Trưởng tử Tề gia đại hôn, hôn lễ rầm rộ tất nhiên không cần phải nói, mà Tô gia có Quận chúa, Lãng Vương, Đông cung thêm của hồi môn, trình độ tương xứng, có thể gọi là mười dặm hồng trang.
Mặc dù Tô Chẩm Đường không trở về, nhưng ngày hôm đó bạn tốt của hắn ở thành Phụng Kinh đều đến đây, cộng thêm sự có mặt của tiểu công tử phủ Quận chúa. Nam tử chặn cửa có thể nói là đủ văn đủ võ, ngoài cổng chật như nêm cối, vô cùng náo nhiệt.
Huynh trưởng của Tô Vãn Đường không có mặt, c*̃ng không huynh đệ cùng tộc ở Phụng Kinh, lúc xuất giá là Cố Dung Cẩm cõng ra ngoài, Tề Vân Mộc tự mình tới đón người, tất cả cấp bậc lễ nghĩa đều cực kỳ chu toàn.
Tân nương tử lên kiệu hoa, chiêng trống vang trời, tiếng pháo cũng vang vọng, tiền mừng c*̃ng rải một đường. Hai phu thê bái cao đường xong, đưa tân nương vào trong hỷ phòng, Tề Vân Mộc đi ra tiền sảnh.
Sức khỏe Tô Vãn Đường tốt, sáng sớm đã bị gọi dậy rửa mặt, lại giày vò một ngày, cũng không hề thấy vẻ mệt mỏi.
Tề Vân Mộc vừa đi, nàng ấy lập tức dời quạt tròn, lấy mấy quả long nhãn dưới mông ra, sau đó vừa ngước mắt lên đã đối diện với ánh mắt trợn tròn của nha hoàn bà tử trong phòng.
Tô Vãn Đường dừng một chút, từ bỏ suy nghĩ bóc vỏ long nhãn ra ăn, yên lặng đặt xuống, lại cầm lấy quạt tròn che mặt.
Quận chúa nương nương nói Tề gia rất để ý quy củ, không cầu nàng ấy dịu dàng hiền thục, nhưng cũng không thể tùy ý theo tính tình của mình, quy củ có thể tuân thủ thì vẫn nên cố gắng tuân thủ. Lần đầu nàng ấy thành hôn, không rõ hiện tại nên giữ quy củ gì, nhưng nhiều người nhìn như vậy, vẫn nên ngồi im là thỏa đáng nhất.
Mà nàng ấy không biết, hỷ bà và nha hoàn nhìn qua, cũng không phải là cảm thấy hành vi của nàng ấy không ổn, mà chỉ đơn giản là muốn nhìn tân nương tử. Bọn họ đều rất muốn nhìn xem nữ tử khiến đại công tử mến mộ rất nhiều năm trông như thế nào.
Vả lại đây là vị nữ tướng quân duy nhất Phụng Kinh, sao có thể không khiến người ta tò mò cho được.
Chỉ tiếc, mới nhìn một cái tân nương tử đã che mặt lại.
Chẳng qua, cũng đủ để bọn họ thấy rõ rồi.
Tân nương tử không dịu dàng khéo léo giống với phần lớn khuê tú thành Phụng Kinh, mà là vẻ đẹp rực rỡ lanh lợi, nhất là đôi mắt trong veo kia, giống như biết nói chuyện, đẹp hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
Chẳng qua nghĩ lại thì cũng đúng, người có tính tình bắt bẻ giống đại công tử, cô nương có thể khiến hắn nhung nhớ nhiều năm như vậy, sao có thể không đẹp được.
Hai bên cứ thế giằng co trong im lặng một lúc lâu, sau đó đại nha hoàn Bạch Nhị trong viện Tề Vân Mộc tiến lên một bước, cung kính nói: "Thiếu phu nhân có thể nghỉ tạm trước, công tử không thể trở về nhanh vậy được đâu ạ."
Tô Vãn Đường chớp mắt mấy cái, hơi dời quạt tròn nhìn về phía nàng ta.
Trong phòng này ngoại trừ Đào Hương, nha hoàn hầu cận của Tô Vãn Đường, cũng chỉ có Bạch Nhị là nàng ấy quen thuộc nhất. Mỗi lần Tô Vãn Đường trèo tường đến đều sẽ chạm mặt nàng ta, lần trước mắc mưa chính là nàng ta mang nước nóng và y phục vào cho nàng ấy.
Bạch Nhị cũng coi như đã tiếp xúc với Tô Vãn Đường một thời gian, cũng có thể coi là hiểu biết vị thiếu phu nhân này mấy phần, lập tức hiểu rõ ý của nàng ấy, nhẹ nhàng cười nói: "Thiếu phu nhân, không sao đâu."
Lúc này Tô Vãn Đường mới chịu buông quạt tròn xuống.
Dĩ nhiên là Đào Hương hiểu rõ chủ tử nhà mình hơn Bạch Nhị, đúng lúc tiến lên hỏi: "Cô nương muốn ăn chút bánh ngọt không?"
Tô Vãn Đường nhìn nàng ta gật đầu.
Nàng ấy không muốn ăn bánh ngọt lắm, muốn ăn tiệc cơ.
Hôm nay Tề gia mời đầu bếp của Kim Hoa lâu.
Đào Hương dường như hiểu ý của nàng ấy: "..."
Nàng ta trầm mặc một lát, sau đó tới gần Bạch Nhị, nói khẽ: "Vị tỷ tỷ này, ta có thể đi bưng chút đồ ăn đến cho cô nương không?"
Bạch Nhị nghe vậy thầm nhủ chắc là thiếu phu nhân kiêng ăn gì đó, gật đầu: "Đương nhiên là được, ta dẫn ngươi tới phòng bếp."
Đào Hương hơi chần chờ một lát sau đó lại nói: "Có lẽ cần mang thêm hai người đi."
Bạch Nhị không suy nghĩ nhiều, cũng đồng ý.
Nhận được sự đồng ý, Đào Hương lén lút chớp mắt với Tô Vãn Đường, sau đó mang đi tất cả nha hoàn bà tử trong phòng.
Mặc dù lúc này Bạch Nhị cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng c*̃ng không nghĩ nhiều, mãi đến lúc Đào Hương đến phòng bếp, trực tiếp yêu cầu danh sách món ăn trên bàn tiệc, đánh dấu mấy món ở trên đó sau đó đưa cho đầu bếp.
Dù đầu bếp không nhận ra Đào Hương, nhưng nhận ra Bạch Nhị, lập tức đoán được hẳn là đến lấy đồ ăn cho tân nương tử, thái độ hiền lành cung kính nhận lấy, thấy đều là mấy món điểm tâm ngọt và canh, đang định đồng ý lại nghe Đào Hương nói: "Không lấy những món bị đánh dấu, còn lại mỗi món lấy một phần."
Tất cả mọi người trong phòng bếp: "?"
Bạch Nhị: "?"
Bị người cả phòng nhìn chằm chằm, Đào Hương chớp mắt mấy cái, dè dặt hỏi: "Không, không được à?"
Nàng ta bỗng nhiên nghĩ đến lời cô nương đã căn dặn từ trước, nhất định phải tuân thủ quy củ của Tề gia, vội nói: "Nếu như không được, vậy thì..."
"Có thể."
Bạch Nhị lấy lại tinh thần đầu tiên, nói với đầu bếp: "Cứ chuẩn bị theo danh sách Đào Hương cô nương đưa."
"Vâng." Người của phòng bếp vội vàng đồng ý.
Đào Hương cọ đến bên cạnh Bạch Nhị, nhẹ giọng hỏi nàng ta: "Tỷ tỷ, có phải làm vậy không hợp quy củ không?"
Bạch Nhị thấy nàng ta do dự bất an, dịu dàng nói: "Yên tâm, không sao."
Lúc này Đào Hương mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nương nhà nàng ta ăn rất khỏe, lại đói bụng gần một ngày, nếu bớt lại vài món thì chắc chắn sẽ không đủ.
Đồ ăn nhanh chóng đưa đến tân phòng, Tô Vãn Đường chỉ giữ lại Đào Hương hầu hạ.
Ban đầu Bạch Nhị suy đoán, hẳn là thiếu phu nhân thích đồ ăn của Kim Hoa lâu, mới muốn cả một bàn tiệc, nhưng nàng ta thật sự không nghĩ tới, lúc nàng ta dẫn người vào thu dọn, cả bàn đồ ăn hết sạch.
Ngay cả cơm cũng không thừa lại chút nào.
Bạch Nhị lặng lẽ nhìn thiếu phu nhân đang súc miệng và Đào Hương đang đưa khăn lau khóe miệng, mặt không đổi sắc thu tầm mắt lại.
Ngày mai phải đi nói với phòng bếp một tiếng, sau này lượng đồ ăn đưa tới viện phải nhiều hơn một chút.
Sau khi ăn no, Tô Vãn Đường càng tràn đầy tinh thần, nàng ấy đi tới đi lui trong phòng để tiêu thực, qua hồi lâu mới nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh, lập tức vội vàng ngồi trở lại trên giường, cầm lấy quạt tròn.
"Công tử."
"Cô gia."
Tiếng hành lễ của Bạch Nhị Đào Hương liên tiếp vang lên, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, không biết tại sao, tim Tô Vãn Đường đột nhiên giật thót một cái.
Nàng ấy thở nhẹ một hơi, miễn cưỡng đè cảm giác kì lạ kia xuống.
Tề Vân Mộc đi đến trước giường, dừng một lát, sau đó mới giơ tay làm lễ khước phiến(*).
(*) Tân lang làm một bài thơ yêu cầu tân nương bỏ quạt ra và để lộ khuôn mặt.
Quạt tròn hạ xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp lém lỉnh.
Tân nương tử ngước mắt nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó cất giọng trong trẻo gọi: "Phu quân."
Trong chớp mắt đó, hô hấp Tề Vân Mộc hơi ngừng lại.
Ngón tay giấu trong hỷ phục c*̃ng khẽ giật giật.
Lúc này Bạch Nhị bưng khay lên trước: "Công tử, thiếu phu nhân, nên uống rượu hợp cẩn."
Tề Vân Mộc bình tĩnh đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tô Vãn Đường.
Hai người đồng thời bưng chén rượu lên uống cạn, bỏ qua tia sáng lạ lóe lên rồi biến mất trong mắt Bạch Nhị.
Uống rượu hợp cẩn xong, nha hoàn đều lui ra, trong tân phòng chỉ còn hai người, yên tĩnh giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở của lẫn nhau.
Bắt đầu từ sáng sớm Tô Vãn Đường vẫn luôn trấn định ung dung, tâm tình bình lặng, đến lúc này không hiểu sao nàng ấy mới bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Nhất là sau khi Tề Vân Mộc ngồi xuống cạnh nàng ấy, nàng ấy thậm chí dám thở mạnh.
Trước khi lên kiệu hoa, Quận chúa nương nương nói với nàng ấy đủ loại chuyện sẽ diễn ra tối nay, nàng ấy nghe mà mặt đỏ tới mang tai. Mặc dù bọn họ đã ngủ với nhau, nhưng suy cho cùng lần này vẫn không giống nhau.
Tối nay bọn họ đều tỉnh táo, muốn làm loại chuyện này đương nhiên là càng thêm thẹn thùng, mà người bên cạnh ngồi lâu không nhúc nhích, Tô Vãn Đường không nhịn được lén nhìn sang bên cạnh, lại vừa vặn chạm vào ánh mắt của đối phương.
Hai người đồng thời giật mình, sau đó lại tự mình yên lặng dịch chuyển tầm mắt.
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Tề Vân Mộc hơi co lại.
Hôm nay tiệc cưới long trọng, nhưng thật ra, cả ngày nay hắn đều không có quá nhiều cảm giác.
Tề gia có quy củ không thể nạp thiếp, một khi thành hôn sẽ là một đời một thế một đôi người, cho nên hắn c*̃ng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng sống cùng nàng ấy cả đời. Trong suy nghĩ của hắn, cho dù bọn họ cũng không có tình yêu nam nữ với nhau, nhưng c*̃ng không quan trọng.
Cuộc sống không nhất thiết phải yêu đương oanh oanh liệt liệt, chỉ cần coi đối phương như người có thể sống cùng đến bạch đầu răng long là đủ.
Nhưng từ sau tiếng phu quân của nàng ấy, hắn cảm thấy mất tự nhiên hơn nhiều.
Người sống sờ sờ ở bên cạnh, rốt cuộc vẫn khác với tưởng tượng.
Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, tiếp theo nên động phòng.
Nhưng với tình huống bây giờ của bọn họ, nhất thời Tề Vân Mộc cũng không biết nên làm thế nào, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Vãn Đường, ai ngờ vừa lúc đối diện với cặp mắt trong veo kia.
Mặt hắn bỗng dưng nóng lên, nhịp tim c*̃ng tăng tốc.
Hắn vốn dĩ muốn nói cứ vậy nghỉ ngơi đi, nhưng bây giờ bởi vì cảm giác khác lạ này, hắn từ bỏ suy nghĩ đó.
Có lẽ, có khả năng, tình huống tốt hơn suy nghĩ của hắn nhiều.
Chí ít, hình như hắn cũng không phải là không có cảm giác với nàng ấy.
Tề Vân Mộc nghĩ tới đây, lại nghiêng đầu nhìn Tô Vãn Đường, dưới ánh nến, hai gò má tân nương tử ửng đỏ, thẹn thùng động lòng người...
Hình như nàng ấy cũng có ý với hắn.
Tề Vân Mộc suy tư.
Nếu là như vậy, có lẽ có thể làm lễ động phòng.
"Chúng ta... nghỉ ngơi?"
Tề Vân Mộc khẽ cong ngón tay, gian nan mở miệng.
Nghỉ ngơi này… không phải nghỉ ngơi kia.
Tô Vãn Đường liếc nhìn hắn một cái, cả người cũng bắt đầu nóng lên.
Nàng ấy vội vàng thu tầm mắt lại, hít vào thở ra mấy hơi.
Xem ra Vinh tướng quân nói không sai, nàng ấy thật sự thích hắn.
Bây giờ chỉ nhìn một cái, đã cảm thấy hai gò má nóng hổi.
Thế là, nàng ấy nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Một người hỏi, một người còn lại c*̃ng đồng ý.
Nhưng không có người nào nhúc nhích.
Tô Vãn Đường không nhịn được lần nữa nhìn về phía Tề Vân Mộc.
Lần này, chẳng lẽ cũng muốn nàng ấy chủ động?
Tề Vân Mộc đối diện với tầm mắt của nàng ấy, lập tức hiểu ý nàng ấy.
Mặt hắn cứng đờ, sau đó khẽ thở dài một hơi, nhích lại gần nàng ấy.
Mùi hương của nữ tử hòa lẫn với mùi hương lạnh lẽo, hô hấp cả hai dần trở nên dồn dập, môi chậm rãi dính vào nhau, giống như củi khô lửa bốc, một khi đã cháy không thể nào dập tắt.
Hỷ màn còn chưa buông xuống, hỷ phục đã không biết bị cởi ra từ khi nào, đều chỉ còn lại áo lót mỏng manh. Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cả hai đồng thời khựng lại, nhìn sâu vào mắt đối phương, thấy rõ dục niệm dâng trào trong đáy mắt, bỗng nhiên, mọi động tác đều ngừng lại.
Tề Vân Mộc nhìn nữ tử bị đè dưới người mình, trong mắt nhanh chóng ánh lên rất nhiều loại cảm xúc, cuối cùng biến thành tức giận, hắn gằn giọng nói ra mấy chữ: "Tô Vãn Đường!"
"Nàng lại bỏ thuốc ta!"
Vừa rồi Tô Vãn Đường c*̃ng đã sớm ý thức được không thích hợp, chỉ là còn không đợi nàng ấy truy hỏi, đối phương lại làm khó trước, nàng ấy chịu đựng cảm giác khô nóng trong lòng, giải thích: "Không phải ta."
Hiển nhiên Tề Vân Mộc không tin, nổi giận đùng đùng chống người lên, xuống giường.
Tô Vãn Đường c*̃ng bò dậy khỏi giường, quỳ ở đầu giường nhìn hắn, ngay cả nói chuyện cũng mang theo vài tiếng th* d*c: "Thật sự không phải ta mà."
Vạt áo trong của hắn đã mở ra, vòng eo săn chắc nhìn không sót gì, còn có bộ phận dưới bụng gần như sắp chọc thủng cả q**n l*t…
Chiếc áo trong màu đỏ của nàng ấy đã tụt đến đầu vai, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cái yếm thêu sen tịnh đế cũng đã lỏng lẻo, cảnh sắc tuyết trắng như ẩn như hiện.
Tình cảnh này, đối với hai bên mà nói, đây đều là dụ hoặc trí mạng.
Tề Vân Mộc bị lửa nóng trong người khiến cho vô cùng bực bội, hắn nhắm mắt mạnh mẽ khép vạt áo lại: "Ngươi nhắm mắt lại!"
Ánh mắt Tô Vãn Đường lướt qua nơi nào đó của hắn, cổ họng giật giật sau đó nghe lời nhắm mắt lại.
Nhưng thuốc đã phát tác, không phải nhắm mắt là có thể giải quyết vấn đề.
"Đây là có chuyện gì?" Tô Vãn Đường cảm giác mình sắp bị nấu chín.
Tề Vân Mộc tức giận nói: "Sao ta biết được!"
Mất công hắn còn tưởng rằng bản thân rung động với nàng ấy, hóa ra lại là thứ đáng chết này quấy phá.
Nhưng nàng ấy sẽ không nói dối.
Nếu không phải nàng ấy, vậy thì sẽ là ai?
Hai người bọn họ đều trúng chiêu, đã chứng tỏ là từng chạm vào hay nếm cùng một thứ, trong phòng không đốt huân hương, thứ bọn họ đều động vào chỉ có...
Gần như đồng thời, Tề Vân Mộc và Tô Vãn Đường nói: "Rượu."