Tề Vân Hàm đi gặp Tề phu nhân trước, sau đó mới đến viện Trường Minh.
Từ xa nàng ấy đã trông thấy Tang Hộc đứng ngoài cửa chính phòng, không cần nghĩ cũng biết đây là đang đề phòng ai.
Tề Vân Hàm tới, đương nhiên Tang Hộc sẽ không cản, sau khi vào phòng bẩm báo thì mời Tề Vân Hàm tiến vào.
Tề Vân Mộc ngồi trước án thư, trong tay nắm một quyển sách, vẻ mặt lạnh nhạt, trên mặt lại khó nén bực bội.
"Đại ca ca."
Tề Vân Hàm tiến lên, hơi uốn gối gọi một tiếng.
Lúc Tề Vân Hàm đi vào Tề Vân Mộc đã bỏ sách xuống, sửa sang lại phần tay áo rộng, che đi vết đỏ nhạt trên cổ tay.
"Kiều Kiều trở về à."
Tề Vân Hàm nghe giọng điệu này của hắn, biết ngay là hắn còn đang nổi nóng nên cũng không trực tiếp nói thẳng ý đồ đến, nói chuyện phiếm trong chốc lát, nàng ấy mới lấy lệnh bài ra đưa qua: "Đại ca ca, đây là Trữ phi nhờ ta giao cho huynh."
Tề Vân Mộc liếc nhìn, khẽ nhíu mày.
"Có ý gì?"
"Sáng hôm nay, tẩu tẩu đi Đông cung." Tề Vân Hàm nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc, thử thăm dò.
Nàng ấy vừa mới nói ra tiếng tẩu tẩu kia, sắc mặt đại ca ca của nàng ấy đã lạnh xuống, nàng ấy bèn vội vàng nói: "Tẩu tẩu nói hôm qua tẩu ấy làm chuyện sai lầm, hôm nay lập tức tới Đông cung tự nhận mười quân côn."
Tề Vân Mộc lạnh lùng nhìn qua.
Tề Vân Hàm lập tức kịp phản ứng, nói: "Sau khi Trữ phi biết là bởi vì tẩu tẩu chọc giận đại ca ca thì phạt tẩu ấy mỗi ngày tới Đông cung lĩnh mười quân côn, đến khi nào đại ca ca tha thứ tẩu ấy mới thôi."
"Đại ca ca, cứ đánh như vậy thì sao tẩu tẩu có thể chịu nổi, không biết tẩu tẩu đã làm sai chuyện gì?"
Đại ca ca để ý thể diện, nếu mà biết nàng ấy đã biết chuyện đêm qua, nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Quả nhiên, sự lạnh lẽo trong mắt Tề Vân Mộc hơi giảm.
Tề Vân Hàm nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Đại ca ca, nếu là không nghiêm trọng, có thể thông cảm cho tẩu tẩu không..."
"Không thể." Tề Vân Mộc lạnh nhạt ngắt lời nàng ấy.
Tề Vân Hàm mấp máy môi, nàng ấy c*̃ng không trông cậy vào đại ca ca sẽ dễ dàng tha thứ, nàng ấy chỉ đến báo cho đại ca ca biết việc này, vậy nên sau khi trầm mặc một lát, nàng ấy nhìn về phía lệnh bài trên bàn, nói:
"Đây là Trữ phi bảo ta giao cho đại ca ca, nói nếu là về sau tẩu tẩu lại phạm phải lỗi lầm gì, có thể sai người đưa lệnh bài đến quân doanh, phủ Lãng Vương, hoặc Đông cung. Trữ phi nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ."
Ánh mắt Tề Vân Mộc rơi vào trên lệnh bài, khẽ nheo mắt, một lát sau mới dịch chuyển tầm mắt, không chút để ý nói: "Biết rồi."
Tề Vân Hàm thấy thái độ của hắn với Tô Vãn Đường lạnh nhạt như vậy, biết nhiều lời cũng vô ích, lại ngồi một hồi rồi cáo lui.
Trước khi đi nàng ấy đi tìm Tô Vãn Đường.
Lúc đó, Đào Hương vừa bôi thuốc cho Tô Vãn Đường xong, Tô Vãn Đường nằm sấp trên giường, mắt đen hơi đờ đẫn, trông ỉu xìu.
Thấy Tề Vân Hàm tới, nàng ấy vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Tề Vân Hàm ngăn cản: "Tẩu tẩu đừng nhúc nhích."
Tề Vân Hàm cẩn thận bước qua giữa đống hòm xiểng bày khắp phòng, nhíu mày, nàng ấy muốn nói vài lời ví dụ như ca ca đang nóng giận nên mới làm như vậy, bảo nàng ấy chớ để ở trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện Tô Vãn Đường làm, lời an ủi lại kẹt trong cổ họng không phát ra được.
Hai người mở to mắt nhìn nhau một lúc lâu, Tề Vân Hàm khẽ than một tiếng, nói: "Đại ca ca rất mềm lòng, chờ qua hai ngày, đại ca ca nguôi giận một chút, tẩu tìm cơ hội nói lời xin lỗi chân thành, có lẽ việc này có thể trôi qua."
Tô Vãn Đường gật đầu: "Ừm."
"Ta nói với đại ca ca, hôm nay là tẩu tự biết có lỗi, chủ động lĩnh phạt, ta và Trăn Trăn cũng chỉ biết tẩu làm sai chuyện chọc giận đại ca ca, những việc khác hoàn toàn không biết."
Tề Vân Hàm dịu dàng nói: "Đại ca ca coi trọng quy củ thể diện, về sau, tẩu chớ lại... như thế."
Tô Vãn Đường rầu rĩ ừ một tiếng.
Về sau, nàng ấy nhất định sẽ không trói hắn.
c*̃ng sẽ không mạnh mẽ lôi kéo hắn làm xằng bậy ở bên ngoài.
Tề Vân Hàm lại dặn dò vài câu mới đứng dậy chào từ biệt, trước khi đi, nàng ấy nghiêm túc nói với Tô Vãn Đường: "Vãn Đường, nếu ngươi lại ức h**p huynh trưởng ta, ta sẽ giận ngươi đấy."
Gọi Vãn Đường, đó là Tề Vân Hàm đang đứng ở lập trường khuê mật nói lời này.
Tô Vãn Đường vội vàng chống người ngồi dậy, nghiêm túc gật đầu: "Vân Hàm yên tâm, ta sẽ không ức h**p hắn nữa."
Lúc này Tề Vân Hàm mới quay người rời đi.
Tề Vân Hàm vừa đi, Tô Vãn Đường lại nằm xuống.
Đồng tử nàng ấy xoay liên hồi.
Lần này nên xin lỗi thế nào mới được đây?
Lần trước móc rỗng hơn phân nửa nhà kho nhỏ của nàng ấy mới dỗ được, nhưng lúc này đây... nàng ấy cảm thấy có lẽ chiêu này đã mất tác dụng.
Đám người kia nói… dỗ vợ kiểu gì nhỉ?
Dường như Tô Vãn Đường nhớ ra cái gì đó, giật mình một cái.
Nàng ấy không thể tin đám lời cợt nhả của mấy tên kia nữa!
Dỗ thê tử và dỗ phu quân rất khác nhau.
Tô Vãn Đường suy nghĩ nửa ngày không có kết quả, uể oải trở mình, một khắc sau đau đến hít hà, lại vội vàng nằm sấp xuống.
Mắt thấy sắp đến buổi trưa, hai mắt Tô Vãn Đường sáng rực nhìn chằm chằm cửa, hắn có bằng lòng ăn trưa với nàng ấy không nhỉ?
Không lâu sau, nàng ấy biết đáp án.
Cửa mở ra, Đào Hương xách hộp cơm đi đến.
Tô Vãn Đường than thở một tiếng.
Quả nhiên là hắn không muốn.
Như thế, liên tiếp hai ngày, Tô Vãn Đường đều không thể nhìn thấy Tề Vân Mộc.
Trong lúc đó không phải nàng ấy không muốn đi qua gõ cửa xin lỗi, nhưng đều bị Tang Hộc ngăn cản.
Mãi đến khi kết thúc ba ngày nghỉ kết hôn, Tề Vân Mộc thay quan phục, ăn sáng xong ngồi nhuyễn kiệu vào cung.
Tang Hộc đi theo bên cạnh.
Hắn ta nhìn người đang lẽo đẽo sau nhuyễn kiệu, ngẫm nghĩ, vẫn lên tiếng bẩm báo: "Công tử, thiếu phu nhân nói muốn đưa công tử vào triều."
Bên trong không có động tĩnh truyền ra.
Tang Hộc hiểu rõ, không lên tiếng nữa.
Sau khi đến cửa cung, Tề Vân Mộc bước xuống nhuyễn kiệu, mắt nhìn thẳng, không quay đầu lại bước vào cửa cung.
Giống như chưa từng biết cạnh kiệu còn có người.
Tô Vãn Đường đưa mắt nhìn hắn vào cung, mới quay người đi về phía quân doanh, trước khi đi nàng ấy nói với Tang Hộc: "Buổi tối ta tới đón phu quân về nhà."
Tang Hộc không dám đồng ý, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với nàng ấy.
Đến quân doanh, vết thương trên môi Tô Vãn Đường dẫn tới không ít người ghé mắt, Ngu tiểu tướng bị một đám người xúi giục, đi tới hỏi nàng ấy: "Tướng quân, miệng ngài bị thương thế kia, là Tề công tử làm à?"
"Chậc chậc..."
Hắn ta còn chưa chậc xong, Tô Vãn Đường đã lạnh lùng nhìn về phía hắn ta.
Ngu tiểu tướng lập tức đứng thẳng, thu lại vẻ mặt cười cợt.
"Các ngươi rất rảnh rỗi nhri?" Tô Vãn Đường nói: "Hôm nay huấn luyện gấp đôi."
Ngu tiểu tướng đau khổ ra mặt, trong lòng hung tợn mắng đám người kia một trận.
"Còn không đi?"
"Vâng."
Ngu tiểu tướng cao giọng tuân mệnh.
Tô Vãn Đường nói được thì làm được, canh chuẩn giờ đi cửa cung đón Tề Vân Mộc.
Nhưng không hề bất ngờ, trực tiếp bị ngó lơ.
Nàng ấy cười hì hì bước tới gọi phu quân, Tề Vân Mộc không cho nàng ấy một ánh mắt, hoàn toàn làm như không có nàng ấy tồn tại.
Nhìn Tề Vân Mộc lên kiệu, Tô Vãn Đường sờ mũi, im lặng theo sau.
Cách đó không xa, Bùi Lạc An nhìn thấy một màn này, lông mày cau lại.
Lúc hắn nghe nói nàng ấy và Tề Vân Mộc đính hôn đã cảm thấy chỉ sợ trong chuyện này có lý do khác. Nhưng về sau nghe nói nàng ấy suốt ngày trèo tường đi gặp Tề Vân Mộc, thậm chí phí không ít công sức tìm trân bảo tặng cho Tề Vân Mộc. Sau đó Tề Vân Mộc còn đuổi tới cửa thành tặng ngọc bội, đoạn giai thoại này đều bị viết thành thoại bản lưu truyền ở Phụng Kinh.
Hắn mới cho rằng bản thân nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay thấy bọn họ ở chung như vậy, lại nhìn không ra chút tình cảm mặn nồng nào giống trong lời đồn.
Chẳng qua, suy cho cùng đây cũng là việc nhà của phu thê nhà người ta, không có liên quan gì tới hắn.
Chỉ là sau hôm ở phủ Lãng Vương, hắn mơ hồ nghe được chút lời đồn, nếu là thật sự, trong lòng hắn khó có thể an bình.
Nhưng hắn vẫn luôn không tìm được cơ hội xác nhận.
_
Mấy ngày liên tiếp sau đó, đều là sáng sớm Tô Vãn Đường đưa Tề Vân Mộc vào triều, hoàng hôn tới đón hắn về nhà.
Mặc dù từ đầu đến cuối Tề Vân Mộc đều không để ý tới nàng ấy, nhưng nàng ấy lại kiên trì mặc kệ gió mưa.
Suốt mấy ngày liền, ngay cả triều thần cũng đã nhận ra gì đó, bắt đầu có người đi theo phía sau xem náo nhiệt.
Tô Vãn Đường không thèm để ý chút nào, mặc kệ Tề Vân Mộc để ý tới nàng ấy hay không, đều muốn đi qua gọi hắn một tiếng phu quân.
Rốt cuộc, vào lúc nàng ấy lần nữa khập khiễng đi qua đi gọi hắn, Tề Vân Mộc thản nhiên nhìn nàng ấy một chút.
Mặc dù chỉ liếc mắt một cái rồi lại không để ý đến nàng ấy.
Nhưng Tô Vãn Đường lại như được tiếp sức, càng nhiệt tình.
Sau đó lại qua hai ngày, sắc mặt của nàng ấy ngày càng trắng bệch.
Mỗi ngày nàng ấy đều phải đi chịu một trận quân côn, cho dù được nương tay, nhưng vài ngày liên tiếp, nàng ấy cũng đã có phần ăn không tiêu.
Ngày hôm đó, sau khi nàng ấy đưa mắt nhìn Tề Vân Mộc vào cung, thân hình không khống chế được khẽ lung lay.
Sau khi Tang Hộc chú ý tới thì đi qua dò hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài vẫn khỏe chứ?”
Hắn ta cũng không biết lần này thiếu phu nhân đã làm gì chọc giận công tử, nhưng nhìn thái độ của công tử cũng biết khẳng định không phải việc nhỏ.
Nhưng mấy ngày nay hình như trạng thái của thiếu phu nhân khá là không đúng, nhất là lúc đi đường, càng ngày càng khập khiễng, giống như là bị thương.
Tô Vãn Đường lắc đầu: "Không sao."
"Ta đi về trước, buổi tối lại đến..."
Nàng ấy còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy choáng váng rồi ngã xuống.
Tang Hộc sợ đến choáng váng, vội bước tới đỡ lấy nàng ấy: "Thiếu phu nhân!"
Từ sáng Tô Vãn Đường đã cảm thấy hơi choáng, nhưng nàng ấy cũng không hề để ý, một đường kiên trì, thẳng đến lúc này, cảm giác choáng váng ập tới, nàng ấy không chống đỡ được nữa, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Tang Hộc thấy vậy, nhìn cửa cung, cau mày dặn dò kiệu phu: "Đưa thiếu phu nhân đi y quán trước."
"Vâng."
Tang Hộc đỡ Tô Vãn Đường vào trong kiệu, sau đó lại sai người đưa tin vào, mới rời đi theo cỗ kiệu.
Sau khi Tề Vân Mộc hạ triều mới nhận được tin tức.
Hắn giật mình, sau đó lạnh nhạt ồ một tiếng.
Người đến truyền tin thấy vậy, cũng không dám hỏi nhiều.
Sắc mặt Tề Vân Mộc không hề thay đổi, chỉ là một ngày này, trước sau đều hơi mất tập trung, có đôi khi nhìn chằm chằm một tờ công văn ngẩn người rất lâu.
Đồng liêu không nhìn được, tiến lên phía trước nói: "Tề đại nhân, giữa phu thê nào có thù qua đêm, Tô tướng quân đã dỗ nhiều ngày vậy rồi, ngươi có giận đến mấy cũng nên tiêu tan đi chứ.”
Tề Vân Mộc hoàn hồn, nâng cằm lạnh lùng nói: "Đang trong thời gian làm việc, không nói chuyện nhà."
Đồng liêu: "... Nhưng ngươi cầm ngược công văn kìa."
Tề Vân Mộc vội vàng cúi đầu nhìn, sau đó mím chặt môi.
Sau một trận trầm mặc kỳ lạ, Tề Vân Mộc ngẩng đầu nhìn về phía đồng liêu: "Ngươi rảnh lắm à?"
Muốn cãi nhau à?
Đồng liêu nhanh chóng bỏ chạy: "Không rảnh không rảnh, đi làm việc đây."