Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 193

Không biết qua bao lâu, Tề Vân Mộc mới ngước mắt, bình tĩnh nói: "Ta nhận nghiên mực."

"Từ đây, quá khứ giữa chúng ta thanh toán xong."

Tô Vãn Đường ngẩn người một hồi lâu, mới phản ứng được: "Ngươi tha thứ cho ta?"

Tề Vân Mộc: "Ừ."

Tô Vãn Đường truy hỏi: "Là bằng lòng, thật sự tha thứ cho ta?"

Tề Vân Mộc: "Ừ."

Nếu hắn không nói tha thứ, chờ nhạc phụ đại nhân tương lai của hắn trở về, phát hiện gia sản đều bị nàng ấy xài hết, sợ sẽ tưởng rằng là hắn xui khiến.

Còn nữa, chuyện này ván đã đóng thuyền, nếu cứ nắm lấy chuyện cũ không buông thì sau này của bọn họ sống với nhau kiểu gì?

Nhận được câu trả lời khẳng định, ánh mắt Tô Vãn Đường vô cùng sáng: "Tề đại nhân rộng lượng, là tấm gương cho chúng ta noi theo."

Mí mắt Tề Vân Mộc giật một cái.

Nàng ấy mắng hắn?

Ngay cả Trúc Ngư đứng cạnh cửa cũng nảy ra suy nghĩ này đầu tiên.

Thường ngày nhìn công tử nhà hắn dịu dàng vậy thôi, nhưng chỉ cần có người chọc đến, nhất định sẽ phải trả lại cả gốc lẫn lãi.

Bụng dạ nhỏ mọn như lỗ kim, rộng lượng chỗ nào?

Chẳng qua nói là tấm gương cho mọi người cũng không sai.

Tấm gương có thù tất báo!

Tô Vãn Đường nào có chú ý tới sự khác thường của hai người, nàng ấy còn có việc cần giải quyết trong quân doanh, tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy tới đây. Bây giờ thấy sắp đến giờ cần phải quay lại, hơn nữa mưa c*̃ng đã ngơi bớt nên không ở lại thêm nữa, đứng dậy cáo từ.

Hôm nay nàng ấy không đến không công chuyến này.

Một nghiên mực, hắn đã tha thứ nàng ấy, nếu nàng ấy lại tiếp tục tìm chút đồ hắn thích rồi mang đến, nói không chừng quan hệ giữa bọn họ sẽ càng ngày càng tốt.

Đúng rồi, hắn còn thích cả ngọc nữa.

Nàng ấy phải nghĩ cách kiếm chút ngọc quý tặng cho hắn.

Tô Vãn Đường chật vật đến, mừng rỡ rời đi.

Trúc Ngư cầm đồ che mưa tới cho nàng ấy, nhìn bóng dáng nàng ấy biến mất sau tường cao, không nhịn được nói: "Có phải Tô tướng quân đã thích công tử rồi không?"

Nếu không thì, sao lại coi trọng công tử như vậy?

Hắn ta đã nghe ngóng, cho tới bây giờ Tô tướng quân chưa từng trèo tường viện Bùi đại nhân, c*̃ng không tặng cho Bùi đại nhân nhiều món quà quý giá như vậy, càng chưa từng cách hai ngày lại đi xếp hàng, mua bánh ngọt mà Bùi đại nhân thích.

Vừa lúc nha hoàn tới, nghe thấy câu nói kỳ lạ đó: "Không phải công tử với Tô tướng quân là đôi bên đều có tình à?"

Cực kỳ ít người biết nhân nhân thật sự đằng sau hôn lễ này.

Bên cạnh Tề Vân Mộc chỉ có một thị vệ và Trúc Ngư là biết rõ.

Mắt Trúc Ngư lóe lên, nói bù: "Là công tử nhà chúng ta quá mến mộ Tô tướng quân, mới lập ra hôn ước, về phần Tô tướng quân có thích công tử hay không, vậy thì chưa biết."

Tề Vân Mộc ở trong phòng: "..."

Hắn đưa tay xoa ấn đường, có dự cảm, sợ là lời nói dối nãy sẽ theo hắn cả đời.

"Đại ca, đại ca?"

Tề Vân Mộc bị gọi hoàn hồn, lạnh nhạt nhìn về phía Tề Vân Lan: "Hử?"

Tề Vân Lan: "... Đại ca huynh nghĩ gì thế? Ta đã gọi huynh cả nửa buổi rồi đấy."

"Là đang nhớ tẩu tẩu tương lai à?"

Tề Vân Mộc không trả lời, c*̃ng không phủ nhận, chỉ nói: "Đệ vừa nói gì?"

Tề Vân Lan đành phải lại lặp: "Ta nói, sắp đến hôn kỳ, nếu như đến lúc đó tân nương tử không thể trở về đúng hạn, phải nên làm thế nào đây?"

Hôn sự của con trưởng ngàn chọn vạn tuyển cuối cùng lại chọn Tô gia, nếu mà đại hôn không có tân nương tử, còn không biết sẽ bị bao nhiêu người châm biếm.

"Thái tử điện hạ đã xuất phát từ Đông Nhữ, ít ngày nữa sẽ đến Phụng Kinh, nàng ấy có thể về kịp." Tề Vân Mộc không bối rối chút nào.

"Đại ca chắc chắn như vậy?"

Tề Vân Lan: "Gần đây đã có tin tức truyền tới, chúng ta sắp đánh nhau với Tây Vu, đại ca cũng đừng quên, tẩu tẩu tương lai là đại tướng quân trong quân Lãng, dưới trướng có gần vạn người, nếu chiến sự nổi lên, nói không chừng nàng ấy sẽ phải ra chiến trường."

So sánh giữa bảo vệ quốc gia và đại hôn, bên nào nhẹ bên nào nặng không cần nói cũng biết.

Ánh mắt Tề Vân Mộc hơi tối đi, lại khôi phục như lúc ban đầu: "Hôm qua nhận được thư của nàng ấy, sẽ nhanh chóng trở về trước đại hôn."

"Sao không nói sớm, hại ta phí công sốt ruột một trận." Tề Vân Lan nghe vậy lúc này mới thả lỏng.

Tề Vân Mộc lại nhìn về phía y, nói: "Đừng nói ta, hôn sự của đệ cũng nên xác định rồi."

Tề Vân Lan khẽ giật mình, lập tức đứng dậy muốn rút lui: "Ta còn có bài tập, không nói chuyện với đại ca nữa."

"Dừng lại!"

Tề Vân Mộc nhíu mày quát lớn.

Tề Vân Lan đành phải dừng bước, lại không quay người, đưa lưng về phía Tề Vân Mộc.

"Ta biết đệ định làm gì." Tề Vân Mộc nói: "Đệ muốn thi lấy công danh, dựa vào bản lĩnh của bản thân có được tiền đồ, là có thể lấy nàng ta làm thê tử."

"Đại ca..."

"Nhưng đệ có từng hỏi ý của Thôi cô nương chưa?" Tề Vân Mộc bình tĩnh nói.

Tề Vân Lan cứng đờ người, không lên tiếng.

Qua rất lâu mới nói: "Nhất định là nàng sợ làm lỡ dở ta."

Tề Vân Mộc: "..."

Hắn im lặng thở dài: "Nói cách khác, nàng ta cũng không đồng ý gả cho đệ, bây giờ hết thảy những chuyện đệ làm đều là mong muốn đơn phương của đệ."

Tề Vân Lan bỗng nhiên quay người, trong mắt ánh lên chút tức giận: "Đại ca!"

"Ta không có ý muốn ngăn cản đệ." Tề Vân Mộc không để ý tới sự tức giận của y, giọng điệu không nhanh không chậm: "Đệ thích nàng ta, làm những việc này là do đệ cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu tương lai không diễn ra theo ý đệ mong muốn, ta hy vọng đệ có thể thản nhiên chấp nhận."

"Dù sao, nàng ta chưa từng yêu cầu đệ làm bất cứ việc gì."

"Nếu đệ đã chuẩn bị sẵn tinh thần như vậy, ta sẽ không can thiệp chuyện của đệ nữa."

Vẻ tức giận trên mặt Tề Vân Lan chậm rãi tiêu tan.

Y nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc, bàn tay siết chặt rồi lại từ từ thả lỏng. Một lúc lâu sau, y mới khẽ đáp: "Đại ca, ta biết rồi."

"Bây giờ ta còn chưa thể từ bỏ, ta sẽ dùng hết khả năng của mình để giành lấy nàng. Nhưng nếu cuối cùng vẫn không thể khiến nàng ấy rung động, ta sẽ bình thản chấp nhận, như thế, ta mới có thể không hối tiếc."

Tề Vân Lan dứt lời, chắp tay cáo lui: "Đại ca, ta đi ôn bài."

Tề Vân Mộc nhìn bóng lưng y rời đi, nhẹ nhàng nhếch môi.

Quả nhiên là đã trưởng thành rồi.

-

Rất nhanh, chuyện xảy ra lúc bốn nước ký kết truyền khắp các quốc gia.

Túc Miện, Đồ Sơn Hoàng mưu hại Chử Yến không thành, bị g**t ch*t ở hoàng cung Đông Nhữ.

Tây Vu và Bắc Lãng sắp khai chiến.

Lần này từ Tống Hoài làm chủ tướng, mượn binh Đông Nhữ, bắt tay với Thái tử Đông Nhữ.

Lần này văn võ bá quan Bắc Lãng lại đồng lòng đến bất ngờ, đồng loạt ủng hộ đánh nhau với Tây Vu.

Ngay khi thành Phụng Kinh hừng hực khí thế thảo luận chuyện này, Thái tử dẫn Trữ phi về kinh.

Ngày đó, Chử Yến còn chưa kịp về Đông cung đã tới điện Tuyên Chính trước, bàn bạc chiến sự biên cảnh.

Vệ Trăn c*̃ng chưa kịp về Đông cung, nàng đã trực tiếp tới Tô gia.

Hai ngày nữa là đến hôn lễ của Tề Vân Mộc Tô Vãn Đường.

Phu nhân của Tô đại tướng quân đã mất, Tô Chẩm Đường còn chưa cưới thê tử, hiện tại Tô gia không có chủ mẫu, c*̃ng không có thân tộc ở Phụng Kinh. Mặc dù bây giờ có Vệ Như Sương lo liệu hôn sự, nhưng Tô Vãn Đường là tướng lĩnh quân tín dưới trướng Vệ Trăn, trong tình huống này, sao nàng có thể không đi xem một chút.

Vệ Trăn và Tô Vãn Đường vừa đến Tô gia, Vệ Như Sương đã vội vàng sai người đưa Tô Vãn Đường đi thử hỷ phục, trong lúc chờ, Vệ Như Sương lôi kéo Vệ Trăn hỏi thăm mọi chuyện xảy ra trong quãng thời gian này.

Vệ Trăn cũng kể tóm tắt mọi chuyện.

"Ta lo lắng cả đêm không ngủ được, tha hương nơi đất khách quê người nào so được với thành Phụng Kinh, chỉ sợ có bất trắc gì." Vệ Như Sương nghe mà kinh hồn táng đảm, hốc mắt bà đỏ bừng cầm tay Vệ Trăn: "Chuyến này quá nguy hiểm, nếu các con thật sự xảy ra chuyện gì, mẫu thân biết phải làm sao bây giờ."

"Mẫu thân, đã không sao rồi."

Vệ Trăn nhẹ giọng an ủi: "Sắp đến đại hôn của Vãn Đường, không được khóc đâu nhé."

Vệ Như Sương lau nước mắt, trách nàng: "Con cũng to gan lắm."

"Nhưng chuyện lần này, làm rất tốt."

Vệ Trăn kéo cánh tay của bà ấy, khẽ cười nói: "Cảm ơn mẫu thân khích lệ."

"Vãn Đường đi thử hỷ phục, chúng ta cũng đi nhìn xem?"

Vệ Như Sương thành công dời đi lực chú ý, nhưng nhắc tới hôn sự của Tô Vãn Đường, bà ấy lại thở dài: "Vốn dĩ thế nào Tô Mục và Tô Chẩm Đường cũng có một người phải trở về, nhưng khi bên phía Đông Nhữ truyền tin đến, ở biên cảnh Nam Hào cũng không dám hành động, chỉ sợ Nam Hào Đế không nhận thư hàng, nhân lúc ta khai chiến với Tây Vu mà tấn công."

"Hiện tại nha đầu này thành hôn, một người thân cũng không có ở bên cạnh."

Nụ cười trên mặt Vệ Trăn nhạt đi, thấp giọng nói: "Mẫu thân, chúng ta đều là người thân của Vãn Đường."

Vệ Như Sương cười: "Nói đúng lắm, mẫu thân chắc chắn sẽ vẻ vang gả nàng ấy đi."

"Có phủ Quận chúa và phủ Lãng Vương làm nhà mẹ đẻ, cho dù phụ huynh của nàng ấy không ở kinh thành, c*̃ng không ai dám xem thường nàng ấy."

Vệ Trăn cười gật gật đầu: "Vâng."

"Đúng rồi mẫu thân, bên phía Tề gia..."

Vệ Như Sương vỗ vỗ tay của nàng, cười nói: "Yên tâm, Tề gia cưới đích trưởng tức, cũng làm rất phô trương, vả lại gần đây mẫu thân và Tề phu nhân cũng đã gặp mấy lần, nghe ý của bà ấy, thật ra cũng thích Vãn Đường."

Vệ Trăn nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."

"Trăn Trăn còn chưa biết nhỉ, sau khi con và Thái tử rời kinh, nha đầu này đã làm không ít chuyện lớn đấy." Vệ Như Sương lôi kéo Vệ Trăn vừa đi vào phòng vừa nói: "Con bé có tiền đồ lắm cơ, ngày ngày đi trèo tường viện Tề Vân Mộc, đồ tặng đi không có món nào là rẻ hết."

"Tục ngữ nói nữ tử trinh liệt cũng sợ người dây dưa, giới tính có ngược lại thì vẫn là đạo lý đó.”

"Nàng ấy cứ như vậy ngày ngày đưa bánh ngọt, tặng trân bảo, không quản nắng mưa gió bão đều phải đi nhìn người ta một cái, Tề Vân Mộc nào chịu được kiểu theo đuổi như vậy. Đấy, đến lúc Vãn Đường mang binh rời kinh, Tề Vân Mộc một mình cưỡi ngựa đuổi tới cửa thành, công khai thể hiện chủ quyền ngay trước mặt một vạn tướng sĩ, còn đích thân điêu khắc một miếng ngọc bội bình an đưa cho Vãn Đường."

"Một quãng thời gian dài sau đó chuyện này đều là đề tài kể chuyện trong các quán trà ở thành Phụng Kinh, thậm chí có người còn viết thành thoại bản, đến bây giờ, vẫn còn có người kể chuyện ở quán trà đấy."

Vệ Trăn nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối.

Hai người này phát triển nhanh vậy à?

Cả quãng đường trở về Tô Vãn Đường lại không hề nói với nàng dù chỉ là nửa chữ một câu.

"Trăn Trăn con xem đi, lúc trước mẫu thân nói không sai chứ, hai người này ấy à, cực kỳ xứng đôi." Vệ Như Sương cười nói.

Vệ Trăn gật đầu thật mạnh: "Mẫu thân anh minh."

Nói vậy thì, đây đúng là một mối lương duyên trời ban thật rồi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Vãn Đường: Ta không dây dưa hắn.

Tề Vân Mộc: Ta c*̃ng vẫn chịu được.

Bình Luận (0)
Comment