Tô Vãn Đường ngước mắt nhìn Tề Vân Hàm, sau đó vội vàng đứng dậy: "Thiếu chủ, không có gì, ta còn có việc, đi về trước."
Tề Vân Hàm ở chỗ này, bảo nàng ấy hỏi thế nào?
Nói nàng ấy làm như này như kia với ca ca của Tề Vân Hàm, hỏi Tề Vân Hàm nên dỗ thế nào à?
Nhưng nàng ấy còn chưa bước chân ra đã bị Tề Vân Hàm nâng tay giữ chặt, cau mày nói: "Tẩu tẩu, sao môi tẩu lại bị thương?"
Tiếng tẩu tẩu kia khiến Tô Vãn Đường cảm thấy tê cả da đầu.
Thấy Tô Vãn Đường cúi đầu không nói, Tề Vân Hàm suy tư: "Đây là đại ca ca... làm?"
Nàng ấy đã thành hôn, tất nhiên là có thể đoán được vết thương kia làm sao mà có.
Nhất thời Tô Vãn Đường không biết nên trả lời thế nào.
Mặc dù đúng là Tề Vân Mộc cắn, nhưng cũng là nàng ấy đáng đời.
Dáng vẻ chột dạ của Tô Vãn Đường rơi vào trong mắt Tề Vân Hàm, là biểu hiện của sự cam chịu, nàng ấy lập tức hiểu lầm, sầm mặt lại: "Sao đại ca ca có thể ức h**p tẩu như thế!"
Việc hôn sự này là trời xui đất khiến, nàng ấy biết tính tình của đại ca ca, vẫn luôn cảm thấy bận tâm.
Ban đầu nghe nói đại ca ca đuổi tới cửa thành tặng ngọc bội, nàng ấy còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người đã dịu lại đôi chút.
Lại không ngờ vậy mà đại ca ca lại...
Tô Vãn Đường nhìn Tề Vân Hàm bằng ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi: "..."
Nàng ấy thật là đáng chết!
Đêm qua nhất thời máu dồn lên não, sao lại quên mất hắn là huynh trưởng ruột thịt của khuê mật của mình!
Vệ Trăn nhìn rõ vẻ mặt của cả hai, lạnh nhạt liếc nhìn Tô Vãn Đường, giọng lạnh lùng: "Ngươi ngồi xuống."
Tô Vãn Đường vô thức phục tùng: "Vâng."
Tề Vân Hàm thấy Vệ Trăn đối xử với Tô Vãn Đường bằng thái độ như vậy, ngẩn người: "Trăn Trăn?"
Vệ Trăn lại dịu giọng: "Ngươi đừng vội, còn chưa nói rõ ràng, ai bắt nạt ai còn chưa biết được đâu."
Tề Vân Hàm không hiểu nhìn về phía Tô Vãn Đường: "Không phải nhìn một cái là biết ai bắt nạt ai..."
Thế nhưng khi ánh mắt Tề Vân Hàm chạm phải tia né tránh trong mắt Tô Vãn Đường, lời nói bỗng nhỏ dần rồi im bặt.
"Tẩu tẩu, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Tô Vãn Đường gãi đầu, quay đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Vệ Trăn, khẽ ậm ừ mấy tiếng.
Đừng nói Tề Vân Hàm, Vệ Trăn cũng không nghe rõ, nàng khẽ nhíu mày: "Tô Vãn Đường!"
Tô Vãn Đường lập tức dựng thẳng sống lưng, nói cực nhanh: "Là ta ức h**p hắn!"
Tề Vân Hàm: "..."
Thật là hiếm lạ, đây là lần đầu tiên nàng ấy nghe nói có người ức h**p được đại ca ca.
Đêm ở phủ Lãng Vương không tính.
Đáp án này nằm trong dự đoán của Vệ Trăn, nàng thản nhiên nói: "Cho nên ngươi tới đây làm gì?"
Tô Vãn Đường lầm bầm: "... Chọc hắn giận quá mức, ta nhất thời không biết dỗ kiểu gì."
Tề Vân Hàm: "..."
Môi nàng ấy giật giật, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu: "Dù sao đại ca ca cũng là nam tử, nên nhường tẩu tẩu một chút, cho dù… cho dù có tức giận, hẳn c*̃ng sẽ không quá nghiêm trọng."
Nhưng nói ra rồi, chính nàng ấy cũng không tin nổi lời mình.
Đại ca ca mà đã nổi giận thì chó tới gần cũng sẽ bị mắng vài câu.
Chẳng qua dù thế nào đi nữa c*̃ng không thể quá mức hơn đêm đó.
Tô Vãn Đường thật sự không mặt mũi nói thẳng ngay trước mặt Tề Vân Hàm, nàng ấy ngẫm nghĩ, quay đầu dè dặt hỏi Vệ Trăn: "Thiếu chủ, nếu như, ta nói là nếu như, ngài chọc giận điện hạ, bình thường sẽ dỗ kiểu gì?"
Vệ Trăn thản nhiên nói: "Vậy phải xem chuyện gì."
Tô Vãn Đường: "..."
Sau một hồi, nàng ấy nói: "Nếu như là, là giống ta làm đêm đó thì sao?"
Vệ Trăn nhíu mày.
Bá vương ngạnh thượng cung?
Cái này thì nàng chưa từng nghĩ tới.
Vả lại Chử Yến không phải thư sinh, nàng có muốn c*̃ng đánh không lại.
Trong lúc Vệ Trăn trầm mặc, Tô Vãn Đường nhanh chóng ngước mắt nhìn Tề Vân Hàm, Tề Vân Hàm hiểu lầm ý nàng ấy, mặt lập tức đỏ lên: "Ta, ta không dám."
Tống Hoài chỉ dùng một tay là có thể nhấc nàng ấy lên, nàng ấy nào có bản lĩnh bá vương ngạnh thượng cung y.
Trong chuyện phòng the, nàng ấy chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Tô Vãn Đường: "..."
Nàng ấy c*̃ng không muốn hỏi Tề Vân Hàm.
Nàng ấy nhìn Tề Vân Hàm, chỉ là chột dạ, áy náy.
"Tô Vãn Đường." Đột nhiên, Vệ Trăn quay đầu, ánh mắt phức tạp và lạnh lùng: "Ngươi lại… Tề Vân Mộc…."
Ngươi lại cưỡng ép hắn?!
Lời phía sau, ngại có Tề Vân Hàm ở đây, nàng không nói ra miệng.
Nhưng đã nói đến mức này, sao Tề Vân Hàm có thể nghe không hiểu, nàng ấy sững sờ, sau đó khiếp sợ ngạc nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Tô Vãn Đường.
Bị hai người một lạnh nhạt một giật mình nhìn chằm chằm, Tô Vãn Đường cúi đầu xấu hổ vô cùng, nàng ấy cực kỳ hối hận vì hôm nay tới đây một chuyến.
Nàng ấy không nói, đã là cam chịu.
"Ngươi lại làm gì rồi?!" Vệ Trăn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
Ngay từ đầu hôn sự này đã hình thành từ lý do đó, vất vả lắm thái độ của Tề Vân Mộc mới dịu lại, nàng ấy phải luẩn quẩn tới mức nào mới lại làm ra loại chuyện đó!
"Lần này lại trúng tà gì à?"
Đây là khả năng lớn nhất mà Vệ Trăn có thể nghĩ tới.
Nhưng lại thấy Tô Vãn Đường cúi thấp đầu: "Không... Không có."
Vệ Trăn: "..."
Tề Vân Hàm: "..."
Hai người song song trầm mặc.
Lúc này bọn họ hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Không biết qua bao lâu, Tô Vãn Đường mới nói khẽ: "Đêm tối sao thưa, hắn quá..."
Quyến rũ.
"Đẹp, không kiềm chế được."
Vệ Trăn nâng tay đỡ trán, quay đầu đi.
Tại sao nàng lại phải mất mặt hai lần vì cùng một lý do cơ chứ!
Tề Vân Hàm giống như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Tô Vãn Đường đang nói gì?
Mỗi một chữ nàng ấy đều hiểu, nhưng ghép vào với nhau nàng ấy lại không hiểu.
"Thật ra, cũng không phải là hắn không muốn." Bầu không khí rất kỳ lạ, quá yên tĩnh, Tô Vãn Đường nhỏ giọng giải thích.
Vệ Trăn cười lạnh: "Vậy ngươi nói cho ta, nếu đã là ngươi tình ta nguyện, ngươi chạy tới đây trốn tránh làm gì?"
"Ta không muốn trốn, chỉ là muốn tìm cách trở về dỗ hắn." Ánh mắt Tô Vãn Đường lấp lóe, lại thả ra một tia sét lớn: "Bởi vì... hắn muốn về phòng."
Ánh mắt Vệ Trăn và Tề Vân Hàm đều thay đổi.
Có ý gì?
"Ta nhất thời sốt ruột, không cho hắn về." Tô Vãn Đường vò đã mẻ không sợ vỡ, nói.
Vệ Trăn, Tề Vân Hàm: "?!"
Không trở về phòng, ở bên ngoài...
"Tóm lại... cũng là trong viện của mình." Tô Vãn Đường càng nói giọng càng nhỏ.
Vệ Trăn Tề Vân Hàm nghẹn họng nhìn Tô Vãn Đường.
Sau một hồi, hai người gần như đồng thời la thất thanh: "Ngươi điên rồi!"
Vệ Trăn đứng bật dậy, trợn mắt lườm Tô Vãn Đường, tức đến nỗi nửa ngày chưa nói ra một chữ.
Một người kiêu ngạo, coi trọng thể diện như Tề Vân Mộc, nàng ấy lại làm hắn… ở bên ngoài…
"Tô Vãn Đường, có phải ngươi ngứa đòn không hả!" Vệ Trăn nghiến răng nghiến lợi.
Tề Vân Hàm sững sờ tại chỗ, nhất thời nàng ấy cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Đại ca ca kiêu căng như vậy, lại bị đối xử như thế, nào chỉ là tức giận, sợ là sẽ tức điên lên mất.
Tô Vãn Đường cũng đứng dậy, cúi thấp đầu: "Ta sai rồi."
Vệ Trăn nhanh chóng khiến mình tỉnh táo lại, sau đó liếc nhìn Tề Vân Hàm, mới lại nhìn về phía Tô Vãn Đường: "Tuy đây là chuyện của hai vợ chồng các ngươi, nhưng ngươi là người của phủ Lãng Vương, cũng là tướng lĩnh dưới trướng của ta, mỗi tiếng nói cử động của ngươi đều rất quan trọng!"
"Tô Vãn Đường!"
"Có!" Tô Vãn Đường cao giọng đáp.
"Từ hôm nay trở đi, giờ Thìn mỗi ngày đến Đông cung nhận mười quân côn, khi nào Tề Vân Mộc tha thứ ngươi mới ngừng."
Tô Vãn Đường: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Lúc này Tề Vân Hàm mới lấy lại tinh thần, đi qua lôi kéo ống tay áo Vệ Trăn: "Trăn Trăn, thế này có phải là nặng quá không?"
Vệ Trăn hừ lạnh, nói: "Nàng ấy thân là tướng lĩnh, lại ỷ mạnh ức h**p người khác, không phạt còn để mặc nàng ấy gây chuyện hay sao?"
"Nhưng mà..." Tề Vân Hàm liếc nhìn Tô Vãn Đường, do dự một lúc rồi nói khẽ: "Nói không chừng là có hiểu lầm gì đó thì sao?
"Loại chuyện này nếu đại ca ca không hề tình nguyện… Cũng không kết thúc được, theo ta thấy, có lẽ cũng không thể coi như ép buộc hoàn toàn, đại ca ca nổi giận, khả năng cao chỉ là bởi vì... ở trong viện, quá giới hạn."
Vệ Trăn nắm chặt tay Tề Vân Hàm, dịu dàng nói: "Vân Hàm, ngươi đừng nói đỡ cho nàng ấy, tuy nàng ấy là khuê mật của ngươi, nhưng người nàng ấy ức h**p là ca ca ngươi, ngươi không cần suy nghĩ cho nàng ấy. Ngươi yên tâm, nàng ấy da dày thịt béo, cho dù bị đánh mấy tháng c*̃ng không có gì đáng ngại."
Tề Vân Hàm trợn tròn mắt: "Mấy, mấy tháng?"
Một ngày mười quân côn, sao có thể chịu tận mấy tháng!
Đến lúc đó người cũng tróc một lớp da rồi!
"Còn không đi đi!"
Vệ Trăn lạnh lùng nói với Tô Vãn Đường.
Tô Vãn Đường vội vàng đồng ý, quay người rời đi.
"Tẩu tẩu..." Mặt Tề Vân Hàm nhăn lại, không ngăn cản được, quay đầu lại lôi kéo Vệ Trăn: "Trăn Trăn, phạt thế này nặng quá..."
"Vân Hàm."
Vệ Trăn dịu giọng ngắt lời nàng ấy: "Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ không thiên vị, chỉ cần một ngày đại ca ca ngươi không nguôi giận, mỗi ngày nàng ấy đều phải chịu quân côn."
Tề Vân Hàm nhíu mày, còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Vệ Trăn ngắt lời: "Được rồi, trước hết chuyện này cứ vậy đã, nàng ấy đã làm chuyện sai trái, nên phạt."
Dứt lời, Vệ Trăn gọi Đông Tẫn: "Ngươi đưa lệnh bài kia đến Tề gia đưa cho đại công tử, nói cho hắn biết, nếu về sau Tô tướng quân còn dám làm chuyện khác người gì, chỉ cần sai người đưa lệnh bài đến phủ Lãng Vương, hoặc là trong doanh, Đông cung đều được, ta chắc chắn sẽ xử lý nàng ấy."
Đông Tẫn cung kính đồng ý, sau đó cầm lấy lệnh bài muốn đi ra ngoài, lúc này, Tề Vân Hàm vội vàng đứng dậy, nói: "Trăn Trăn, ta hơi nhớ mẫu thân, vừa vặn c*̃ng chuẩn bị về phủ một chuyến, không bằng, ta đi đưa đi."
Vệ Trăn hơi chần chờ: "Có được không?"
"Đương nhiên."
Tề Vân Hàm gật đầu: "Giao cho ta đi."
"Cũng được." Vệ Trăn nhìn về phía Đông Tẫn: "Đi gọi Thập Bát âm thầm hộ tống Vân Hàm xuất cung."
Đông Tẫn: "Vâng."
Đợi hai người một trước một sau ra ngoài, vẻ mặt Vệ Trăn hơi thả lỏng.
Dựa theo tính tình của Tề Vân Mộc, lần này Tô Vãn Đường không ăn chút đau khổ, sợ là hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mà dù sao đây cũng là chuyện giữa vợ chồng họ, nàng cũng chỉ có thể đến giúp đến đây.
_
Tô Vãn Đường chịu một trận quân côn, vẫn trèo tường về viện Trường Minh như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng ấy vừa trèo lên tường cao đã chạm phải ánh mắt Tang Hộc đang canh giữ ngoài phòng, nàng ấy trầm mặc một lát, cụp mắt nhảy xuống.
Khung cửa sổ thường ngày đều được mở ra nay lại đang đóng chặt, đương nhiên nàng ấy c*̃ng không nhìn thấy người dĩ vãng thích ngồi ở đó.
Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm song cửa sổ, trù trừ đứng ở trong viện.
Người là phải dỗ, nhưng bây giờ hắn vẫn đang nổi nóng, nghĩ cũng biết hắn tuyệt đối sẽ không gặp nàng.
Hiện tại chỉ có thể chờ hắn nguôi giận trước, nàng lại đi dỗ.
Tô Vãn Đường nhìn cửa phòng đóng chặt, lại liếc nhìn Tang Hộc, chạm tới vẻ đề phòng trong mắt hắn ta, nàng ấy yên lặng dịch chuyển tầm mắt.
Nàng ấy không định xông vào.
Hắn vốn đã tức giận, nếu nàng ấy lại xông vào, chắc hắn sẽ nổ tung mất.
Sau đó vừa quay đầu Tô Vãn Đường đã nhìn thấy Đào Hương đứng ở ngoài trắc gian, Đào Hương đón nhận ánh mắt của nàng ấy, nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh.
Ý tứ đã rõ ràng.
Tô Vãn Đường nhíu mày.
Rốt cuộc vẫn không tránh được việc ngủ ở trắc gian.
Chẳng qua, nghĩ đến tối hôm qua...
Đây là nàng nên chịu.
Cũng may hắn chỉ đuổi nàng ấy sang trắc gian chứ không đuổi nàng ấy ra khỏi viện tử, nàng ấy vẫn còn cơ hội nhận lỗi.
Song khi nàng ấy đẩy cửa ra, lại thấy trong trắc gian chất đầy hòm xiểng, nàng ấy ngây người một thoáng ngắn ngủi, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Đào Hương: "Đây là..."
Đào Hương mặt không biểu cảm: "Tất cả đồ đạc của cô nương đều đã được dọn sang bên này."
Tô Vãn Đường: "... Tất cả?"
Đào Hương: "Đúng thế."
Tô Vãn Đường quay đầu, nhìn trắc gian gần như đã không còn chỗ đặt chân, lâm vào trầm mặc.
Xem ra, muốn nhận sai cũng không dễ dàng.
Tô Vãn Đường lại trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Lấy một bình thuốc trị thương ra."
Đào Hương ngước mắt: "Cô nương bị thương à?"
Tô Vãn Đường giẫm lên khe hở đi về phía giường: "Bị thương ngoài da, không sao."