Ráng chiều đã tàn, sắc trời dần tối, trong phòng ăn, đồ ăn đã bày biện đủ, vậy mà không có chủ tử ngồi vào bàn ăn.
Tề Vân Mộc một hơi viết mười trang, câu câu không lặp từ, mắng Tô Chẩm Đường xong mới xem như giải cơn tức trong lòng, cả người lại khôi phục vẻ bình thản như trước.
Hắn cầm một quyển sách, ngồi xuống gần cửa sổ.
Cửa sổ mở ra, chỉ cần nhẹ nhàng giương mắt là có thể rõ ràng trông thấy tường viện.
Bức tường mà Tô Vãn Đường đã trèo qua mấy tháng nay.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Trúc Ngư và Bạch Nhị liếc nhau, sau đó lại cụp mắt.
Từ trước đến nay công tử dùng một ngày ba bữa đều rất đúng giờ, hôm nay lại khác thường, ngồi trước án thư không nhúc nhích.
Rõ ràng, là đang chờ thiếu phu nhân.
Bạch Nhị c*̃ng không cảm thấy bất ngờ, dù sao nàng ta biết là công tử nhà mình mến mộ thiếu phu nhân đã lâu, chờ thiếu phu nhân ăn cơm đương nhiên là hợp tình hợp lý, nhưng Trúc Ngư biết chân tướng thì cảm thấy khá ngoài ý muốn.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta vui mừng đưa ra một kết luận.
Công tử và thiếu phu nhân, có lẽ, có khả năng thật sự có tình cảm.
Ước chừng lại qua một khắc đồng hồ, Tề Vân Mộc hơi ngước mắt, ánh mắt giống như lơ đãng lướt qua tường cao.
Trong mắt đã thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn.
Nữ nhân này chẳng qua chỉ ra ngoài gửi thư, sao đến lúc này còn chưa về?!
Bằng thân phận của nàng ấy, gửi thư thông qua phủ Lãng Vương cần lâu như vậy?
Trúc Ngư mắt sắc thoáng liếc thấy sắc mặt hắn, yên lặng lui ra ngoài, nhỏ giọng hỏi Đào Hương đang đứng ở cổng: "Thiếu phu nhân có nói bao giờ trở về không?"
Đào Hương lắc đầu: "Không."
Lúc cô nương đi không dặn dò gì cả.
Trúc Ngư day day hàng lông mày, lặng lẽ thở dài.
Đây là lần đầu tiên công tử chờ người ăn cơm, mà còn chờ lâu như vậy.
Nhưng theo sự hiểu biết của hắn ta về công tử, chẳng mấy chốc số lượng kiên nhẫn không nhiều của công tử sẽ bị dùng hết, nếu thiếu phu nhân không mau về đi, công tử lại sắp nổi cơn giận rồi.
Đúng lúc này, trong mắt hắn ta đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu đỏ.
Trúc Ngư vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy thiếu phu nhân mà bọn họ chờ đã lâu ngồi xổm trên tường cao, trong lúc hành động làn váy đỏ lay động như gợn sóng.
Cùng lúc đó, ánh mắt Tề Vân Mộc và người trên tường cao chạm vào nhau, lúc chạm tới cặp mắt sáng kia, sự bực bội và không kiên nhẫn trong mắt hắn giảm xuống.
Chỉ đối diện một giây, Tề Vân Mộc đã hờ hững dịch chuyển tầm mắt, trong lúc lơ đãng ánh mắt thoáng đảo qua đôi chân dài đang buông thõng trên bờ tường.
Hai mươi năm trước Tô Vãn Đường biết rất ít về Tề Vân Mộc, mà bây giờ chẳng qua mới mấy tháng ngắn ngủi, mặc dù nàng ấy không nói hiểu rõ người này như lòng bàn tay, nhưng cũng có thể phân biệt ra được cảm xúc của hắn thông qua mỗi tiếng nói, cử chỉ của hắn.
Mặc dù lúc hắn liếc nàng ấy ánh mắt khá lạnh nhạt, nhưng thực ra chỉ liếc một cái, đã đủ chứng tỏ lúc này tâm trạng của hắn không tính là tốt.
Không phải là giờ hắn mới lấy lại tinh thần, muốn tính món nợ ca ca mắng hắn với nàng ấy đấy chứ?
Tô Vãn Đường hít sâu một hơi, thôi, nước tới đất chặn, binh tới tướng đỡ, ca ca tạo nghiệp, nàng ấy trả c*̃ng không oan.
Nàng ấy nhảy xuống tường cao, nhanh chân đi vào trong viện, lúc đi ngang qua Trúc Ngư, nàng ấy hơi dừng lại, nhỏ giọng hỏi một câu: "Có biết hắn lại giận gì không?"
Trúc Ngư: "..."
Không biết tại sao, hắn ta lại nghe ra được một chút… dung túng từ trong giọng của thiếu phu nhân?
Trúc Ngư trầm mặc một lát, thấp giọng trả lời: "Công tử đang chờ thiếu phu nhân về ăn cơm."
Tô Vãn Đường sững sờ, sau đó ngước mắt nhìn sắc trời, giờ mới hiểu là hắn chê nàng về muộn, cũng không phải là giận chó đánh mèo.
Nàng ấy không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, nếu là giận nàng ấy, nàng ấy có thể dỗ được.
Tô Vãn Đường không vào nhà, mà là bước nhanh đến bên cửa sổ, thò nửa người qua ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn Tề Vân Mộc, giọng trong trẻo: "Phu quân, ta về rồi."
Tề Vân Mộc không để ý tới nàng ấy, nhưng ngón tay đang nắm trang sách lại khẽ gập lại.
Trở về thì trở về, hắn có chờ nàng ấy đâu.
Suốt cả một buổi chiều, ai biết thì là ra ngoài gửi thư, không biết còn tưởng rằng nàng ấy ra ngoài chơi bời gì.
Mà cho dù nàng ấy ra ngoài vui chơi thì có liên quan gì tới hắn đâu, bọn họ chỉ là vì lấy đại cục làm trọng, kết bạn sinh hoạt thôi.
Thôi cái gì mà thôi!
Cho dù là kết bạn sinh hoạt, cũng nên tôn trọng lẫn nhau, sao có thể như vậy, vừa chạy đi là mất hút cả một buổi chiều, trời tối mới thấy bóng người.
Coi chỗ của hắn là chỗ nào?
Là nơi để nàng ấy trở về ngủ à?
"Nếu nàng không muốn trở về, thì không ai ép buộc nàng về đâu." Tề Vân Mộc càng nghĩ càng giận, giọng điệu càng ngày càng lạnh, nói c*̃ng càng ngày càng chói tai: "Tô tướng quân quyền lớn thế lớn, tới lui tùy ý, bên ngoài c*̃ng trời cao biển rộng, mặc tướng quân bay lượn, sao có thể bị trạch viện nho nhỏ này trói buộc."
Sắc mặt Trúc Ngư và Bạch Nhị thay đổi, thầm than không tốt.
Công tử lại nổi nóng rồi.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên sau tân hôn, có tân nương nào chịu nổi lời chế nhạo như vậy, cho dù tính tình thiếu phu nhân tốt, chắc chắn là trong lòng cũng không dễ chịu.
Bạch Nhị, Trúc Ngư một người ở trong phòng, một người ở ngoài phòng, gần như đồng thời chuẩn bị mở miệng nói đỡ, nhưng hai người mới ngước lên đã song song sửng sốt.
Chỉ thấy thiếu phu nhân chống một tay lên bệ cửa sổ, một tay nâng má, mắt cũng không chớp, ung dung nhìn công tử bọn họ nổi giận.
Không hề nhìn ra trong lòng không dễ chịu, ngược lại... Ngược lại trên mặt còn hiện lên chút hứng thú.
Trúc Ngư, Bạch Nhị: "..."
Thật không hổ là tướng quân, mức độ rộng lượng này tuyệt đối không phải người thường có thể sánh bằng.
Đúng như bọn họ nghĩ, Tô Vãn Đường hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, hai mắt nàng ấy sáng rực nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc.
Công tử thân hình cao mà gầy, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, áo bào tay áo rộng phối hai màu đỏ lam càng khiến hắn trông cao quý lỗi lạc.
Hắn ngồi thẳng lưng ở đằng kia, tóc đen mềm mại rũ xuống lưng, không mở miệng, là một bức tượng ngọc đẹp đẽ, mới mở miệng, mặt mày như sương, môi mỏng nhanh nhẹn, tượng ngọc lập tức sống lại.
Cả người đều trở nên sinh động.
Bàn tay đang chống trên bệ cửa sổ của Tô Vãn Đường vô thức gõ nhẹ theo tiết tấu, mặt mày ánh lên ý cười.
Thật không hổ là công tử được thế gia trăm năm nuôi dưỡng.
Ngay cả nổi nóng cũng cuốn hút đến thế.
Chỉ là vận may của vị trưởng tử kim tôn ngọc quý này không tốt lắm, lại để nàng ấy chiếm lời.
"Phu quân, ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận."
Tô Vãn Đường cười nhìn Tề Vân Mộc nói: "Lần sau ta đi ra ngoài nhất định sẽ canh chuẩn giờ, tuyệt đối không để phu quân đợi."
Vô số lời nói Tề Vân Mộc đã chuẩn bị sẵn lập tức bị nghẹn lại, hắn sững sờ, vừa liếc nhìn Tô Vãn Đường lập tức nhìn thấy nụ cười trên môi nàng ấy.
Nàng ấy còn có tâm trạng cười?
Tề Vân Mộc nhướng lông mày, đang định nổi giận, nhưng lại nghe nàng ấy nói: "Chúng ta đã thành hôn, nơi này là nhà của ta, ta không về nhà thì có thể đi đâu được chứ."
Tô gia, quân doanh, phủ Quận chúa, phủ Lãng Vương, Đông cung, có chỗ nào nàng ấy không đi được, sao lại không có chỗ để đi?
Nhưng lời đã đến bên miệng, lại bị hắn nuốt xuống.
Cuối cùng, Tề Vân Mộc chỉ lạnh lùng liếc Tô Vãn Đường một cái.
"Lần sau ta đi ra ngoài chắc chắn sẽ nói trước với phu quân khi nào về, cho dù ngao du trời đất, ta cũng muốn đi cùng phu quân." Tô Vãn Đường nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm: "Bởi vì chúng ta là phu thê vốn cùng một thể, vinh nhục cùng hưởng."
Trong mắt Tề Vân Mộc ngưng tụ sương lạnh.
Tia sáng cuối cùng phía chân trời tan đi, đèn lồng dưới hiên đã sáng lên, dưới ánh sáng ấm áp, cách một cửa sổ, một người nghiêng đầu liếc mắt, ánh mắt lạnh lẽo, một người chống cằm nghiêng đầu, cười nhẹ nhàng.
Cứ vậy giằng co một lúc lâu, cuối cùng băng sương lạnh lẽo cũng bị hòa tan, dần dần biến mất không còn dấu vết.
Tề Vân Mộc thu tầm mắt, kiêu ngạo gom ống tay áo lại, không nóng không lạnh nói: "Ai nói ta đang chờ nàng."
Thần thái kiêu ngạo, giọng điệu bình thản, còn kèm theo chút khó chịu, khiến trái tim Tô Vãn Đường dao động, ngẩn ngơ mất một lát.
Mãi đến lúc Tề Vân Mộc nhìn sang nàng ấy, nàng ấy mới hoàn hồn, vươn tay về phía hắn: "Phu quân, ta đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Tề Vân Mộc nhìn lòng bàn tay của nàng ấy, lại nhìn song cửa sổ: "..."
Nàng ấy kêu hắn nhảy cửa sổ?
Thật là không ra thể thống gì!
Tề Vân Mộc đứng dậy, lạnh mặt nâng tay vỗ vào lòng bàn tay nàng ấy, khẽ hừ một tiếng: "Không có quy củ."
Lực đánh cũng không nặng, lại mang đến một cảm giác tê dại ngứa ngáy, làm cho lòng người khẽ run, Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm bàn tay của mình một lát, sau đó lông mày giật giật, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía người đang đi ra ngoài phòng.
Mãi đến khi bóng dáng kia biến mất trong tầm mắt, nàng ấy mới hơi nheo mắt lại, thu bàn tay về.
Rất đanh đá! c*̃ng rất hấp dẫn.
Nhận thấy được tâm tư thay đổi, Tô Vãn Đường suy tư.
Là nàng ấy bị đám vô lại kia ảnh hưởng, hay là bản tính vốn dĩ… không đứng đắn?
Hắn càng giày vò, nàng ấy lại càng thích.
Sao trước kia nàng ấy không phát hiện mình có tật xấu này?
Tô Vãn Đường dựa bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào người đang ở ngoài phòng, đi về phía nàng ấy, mà Tô Văn Đường không hề hay biết ánh mắt mình bây giờ lộ liễu đến mức nào.
Bắt đầu từ khi nào, nàng ấy đã nảy sinh tâm tư không thuần với Tề Vân Mộc?
Tề Vân Mộc bị nàng ấy nhìn chằm chằm khá là không được tự nhiên, ngừng ở trước mặt nàng ấy, lạnh lùng nói: "Tô tướng quân, tròng mắt của nàng sắp rơi ra rồi."
Tô Vãn Đường hoàn hồn, nhếch miệng cười với hắn một tiếng, thuận tay ôm lấy cánh tay của hắn: "Phu quân, chúng ta đi thôi."
Tề Vân Mộc liếc nhìn ‘móng vuốt’ trên cánh tay, hừ lạnh một tiếng nhấc chân rời đi.
Đi ra mấy bước: "Tô Vãn Đường, không có lần sau."
Tô Vãn Đường gật đầu rất mạnh: "Ừ!"
"Lần sau lại trở về lúc nửa đêm, thì đi sang trắc gian ngủ."
Tô Vãn Đường ngắm nhìn sắc trời: "..."
Đây mà nửa đêm gì?
Tề Vân Mộc nhìn sang nàng ấy bằng ánh mắt âm u, nàng ấy vội vàng gật đầu: "Ừ."
"Sau này nàng đi cửa chính đi, cứ trèo tường thế này còn ra thể thống gì?"
Tô Vãn Đường: "Ta sẽ cố gắng."
"Cái gì gọi là sẽ cố gắng, nàng..."
"Trèo tường trở về nhanh hơn á, đi cửa chính phải quẹo bảy quẹo tám mới về tới viện, đi lâu lắm."
Tề Vân Mộc không biết nói gì thêm.
Bạch Nhị, Trúc Ngư nhìn hai bóng người sóng vai tiến lên phía trước, vẻ mặt rối rắm.
Đây là hướng phát triển hoàn toàn vượt qua dự kiến của bọn họ.
Bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần đối phó mưa to gió lớn, lại không nghĩ rằng thiếu phu nhân lại thành thạo điêu luyện hóa mưa giật gió dữ thành trời trong gió nhẹ.
Sau đó, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Đào Hương đứng bên cạnh.
Đào Hương bị bọn họ nhìn mà không hiểu chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt: "Sao thế?"
Bạch Nhị, Trúc Ngư: "..."