử Yến với ánh mắt không thể tin nổi.

Nàng nhớ rõ tin đồn Thái tử không gần nữ sắc, vả lại mới trước đây không lâu, chính hắn còn từng nói như vậy... Hơn nữa nụ hôn ở chuồng sói vừa mới trôi qua chưa bao lâu, tại sao hắn lại muốn...

Quả nhiên, tâm tư của chủ nhân Đông cung không thể nào phỏng đoán được.

"Muốn trao đổi không?"

Ngụy Niên im lặng quá lâu, Chử Yến đã hơi mất kiên nhẫn.

Biểu cảm thay đổi nhiều lần, sau cùng Ngụy Niên bất đắc dĩ mở miệng: "Muốn."

Hắn đã nói ra, thì đã có nghĩa là không cho phép nàng từ chối rồi.

Mà nàng c*̃ng thật sự muốn học cưỡi ngựa.

Hơn nữa hắn cũng đã nói, đây là kỹ thuật nữ tử trong kinh thành đều biết.

Vả lại, dù sao cũng đã hôn hai lần, thêm lần này cũng không nhiều!

Sau khi Ngụy Niên quyết định thì chậm rãi ngẩng đầu.

Nhưng với tư thế hiện tại của nàng thì làm thế nào c*̃ng không thể với tới Chử Yến.

Nàng im lặng một lúc, sau đó nói khẽ: "Điện hạ, ngài cúi người xuống đi, thần nữ không hôn được."

Bình Luận (0)
Comment