Nếu đổi thành nha hoàn hầu cận của cô nương nhà khác, vừa rồi công tử thái độ như vậy, còn nói những lời đó, thể nào cũng sẽ vì bênh vực chủ tử mà sinh lòng bất mãn.
"Không, không có gì đâu." Trúc Ngư vội vàng nở nụ cười, dường như nghĩ tới điều gì, dịu giọng nói: "Thật ra, công tử chúng ta chỉ mạnh miệng mềm lòng, vẫn rất để ý thiếu phu nhân."
Nếu mà Đào Hương báo những lời hôm nay công tử nói cho Trữ phi biết, phủ Quận chúa...
"À." Đào Hương: "Nhìn ra được."
Trúc Ngư sững sờ: "Cái gì?"
Đào Hương chớp mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn hắn ta: "Ta nói ta nhìn ra được."
"Nếu không để ý, cô gia cần gì phải chờ cô nương trở về ăn cơm?"
Trúc Ngư, Bạch Nhị: "..."
Có phải bọn họ nên nói nàng ta rất biết nắm bắt trọng điểm không?
Hai người ngẩn người, sau đó Trúc Ngư thử dò xét: "Vừa rồi công tử không có ý nói những lời kia."
Đào Hương lại ồ một tiếng, mới nhìn sang Trúc Ngư nói: "Ngươi lo lắng ta bụng dạ hẹp hòi, trở về cáo trạng à?"
Trúc Ngư xấu hổ cười một tiếng: "..."
"Ngươi yên tâm, những lời ngươi nói, cô nương sớm đã nói với ta rồi." Đào Hương nói.
Ánh mắt Bạch Nhị lóe lên, hỏi: "Thiếu phu nhân còn nói gì với ngươi nữa?"
Đào Hương không chút nghĩ ngợi nói: "Cô nương nói, công tử vọng tộc thế gia đều cao ngạo, cuộc hôn nhân này là chúng ta được lời. Cho dù cô gia làm khó dễ cũng là chúng ta nên nhẫn nhịn, cứ cư xử bình thường là được."
Bạch Nhị không biết ý trong lời nói của nàng ta, Trúc Ngư lại hiểu rõ.
Cái gọi là được lời, là chỉ thiếu phu nhân say rượu chiếm trong sạch của công tử nhà bọn họ.
"Giống như con mèo được nuôi dưỡng cưng chiều trong nhà giàu có, cho dù chọc nó xù lông lên, tính tình c*̃ng không hung dữ bằng mèo hoang, nhìn giương nanh múa vuốt, thật ra không có uy h**p gì, vuốt lông dỗ dành một hồi là được." Đào Hương nói thêm: "Đây là cô nương nói."
Trúc Ngư Bạch Nhị liếc nhau, đồng loạt cụp mắt.
Không cần phải nói, hình dung rất chuẩn xác.
Lại đi vài bước, Trúc Ngư thực sự không nhịn được: "Nhưng mèo con móng vuốt nhọn, lỡ như bị cào trúng thì sao?"
Đào Hương nghe vậy nhướng mày nhìn về phía hắn ta: "Cô nương nói, nếu thực sự quậy quá, vậy thì trói chặt móng vuốt rồi dỗ."
Trúc Ngư, Bạch Nhị: "..."
Ánh mắt Trúc Ngư, Bạch Nhị dần dần chuyển sang vẻ hoảng sợ: "?!"
Đây là lời nói đáng sợ gì vậy?
Ai dám trói con mèo... À không phải, công tử nhà bọn họ?
Chỉ e là cả phủ cũng bị san bằng mất! Điên rồi chắc?
"Cho nên các ngươi không cần lo lắng ta sẽ đi cáo trạng, bởi vì ta xác định, cô nương nhà chúng ta sẽ không lỗ." Đào Hương nói: "Dù sao, dưới trướng cô nương có gần vạn người, không ai không phục cô nương."
Bạch Nhị, Trúc Ngư đồng thời trầm mặc.
Hiện tại bọn họ hơi lo cho công tử...
Đi đến ngoài nhà ăn, nhìn Bạch Nhị đã đi vào hầu hạ, Trúc Ngư giữ chặt Đào Hương, lui về sau mấy bước, nhìn một vòng xung quanh, xác định không có người mới hạ giọng cực nhỏ, hỏi: "Nếu thiếu phu nhân thật sự có thủ đoạn như vậy, sao bao năm qua vẫn không có tiến triển gì với Bùi công tử thế?"
Hắn ta nghe nãy giờ, hẳn là thiếu phu nhân đã sớm nghĩ kỹ các cách để ứng phó với công tử nhà bọn họ, vậy thì bao năm qua, sao thiếu phu nhân lại không giải quyết được Bùi Lạc An kia?
Đào Hương trầm mặc một lúc, mới đáp: "Tính tình cô nương nhà chúng ta ngay thẳng, sẽ không quanh co lòng vòng, đây cũng không phải là có nhiều thủ đoạn, chẳng qua là chân thành thôi."
"Vả lại cô nương cũng không dám thể hiện như vậy trước mặt Bùi công tử."
Trúc Ngư nhìn nàng ta, mặt không thay đổi.
Đã nghĩ tới việc trói công tử nhà bọn họ rồi, còn có cái gì mà không dám? Chẳng lẽ công tử nhà bọn họ không đáng sợ bằng Bùi Lạc An?
Đào Hương nhỏ giọng giải thích: "Nếu không có chuyện này, cô nương c*̃ng không dám tới gần cô gia nha."
"Mặc kệ là Bùi công tử hay là cô gia, đối với cô nương mà nói, đều là thế gia quý công tử, chúng ta là nhà võ tướng, gia học không sâu, dòng dõi cách quá xa, không dám trèo cao."
Cho nên cho dù thích, cũng không dám động vào.
Lấy hết can đảm thổ lộ với Bùi công tử cũng là cô nương muốn cho bao năm thầm mến của mình một câu trả lời thôi.
"Mà một lần kia trời xui đất khiến, cột cô nương và cô gia vào cùng một chỗ, hôn sự đã định, không có đường xoay chuyển, vậy thì không cần lo lắng, một mực thành tâm thành ý đối đãi là được, cộng thêm trong lòng áy náy, dĩ nhiên là vô cùng cố gắng bù đắp."
Trúc Ngư cái hiểu cái không, sau một lúc lâu, nhíu mày: "Nói như vậy, nếu đêm đó là Bùi công tử, cũng sẽ giống..."
Hắn ta bỗng dưng ngừng lại.
Lời này hơi vượt quá khuôn phép…
Đào Hương lại nghiêm túc suy tư một lát, nói: "Ta cảm thấy chưa chắc."
Ánh mắt Trúc Ngư sáng lên: "Sao mà biết được?"
"Tính tình Bùi công tử rất ôn hòa, cho dù có bất mãn gì cũng sẽ chịu đựng, sẽ không biểu hiện ra ngoài, mặc dù cô nương có tâm cũng khó lòng phỏng đoán, dỗ cũng không biết dỗ từ đâu, cuối cùng sợ là có thể tôn trọng nhau như khách đã là kết cục tốt nhất." Đào Hương nói: "Tựa như hôm nay cô nương về trễ, nếu là Bùi công tử, khả năng cao là sẽ không hỏi, ôn hòa nói một câu 'về rồi, đi ăn thôi' là hết."
"Đối với cô nương mà nói, một người như hoa trong gương, trước sau đều cách một tầng khoảng cách, sờ không tới c*̃ng chạm không đến, mà một người khác thì giống mặt trời, mặc dù gắt đến mức có thể khiến người lột da, nhưng tối thiểu có thể thật sự rõ ràng cảm nhận được, có thể kịp thời nghĩ cách hóa giải, hoặc bung dù, hoặc tránh né, đều có cách ứng phó chính xác, cho nên, cô nương vừa nhìn đã biết ai thích hợp hơn."
Trúc Ngư nghẹn họng.
Nói thẳng ra là công tử nhà bọn họ nóng nảy, châm ngòi là nổ ngay, lại trở thành ưu điểm sao?
"Đương nhiên, đây chỉ là ta căn cứ vào sự hiểu biết của bản thân với cô nương và những gì ta biết về Bùi công tử mà suy luận, chưa chắc đã chính xác." Đào Hương nói thêm: "Dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra, ai cũng không nói chắc được sẽ có khả năng khác hay không."
Cách đó không xa có nha hoàn đi tới, Trúc Ngư bỗng nhiên hoàn hồn, vội nói: "Hôm nay là ta nói nhiều, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa."
Mặc kệ tình xưa thế nào, c*̃ng mặc kệ có khả năng khác hay không, tất cả đều đã không còn quan trọng. Bây giờ quan hệ giữa công tử và thiếu phu nhân dần trở nên gần gũi, đây là chuyện khiến tất cả đều vui vẻ.
Những chuyện khác, từ nay về sau, không cần nhắc lại nữa.
Đào Hương gật đầu: "Ừm."
_
Ra khỏi nhà ăn, sắc mặt Tề Vân Mộc đã vô cùng ôn hòa.
Tô Vãn Đường kéo cánh tay của hắn, cười nói: "Phu quân, chúng ta đi dạo một lát?"
Tề Vân Mộc thản nhiên đồng ý.
"Ta còn chưa ngắm kỹ viện Trường Minh, phu quân dẫn ta đi cho biết đường nhé?" Tô Vãn Đường.
Tề Vân Mộc lại đồng ý.
Ý cười trong mắt Tô Vãn Đường dần nhiều lên, một cái tay khác nhẹ nhàng lắc lắc với người đằng sau.
Trúc Ngư Đào Hương trông thấy, đồng thời ngừng chân.
Mãi đến khi chủ tử đi xa, Trúc Ngư mới nghi ngờ nói: "Sao thiếu phu nhân không cho chúng ta đi theo?"
Đào Hương: "... Bồi dưỡng tình cảm."
Nàng ta luôn cảm thấy, ánh mắt cô nương nhìn cô gia có hơi... không được bình thường, giống như, giống như mèo nhìn cá.
Trúc Ngư không nghi ngờ gì: "Ồ."
Viện tử của trưởng tử trong phủ đương nhiên sẽ không nhỏ, hòn non bộ hồ nước, vườn hoa lầu các… đầy đủ mọi thứ.
Tề Vân Mộc có thói quen tản bộ sau khi ăn, cho nên canh giờ này, các nơi trong viện đều treo đèn lồng.
Mặc dù không phải vô cùng sáng tỏ, nhưng không đến nỗi phải mò đường.
Dĩ vãng, Tề Vân Mộc dẫn theo Trúc Ngư nhàn nhã đi dạo gần nửa canh giờ là trở về, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay trên cánh tay Tề Vân Mộc treo một ‘móng vuốt’, dẫn đến bước chân của hắn chậm lại rất nhiều.
Vốn dĩ bước qua đường mòn đá cuội, đi vòng qua vườn hoa là có thể về phòng ngủ, nhưng Tô Vãn Đường nói ban ngày nàng ấy nghe Trúc Ngư nói trong viện có hồ nước, trồng hoa sen, nhất quyết lôi kéo Tề Vân Mộc muốn đi nhìn.
Muốn tới hồ nước thì phải đi qua hòn non bộ, đi qua cầu vòm trong hồ, sau đó trải qua đình bát giác, sau đó hoặc là dọc theo hồ nước, đi ngang qua lầu các trở về, hoặc là trở về bằng đường cũ.
Mặc kệ là đường nào, đều không gần.
Không chỉ không gần, còn tối hơn.
Bởi vì buổi tối Tề Vân Mộc sẽ không tới bên này, đương nhiên khoảng cách giữa những chiếc đèn lồng dọc đường sẽ không quá gần nhau, cách rất xa mới có một chiếc, chỉ tới trình độ có thể miễn cưỡng thấy rõ đường.
"Trong đêm có thể nhìn thấy hoa sen gì chứ, vả lại lúc này hoa sen đã tàn gần hết rồi." Tề Vân Mộc cũng không sợ tối, nhưng hắn không muốn đi xa như vậy.
Dựa theo tốc độ của bọn họ, vòng về phải tốn hơn nửa canh giờ.
Tô Vãn Đường thấy đoạn đường phía trước càng đi càng tối, ánh mắt lấp lóe: "Mắt ta tốt, có thể nhìn thấy."
"Ban ngày nóng, không muốn phu quân đi cùng ta xa như vậy."
Tề Vân Mộc không hề dao động: "Nàng có thể đi một mình."
"Nhưng ta muốn ở bên cạnh phu quân mỗi giờ mỗi khắc." Tô Vãn Đường nghiêng đầu nhìn hắn, cho dù trong đêm tối, Tề Vân Mộc c*̃ng cảm thấy ánh mắt kia đang tỏa sáng.
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn trầm mặc không nói.
Nữ nhân này càng ngày càng làm càn.
Rõ ràng mấy tháng trước còn dè dặt, cũng không dám nhìn hắn.
Hiện tại cặp mắt đen kia giống như dính ở trên người hắn, nói chuyện với hắn c*̃ng càng ngày càng... sến.
"Phu quân, được không?"
Tề Vân Mộc lạnh nhạt thu tầm mắt lại, sau một hồi mới không kiên nhẫn đồng ý.
Thôi, nể mặt câu ‘tựa như trân bảo’ của nàng ấy lúc ban ngày, nghe nàng ấy một lần.
"Không có lần sau."
Tô Vãn Đường gật đầu: "Ừm."
Đến gần hòn non bộ, số lượng đèn lồng bắt đầu ít dần, bởi vì hòn non bộ chặn ánh sáng, đoạn đường kia càng thêm tối tăm.
Vậy nên Tề Vân Mộc c*̃ng không nhìn thấy đôi mắt đen láy của Tô Vãn Đường đang nhanh chóng đảo qua đảo lại.
Mãi đến lúc bàn tay đang kéo cánh tay hắn chầm chậm hướng xuống, vòng qua cổ tay của hắn, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, hắn mới hơi sững sờ.
Thấy hắn không kháng cự, mấy ngón tay kia càn rỡ lướt qua lòng bàn tay của hắn, mạnh mẽ lại chậm rãi đan chặt vào giữa năm ngón tay hắn.
Cái tay kia nhỏ hơn tay hắn rất nhiều, c*̃ng mềm hơn rất nhiều, nhưng lòng bàn tay lại mơ hồ có vết chai, hẳn là do cầm binh khí trong thời gian dài tạo thành.
Khoảnh khắc đó, Tề Vân Mộc không nói rõ được cảm giác của mình là gì.
Giống như có thứ gì đó tê tê dại dại chảy qua toàn thân, khiến mặt hắn hơi nóng lên.
Hoàn toàn không nghĩ tới việc muốn hất tay người kia ra.
Sau khi thành công, Tô Vãn Đường nhanh chóng liếc nhìn Tề Vân Mộc.
Nàng ấy cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được đám người trong doanh nhắc tới, bồi dưỡng tình cảm phải hẹn hò nhiều hơn, vả lại lúc hẹn hò phải chọn chỗ ít người hoặc chỗ tối.
Vậy thì lúc muốn nắm tay hay ôm một cái, đối phương mới không đến mức quá thẹn thùng, mới sẽ không quá kháng cự.
Tề Vân Mộc để ý mặt mũi quy củ, nếu ở trước mặt người khác, chắc chắn hắn không muốn cho nàng ấy nắm tay, càng đừng nói tới việc ôm ấp.
Thật ra trước đó nàng ấy c*̃ng không có suy nghĩ muốn hẹn hò, là trước khi ăn cơm tối, hai người đứng cách cửa sổ, sau khi hắn nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay của nàng ấy, luôn khiến lòng nàng ấy ngứa ngáy, trong lúc ăn tối, nàng ấy chỉ nghĩ tới việc nắm tay hắn.
Thật ra, nghĩ thì nghĩ, nhưng làm thì nàng ấy vẫn hơi sợ, sợ hắn tức giận.
Nhưng ngoài dự liệu, hắn lại dung túng nàng ấy.
Tim Tô Vãn Đường đập bình bịch, cũng không biết có phải ảo giác của nàng ấy không, mà lại cảm thấy cơn gió nhẹ lướt qua mang theo chút hương vị ngọt ngào.
Có nhiều thứ một khi mọc rễ thì sẽ phát triển rất nhanh.
Nắm tay không phản kháng, cũng làm người ta không nhịn được muốn làm gì đó khác.
Lúc đi ra hòn non bộ, bước lên cầu vòm, Tề Vân Mộc cũng nhận ra người bên cạnh cách mình càng ngày càng gần, cùng lúc đó lại có thêm một cái ‘móng vuốt’ đáp lên cánh tay hắn.
Hắn lặng lẽ liếc nhìn rồi dịch chuyển tầm mắt.
Gần tới giữa cầu vòm, Tề Vân Mộc dừng bước, cúi đầu nhìn người gần như đang bám lên người mình.
Tô Vãn Đường thấy hắn không nhúc nhích, ngẩng đầu hỏi hắn: "Sao không đi nữa?"
Trên cầu vòm treo một chiếc đèn lồng, có thể mơ hồ nhìn thấy mặt người.
Tề Vân Mộc khẽ hất cằm sang một bên, thản nhiên nói: "Tô Vãn Đường, nàng muốn mưu sát chồng à?"
Tô Vãn Đường sững sờ, nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Tề Vân Mộc đã bị nàng ấy dồn đến dán chặt vào hàng rào.
Nếu không có rào chắn, người đã bị nàng ấy xô xuống dưới.
Mặt Tô Vãn Đường đỏ lên, yên lặng dịch sang bên cạnh.
Nhưng nàng ấy không buông tay, cả hai cánh tay đều không buông.
Tề Vân Mộc cụp mắt xuống, nhìn một lát, sau đó xích lại gần nàng ấy một bước, rồi tiếp tục đi về phía trước.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Vãn Đường: Nhìn hắn làm ta muốn bắt nạt quá, đúng là ta tự tìm đường chết cho mình mà!