Cành vàng lá ngọc yếu ớt? Công chúa?
Nàng ấy mờ mịt một lúc lâu, mới bỗng nhiên nhớ lại.
Mấy tháng trước, Tứ công chúa hộ tống lương thảo đi biên cảnh, bây giờ còn chưa trở về.
Việc này lúc ấy nàng ấy còn từng hỏi thiếu chủ, thiếu chủ nói Tứ công chúa mến mộ ca ca của nàng ấy, Thái tử điện hạ đau lòng muội muội, vì thế đưa nàng ấy đi theo đuổi phu quân.
Khi đó nàng ấy nghĩ Bùi tỷ tỷ đã đính hôn, ca ca cũng nên hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ, nếu có thể thành chuyện với Tứ công chúa cũng tốt.
Nhưng hiện tại xem ra chuyện không thể thành, chẳng qua vì sao ca ca không thỉnh tấu triều đình, lại nói riêng với nàng ấy?
Vả lại nếu thật sự phiền phức, sao Tứ công chúa còn ở lại biên cảnh lâu như vậy?
Tô Vãn Đường suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra, đành bỏ qua.
Giấy viết thư quá dày, vừa rồi khi rút tay ra đã khiến phong thư bị rách, nàng ấy bèn đặt thư sang một bên, chuẩn bị đáp lại huynh trưởng trước.
Mài mực xong, nàng ấy nâng bút: 'Huynh trưởng vạn an, thấy chữ như thấy mặt, đại hôn của Ninh Ninh đã hoàn thành, phu thê ân ái, như keo như sơn, phu quân Vân Mộc cẩn thận chu đáo, quan tâm tỉ mỉ. Mặc dù tính tình hơi nóng nảy, nhưng ta rất vừa ý, như nhặt được trân bảo, thật lòng mong huynh trưởng chúc phúc.'
Tô Vãn Đường dừng một lát, sau đó tiếp tục viết: 'Chuyện của Tứ công chúa Ninh Ninh sẽ nói rõ với thiếu chủ, nhưng kết quả như thế nào, không dám bảo đảm.'
'Ca ca, tình trạng biên cảnh thế nào, Nam Hào có khác thường gì không, phụ thân có khoẻ mạnh không, mong phụ thân và huynh trưởng cần phải giữ gìn sức khỏe, chờ mong ngày đoàn viên.'
Tô Vãn Đường viết xong, đặt thư lên bàn hong khô bút mực.
Nàng nhìn bốn phía, không thấy có phong bì mới, bèn đứng dậy đi ra cửa tìm Trúc Ngư.
Trước khi đi nàng ấy nhìn vào trong phòng, tiếng hít thở của hắn chậm và đều, nhìn một lát thấy hắn vẫn chưa tỉnh, nàng ấy mới yên tâm đi ra ngoài.
Trúc Ngư không ở ngoài cửa, nàng ấy vừa vặn trông thấy Bạch Nhị đi qua từ dưới hiên, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước nhanh qua.
"Thiếu phu nhân." Bạch Nhị uốn gối chào.
Tô Vãn Đường hạ giọng nói: "Làm phiền ngươi tìm giúp ta một cái phong thư."
Bạch Nhị suy tư một lúc rồi hiểu rõ: "Thiếu phu nhân muốn gửi thư cho Tô đại tướng quân?"
Tô Vãn Đường gật đầu.
Bạch Nhị lập tức nói: "Thiếu phu nhân chờ chút, nô tỳ đi một lát sẽ trở lại."
"Ừ."
Bạch Nhị nhanh chóng đi rồi quay lại, cung kính đưa mấy phong thư mới tinh cho Tô Vãn Đường: "Thiếu phu nhân, có cần nô tỳ sai người đưa đến dịch trạm không?"
"Không cần." Tô Vãn Đường: "Đào Hương đưa quen rồi."
Bộ hạ của Lãng Vương đều có con đường đưa tin riêng, nhanh hơn dịch trạm rất nhiều.
Bạch Nhị nghe vậy c*̃ng không hỏi thêm nữa, cung kính đáp lại.
Tô Vãn Đường cầm phong thư trở về chính phòng, nàng ấy đang định đưa tay đẩy cửa, sắc mặt bất ngờ thay đổi.
Tiếng hít thở không đúng.
Hắn dậy rồi!
Trời ạ, thư của ca ca chưa cất, vẫn ở trên bàn!
Tô Vãn Đường hoảng sợ đẩy cửa ra, bước nhanh tới gần án thư, có lẽ hắn chỉ mới tỉnh dậy mà thôi, còn chưa kịp...
Nhưng một khắc sau, Tô Vãn Đường nhìn người đứng ở cạnh án thư, trong tay hắn cầm một xấp giấy viết thư, vẻ mặt không rõ, đầu nàng ấy lập tức trở nên trống rỗng.
Xong rồi!
Mạng nàng ấy toi rồi!
Tề Vân Mộc chỉ ngước mắt lạnh nhạt liếc nhìn Tô Vãn Đường rồi lại chuyển ánh mắt quay lại trên giấy.
Tô Vãn Đường rất muốn quay người xô cửa xông ra, nhưng nàng ấy cảm thấy nếu nàng ấy dám chạy, đừng nói tối nay, về sau sợ là cũng khó lòng bước vào cánh cửa này.
Nàng ấy hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến cạnh Tề Vân Mộc, nhẹ nhàng đặt phong thư lên bàn, kéo ống tay áo Tề Vân Mộc: "Phu quân à..."
"Tên chó đó còn cứng nhắc không? Lớn lên có trở nên xấu xí không?"
Tô Vãn Đường yên lặng gục đầu xuống.
"Lặp lại lần nữa, bảo hắn mau chóng gửi thư hồi âm, gọi ông đây là ca ca." Giọng Tề Vân Mộc nhàn nhạt, nghe không ra dao động.
Đầu Tô Vãn Đường càng ngày càng thấp.
"Đợi vi huynh trở về phế hắn, ta sẽ chọn một rể hiền khác cho muội."
Tô Vãn Đường chỉ muốn tìm một cái động mà chui xuống.
Tô Tử Hạc, huynh tạo nghiệp rồi đấy.
"Phu quân..."
"Chậc chậc, bao năm qua quanh đi quẩn lại vẫn là những từ này, cũng không có gì mới." Tề Vân Mộc cười xùy một tiếng, nhẹ nhàng đặt giấy viết thư xuống.
Tô Vãn Đường sững sờ, vội ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Nghe giọng điệu này, hình như hắn không tức giận?
Tề Vân Mộc đối diện với đôi mắt hoảng sợ của nàng ấy, hơi cúi người, sắc mặt lạnh nhạt, giọng ôn hòa: "Phu nhân nhìn ta làm gì?"
Tô Vãn Đường ngơ ngác nhìn hắn.
Thảo nào ca ca hoài nghi, có phải nàng ấy bị bề ngoài của hắn lừa bịp hay không.
Bộ dáng này của hắn, thật sự rất có thể mê hoặc lòng người.
"Ta... ta..."
"Phu nhân muốn gửi thư?" Tề Vân Mộc cười khẽ, xích lại gần bên tai nàng ấy nhẹ giọng hỏi: "Có cần vi phu hỗ trợ?"
Tô Vãn Đường giật mình một cái, cuống quýt lắc đầu: "Không, không cần, ta, ta sai Đào Hương đi."
Hắn bị ca ca chọc tức đến hóa điên rồi sao?
Tề Vân Mộc ừ một tiếng, cầm thư Tô Vãn Đường viết lên, xếp lại rồi cất vào bì thư, đưa cho Tô Vãn Đường: "Đi thôi."
Mặc dù Tô Vãn Đường rất muốn xoay người rời đi, nhưng Tề Vân Mộc quá không thích hợp, thế là sau nhiều lần do dự, nàng ấy dè dặt thăm dò: "Phu quân, ca ca hắn đọc sách không nhiều, lời nói thô lỗ, ngươi đừng chấp hắn."
Tề Vân Mộc không chút để ý mỉm cười: "Không sao."
Tô Vãn Đường: "?"
Không sao?
Tề Vân Mộc thấy nàng ấy vẫn ngơ ngác, bèn kéo tay của nàng ấy, đặt phong thư vào trong tay nàng ấy, giọng điệu ôn hòa nói: "Hiện tại không giống ngày xưa, hiện tại chúng ta đã thành hôn, hắn cũng là huynh trưởng của ta, cho dù mắng ta vài câu cũng không sao."
Đầu Tô Vãn Đường kêu ong ong, Tề Vân Mộc bị quỷ ám rồi sao?
"Thật ra, ta và huynh trưởng nàng cũng không có thù gì quá lớn, chẳng qua là khi còn nhỏ không hiểu chuyện hắn đánh ta một quyền, ta cắn hắn một cái, đây đều là chuyện thóc mục vừng thối, vậy mà hắn còn nhớ."
Tề Vân Mộc khẽ than một tiếng: "Thôi, chờ hắn trở về, ta xin lỗi hắn là được.”
Tô Vãn Đường giật giật môi, nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc nửa ngày sau đó mới nói: "Ngươi, thật sự nghĩ như vậy?"
Vừa rồi ở thủy tạ không phải vẫn hung tợn nói tuyệt đối sẽ không gọi một tiếng ca à?
Tề Vân Mộc cười nói: "Đương nhiên, hiện tại hắn là đại cữu ca của ta, lớn nhỏ có thứ tự, ta còn có thể mắng lại hay sao?"
"Còn nữa, sao ta có thể khiến phu nhân rơi vào tình thế khó xử chứ?"
Tô Vãn Đường mờ mịt gật đầu: "Ồ."
"Mặc dù phu quân nàng tự nhận không phải người độ lượng, nhưng sẽ không so đo với người trong nhà nhiều như vậy." Tề Vân Mộc đưa tay v**t v* mái tóc nàng ấy, dịu dàng trước nay chưa từng có: "Phu nhân đi gửi thư đi, hắn hiểu lầm ta, lần này gửi thư nhất định là rất lo cho phu nhân, chỉ cần giải thích rõ, sẽ không sao."
Tô Vãn Đường: "..."
Tô Vãn Đường cầm thư ngơ ngác ra cửa.
Cửa đóng lại sau lưng, Tô Vãn Đường thất thần đi về phía góc tường, bỏ qua tất cả mà nói, lúc Tề Vân Mộc dịu dàng, thật đúng là...
Tô Vãn Đường khẽ mỉm cười, đúng là rất đẹp.
Bạch Nhị nhìn Tô Vãn Đường đứng ở góc tường, không khỏi nghi hoặc.
Không phải thiếu phu nhân nói sẽ sai Đào Hương đi gửi thư à? Sao lại tự mình đi rồi?
Không đợi nàng ta tiến lên hỏi, đã thấy Tô Vãn Đường dừng chân, đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó cắn môi quay đầu nhìn về phía chính phòng.
Xa xa chạm tới tầm mắt của nàng ta, Tô Vãn Đường vẫy tay với nàng ta.
Bạch Nhị ngẩn người, sau đó uốn gối lui ra.
Trong phòng.
Tề Vân Mộc đưa Tô Vãn Đường ra cửa, nụ cười trên mặt nháy mắt tan biến, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Tên chó Tô Tử Hạc ngươi xong rồi! Ngươi nhất định phải chết!" Tề Vân Mộc vén ống tay áo lên, bước nhanh như gió đi hướng trước án thư ngồi phịch xuống, động tác nhanh chóng rút ra mười tờ giấy: "So mắng chửi người với ta, ngươi còn non lắm!"
"Còn mắt mù tâm mù hay không? Ta thấy tên chó ngươi toàn thân trên dưới chỗ nào cũng mù!"
Tề Vân Mộc vừa múa bút thành văn, vừa nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Còn đại cữu ca, ta nhổ vào! Kiếp này nếu Tề Vân Mộc ta gọi ngươi một tiếng ca coi như ta thua!"
"Đầu óc ta không bình thường? Phế ta? Ngươi có giỏi thì đến đi, chó Hạc! Ta ở Phụng Kinh chờ ngươi, xem ai phế ai trước!"
"Bao năm ra vẻ đạo mạo, hình người dạ chó, bên trong vẫn là tên chó Hạc lòng dạ hiểm độc kia!"
Cách một cửa sổ, Tô Vãn Đường chết lặng dựa vào cột.
Lời xin lỗi này thật là đặc sắc.
"Ta độc miệng? Ta lòng dạ hẹp hòi? Tô Tử Hạc ngươi kém chỗ nào?"
"Lại còn ta bắt cóc muội muội của ngươi, rõ ràng là nàng ấy bá vương ngạnh thượng cung, có phải đời trước ta mắc nợ huynh muội các ngươi không?"
"Đã gả cho ta còn muốn lấy trở về, nghĩ hay lắm! Ta nói cho ngươi biết, ông trời có đến thì ngươi cũng không đòi được muội muội về đâu!"
"Còn chọn rể hiền khác? Chỉ bằng ánh mắt của ngươi, thắp cho ngươi một trăm tám mươi ngọn đèn đặt dưới mí mắt, ngươi cũng không phân biệt được tốt xấu.
"Thấy không, phu thê chúng ta hòa thuận, như keo như sơn, phu nhân đối xử với ta như châu tựa bảo, há là ngươi có thể can thiệp được, phu nhân có ánh mắt hơn tên chó ngươi nhiều!"
Tô Vãn Đường cúi đầu xoa trán.
Hai tên này cộng lại cũng sắp năm mươi tuổi rồi, nhưng nhìn đi, có khác gì đứa trẻ năm tuổi không?
Chẳng qua, nếu trên thư thật sự viết như hắn mắng, vậy thì không thể gửi phong thư này ra ngoài.
Nếu mà phụ huynh biết là nàng ấy say rượu cưỡng ép người ta, chắc chắn nàng ấy sẽ bị đánh.
Tô Vãn Đường hơi trầm tư một lát, sau đó lặng lẽ rời đi.
Nàng ấy gửi thư của mình đi trước rồi đến dịch trạm, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Trước khi hoàng hôn, thư của Tề gia được đưa tới.
Người của Tề gia vừa rời đi, nàng ấy đã lập tức đi vào, tỏ rõ thân phận: "Thư phu quân ta gửi cho huynh trưởng của ta, do phủ Lãng Vương đưa đi."
Người đưa thư nhận ra Tô Vãn Đường, nếu trong tình huống bình thường dĩ nhiên không thể giao bức thư này ra, nhưng trước mắt người gửi thư là phu quân của Tô tướng quân, người nhận thư là huynh ruột của Tô tướng quân, dù sao cũng là thư nhà, hình như, c*̃ng không có gì không thể cho.
Bên phía Tề gia nói phải nhanh chóng đưa đến, nếu do phủ Lãng Vương đưa, đương nhiên sẽ nhanh hơn bọn họ, vả lại Tô tướng quân cũng đã đưa lệnh bài của phủ Lãng Vương ra, hắn ta cũng không thể không đưa.
Mười tờ giấy một phong thư không chứa nổi, Tề Vân Mộc chia thành hai phong, Tô Vãn Đường lạnh nhạt nhận lấy thư, vừa đi ra dịch trạm đã mở ra, sau khi đọc một lúc lâu nàng ấy khẽ nhíu mày, lại một lần nữa nghiêm túc đọc một lần, mặc dù trên thư mắng rất hung dữ, nhưng cũng không tìm được câu 'bá vương ngạnh thượng cung' kia, nàng ấy không khỏi giật mình.
Cho nên hắn mắng và viết còn không nhất trí.
Sao hắn làm được vậy?
Tô Vãn Đường trái lo phải nghĩ, sau đó vẫn dán phong bì lại, trở về dịch trạm giao cho người đưa thư: "Hôm nay người đưa thư của phủ Lãng Vương đã rời đi, vẫn giao cho các ngươi đưa thôi."
Đã không chọc thủng chân tướng, chuyện giữa bọn họ vẫn nên để bọn họ tự giải quyết, miễn cho tai bay vạ gió.
Mặc dù trong lòng người đưa thư cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn cung kính nhận lấy: "Vâng."