Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 202

Phần cao nhất của cầu vòm có một đoạn bằng phẳng, cạnh rào chắn là bốn cây cột hơi thô, ở giữa đủ chỗ cho năm sáu người đứng.

Tô Vãn Đường không hiểu thế nào là một vừa hai phải, nàng ấy chỉ biết là, hắn không từ chối, vậy thì nàng ấy có thể tiến thêm một bước.

Lúc sắp bước xuống cầu vòm, Tề Vân Mộc lần nữa bị nàng ấy dồn đến cạnh rào chắn.

Tề Vân Mộc vịn cây cột hơi thô kia, hơi nghiêng người, Tô Vãn Đường chỉ chăm chăm muốn lại gần hắn, lúc hắn nghiêng người, đầu nàng ấy lập tức đập vào ngực hắn.

Tề Vân Mộc: "..."

Hắn dựa lưng vào rào chắn, cúi đầu nhìn nữ nhân được nước lấn tới trong ngực mình.

Tô Vãn Đường cũng hơi bất ngờ vì chuyện này.

Nhưng nàng ấy đều đã sà vào trong ngực hắn, đã được như mong muốn, không hề có ý định lùi lại.

Hôm nay chạm vào bút mực một hồi lâu, trên người hắn mang theo mùi mực nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi hương mát lạnh vốn có, lôi cuốn nàng ấy không có cách nào dời bước chân.

Tề Vân Mộc đợi nửa ngày, cũng không thấy nàng ấy lùi lại, cuối cùng hắn không nhịn được, nâng tay chọc vào trán Tô Vãn Đường, đẩy nàng ấy ra: "Tô Vãn Đường, đứng vững."

Tô Vãn Đường thuận theo lực đẩy của hắn hơi ngửa về sau, ngước mắt nhìn hắn, mắt sáng ngời: "Ôm thêm một lúc đi, chỉ một lúc thôi."

Dưới đèn lồng, gương mặt hoạt bát sáng ngời kia trở nên hơi mông lung, trong mắt rõ ràng ánh lên h*m m**n, đồng tử Tề Vân Mộc co lại, lạnh mặt tiếp tục đẩy nàng ấy: "Nàng có ngắm hoa sen không, không ngắm thì đi về."

Nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng của hắn, Tô Vãn Đường không muốn chọc giận hắn vào lúc này nên đành phải từ bỏ, lùi về sau: "Ngắm!"

Đang hẹn hò mà, sao có thể bỏ dở nửa chừng?

Tề Vân Mộc vẫn bị nàng ấy nắm chặt tay, nàng ấy tiến lên một bước, hắn lại bị kéo đi, phải nhấc chân đi theo.

Hắn nhẫn nhịn, không nổi giận.

Cứ thế, Tô Vãn Đường dính trên người Tề Vân Mộc suốt dọc đường, chậm rãi đi tới đình bát giác.

Tô Vãn Đường nhìn ghế dài trong đình, nghiêng đầu hỏi Tề Vân Mộc: "Phu quân mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Xuyên qua đình bát giác là đến hồ nước, Tề Vân Mộc ngước mắt nhìn đoạn đường đen như mực kia, nhấc chân đi vào trong đình.

Trong đình treo một chiếc đèn lồng, Tề Vân Mộc giật giật tay phải, Tô Vãn Đường giả ngu, không hề có ý buông ra.

Tề Vân Mộc trầm mặc một lát, sau đó giơ tay trái lên tháo đèn lồng xuống.

Ánh mắt Tô Vãn Đường tối sầm.

Có ngọn đèn to như thế ở đây, nàng ấy muốn ôm một cái cũng không được.

Thôi vậy, hình như hắn hơi giận rồi.

Cuộc hẹn hò tối nay cũng không tính là không thu hoạch được gì, đợi ngày mai lại nghĩ cách lừa hắn ra ngoài. Nếu trong một lần mà nàng ấy làm quá mức, sợ là ngày mai hắn sẽ không đi cùng nàng ấy nữa.

Với lại sau khi trở về cùng giường chung gối, cùng đắp một chăn, cũng đủ khiến người chờ mong.

"Phu quân, chúng ta về... Ối!" Nàng ấy còn chưa xong, hắn lại đột nhiên quay người kéo nàng ấy về phía sau.

Tô Vãn Đường tập võ nhiều năm, mức độ cảnh giác tất nhiên là không cần phải nói, đột ngột bị đánh lén, nàng ấy có thể ngay lập tức trở tay đánh trả, nhưng mùi mực quanh quẩn nơi chóp mũi khiến nàng ấy mạnh mẽ kìm nén bản năng.

Đây là Tề Vân Mộc, thư sinh tay không thể nâng vai không thể khiêng, không chịu được sự phản kích của nàng ấy.

Nàng ấy không thể tổn thương hắn.

Tô Vãn Đường lập tức dựa theo lực kéo của hắn lui về sau mấy bước, tựa vào cây cột trong đình, đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người bị hắn đè sau lưng nàng ấy, lúc này nàng ấy giống như đang bị hắn nhốt trong vòng tay của hắn, hai người gần như dính sát vào nhau.

Lúc nàng ấy ngẩng đầu, trán cọ qua cằm hắn.

Khi nàng ấy gước mắt lên nhìn, môi của hắn gần trong gang tấc.

Tim Tô Vãn Đường nhảy một cái, ánh mắt đăm đăm dừng lại trên môi mỏng kia.

Đêm qua lúc hắn đòi hỏi quá mức, từng chủ động hôn nàng ấy.

Mặc dù sau đó hắn đã kiềm chế, nhưng lần đụng chạm ngắn ngủi đó đã đủ làm cho lòng người xao động.

Vốn dĩ Tô Vãn Đường còn kìm nén suy nghĩ tiếp tục chọc ghẹo hắn vào tối nay, lúc này suy nghĩ đó lại nổi lên, hơn nữa còn mãnh liệt hơn vừa rồi. Khi nàng ấy vừa định nhón chân lên, thử xem hắn có từ chối không, ánh sáng từ đèn lồng đột nhiên chiếu vào trên mặt.

Tô Vãn Đường vô thức nghiêng đầu nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy Tề Vân Mộc lạnh lùng nói: "Tô Vãn Đường, rốt cuộc nàng muốn làm gì?"

Từ trong tiếng nói trầm thấp đó, nàng ấy có thể nhận ra ra tâm trạng của hắn rất không tốt, nhưng rõ ràng lúc đến đây hắn còn rất bình thường.

Là bởi vì quãng đường này nàng ấy quá làm càn?

"Quay mặt sang đây, nói chuyện!"

Tô Vãn Đường mở mắt, sau khi miễn cưỡng thích ứng ánh đèn thì ngoan ngoãn quay đầu.

Tề Vân Mộc cụp mắt nhìn chằm chằm nàng ấy, ánh mắt lạnh lùng.

Trong thoáng chốc, nỗi sợ hãi theo quán tính tích lũy nhiều năm đối với người trước mặt bỗng dâng trào trong lòng, nàng ấy vô thức rụt về sau, nhưng phía sau là cây cột, muốn tránh cũng không được.

"Tô Vãn Đường, nàng câm à?"

Hàng mi dài của Tô Vãn Đường run rẩy, lấy dũng khí nhìn về phía hắn.

Dưới ánh đèn mờ, ánh mắt hắn lạnh lẽo, bởi vì tức giận mà lông mày hơi nhướng lên, môi mím chặt, đường xương hàm sắc nét và hoàn mỹ.

Quý công tử kiêu ngạo lại xù lông rồi.

Còn xù rất hăng hái, giống như vuốt mèo nhẹ nhàng gãi đầu quả tim, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Khiến nàng ấy muốn gần sát hắn, ôm cho đã nghiền.

Nhận thấy được suy nghĩ đáng sợ của mình, Tô Vãn Đường âm thầm ảo não mắng một tiếng, nàng ấy bị bệnh à?!

Người ta đã tức thành như vậy, nàng ấy lại vẫn nghĩ tới việc ức h**p hắn, nàng ấy giống như một tên b**n th**.

Đôi mắt đen láy của nàng ấy đảo liên hồi, lúc thì nhìn chằm chằm môi hắn, lúc lại nhìn chằm chằm cần cổ hắn, vừa nhìn đã biết là đang nghĩ tới âm mưu xấu xa gì, sắc mặt Tề Vân Mộc càng thêm lạnh lẽo: "Tô Vãn Đường, nàng đang nghĩ gì?!"

Miệng Tô Vãn Đường còn nhanh hơn đầu óc: "Ta muốn hôn ngươi."

Tề Vân Mộc cứng đờ.

Ngay sau đó, trong mắt hắn xẹt qua cảm xúc rối rắm.

Dọc theo đoạn đường này, nàng ấy hận không thể treo mình trên người hắn, vả lại Trúc Ngư Đào Hương cũng không đi theo, sao hắn có thể không đoán được ý đồ của nàng ấy.

Nữ nhân này quả là háo sắc to gan, dám dùng cớ muốn ngắm hoa sen lừa hắn đến chỗ tối, ý đồ quấy rối!

Hắn đột nhiên làm khó, là hy vọng nàng ấy bớt phóng túng lại, cũng cho nàng ấy đường lui, ai ngờ nàng ấy lại mặt dày như vậy.

Muốn hôn hắn?

Sao lại muốn?

Bọn họ thành hôn chẳng qua là... tình thế bắt buộc, đêm qua động phòng, cũng là bị thuốc ảnh hưởng.

Mà trước khi thành hôn, mặc dù nàng ấy tìm đủ cách lấy lòng, nhưng lại rất có chừng mực, trong lòng bọn họ đều ăn ý biết rõ ràng, đó là trong nội tâm nàng ấy bất an, đang ra sức đền bù cho hắn.

Mặc dù hắn cảm thấy cũng không cần như thế, nhưng nghĩ sớm muộn gì bọn họ cũng thành hôn, sớm làm quen với nhau cũng tốt, nên vẫn luôn tùy ý nàng ấy ra vào viện của hắn một cách tự nhiên.

Về sau đúng là quan hệ của bọn họ c*̃ng dịu lại, nhưng lúc nàng ấy rời đi, rõ ràng ánh mắt nàng ấy nhìn hắn còn vô cùng trong trẻo, hoàn toàn không phải như bây giờ... Rất giống một tên háo sắc.

Đêm qua bởi vì cả hai đều trúng thuốc, tạm thời không tính, nhưng cả ngày hôm nay chỉ cần hai người ở chung một chỗ, ánh mắt của nàng ấy đều dính trên người hắn.

Chỉ là đi Đông Nhữ một chuyến rồi trở về, nàng ấy như biến thành người khác, liều lĩnh đánh vỡ thế cân bằng bọn họ vất vả thành lập, khiến hắn tâm phiền ý loạn.

"Tô Vãn Đường, nàng lại trúng thuốc à?" Tề Vân Mộc lạnh lùng nói.

Tô Vãn Đường vừa nói xong đã lập tức hối hận, lúc này cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng giải thích: "... Ta không có."

Trong mắt Tề Vân Mộc thoáng qua vẻ lạnh lẽo.

Không trúng thuốc, vậy là thật lòng muốn hôn hắn.

Hắn tự nhận giữa bọn họ còn chưa có tình cảm gì, nàng ấy lại đột nhiên lập kế hoạch kéo hắn đến chỗ tối, giở trò với hắn, vậy thì chỉ đơn giản là vì háo sắc.

Nữ tử này, thật là không biết xấu hổ!

Sau khi Tề Vân Mộc suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên dùng sức muốn rút tay về, Tô Vãn Đường lại không thả.

"Buông ra!"

Lúc này Tô Vãn Đường nào dám vào buông ra.

Nàng ấy buông tay, chắc chắn hắn sẽ chạy về phòng rồi nhốt nàng ấy ở ngoài cửa.

Tất nhiên cơ hội ôm hắn ngủ tối nay cũng mất đi.

Trong khoảnh khắc, nàng ấy tìm cho mình một lý do rất thỏa đáng: "Chúng ta đã thành hôn, ta muốn hôn ngươi, không phải rất bình thường à?"

Tề Vân Mộc khẽ cắn môi.

Gan to bằng trời, không biết hối cải.

"Nàng buông ra!"

Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt hơi sáng.

Cảm xúc đó lại nổi lên, nàng ấy vô thức nói: "Ta không buông."

Tề Vân Mộc bị sự mặt dày của nàng ấy làm tức giận đến đỏ cả cổ, nhưng bất kể hắn dùng sức thế nào, từ đầu đến cuối không cách nào rút tay ra được.

Bàn tay mềm mại kia bỗng vô cùng khỏe, giống như muốn bóp nát tay của hắn.

Lần đầu tiên Tề Vân Mộc cảm thấy cực kỳ hối hận, năm đó trong phủ mời giáo đầu đến dạy hắn, hắn sợ chịu khổ tìm đủ mọi cách lười nhác, nếu khi đó hắn chịu đựng thêm một thời gian, lúc này cũng không biến thành bị nàng ấy giữ ở chỗ này.

Nghĩ hắn kiêu ngạo hơn hai mươi năm, chưa từng chịu áp bức như vậy, hơn nữa nữ nhân háo sắc này còn là tiểu muội muội hắn nhìn lớn lên.

Tướng quân thì hay lắm à? Có thể không chút kiêng nể ức h**p người khác như vậy sao?

Tề Vân Mộc càng nghĩ càng giận, lại không tránh thoát được, dứt khoát hất cằm quay đầu đi, không tiếp tục nhìn nàng ấy lấy một cái.

Hắn cũng không tin, nàng ấy thật sự có can đảm làm gì hắn ở chỗ này.

Nhưng hắn không biết, thần thái này của hắn rơi vào trong mắt Tô Vãn Đường, là dụ hoặc lớn cỡ nào.

Dù sao Tô Vãn Đường cũng ở trong doanh địa nhiều năm, lại làm nữ tướng quân một thời gian dài, mặc dù có lẽ nàng ấy còn không tự biết, nhưng thực ra sâu trong tính cách có chút cố chấp và ngang ngược.

Chỉ là lúc trước nàng ấy chỉ ngẫu nhiên thể hiện những tính chất này ở trong quân doanh, chưa từng dùng trên người Tề Vân Mộc...

Không, nàng ấy từng dùng rồi.

Lần đầu tiên của bọn họ, là nàng ấy cưỡng ép kéo hắn vào phòng, trong quá trình đó hắn giãy giụa, nàng ấy còn dùng đai lưng trói hắn lại.

Mặc dù về sau đổ lỗi do say rượu và thôi tình hương, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không phải bản tính nàng ấy như vậy, tuyệt đối không làm ra được việc trói hắn lại.

Người trước mắt một lần lại một lần khiến lòng nàng ấy ngứa ngáy khó nhịn, nàng ấy có thể nhịn mấy lần, lại không thể vẫn luôn nhẫn nhịn.

Nhất là bây giờ đêm tối đèn mờ, trong tình huống cả hai đang kề sát bên nhau.

Nàng ấy từng nghe qua không ít lời cợt nhả trong quân doanh, có điều khi đó đều là vào tai này ra tai kia, không để lại chút dấu vết nào trong lòng.

Mà từ sau đêm qua, hình như mọi thứ đã thay đổi.

Thỉnh thoảng những lời kia lại xuất hiện trong đầu nàng ấy.

Ví dụ như hiện tại.

Giận dỗi không để ý tới người? Uầy, ta đây có kinh nghiệm, cứ ôm chặt lấy... ngủ một giấc là ngoan.

Trước kia nàng ấy không quan tâm 'ngủ một giấc' là có ý gì, nhưng bây giờ nàng ấy và Tề Vân Mộc cũng từng làm chuyện ân ái hai lần, nào còn có thể không rõ?

Có điều hiện tại không ở trong phòng, không 'ngủ một giấc' được.

Nhưng có lẽ có thể hôn một cái.

Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm người đang toàn thân bốc hơi lạnh, cố chấp không chịu nhìn nàng ấy, dũng khí đột nhiên tăng lên.

Có lẽ chỉ cần nàng ấy tỏ ra nũng nịu, đáng yêu một chút thì hắn sẽ chịu nói chuyện tử tế với nàng ấy.

Cũng giống như đêm đầu tiên, cuối cùng hắn c*̃ng rất ngoan.

Bình Luận (0)
Comment